Cửu Kiếm Giết Thần

Chương 8: Ông ta có chút xảo quyệt

Ma Mị Hồng Trần

16/01/2024

Hạ Vân Tiêu thở dài: "Ta từng tuổi này rồi mới tiến vào Linh Tuyền Cảnh, chỉ sợ các tông phái sẽ không thu nhận, còn có thể làm gì chứ, ở nhà tán tu thôi."

"Tán tu cũng không dễ dàng!"

Ông chính là một người tán tu, biết rõ tán tu khó khăn thế nào, không có tông môn tu hành phía sau làm chỗ dựa, tất cả đều phải dựa vào chính mình!

Thiếu linh dược đan dược đã là gì, quan trọng nhất là không có công pháp tu luyện thích hợp.

Đây là phiền não của tất cả những người tán tu.

Hạ Vân Tiêu cũng cảm thán nói: "Thành chủ nói đúng, tán tu không có truyền thừa chính thống, tu luyện không dễ dàng gì. Tiến vào Linh Tuyền Cảnh cũng tương đương với bước một chân vào cánh cửa tu luyện, phải có công pháp cơ bản thống nhất từ đầu đến cuối mới được."

Liễu thành chủ cười nói: "Không phải Hạ Dương nhà ngươi đã vào Viêm Dương Tông rồi sao, liệu có nhận được công pháp phi phàm Viêm Dương Tông ban cho không?"

"Nào dám!" Hạ Vân Tiêu sợ tới biến sắc: "Tông môn tu hành quản rất nghiêm các công pháp cơ bản, thành chủ nói vậy khác nào muốn Hạ gia ta diệt môn chứ!"

"Không nghiêm trọng như ngươi nói đâu." Liễu thành chủ cười ha ha, lại nói: "Tông môn có công pháp cơ bản riêng, đương nhiên không tiện truyền ra ngoài. Nhưng nếu Hạ Dương đã vào tông môn tu hành, sẽ có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với công pháp, nếu nó có thể giúp đỡ một chút, mua một công pháp cơ bản thích hợp với ngươi thì tốt rồi."

"Không không không, nó mới đi được mấy năm, ta không thể liên lụy nó được." Hạ Vân Tiêu vẫn xua tay từ chối lời đề nghị này.

Liễu thành chủ khẽ cau mày, đại khái là hiểu được, cười nói: "Mà nói đến đây, Hạ gia cũng là một gia tộc có truyền thừa, tuy rằng các vị trưởng lão Hạ gia không xuất thế, nhưng cũng sẽ để lại một ít công pháp gia truyền, Vân Tiêu lão đệ tu luyện công pháp của nhà mình là được rồi."

Hạ Vân Tiêu cười khổ nói: "Trước mắt xem ra chỉ có thể làm vậy."

Trong thế giới này, sở dĩ một gia tộc có thể gắn bó với nhau, tồn tại lâu dài, truyền lửa từ thế hệ này sang thế hệ khác, truyền thừa quan trọng nhất không phải là sản nghiệp, mà là công pháp!

Một bộ công pháp mạnh, có thể khiến cho gia tộc này xuất hiện nhiều cường giả, cao thủ nhiều như mây, còn lo gia tộc không hưng thịnh sao?

Ví dụ như hoàng thất ở Kinh Thành hiện giờ cũng bắt đầu từ "Bán Bộ Huyền Kinh", bởi vậy có thể thấy được tầm quan trọng của công pháp.

Mọi người đến sảnh sau, ở đây đã bày sẵn tiệc, đều là đồ ăn ngon và rượu ngon, bày đầy một bàn, có đầu bếp chuyên nghiệp nấu nướng, cũng có thị nữ của Hạ phủ hầu hạ, mọi người ngồi xuống, tụ tập dưới một mái nhà.

"Chư vị, hôm nay là ngày vui của Vân Tiêu, mọi người đừng khách khí, cứ tận hưởng đi!"

Hạ Vân Tiêu nói hai câu rồi ngồi xuống, cười nói: "Liễu thành chủ, ngài cũng nói vài câu đi?"

"Mọi người chớ câu nệ, ăn uống nhiều vào."

Liễu thành chủ một lòng tu luyện, không quan tâm mấy chuyện này, nói hai câu lấy lệ xong mới thấp giọng nói: "Vân Tiêu lão đệ, Liễu mỗ thất lễ, muốn hỏi một chút, công pháp của Hạ gia là cấp bậc nào vậy?"

Công pháp được chia thành bốn cấp "Thiên, Địa, Huyền, Hoàng", mỗi cấp lại phân thành thượng trung hạ, tổng cộng có mười hai cấp.

Cấp bậc này được xác định dựa trên nội dung của công pháp và mức độ tu luyện cuối cùng.

Tuy nhiên đây là bí mật của các gia tộc, không tiện nói ra ngoài.

Liễu thành chủ chuyên tâm tu hành, không hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế mới mở miệng hỏi.



Hạ Vân Tiêu không thể không đáp, chỉ có thể nói: "Thành chủ, nhà ta là gia tộc nhỏ, sao có được công pháp gì mạnh, đều là công pháp hoàng cấp mà thôi."

Ông ta có chút xảo quyệt.

Gia tộc tán tu cơ bản đều là công pháp hoàng cấp, những lời ông ta nói cũng coi như vô ích. Mấu chốt thật sự là hoàng cấp bậc thượng trung hạ, điều này quyết định một cường giả trong gia tộc có thể tiến xa đến đâu, ông ta lại không nói.

Liễu thành chủ cũng không hỏi cặn kẽ, cười nói: "Xem ra ta mạnh hơn ngươi một chút rồi, ta đang tu luyện công pháp cơ bản huyền cấp bậc hạ."

"Ồ?" Hai mắt Hạ Vân Tiêu sáng lên.

Huyền cấp và hoàng cấp kém nhau một bậc, nhưng có thể nói là cách biệt một trời một vực!

Thật ra, công pháp cơ bản tổ truyền của Hạ gia là hoàng cấp bậc trung, so với huyền cấp bậc hạ thật sự là kém hai tầng thiên địa!

Liễu thành chủ chủ động nói chuyện này, chẳng lẽ là có mục đích?

Hạ Vân Tiêu vội vàng nói: "Thành chủ đại nhân, Vân Tiêu thật sự ngưỡng mộ ngài!"

"Ha ha, ngươi cũng có thể tu luyện mà." Liễu thành chủ mỉm cười, dùng rượu viết lên bàn hai chữ: "Ngô Hoàng."

Hạ Vân Tiêu nhìn thấy hai chữ này, sắc mặt nhất thời tái nhợt, lắc đầu cười khổ nói: "Lúc ta làm quan ở Kinh Thành bị người ta vu oan, suýt chút mất mạng ở đó, ta không bao giờ muốn làm tay sai cho hoàng thất nữa."

Liễu thành chủ cung cấp chính là "Ngô Hoàng Vạn Tuế Kinh" của hoàng thất, đây là công pháp huyền cấp bậc hạ, sau khi tu hành sẽ trở thành tay sai của hoàng thất, nếu phản bội thì không thể có được công pháp bước tiếp theo.

Vì vậy tu luyện công pháp này, đồng nghĩa với việc phải sẵn sàng bị trói vào cỗ xe của hoàng thất suốt quãng đời còn lại.

Thấy Hạ Vân Tiêu từ chối, Liễu thành chủ cũng không nhiều lời, dùng tay lau đi chữ viết rồi cười nói: "Nghe nói con trai của Vân Tiêu lão đệ ở Viêm Dương Tông rất được coi trọng, sau này e là sẽ đón Vân Tiêu lão đệ đến Viêm Dương Tông hưởng phút, chút cơ duyên này của ta ngươi đương nhiên thấy chướng mắt rồi."

Hạ Vân Tiêu thật sự nghĩ như vậy, bị Liễu thành chủ nói ra, ông ta có vẻ xấu hổ, vội vàng nói: "Làm vì hiện tại, chớ hỏi tương lai, chúng ta cũng nên nỗ lực một chút, kết quả cuối cùng thế nào tự có thiên ý. Nào, uống rượu đi!"

"Được!"

Hai người vừa mới nâng ly nhấp một ngụm liền thấy đại quản gia của Hạ phủ vội vàng chạy đến, đứng từ xa nhìn Hạ Vân Tiêu, đi qua đi lại.

"Thành chủ đại nhân đợi một lát, ta có chút chuyện phải xử lý."

"Chuyện gì mà gấp gáp như vậy?"

Sắc mặt Hạ Vân Tiêu rất khó coi, hiển nhiên là không vui vì bị đại quản gia làm phiền khi ông ta đang tiếp khách.

Đại quản gia cười khổ nói: "Lão gia đừng trách tội, hậu viện đã xảy ra chuyện lớn rồi."

"Chuyện lớn?" Hạ Vân Tiêu biến sắc, dẫn đại quản gia đi mấy bước, tới nơi vắng vẻ mới đứng lại.

Lúc này đại quản gia mới nói: "Hôm nay Hạ Hồn và Ma bà bà dẫn người đến tiểu viện của Vận Trúc, muốn dùng máu chó mực giải trừ yêu pháp của Vận Trúc, nào ngờ đúng lúc Vũ thiếu gia tỉnh lại."



"Tỉnh rồi?" Vẻ mặt Hạ Vân Tiêu kinh hãi.

"Đúng vậy."

Sắc mặt Hạ Vân Tiêu vô cùng phức tạp, hỏi thêm: "Sau đó thì sao?"

"Vũ thiếu gia thấy Vận Trúc bị dội máu chó mực, giận đỏ mặt, bảo tất cả mọi người có mặt tự chặt tay mình..."

"Vô sỉ!" Hạ Vân Tiêu tức giận mắng một tiếng: "Nó nghĩ nó là ai chứ? Một đứa trẻ cuồng vọng!"

Đại quản gia nói tiếp: "Ma bà thấy thiếu gia tỉnh lại, cho rằng ngài ấy bị Hoàng Bì Tử nhập hồn, chọc giận ngài ấy, bị ngài ấy giết ngay tại chỗ!"

Hạ Vân Tiêu không nói gì, nhưng sắc mặt đã rất khó coi.

Ai quen thuộc với Hạ Vân Tiêu cũng đều biết, dáng vẻ tức giận vừa rồi của ông ta cũng không phải là giận thật. Mà dáng vẻ nghiêm mặt không nói lời nào của ông ta bây giờ mới là giận thật, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Đại quản gia sợ tới mức không dám nói gì.

Hạ Vân Tiêu trầm giọng nói: "Nói đi!"

"Vâng." Đại quản gia nói tiếp: "Lúc ngài ấy giết chết Ma bà, đúng lúc Hạ Hồn dẫn theo gia đinh tới. Ngài ấy cũng không giống bị Hoàng Bì Tử nhập hồn, ngài ấy nhận ra Hạ Cửu Hạ Tài, còn nhớ rõ từng chuyện năm đó. Nhưng bây giờ ngài ấy lại vô cùng cuồng bạo, nghe nói Hạ Hồn muốn cướp tiểu viện của nhà mình, ngài ấy trực tiếp giết chết Hạ Hồn."

"Cái gì?" Hạ Vân Tiêu kinh ngạc.

Giết chết Ma bà, chặt đứt tay của người hầu, việc này có thể không tính toán.

Nhưng giết chết nhị quản gia Hạ Hồn thật sự rất quá đáng rồi!

Quan trọng hơn là, nhị quản gia là đệ đệ ruột của nhị phu nhân.

Nhị phu nhân nhất định sẽ không bỏ qua, chuyện này khiến Hạ Vân Tiêu đau đầu.

"Nghịch tử! Nó điên rồi sao?" Hạ Vân Tiêu thở hổn hển, đi qua đi lại mấy vòng, vẻ mặt u ám.

Đại quản gia nói tiếp: "Vũ thiếu gia còn nói, nhờ Hạ Cửu bẩm báo với lão gia, đợi ngài rảnh, ngài ấy muốn đến bái kiến ngài."

"Nghịch tử! Gặp ta làm gì, muốn khiến ta tức chết sao?" Hạ Vân Tiêu tức giận.

Đúng lúc này, lại có một nha hoàn khác chạy tới trước mặt Hạ Vân Tiêu, quỳ xuống nói: "Lão gia, không hay rồi, ngài mau đi cứu nhị phu nhân đi, nhị phu nhân đang tìm dây treo cổ!"

"Mẹ nó, đều do tên nghịch tử kia!" Hạ Vân Tiêu cũng không đến hậu viện.

Nhị phu nhân tự sát là giả, đây rõ ràng là muốn diễn cho ông ta xem, để ông ta xử lý chuyện này.

"Ngươi về bẩm báo với nhị phu nhân, chuyện này ta nhất định sẽ làm chủ cho nàng ấy, bảo này ấy đừng tìm chết nữa, ta còn phải tiếp đãi khách!"

Nói xong ông ta lại quay đầu nói: "Súc sinh này hôn mê tám năm, đến khi tỉnh lại lại hung ác như vậy, ai biết là bị thứ dơ bẩn gì nhập hồn rồi! Vận Trúc cũng vậy, tu luyện yêu pháp, Hạ gia tuyệt đối không thể tha thứ! Không phải ta đã nói rồi sao, ba người họ và Hạ gia đã ân đoạn nghĩa tuyệt! Nó cũng không cần tới bái kiến ta nữa, bảo bọn họ lập tức cút khỏi Hạ gia, sau này chẳng còn quan hệ gì với Hạ gia nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cửu Kiếm Giết Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook