Quyển 4 - Chương 66: Ân ái(18+)
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
14/05/2014
Tòa nhà mới ở hậu viện nhà họ Lý là một
tòa lâu hai tầng tinh xảo. Trước và sau nhà được trồng mấy cây bạch
dương cao lớn. Vì đang là mùa hè nên cành lá bạch dương xanh um tươi
tốt, tạo thành bóng râm mát.
Trong hai tầng lầu thì tầng một là nhà chính, bao gồm phòng khách và thư phòng, tầng hai là một gian lớn thông nhau. Sau khi bước qua cửa sẽ thấy tấm bình phong bằng gỗ dán tranh vẽ sông núi, sau tấm bình phong là chiếc giường gỗ lớn khắc hoa.
Sau khi dùng cơm chiều với cha mẹ, Lý Mân và Hồ Lân nắm tay nhau đi tới hậu viện, sau khi khóa cửa hậu viện, hai người họ đi men theo con đường nhỏ để trở về tòa nhà mới.
Hồ Lân tắm rửa xong bước ra, hắn trông thấy Lý Mân đang nằm nghỉ trên chiếc giường trúc cạnh cửa sổ bèn tới gần.
Gió đêm mát mẻ hây hẩy thổi vào từ cửa sổ, lướt trên thân thể đang quấn quít lấy nhau của Hồ Lân và Lý Mân. Theo đà động tác càng ngày càng nhanh của Hồ Lân, Lý Mân càng lúc càng run rẩy, thậm chí bật khóc…
Có lẽ đêm này chính là đêm sung sướng nhất của Hồ Lân trong mấy trăm năm qua.
Thân thể Lý Mân đầy đặn mang tới cho hắn khoái cảm cực hạn. Tòa nhà nằm ở nơi biệt lập khiến Lý Mân hoàn toàn thả lỏng, biểu hiện thành thật của nàng khiến Hồ Lân càng điên cuồng hơn.
Chuyện phòng the hòa hợp đã tạo thành kết quả Lý Mân càng lúc càng tùy hứng, mà Hồ Lân càng lúc càng dung túng sự tùy hứng của nàng.
Đến một hôm, cả nhà ngồi quây quần dùng cơm trưa với nhau.
Cơm trưa hôm nay là bánh chẻo nhân rau hẹ xào trứng, đây là món Lý Mân thích nên dạo này Hồ thị hay làm.
Lý Mân vừa ngồi xuống, nhìn thấy bánh chẻo thì cảm thấy mất hứng, nàng hỏi Hồ thị: “Nương, sao lại là bánh chẻo?”
Hồ thị vội hỏi: “Mân Nương, không phải con vẫn thích ăn bánh chẻo nhất đó sao?”
“Bây giờ không thích nữa!”, Lý Mân chán nản cầm đũa chọc vào bánh chẻo trong đĩa: “Mỗi ngày đều phải ăn, còn thích mới lạ đó!”
Nàng chọc chọc, chọc đến nỗi đĩa bánh chẻo nát bét.
Hồ thị không nỡ mắng nàng, chỉ đành than thở.
Lý Thuận Chương vừa mới trừng mắt với nàng liền bị Lý Mân trừng lại.
Hồ Lân im lặng không nói, hắn kéo đĩa bánh của Lý Mân tới trước mặt mình, thuần thục ăn xong rồi hỏi: “Mân Nương muốn ăn gì, nói ca ca nghe?”
Lý Mân đang đợi câu nói này của hắn, nghe vậy mặt mày lập tức hớn hở: “Ca ca, ta muốn ăn sườn, sườn xào chua chua cay cay!”
“Đi thôi”, Hồ Lân đứng dậy, chuẩn bị đưa Lý Mân vào thành Lạc Dương để ăn sườn.
Hồ thị và Lý Thuận Chương cảm thấy chán nản, chỉ đành nói với theo một câu: “Tiểu Lân, đừng chiều hư nó!”
Hồ Lân cười cười với cha mẹ vợ, sau đó dắt tay Lý Mân ra khỏi nhà.
Đến chiều tối, Lý Mân và Hồ Lân mới trở về.
Trên búi tóc nàng cài hai chiếc trâm mới mua có tua vàng chạm hoa mẫu đơn, trên tai đeo đôi bông tai vàng gắn ngọc mới mua, trên tay đeo vòng tay chạm hoa văn chìm cũng mới mua, vẻ mặt đắc ý về đến nhà.
Hồ Lân đi bên trái nàng, tay trái xách một bọc gấm, tay phải dắt tay Lý Mân, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập vẻ thỏa mãn, ánh mắt không ngừng đặt trên người Lý Mân, trong mắt tràn ngập vẻ sủng nịch.
Thấy cảnh tượng như thế, vợ chồng Lý Thuận Chương chỉ đành thở dài: thật đúng là một kẻ nguyện đánh một kẻ nguyện chịu, hai cái miệng của ông già bà già này chẳng còn gì để nói nữa.
Đến tối, Lý Thuận Chương thấy Lý Mân không có gần đó bèn lặng lẽ kéo Hồ Lân ra một chỗ, nhét vào tay hắn một xấp giấy tờ: “Tiểu Lân, cô cô của con và ta cũng già rồi, cái nhà này cũng nên thuộc về hai đứa.”
Ông biết con gái mình tiêu tiền như nước, sợ Hồ Lân không chịu nổi nên mới nảy sinh ý nghĩ này.
Hồ Lân lại đẩy trả xấp giấy tờ: “Cha, khi con tới Lạc Dương đã bán nhà và cửa hàng ở thành Toái Diệp, trong tay con không thiếu bạc.”
Lý Thuận Chương cố gắng mấy lần nhưng Hồ Lân đều không nhận. Lý Thuận Chương đành phải nói: “Tiểu Lân, con cũng đừng làm hư Mân Nương.”
Vẻ mặt Hồ Lân kinh ngạc: “Con có làm hư Mân Nương đâu?”
Thật sự hắn cảm thấy, hai kiếp trước hắn đã khiến Lý Mân phải khổ nhiều nên kiếp này phải đối xử tốt với nàng hơn, phải nuông chiều nàng, thương yêu nàng, sao lại nói hắn làm hư nàng?
Lý Thuận Chương thấy con rể như vậy, trong lòng vừa vui vẻ vừa lo lắng, thở dài đáp: “Vợ và con gái không giống nhau, chúng ta có thể nuông chiều Mân Nương, nhưng con không thể nuông chiều nó quá mức, Mân Nương sẽ trèo lên đầu con mà bắt nạt con đó.”
Hồ Lân cười: “Cha, Mân Nương sẽ không như vậy đâu.”
Trong lòng hắn cảm thấy, tuy trước kia Mân Nương luôn bướng bỉnh với hắn nhưng sau này đã vô cùng nghe lời hắn.
Khi Hồ Lân trở về nhà, Lý Mân đã tắm rửa xong, đang đợi hắn.
Khi Hồ Lân đi tắm, Lý Mân cũng theo vào.
Nàng vừa mới tắm gội xong, mái tóc dài ẩm ướt buông xõa được giữ lại bởi một búi lỏng lẻo, bên ngoài chỉ mặc tấm áo khoác bằng lụa trắng mỏng, bên trong không mặc gì, đôi mắt ướt át, làn môi đỏ tươi, cả người tỏa ra vẻ quyến rũ.
Hồ Lân đang ngồi ngâm trong thùng, thấy nàng như vậy bèn vươn tay kéo nàng tới gần, để nàng xoay người đứng trước mặt hắn, cách thành thùng tắm hôn nàng. Sau khi hôn một lúc, tay Hồ Lân với vào trong áo khoác Lý Mân, trêu chọc bộ ngực sữa trắng như tuyết của nàng.
Lý Mân lặng lẽ phối hợp, nàng cúi đầu nhìn tay Hồ Lân, khi thì đôi mày thanh tú nhíu lại, khi thì thở sâu dồn dập, khi thì chủ động ưỡn ngực, mặc cho Hồ Lân hành động. Không lâu sau, khuôn mặt Lý Mân đã ửng hồng, hơi thở gấp gáp.
Hồ Lân đứng dậy, dương vật đang bừng bừng ướt át dựng đứng trước mặt Lý Mân. Hắn nâng mặt Lý Mân, để mặt nàng kề sát với đồ vật của mình.
Lý Mân nhìn hắn cười vẻ nghịch ngợm, nàng thè lưỡi liếm một vòng trên quy đầu như cái nấm to, sau đó há miệng, ngậm vào.
*******
Sáng hôm sau Hồ Lân rời giường, hắn muốn vào thành Lạc Dương để kết toán tiền đặt hàng mẫu đơn trong dịp xuân vừa qua.
Lý Mân lười nhác còn ngủ nướng, nhưng vẫn không quên dặn hắn một câu: “Ca ca, nhớ mua điểm tâm của Tố Tâm Trai đó.”
Hồ Lân vừa mặc quần áo vừa thò một bàn tay vào dưới lớp chăn mỏng, sờ soạng vài cái trên bộ ngực sữa của Lý Mân: “Biết rồi. Nàng cũng đừng ngủ quá lâu, nhớ dậy giúp nương.”
“Biết rồi”, Lý Mân vùi mặt vào trong gối, kéo chăn trùm đầu tiếp tục ngủ.
Hồ Lân cười bên ngoài lớp chăn mỏng, vỗ một cái lên cặp mông đang cong lên của nàng, sau đó mới xuống lầu.
Một năm nhanh chóng trôi qua.
Hôm đó Hồ thị vừa thấy nha hoàn Ngụy Tử bỗng cảm thấy có gì đó là lạ —- bà phát hiện, cho dù Ngụy Tử đã cố tình mặc váy áo rộng thùng thình nhưng vẫn có thể nhận ra bụng đang to lên.
Bà lại nhớ đến thời gian gần đây Ngụy Tử cứ ngửi thấy mùi dầu mỡ là nôn khan, bèn bắt đầu nghi ngờ.
Hồ thị gọi Ngụy Tử tới, hỏi thẳng nàng: “Ngụy Tử, đứa bé trong bụng là của ai?”
Ngụy Tử bị phát hiện, thiếu chút nữa bị dọa đến mức ngã xuống, lập tức không ngừng cầu xin tha thứ: “Phu nhân tha mạng! Phu nhân tha mạng a!”
Hồ thị không ngờ suy đoán của mình lại đúng, tim bà đập tăng tốc: “Rốt cuộc đứa bé này là của ai? Nếu ngươi không nói ta sẽ không giữ ngươi ở đây nữa!”
Trong hai tầng lầu thì tầng một là nhà chính, bao gồm phòng khách và thư phòng, tầng hai là một gian lớn thông nhau. Sau khi bước qua cửa sẽ thấy tấm bình phong bằng gỗ dán tranh vẽ sông núi, sau tấm bình phong là chiếc giường gỗ lớn khắc hoa.
Sau khi dùng cơm chiều với cha mẹ, Lý Mân và Hồ Lân nắm tay nhau đi tới hậu viện, sau khi khóa cửa hậu viện, hai người họ đi men theo con đường nhỏ để trở về tòa nhà mới.
Hồ Lân tắm rửa xong bước ra, hắn trông thấy Lý Mân đang nằm nghỉ trên chiếc giường trúc cạnh cửa sổ bèn tới gần.
Gió đêm mát mẻ hây hẩy thổi vào từ cửa sổ, lướt trên thân thể đang quấn quít lấy nhau của Hồ Lân và Lý Mân. Theo đà động tác càng ngày càng nhanh của Hồ Lân, Lý Mân càng lúc càng run rẩy, thậm chí bật khóc…
Có lẽ đêm này chính là đêm sung sướng nhất của Hồ Lân trong mấy trăm năm qua.
Thân thể Lý Mân đầy đặn mang tới cho hắn khoái cảm cực hạn. Tòa nhà nằm ở nơi biệt lập khiến Lý Mân hoàn toàn thả lỏng, biểu hiện thành thật của nàng khiến Hồ Lân càng điên cuồng hơn.
Chuyện phòng the hòa hợp đã tạo thành kết quả Lý Mân càng lúc càng tùy hứng, mà Hồ Lân càng lúc càng dung túng sự tùy hứng của nàng.
Đến một hôm, cả nhà ngồi quây quần dùng cơm trưa với nhau.
Cơm trưa hôm nay là bánh chẻo nhân rau hẹ xào trứng, đây là món Lý Mân thích nên dạo này Hồ thị hay làm.
Lý Mân vừa ngồi xuống, nhìn thấy bánh chẻo thì cảm thấy mất hứng, nàng hỏi Hồ thị: “Nương, sao lại là bánh chẻo?”
Hồ thị vội hỏi: “Mân Nương, không phải con vẫn thích ăn bánh chẻo nhất đó sao?”
“Bây giờ không thích nữa!”, Lý Mân chán nản cầm đũa chọc vào bánh chẻo trong đĩa: “Mỗi ngày đều phải ăn, còn thích mới lạ đó!”
Nàng chọc chọc, chọc đến nỗi đĩa bánh chẻo nát bét.
Hồ thị không nỡ mắng nàng, chỉ đành than thở.
Lý Thuận Chương vừa mới trừng mắt với nàng liền bị Lý Mân trừng lại.
Hồ Lân im lặng không nói, hắn kéo đĩa bánh của Lý Mân tới trước mặt mình, thuần thục ăn xong rồi hỏi: “Mân Nương muốn ăn gì, nói ca ca nghe?”
Lý Mân đang đợi câu nói này của hắn, nghe vậy mặt mày lập tức hớn hở: “Ca ca, ta muốn ăn sườn, sườn xào chua chua cay cay!”
“Đi thôi”, Hồ Lân đứng dậy, chuẩn bị đưa Lý Mân vào thành Lạc Dương để ăn sườn.
Hồ thị và Lý Thuận Chương cảm thấy chán nản, chỉ đành nói với theo một câu: “Tiểu Lân, đừng chiều hư nó!”
Hồ Lân cười cười với cha mẹ vợ, sau đó dắt tay Lý Mân ra khỏi nhà.
Đến chiều tối, Lý Mân và Hồ Lân mới trở về.
Trên búi tóc nàng cài hai chiếc trâm mới mua có tua vàng chạm hoa mẫu đơn, trên tai đeo đôi bông tai vàng gắn ngọc mới mua, trên tay đeo vòng tay chạm hoa văn chìm cũng mới mua, vẻ mặt đắc ý về đến nhà.
Hồ Lân đi bên trái nàng, tay trái xách một bọc gấm, tay phải dắt tay Lý Mân, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập vẻ thỏa mãn, ánh mắt không ngừng đặt trên người Lý Mân, trong mắt tràn ngập vẻ sủng nịch.
Thấy cảnh tượng như thế, vợ chồng Lý Thuận Chương chỉ đành thở dài: thật đúng là một kẻ nguyện đánh một kẻ nguyện chịu, hai cái miệng của ông già bà già này chẳng còn gì để nói nữa.
Đến tối, Lý Thuận Chương thấy Lý Mân không có gần đó bèn lặng lẽ kéo Hồ Lân ra một chỗ, nhét vào tay hắn một xấp giấy tờ: “Tiểu Lân, cô cô của con và ta cũng già rồi, cái nhà này cũng nên thuộc về hai đứa.”
Ông biết con gái mình tiêu tiền như nước, sợ Hồ Lân không chịu nổi nên mới nảy sinh ý nghĩ này.
Hồ Lân lại đẩy trả xấp giấy tờ: “Cha, khi con tới Lạc Dương đã bán nhà và cửa hàng ở thành Toái Diệp, trong tay con không thiếu bạc.”
Lý Thuận Chương cố gắng mấy lần nhưng Hồ Lân đều không nhận. Lý Thuận Chương đành phải nói: “Tiểu Lân, con cũng đừng làm hư Mân Nương.”
Vẻ mặt Hồ Lân kinh ngạc: “Con có làm hư Mân Nương đâu?”
Thật sự hắn cảm thấy, hai kiếp trước hắn đã khiến Lý Mân phải khổ nhiều nên kiếp này phải đối xử tốt với nàng hơn, phải nuông chiều nàng, thương yêu nàng, sao lại nói hắn làm hư nàng?
Lý Thuận Chương thấy con rể như vậy, trong lòng vừa vui vẻ vừa lo lắng, thở dài đáp: “Vợ và con gái không giống nhau, chúng ta có thể nuông chiều Mân Nương, nhưng con không thể nuông chiều nó quá mức, Mân Nương sẽ trèo lên đầu con mà bắt nạt con đó.”
Hồ Lân cười: “Cha, Mân Nương sẽ không như vậy đâu.”
Trong lòng hắn cảm thấy, tuy trước kia Mân Nương luôn bướng bỉnh với hắn nhưng sau này đã vô cùng nghe lời hắn.
Khi Hồ Lân trở về nhà, Lý Mân đã tắm rửa xong, đang đợi hắn.
Khi Hồ Lân đi tắm, Lý Mân cũng theo vào.
Nàng vừa mới tắm gội xong, mái tóc dài ẩm ướt buông xõa được giữ lại bởi một búi lỏng lẻo, bên ngoài chỉ mặc tấm áo khoác bằng lụa trắng mỏng, bên trong không mặc gì, đôi mắt ướt át, làn môi đỏ tươi, cả người tỏa ra vẻ quyến rũ.
Hồ Lân đang ngồi ngâm trong thùng, thấy nàng như vậy bèn vươn tay kéo nàng tới gần, để nàng xoay người đứng trước mặt hắn, cách thành thùng tắm hôn nàng. Sau khi hôn một lúc, tay Hồ Lân với vào trong áo khoác Lý Mân, trêu chọc bộ ngực sữa trắng như tuyết của nàng.
Lý Mân lặng lẽ phối hợp, nàng cúi đầu nhìn tay Hồ Lân, khi thì đôi mày thanh tú nhíu lại, khi thì thở sâu dồn dập, khi thì chủ động ưỡn ngực, mặc cho Hồ Lân hành động. Không lâu sau, khuôn mặt Lý Mân đã ửng hồng, hơi thở gấp gáp.
Hồ Lân đứng dậy, dương vật đang bừng bừng ướt át dựng đứng trước mặt Lý Mân. Hắn nâng mặt Lý Mân, để mặt nàng kề sát với đồ vật của mình.
Lý Mân nhìn hắn cười vẻ nghịch ngợm, nàng thè lưỡi liếm một vòng trên quy đầu như cái nấm to, sau đó há miệng, ngậm vào.
*******
Sáng hôm sau Hồ Lân rời giường, hắn muốn vào thành Lạc Dương để kết toán tiền đặt hàng mẫu đơn trong dịp xuân vừa qua.
Lý Mân lười nhác còn ngủ nướng, nhưng vẫn không quên dặn hắn một câu: “Ca ca, nhớ mua điểm tâm của Tố Tâm Trai đó.”
Hồ Lân vừa mặc quần áo vừa thò một bàn tay vào dưới lớp chăn mỏng, sờ soạng vài cái trên bộ ngực sữa của Lý Mân: “Biết rồi. Nàng cũng đừng ngủ quá lâu, nhớ dậy giúp nương.”
“Biết rồi”, Lý Mân vùi mặt vào trong gối, kéo chăn trùm đầu tiếp tục ngủ.
Hồ Lân cười bên ngoài lớp chăn mỏng, vỗ một cái lên cặp mông đang cong lên của nàng, sau đó mới xuống lầu.
Một năm nhanh chóng trôi qua.
Hôm đó Hồ thị vừa thấy nha hoàn Ngụy Tử bỗng cảm thấy có gì đó là lạ —- bà phát hiện, cho dù Ngụy Tử đã cố tình mặc váy áo rộng thùng thình nhưng vẫn có thể nhận ra bụng đang to lên.
Bà lại nhớ đến thời gian gần đây Ngụy Tử cứ ngửi thấy mùi dầu mỡ là nôn khan, bèn bắt đầu nghi ngờ.
Hồ thị gọi Ngụy Tử tới, hỏi thẳng nàng: “Ngụy Tử, đứa bé trong bụng là của ai?”
Ngụy Tử bị phát hiện, thiếu chút nữa bị dọa đến mức ngã xuống, lập tức không ngừng cầu xin tha thứ: “Phu nhân tha mạng! Phu nhân tha mạng a!”
Hồ thị không ngờ suy đoán của mình lại đúng, tim bà đập tăng tốc: “Rốt cuộc đứa bé này là của ai? Nếu ngươi không nói ta sẽ không giữ ngươi ở đây nữa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.