Cửu Kiếp Hồ Tình

Quyển 4 - Chương 59: Bày tỏ nỗi lòng

Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức

09/05/2014

Lý Mân không dám nhìn Hồ Lân nữa, chỉ tựa người vào thành xe nghĩ ngợi.

Hiếm khi thấy nàng ngồi im lặng suy nghĩ như vậy, Hồ Lân cũng không tiện quấy rầy nàng.

Hắn chỉ thi thoảng quay sang nhìn nàng.

Kiếp trước hắn đã bỏ ngoài tai ý nguyện của nàng, cưỡng ép nàng, do vậy hắn hi vọng kiếp này Lý Mân có thể được tự do lựa chọn.

Kỹ thuật đánh xe của Lão Hòe rất cao siêu, xe ngựa đi nhanh mà ổn, không hề xóc nảy trên cả đoạn đường đến bờ Lạc Thủy.

Xe ngựa dừng rồi mà Hồ Lân vẫn không nhúc nhích, Lý Mân cũng không động đậy.

Nàng im lặng nhìn về phía trước, bỗng nhiên dũng khí nổi lên, quay người về phía Hồ Lân: “Hồ Lân ca ca, huynh…”

Cặp mắt sâu thẳm của Hồ Lân trầm tĩnh nhìn nàng, dường như đang cổ vũ nàng nói tiếp.

Lý Mân hít sâu một hơi, lấy thêm dũng khí rồi nói: “Ca ca, huynh muốn đi xem mắt sao?”

Nói xong câu đó, Lý Mân lo lắng nhìn Hồ Lân chăm chú.

“Không muốn” – Hồ Lâm mỉm cười nhàn nhạt – “Một chút cũng không muốn.”

Lý Mân nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, trong lòng nàng bỗng có chút nhụt chí: Hồ Lân ca ca xinh đẹp như vậy sao có thể thích đứa bình thường như mình cơ chứ?

Nàng gượng cười: “Ha ha, muội cũng không muốn.”

Nói xong, nàng làm ra vẻ muốn xuống xe.

Chỗ ngồi của Hồ Lân ở gần cửa xe, hắn không hề nhúc nhích, Lý Mân muốn xuống xe nhất định phải đi qua người hắn.

Nàng vừa khom người muốn lách qua Hồ Lân thì bị hắn tóm lấy eo. Nàng kinh ngạc nhìn Hồ Lân: “Ca ca…”

Hồ Lân ôm chặt eo nàng, kiềm giữ nàng ngồi trên đùi mình, mắt hắn nhìn mắt nàng chăm chú: “Mân Nương, nàng không còn gì để nói với ta nữa sao?”

Lý Mân bị hắn ôm trong ngực, mùi hương nhàn nhạt trên người hắn như vây quanh nàng, khiến trái tim nàng đập như thể không thuộc về nàng nữa.

Nàng cúi đầu không nói, tựa hồ đang suy nghĩ ghê lắm.

Hồ Lâm ngắm khuôn mặt xoay nghiêng của nàng, ngắm làn da hồng hào nõn nà, đôi môi đỏ tươi, rốt cuộc không chịu nổi nữa, hắn xoay mặt Lý Mân, hôn nàng.

Môi hắn vừa ấm vừa ướt át, có hương vị trong veo.

Lý Mân chỉ có thể đón nhận hắn một cách bị động.

Hồ Lân dần dần xâm nhập khoang miệng nàng, ngậm lưỡi nàng, bắt đầu dây dưa mút vào.

Lý Mân vừa hạnh phúc vừa kích động, nàng ngừng thở, chỉ còn cách xuôi theo động tác trêu chọc của Hồ Lân.

Hồ Lân cảm nhận được nguyên đan bên trong Lý Mân dao động, hắn cuống quít buông nàng ra, lúc này mới phát hiện nãy giờ Lý Mân vẫn nhịn thở, nhịn đến nỗi đỏ cả mặt.

Hắn vừa bực mình vừa buồn cười, hắn nâng mặt Lý Mân, hôn ‘chụt’ lên cặp môi đỏ tươi của nàng một cái rồi mới nói: “Đứa ngốc, lần sau nhớ phải thở đó!”

“Ừ” , từ khi sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên Lý Mân xấu hổ đến thế, nàng dùng hai tay che khuôn mặt đỏ bừng.



Hồ Lân cười khoái trá, hắn ôm chặt Lý Mân, ghé vào tai nàng, mờ ám nói: “Mân Nương, có phải thích ca ca hôn nàng hay không?”

Lý Mân “Ừ” một tiếng nhỏ như muỗi kêu.

Hồ Lân cười càng sảng khoái hơn: “Vậy ca ca làm tướng công của nàng có được không?”

Lý Mân lại ậm ừ một tiếng nhỏ hơn muỗi kêu.

Hồ Lân khẽ hôn lên mu bàn tay Lý Mân, sau đó nói: “Vậy chúng ta về nói với cô chú, nói rằng nàng đã đồng ý gả cho ca ca, hai chúng ta không cần đi xem mắt nữa.”

Lần này hắn dùng giọng khẳng định để nói.

Lý Mân không che mặt nữa, trước tiên nàng gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Đôi lông mày thanh tú của Hồ Lân hơi nhướng lên, khó hiểu nhìn nàng.

Mặt Lý Mân đỏ bừng, nàng liếc trộm Hồ Lân một cái thật nhanh, sau đó lắp ba lắp bắp: “Quá đột ngột… Chúng ta.. đi tản bộ bên bờ Lạc Thủy một lát, suy nghĩ… suy nghĩ cho rõ.. sau đó.. sau đó hẵng về nhà…”

Hồ Lâm mỉm cười nhìn nàng: “Được.”

Hắn tiện tay hái xuống bông mẫu đơn bằng lụa đỏ trên búi tóc Lý Mân, nghịch ngợm quơ quơ trước mặt nàng.

Lý Mân lườm Hồ Lân, nàng giành lại bông hoa, sau đó để lại trong xe ngựa — đừng tưởng chỉ là một đóa hoa lụa cũng có thể bắt nạt nàng!

Hồ Lân xuống xe trước, sau đó tiếp được tay Lý Mân, đặt nàng trên mặt đất. Hắn cầm tay Lý Mân, hai người bắt đầu chầm chậm tản bộ.

Lúc xuống xe, Hồ Lân đã nghĩ không biết có nên biến bộ quần áo màu trắng của mình thành màu khác hay không, nhưng hắn sợ Lý Mân chú ý nên cũng không làm phép nữa.

Mồng ba tháng ba, bên ngoài thành Lạc Dương tràn ngập thanh niên nam nữ tụ tập bên bờ sông Lạc Thủy, cảnh tượng rất náo nhiệt.

Hồ Lân đội mũ lông chồn trắng, trên người mặc trường bào màu trắng thêu hoa văn dây leo màu xanh, khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ, dáng người cao gầy, cả người toát ra vẻ ngọc thụ lâm phong, phiêu diêu xuất trần, hấp dẫn ánh mắt của cả nam lẫn nữ.

Lý Mân mặc áo ngoài tay ngắn và váy trắng thêu hoa mẫu đơn đỏ, khuôn mặt nõn nà, thân hình đầy đặn, tuy không tính là diễm lệ nhưng ở độ tuổi mười lăm như nụ hoa hé mở như nàng, dáng vẻ này cũng coi như không tệ. Nhưng do nàng khoác tay Hồ Lân nổi bật như vậy nên cũng trở thành tiêu điểm trong đám đông giống hắn.

Hồ Lân vốn không hay để ý ánh mắt của người khác nhìn hắn, Lý Mân cũng không nhạy bén với đám đông nên hai người bọn họ dạo chơi trên con đường nhỏ uốn lượn quanh bờ Lạc Thủy một cách bình tĩnh, dường như không nhận ra ánh nhìn nóng bỏng của người khác dành cho mình.

Giang Minh Thuận – con trai thứ tư của Giang Vân Kỳ ở phía Tây thành đã tới từ sớm. Hắn mặc trường bào mới tinh màu xanh, sốt ruột đi lòng vòng trong đám đông, ngửa cổ tìm kiếm đóa mẫu đơn bằng lụa đỏ kia.

Ở Đại Đường đang thịnh hành mốt cài những đóa hoa rực rỡ lên búi tóc của phụ nữ. Giang Minh Thuận tìm được mấy người phù hợp với miêu tả của bà mối Dương nhưng mấy vị đó, người thì không đúng, người thì đã hơn ba mươi tuổi. Giang Minh Thuận đi qua đi lại trong dòng người, không ngừng tìm kiếm.

Hắn vốn nghe ngóng được con gái của “Lý Mẫu Đơn” có thân hình hơi quá béo, tính cách ngang ngược nên cũng không thích, do cha mẹ ép nên hắn mới tới. Bây giờ tìm nửa ngày cũng không thấy, hắn có thể trở vể báo cáo kết quả công tác được rồi.

Giang Minh Thuận nhanh chóng bỏ đi.

Tuy đối tượng xem mắt của Lý Mân đã rời đi, nhưng đối tượng xem mắt của Hồ Lân vẫn đang tìm hắn.

Ông chủ của Hương Mãn Lâu nổi tiếng trong thành Lạc Dương chính là Thượng Lập Thanh ở thành Nam. Mọi người gọi hắn là “Thượng đại gia” vì Thượng Lập Thành giao du với cả hai phái chính – tà, khống chế toàn bộ tụ điểm ăn chơi ở thành Lạc Dương. Vợ cả của Thượng Lập Thành sinh được một nam một nữ, hai đứa trẻ này chính là bảo bối trong lòng hắn.

Con trai Thượng Thụy Binh của hắn đã gia nhập quân đội, đang ở biên cương xa xôi. Tất cả yêu thương của Thượng Lập Thành và vợ đều dồn cho đứa con gái Thượng Thụy Anh.

Tính cách Thượng Thụy Anh vốn mạnh mẽ, lại được cha mẹ nuông chiều. Trước giờ nàng ta nói một người khác không dám làm hai, tuy chưa đến mức quá bá đạo nhưng cũng ngang tàng vô cùng. Nàng ta mặc nam trang, quản lý chuyện làm ăn của phụ thân không thua gì đàn ông nên cũng bù đắp được nỗi buồn không có con trai bên cạnh của Thượng Lập Thành.

Trên đời này, Thượng Thụy Anh thích nhất là mỹ nam, lý tưởng cả đời là cưới được một vị tướng công tuyệt sắc, xinh đẹp như hoa. Bị cha mẹ thúc giục chuyện hôn nhân, yêu cầu duy nhất của nàng ta là — “Không phải mỹ nam tuyệt sắc thì không lấy.”



Vì để con gái tìm được tướng công tuyệt sắc, Thượng Lập Thành thả lưới, dặn dò tất cả bà mối trong thành Lạc Dương, nhưng khổ nỗi, mãi vẫn không tìm được nam nhân nào phù hợp với hai chữ ‘tuyệt sắc’ kia.

Sau khi bà mối Dương gặp được Hồ Lân đã vội chạy tới nhà Thượng Lập Thành ở thành Nam. Bà ta tán dương vẻ tuấn mỹ của Hồ Lân hết lời trước mặt Thượng Thụy Anh, kích thích lòng hứng thú của nàng ta.

Bởi vậy, vào ngày mồng ba tháng ba, Thượng Thụy Anh vốn luôn mặc nam trang đã thay quần áo nữ, chải đầu trang điểm, trên búi tóc cài một bông hoa hồng bằng lụa màu vàng, mang theo thị nữ đi xe ngựa tới bờ Lạc Thủy.

Sau khi dạo chơi trong đám đông một lúc, Thượng Thụy Anh nhanh chóng chú ý tới Hồ Lân đã trở thành tiêu điểm của mọi người mà không hay biết.

Lần đầu tiên nhìn thấy Hồ Lân, thân thể nàng ta lập tức chấn động, cả người chôn tại chỗ – trên đời sao có thể có nam tử tuấn mỹ xuất trần đến vậy?

Mỹ nam tuyệt sắc, trường bào màu trắng, toàn bộ đều phù hợp với lời dặn của bà mối Dương!

Thượng Thụy Anh nhanh chóng đuổi theo, nàng ta theo sát phía sau mỹ nam, cùng bước chậm giống hắn.

Thị nữ của Thượng Thụy Anh là Như Họa đuổi theo, nàng ta lặng lẽ chỉ vào mỹ nam đi phía trước, hỏi Thượng Thụy Anh: “Đại tiểu thư, chẳng lẽ chính là người này…”

Thượng Thụy Anh khẽ gật đầu.

Như Hoa quan sát một lúc, sau đó kéo kéo ống tay áo Thượng Thụy Anh, thì thầm nói: “Tuy đúng là mỹ nam mặc trường bào màu trắng, tuổi cũng phù hợp, nhưng người ta có mang nữ quyến theo, rõ ràng không phải tới xem mặt a.”

Thượng Thụy Anh đã bị mỹ nam tuyệt sắc mê hoặc hồn phách, không thèm để ý, đẩy Như Họa ra : “Không phải tới xem mặt thì sao? Có nữ quyến thì sao? Trước giờ thứ ta muốn đều nhất định có được!”

Như Họa: “…”

Hồ Lân đã cảm nhận được có người theo dõi hắn, hơn nữa là một nữ tử cài hoa hồng bằng lụa màu vàng trên đầu. Hắn vờ như không biết, đi cùng Lý Mân thêm mấy bước, sau đó thầm niệm thần chú, di hình hoán ảnh, hắn và Lý Mân đã tới bờ bên kia của sông Lạc Thủy.

Hắn không muốn rước lấy phiền toái không cần thiết, dạo bước với Lý Mân thêm một lúc rồi âm thầm niệm thần chú, khiến trời bắt đầu đổ mưa.

Mưa nặng hạt đột ngột rơi xuống, Hồ Lân nói: “Mân Nương, mưa rồi, chúng ta mau về nhà thôi.”

Lý Mân vừa thổ lộ cùng hắn, đang trong lúc tình ý nóng cháy nên đương nhiên nghe theo lời hắn.

Hai người đang ở cách nơi đỗ xe ngựa không xa nên nhanh chóng trèo lên xe. Dù là vậy, tóc và quần áo Lý Mân cùng Hồ Lân đều đã ướt đẫm.

Vốn Hồ Lân có thể làm phép hong khô quần áo cho Lý Mân nhưng hắn nghĩ, lát nữa đến thưa chuyện trước mặt cha mẹ nàng, nếu dáng vẻ hắn và Mân Nương đều ướt đẫm đến thê thảm sẽ càng thể hiện được quyết tâm. Vì vậy hắn chỉ ôm eo Lý Mân mà không làm phép nữa.

Lão Hòe vội đánh xe trở về nhà, xe ngựa đi vào tận trong sân mới ngừng lại.

Mưa vẫn còn to, khi Lý Mân và Hồ Lân xuống xe, hắn cố ý níu Lý Mân lại trong mưa thêm một chút, hòng tăng cường mức độ si tình thê thiết.

Hồ thị và Lý Thuận Chương đang ngồi trong phòng ngủ, nghe thấy tiếng xe ngựa mới đi ra. Hồ thị thấy Lý Mân và Hồ Lân đều bị ướt mưa thì cuống quít hô: “Hai đứa ngốc này, còn không mau vào trong nhà!”

Sau khi vào nhà chính, Lý Mân đỡ cha mẹ ngồi xuống ghế, sau đó nàng và Hồ Lân cùng quỳ dưới gối Hồ thị và Lý Thuận Chương, đồng loạt dập đầu.

Hồ thị: “…”

Lý Thuận Chương: “…”

Hồ Lân nhìn Lý Mân, sau đó nhìn Hồ thị và Lý Thuận Chương, hắn mở miệng cầu khẩn: “Chú, cô, cháu rất yêu Mân Nương, xin hai người hãy gả nàng cho cháu!”

Hồ thị và Lý Thuận Chương nhìn Hồ Lân và Lý Mân đang quỳ trên mặt đất, nhất thời choáng váng.

Sau nửa buổi, Lý Thuận Chương mới lắp ba lắp bắp: “Nhưng.. nhưng triều đình đã ra mệnh lệnh rõ ràng, cấm kết hôn cận huyết a!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cửu Kiếp Hồ Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook