Quyển 6 - Chương 93: Bệnh hoa si
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
16/07/2014
Không bao lâu sau Hồng đại nãi nãi cũng tới.
Nàng ta búi tóc cài trâm vàng, thân mặc áo cánh đỏ chót, váy lụa trắng, mặt mày hớn hở đi vào.
Chu di nương và hai nha hoàn một lớn một nhỏ đứng phía sau, trông nàng ta thực sự tiều tụy, so với khi mới theo Lưu Bá Đường trở về từ Kiến Khang thì quả thật giống như hai người khác nhau.
Khi Lưu Bá Đường trở về Kiến Khang tiếp tục chức vụ, Hồng đại nãi nãi đã thành công đưa nha hoàn hồi môn Hỉ Xuân của mình tới bên Lưu Bá Đường, để Hỉ Xuân đi cùng Lưu Bá Đường, còn Chu di nương ở lại. Chu di nương phải hầu hạ Hồng đại nãi nãi ngày ngày đêm đêm, quả là khổ không thể tả.
Sau khi Hồng đại nãi nãi thỉnh an phu nhân, Mân Nương chào hỏi nàng ta, cùng nhau ngồi xuống, cùng nói chuyện phiếm, nịnh hót mẹ chồng.
Mồm miệng Lý Mân không khéo, không biết nịnh hót như chị dâu, nhưng nàng biết phu nhân thương nàng còn trẻ đã phải thủ tiết, rất thương tiếc nàng, bởi vậy nàng ít khi nói xen vào, chỉ mỉm cười nhìn Phương phu nhân, ngẫu nhiên đáp lại bà vài câu.
Hồng đại nãi nãi ngứa mắt nhất là dáng vẻ nàng như vậy, cho rằng Mân Nương là chó không kêu biết cắn người, nàng ta vẫn cảm thấy Mân Nương không phải loại người an phận, sớm muộn cũng sẽ để lộ cái đuôi hồ ly.
Nhưng nguyên nhân chủ yếu đó là nhà họ Lưu có ba con trai; lão nhị Lưu Trọng Văn đã chết, Lý Mân lại không có con, nếu Lý Mân tái giá hoặc chết, như vậy người thừa kế tài sản tương lai sẽ chỉ còn lão đại và lão tam, số gia sản được thêm vào cũng không nhỏ.
Nàng ta vừa nói chuyện vừa thi thoảng liếc Mân Nương, trong lòng luôn nghĩ: vì sao ngươi còn chưa tái giá? Vì sao còn chưa tái giá?
Đáng tiếc Lý Mân không có thuật đọc ý nghĩ, không biết suy nghĩ trong lòng chị dâu, nếu nàng biết, nhất định sẽ coi đại tẩu là bạn tri âm khó gặp!
Lúc này nàng đang nhìn phu nhân, nghe phu nhân dạy bảo.
Phương phu nhân liếc nhìn Hồng đại nãi nãi, sau đó nói: “Mân Nương, con còn trẻ, dưới gối lại không con, thay vì ở già cô độc, không bằng nên sớm chuẩn bị, chọn ra một đứa bé ngoan trong số các con của anh em, ta sẽ làm chủ, để nó làm con thừa tự cho lão nhị.”
Mân Nương nghe thấy vậy, trên mặt vẫn mang nụ cười dịu dàng ngọt ngào, nhưng nụ cười này đã có chút cứng ngắc.
Tại triều Đại Tống, quả phụ tái giá là chuyện rất bình thường, thậm chí còn có chuyện quả phụ tái giá làm phu nhân tể tướng, làm hoàng hậu, đáng tiếc phụ thân nàng lại là học trò dưới trướng đạo giáo, bố chồng nàng cũng là người học đạo giáo, đối với nàng mà nói, chuyện tái giá gần như là không thể!
Mân Nương nghĩ đến tiểu hồ ly bị nàng để lại trong phòng, nỗi cô tịch trong lòng cũng được an ủi đôi chút — nếu đã không thể lấy chồng, vậy mang theo tiểu hồ ly sống qua ngày cũng tốt.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng trong lòng nàng vẫn tràn đầy cô tịch mênh mông như trước, nàng không nơi dựa dẫm, không có người ở bên, lại không có người để kể khổ.
Vì mới qua cơn mưa to, đường đi hơi lầy lội nên nhiều phụ nữ tới Đào Tiên Tự thắp hương cầu nguyện tiện thể xem hòa thượng tuấn mỹ không ngồi xe ngựa mà ngồi thuyền mui đen qua bằng đường sông.
Vì gia chủ Lưu Củng khá có danh tiếng, sư trụ trì của Đào Tiên Tự tự mình ra đón tiếp các nàng, sau đó dẫn các nàng tới phía sau chùa để gặp vị hòa thượng tuấn tú.
Mới đầu Lý Mân chỉ làm theo mọi người, cúi đầu chào vị hòa thượng tuấn tú, không hề ngẩng đầu. Nhưng khi nàng ngẩng đầu thì hơi khựng lại một chút — khí chất như trăng, lông mày như núi, môi thắm như tô, mặc một thân áo tăng xanh nhạt, dáng vẻ sáng trong, ngọc thụ lâm phong, thực sự là một vị hòa thượng tuấn mỹ.
Nàng ngơ ngẩn nhìn vị hòa thượng điển trai, không nỡ dời ánh mắt, nhưng vị hòa thượng tuấn tú đã nhìn sang chỗ khác, đang mỉm cười trò chuyện với Phương phu nhân.
Cả ngày hôm đó, Mân Nương có chút mất hồn lạc phách, cặp mắt đẹp trong như nước không tự chủ được cứ nhìn về phía hòa thượng tuấn mỹ, mỗi khi được hòa thượng ngẫu nhiên nhìn lại, tim nàng luôn đập rất nhanh.
Đương nhiên, không chỉ có mỗi mình nàng, toàn bộ người nhà họ Lưu, từ Phương phu nhân cho đến các nha hoàn tỳ nữ, không người nào không phải phụ nữ, cũng không ai không thích nghe hòa thượng tuấn mỹ nói chuyện.
Hòa thượng tuấn mỹ không chỉ có tướng mạo mà giọng nói cũng êm tai như tiếng chuông thanh dưới trời sao, nhanh chóng lấy được một trăm lượng bạc công đức từ Phương phu nhân, năm mươi lượng bạc từ Hồng đại nãi nãi, một vài đồng tiền khác từ các nha hoàn.
Mân Nương cũng không biết tại sao, nhưng khi vị hòa thượng kia dùng ánh mắt xinh đẹp liếc qua, nàng lập tức không tự chủ được, tự nhận sẽ quyên góp hai mươi lượng bạc, ngay lúc này còn đang cầm bút ghi tên trong sổ công đức.
Sau khi viết xong, Mân Nương mới nhớ ra nàng chỉ mang theo năm lạng bạc, vẫn để trên người Thanh Hòe.
Hòa thượng tuấn mỹ không hổ là hòa thượng tuấn mỹ, dù hắn có bưng cái bát đi hóa duyên thì trông cũng giống như thần tiên trên trời, không hề có chút tục ý, khiến người ta có cảm giác mình có thể cho hắn bạc là vinh hạnh của mình, nhưng vẫn giống như đang làm bẩn đôi mắt đẹp của hắn a!
Nhưng Mân Nương nhìn hòa thượng tuấn mỹ trước mặt, mồ hôi nhỏ xuống từng hột.
Nàng đỏ mặt, nhìn hòa thượng tuấn tú vẻ khẩn cầu: “Lúc thiếp thân tới có chút vội vàng, không mang đủ bạc, lần sau tới sẽ bổ sung.”
Hòa thượng tuấn mỹ nhìn nàng, khẽ mìm cười như hoa quỳnh nở rộ trong đêm yên tĩnh: “Mười sáu tháng mười là ngày Phật duyên, tiểu tăng đợi thí chủ.”
Mân Nương nhìn hắn, vui như nở từng khúc ruột, nhưng nàng chỉ nhẹ ‘Ừ’ một tiếng.
Thanh Hòe vẫn luôn quan sát hòa thượng tuấn mỹ không chớp mắt.
Đối với mỗi người tiếp cận Lý Mân, mặc kệ là nam hay nữ, hắn đều sẽ phóng thần thức đi dò xét, tuy hòa thượng này có diện mạo yêu nghiệt, nhưng đúng là một con người bình thường a!
Hắn nhíu mày nhìn Mân Nương đang ôm lòng hoa si với hòa thượng tuấn mỹ, trong lòng cảm thấy ngột ngạt: công tử a, người phải mau thành công với Mân Nương đi, người thu hồi nội đan rồi, trời đất này còn ai dám chọc chúng ta, không giống như hiện tại, cả ngày phải lo lắng đề phòng!
Thanh Hòe thật lòng cảm thấy kiếp này Mân Nương rất phong lưu, trước tiên là thích Lưu Thúc Dục, tiếp lại có ý với Hồng Cừ, hiện tại lại đang chảy nước miếng với hòa thượng tuấn mỹ, thật là một sắc nữ nam nữ ăn sạch a!
Lúc này ánh mắt của Lý Mân và hòa thượng tuấn mỹ giao nhau lần nữa, nàng nhanh chóng đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu.
Thanh Hòe thấy mà trong lòng bốc lửa, phẫn nộ nghĩ: Nếu công tử khôi phục hình người rồi, diện mạo của tam công tử, hòa thượng tuấn mỹ gì đó sẽ chẳng là cái thá gì, quả thực giống như sao so với trăng sáng, mắt cá so với minh châu, toàn bộ không thể sánh bằng! Đến lúc đó không biết Mân Nương sẽ mê mẩn đến thế nào a.
Sau khi trở lại viện Thu Hương, Mân Nương bắt đầu trúng độc yêu đơn phương. Biểu hiện bệnh đầu tiên là nàng thường mất hồn lạc phách, ngồi trên giường không nói gì, mặt phát ngốc, thi thoảng còn cười ra tiếng.
Tiểu hồ ly nhào vào người nàng, cọ xát, thân mật nửa ngày mà không được đáp lại chút nào, ngược lại còn bị Lý Mân đẩy ra nhiều lần.
Cặp mắt hồ ly dài nhỏ của hắn liếc nhìn Thanh Hòe.
Thanh Hòe lập tức tới ngay, ôm tiểu hồ ly lên, đặt vào trong lòng Lý Mân, kéo tay nàng để trên người tiểu hồ ly, sau đó mới nói với nàng: “Cô, đã một ngày người không về nhà, người không biết tiểu hồ ly mong người cả ngày hay sao, còn không thân mật với nó một chút.”
Sắc mặt Lý Mân có chút hoảng hốt, nàng cười, khẽ gật đầu, nhẹ nhàng vuốt ve tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly nheo mắt trừng Mân Nương.
Hắn đã ở bên nàng nhiều kiếp như vậy, chưa từng bị nàng sờ trong lúc tư tưởng không tập trung như thế này!
Hồ Lân quyết định, đợi sau khi hắn khôi phục pháp lực sẽ giáo huấn Lý Mân một trận ra trò, để nàng biết cái gì là đạo làm vợ!
Đến ngày hôm sau, bệnh yêu đơn phương của Lý Mân tiến vào giai đoạn thứ hai. Nàng bắt đầu thu gom bạc khắp nơi, chuẩn bị đủ hai mươi lạng, dự định ngày mười sáu tháng mười đưa cho hòa thượng tuấn mỹ.
Khi ở Đào Tiên Tự, Thanh Hòe sống chết không móc ra năm lạng bạc, cuối cùng về nhà bị Lý Mân ép phải nhả ra — không có cách nào, hắn bảo không cho, Mân Nương lại thò tay vào trong áo hắn sờ tới sờ lui. Dưới ánh mắt lạnh lẽo và đe dọa của tiểu hồ ly, Thanh Hòe đành phải lấy ra năm lạng bạc, còn bị Lý Mân thuận tay xẻo đi tám lạng bạc tiền riêng.
Thêm vào tiền riêng của Lý Mân, trong tay nàng tổng cộng có mười bảy lạng bạc, còn cách ba lạng nữa mới được hai mươi lạng. Lý Mân gấp đến độ đứng ngồi không yên, chỉ hận không thể đem áo len và khăn thêu đi bán, đổi lấy ba lạng bạc.
Hồng Cừ lại xách hộp đựng thức ăn ngon tới.
Thấy nàng ta vào, Lý Mân nhào tới, nắm chặt vạt áo nàng ta, gấp gáp hỏi: “Hồng Cừ, ngươi có bao nhiêu tiền riêng?”
Hồng Cừ không rõ đã có chuyện gì xảy ra, nhìn ra phía sau thì thấy Thanh Hòe và Mỹ Ny đang làm động tác cắt cổ giết gà để ra hiệu. Nhưng Hồng Cừ không chống cự nổi ánh mắt đáng thương tội nghiệp của Mân Nương, đành thành thật đáp: “Năm lạng bạc…”
Mân Nương sướng rơn, vươn tay về phía Hồng Cừ: “Hồng Cừ yêu dấu, cho ta mượn ba lạng bạc đi.”
Nàng vươn tay quá dài, ngón tay trắng nõn chạm cả vào môi Hồng Cừ, khiến Hồng Cừ cảm giác một trận tê dại, không tự chủ được nói: “…Được thôi..”
Thanh Hòe, Mỹ Ny: “…” Đồ ngốc Hồng Cừ này, thật là không có định lực a
Nàng ta búi tóc cài trâm vàng, thân mặc áo cánh đỏ chót, váy lụa trắng, mặt mày hớn hở đi vào.
Chu di nương và hai nha hoàn một lớn một nhỏ đứng phía sau, trông nàng ta thực sự tiều tụy, so với khi mới theo Lưu Bá Đường trở về từ Kiến Khang thì quả thật giống như hai người khác nhau.
Khi Lưu Bá Đường trở về Kiến Khang tiếp tục chức vụ, Hồng đại nãi nãi đã thành công đưa nha hoàn hồi môn Hỉ Xuân của mình tới bên Lưu Bá Đường, để Hỉ Xuân đi cùng Lưu Bá Đường, còn Chu di nương ở lại. Chu di nương phải hầu hạ Hồng đại nãi nãi ngày ngày đêm đêm, quả là khổ không thể tả.
Sau khi Hồng đại nãi nãi thỉnh an phu nhân, Mân Nương chào hỏi nàng ta, cùng nhau ngồi xuống, cùng nói chuyện phiếm, nịnh hót mẹ chồng.
Mồm miệng Lý Mân không khéo, không biết nịnh hót như chị dâu, nhưng nàng biết phu nhân thương nàng còn trẻ đã phải thủ tiết, rất thương tiếc nàng, bởi vậy nàng ít khi nói xen vào, chỉ mỉm cười nhìn Phương phu nhân, ngẫu nhiên đáp lại bà vài câu.
Hồng đại nãi nãi ngứa mắt nhất là dáng vẻ nàng như vậy, cho rằng Mân Nương là chó không kêu biết cắn người, nàng ta vẫn cảm thấy Mân Nương không phải loại người an phận, sớm muộn cũng sẽ để lộ cái đuôi hồ ly.
Nhưng nguyên nhân chủ yếu đó là nhà họ Lưu có ba con trai; lão nhị Lưu Trọng Văn đã chết, Lý Mân lại không có con, nếu Lý Mân tái giá hoặc chết, như vậy người thừa kế tài sản tương lai sẽ chỉ còn lão đại và lão tam, số gia sản được thêm vào cũng không nhỏ.
Nàng ta vừa nói chuyện vừa thi thoảng liếc Mân Nương, trong lòng luôn nghĩ: vì sao ngươi còn chưa tái giá? Vì sao còn chưa tái giá?
Đáng tiếc Lý Mân không có thuật đọc ý nghĩ, không biết suy nghĩ trong lòng chị dâu, nếu nàng biết, nhất định sẽ coi đại tẩu là bạn tri âm khó gặp!
Lúc này nàng đang nhìn phu nhân, nghe phu nhân dạy bảo.
Phương phu nhân liếc nhìn Hồng đại nãi nãi, sau đó nói: “Mân Nương, con còn trẻ, dưới gối lại không con, thay vì ở già cô độc, không bằng nên sớm chuẩn bị, chọn ra một đứa bé ngoan trong số các con của anh em, ta sẽ làm chủ, để nó làm con thừa tự cho lão nhị.”
Mân Nương nghe thấy vậy, trên mặt vẫn mang nụ cười dịu dàng ngọt ngào, nhưng nụ cười này đã có chút cứng ngắc.
Tại triều Đại Tống, quả phụ tái giá là chuyện rất bình thường, thậm chí còn có chuyện quả phụ tái giá làm phu nhân tể tướng, làm hoàng hậu, đáng tiếc phụ thân nàng lại là học trò dưới trướng đạo giáo, bố chồng nàng cũng là người học đạo giáo, đối với nàng mà nói, chuyện tái giá gần như là không thể!
Mân Nương nghĩ đến tiểu hồ ly bị nàng để lại trong phòng, nỗi cô tịch trong lòng cũng được an ủi đôi chút — nếu đã không thể lấy chồng, vậy mang theo tiểu hồ ly sống qua ngày cũng tốt.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng trong lòng nàng vẫn tràn đầy cô tịch mênh mông như trước, nàng không nơi dựa dẫm, không có người ở bên, lại không có người để kể khổ.
Vì mới qua cơn mưa to, đường đi hơi lầy lội nên nhiều phụ nữ tới Đào Tiên Tự thắp hương cầu nguyện tiện thể xem hòa thượng tuấn mỹ không ngồi xe ngựa mà ngồi thuyền mui đen qua bằng đường sông.
Vì gia chủ Lưu Củng khá có danh tiếng, sư trụ trì của Đào Tiên Tự tự mình ra đón tiếp các nàng, sau đó dẫn các nàng tới phía sau chùa để gặp vị hòa thượng tuấn tú.
Mới đầu Lý Mân chỉ làm theo mọi người, cúi đầu chào vị hòa thượng tuấn tú, không hề ngẩng đầu. Nhưng khi nàng ngẩng đầu thì hơi khựng lại một chút — khí chất như trăng, lông mày như núi, môi thắm như tô, mặc một thân áo tăng xanh nhạt, dáng vẻ sáng trong, ngọc thụ lâm phong, thực sự là một vị hòa thượng tuấn mỹ.
Nàng ngơ ngẩn nhìn vị hòa thượng điển trai, không nỡ dời ánh mắt, nhưng vị hòa thượng tuấn tú đã nhìn sang chỗ khác, đang mỉm cười trò chuyện với Phương phu nhân.
Cả ngày hôm đó, Mân Nương có chút mất hồn lạc phách, cặp mắt đẹp trong như nước không tự chủ được cứ nhìn về phía hòa thượng tuấn mỹ, mỗi khi được hòa thượng ngẫu nhiên nhìn lại, tim nàng luôn đập rất nhanh.
Đương nhiên, không chỉ có mỗi mình nàng, toàn bộ người nhà họ Lưu, từ Phương phu nhân cho đến các nha hoàn tỳ nữ, không người nào không phải phụ nữ, cũng không ai không thích nghe hòa thượng tuấn mỹ nói chuyện.
Hòa thượng tuấn mỹ không chỉ có tướng mạo mà giọng nói cũng êm tai như tiếng chuông thanh dưới trời sao, nhanh chóng lấy được một trăm lượng bạc công đức từ Phương phu nhân, năm mươi lượng bạc từ Hồng đại nãi nãi, một vài đồng tiền khác từ các nha hoàn.
Mân Nương cũng không biết tại sao, nhưng khi vị hòa thượng kia dùng ánh mắt xinh đẹp liếc qua, nàng lập tức không tự chủ được, tự nhận sẽ quyên góp hai mươi lượng bạc, ngay lúc này còn đang cầm bút ghi tên trong sổ công đức.
Sau khi viết xong, Mân Nương mới nhớ ra nàng chỉ mang theo năm lạng bạc, vẫn để trên người Thanh Hòe.
Hòa thượng tuấn mỹ không hổ là hòa thượng tuấn mỹ, dù hắn có bưng cái bát đi hóa duyên thì trông cũng giống như thần tiên trên trời, không hề có chút tục ý, khiến người ta có cảm giác mình có thể cho hắn bạc là vinh hạnh của mình, nhưng vẫn giống như đang làm bẩn đôi mắt đẹp của hắn a!
Nhưng Mân Nương nhìn hòa thượng tuấn mỹ trước mặt, mồ hôi nhỏ xuống từng hột.
Nàng đỏ mặt, nhìn hòa thượng tuấn tú vẻ khẩn cầu: “Lúc thiếp thân tới có chút vội vàng, không mang đủ bạc, lần sau tới sẽ bổ sung.”
Hòa thượng tuấn mỹ nhìn nàng, khẽ mìm cười như hoa quỳnh nở rộ trong đêm yên tĩnh: “Mười sáu tháng mười là ngày Phật duyên, tiểu tăng đợi thí chủ.”
Mân Nương nhìn hắn, vui như nở từng khúc ruột, nhưng nàng chỉ nhẹ ‘Ừ’ một tiếng.
Thanh Hòe vẫn luôn quan sát hòa thượng tuấn mỹ không chớp mắt.
Đối với mỗi người tiếp cận Lý Mân, mặc kệ là nam hay nữ, hắn đều sẽ phóng thần thức đi dò xét, tuy hòa thượng này có diện mạo yêu nghiệt, nhưng đúng là một con người bình thường a!
Hắn nhíu mày nhìn Mân Nương đang ôm lòng hoa si với hòa thượng tuấn mỹ, trong lòng cảm thấy ngột ngạt: công tử a, người phải mau thành công với Mân Nương đi, người thu hồi nội đan rồi, trời đất này còn ai dám chọc chúng ta, không giống như hiện tại, cả ngày phải lo lắng đề phòng!
Thanh Hòe thật lòng cảm thấy kiếp này Mân Nương rất phong lưu, trước tiên là thích Lưu Thúc Dục, tiếp lại có ý với Hồng Cừ, hiện tại lại đang chảy nước miếng với hòa thượng tuấn mỹ, thật là một sắc nữ nam nữ ăn sạch a!
Lúc này ánh mắt của Lý Mân và hòa thượng tuấn mỹ giao nhau lần nữa, nàng nhanh chóng đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu.
Thanh Hòe thấy mà trong lòng bốc lửa, phẫn nộ nghĩ: Nếu công tử khôi phục hình người rồi, diện mạo của tam công tử, hòa thượng tuấn mỹ gì đó sẽ chẳng là cái thá gì, quả thực giống như sao so với trăng sáng, mắt cá so với minh châu, toàn bộ không thể sánh bằng! Đến lúc đó không biết Mân Nương sẽ mê mẩn đến thế nào a.
Sau khi trở lại viện Thu Hương, Mân Nương bắt đầu trúng độc yêu đơn phương. Biểu hiện bệnh đầu tiên là nàng thường mất hồn lạc phách, ngồi trên giường không nói gì, mặt phát ngốc, thi thoảng còn cười ra tiếng.
Tiểu hồ ly nhào vào người nàng, cọ xát, thân mật nửa ngày mà không được đáp lại chút nào, ngược lại còn bị Lý Mân đẩy ra nhiều lần.
Cặp mắt hồ ly dài nhỏ của hắn liếc nhìn Thanh Hòe.
Thanh Hòe lập tức tới ngay, ôm tiểu hồ ly lên, đặt vào trong lòng Lý Mân, kéo tay nàng để trên người tiểu hồ ly, sau đó mới nói với nàng: “Cô, đã một ngày người không về nhà, người không biết tiểu hồ ly mong người cả ngày hay sao, còn không thân mật với nó một chút.”
Sắc mặt Lý Mân có chút hoảng hốt, nàng cười, khẽ gật đầu, nhẹ nhàng vuốt ve tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly nheo mắt trừng Mân Nương.
Hắn đã ở bên nàng nhiều kiếp như vậy, chưa từng bị nàng sờ trong lúc tư tưởng không tập trung như thế này!
Hồ Lân quyết định, đợi sau khi hắn khôi phục pháp lực sẽ giáo huấn Lý Mân một trận ra trò, để nàng biết cái gì là đạo làm vợ!
Đến ngày hôm sau, bệnh yêu đơn phương của Lý Mân tiến vào giai đoạn thứ hai. Nàng bắt đầu thu gom bạc khắp nơi, chuẩn bị đủ hai mươi lạng, dự định ngày mười sáu tháng mười đưa cho hòa thượng tuấn mỹ.
Khi ở Đào Tiên Tự, Thanh Hòe sống chết không móc ra năm lạng bạc, cuối cùng về nhà bị Lý Mân ép phải nhả ra — không có cách nào, hắn bảo không cho, Mân Nương lại thò tay vào trong áo hắn sờ tới sờ lui. Dưới ánh mắt lạnh lẽo và đe dọa của tiểu hồ ly, Thanh Hòe đành phải lấy ra năm lạng bạc, còn bị Lý Mân thuận tay xẻo đi tám lạng bạc tiền riêng.
Thêm vào tiền riêng của Lý Mân, trong tay nàng tổng cộng có mười bảy lạng bạc, còn cách ba lạng nữa mới được hai mươi lạng. Lý Mân gấp đến độ đứng ngồi không yên, chỉ hận không thể đem áo len và khăn thêu đi bán, đổi lấy ba lạng bạc.
Hồng Cừ lại xách hộp đựng thức ăn ngon tới.
Thấy nàng ta vào, Lý Mân nhào tới, nắm chặt vạt áo nàng ta, gấp gáp hỏi: “Hồng Cừ, ngươi có bao nhiêu tiền riêng?”
Hồng Cừ không rõ đã có chuyện gì xảy ra, nhìn ra phía sau thì thấy Thanh Hòe và Mỹ Ny đang làm động tác cắt cổ giết gà để ra hiệu. Nhưng Hồng Cừ không chống cự nổi ánh mắt đáng thương tội nghiệp của Mân Nương, đành thành thật đáp: “Năm lạng bạc…”
Mân Nương sướng rơn, vươn tay về phía Hồng Cừ: “Hồng Cừ yêu dấu, cho ta mượn ba lạng bạc đi.”
Nàng vươn tay quá dài, ngón tay trắng nõn chạm cả vào môi Hồng Cừ, khiến Hồng Cừ cảm giác một trận tê dại, không tự chủ được nói: “…Được thôi..”
Thanh Hòe, Mỹ Ny: “…” Đồ ngốc Hồng Cừ này, thật là không có định lực a
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.