Quyển 8 - Chương 124: Đường nhỏ bên ruộng lúa
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
12/11/2014
Thấy Mân Nương nhìn về phía mình, Hồ Lân mang theo trứng ngỗng kho và bánh bao trắng đã gói lại đi về phía Mân Nương.
Nhà Lý Mân cũng trọng nam khinh nữ giống
như những gia đình khác ở nông thôn, nam giới lao động, được ăn những
thức ăn tốt nhất trong nhà, còn nữ thì chẳng những không thể ăn trên bàn mà đồ ăn cũng là những thứ tệ nhất. Hơn nữa, Lý lão đại và Trương thị
đều có phần thiên vị con trai Trương Nghị, do vậy Mân Nương lớn đến
chừng này cũng chưa bao giờ được ăn bánh bao trắng, nàng lập tức vươn
tay muốn cầm lấy.
Hồ Lân nhìn thấy trên tay nàng còn dính vụn cỏ xanh xanh vàng vàng, hắn híp mắt cười nói: “Nàng rửa tay trước đã.”
Mân Nương nhìn hắn, nàng lập tức sửng sốt — mặt Hồ Lân quay về hướng Đông, ánh mặt trời vàng kim rọi trên khuôn mặt tươi cười tuấn mỹ của hắn, khiến người ta hoa mắt, thần hồn mê muội, không nỡ nhìn đi chỗ khác.
Thấy Mân Nương nhìn mình đến phát ngốc, Hồ Lân hé miệng cười: bất kể là kiếp nào, Mân Nương cũng đều bị khuôn mặt của hắn mê hoặc, hắn có nên lấy đó mà kiêu ngạo không đây?
Thấy khóe miệng Hồ Lân hơi nhếch lên, Mân Nương mới nhận ra mình đang thất lễ, nàng cúi đầu nhìn đôi tay lấm bẩn của mình, cảm thấy thật là bẩn. Nàng đi tới thảm cỏ xanh lớn trên bờ sông, ngồi xổm xuống, bắt đầu dùng nước rửa tay.
Sau mấy ngày mưa, mực nước con sông nhỏ dâng cao không ít, bờ cỏ chìm một phần dưới mực nước chỉ lộ ra một chút, nước sông vốn trong suốt cũng đã có chút ố vàng vẩn đục.
Mân Nương rửa tay xong lại nhúng giày rơm vào nước sông rửa qua rồi mới nhìn về phía Hồ Lân, tay phải duỗi ra.
Hồ Lân cầm bánh bao trong tay nhưng lại giả bộ không hiểu, mắt nhìn Mân Nương mang theo nét nghi ngờ.
Mân Nương không nhìn hắn, nàng chỉ nhìn bánh bao trong tay hắn, xách giày rơm đi tới gần.
Hồ Lân mỉm cười nhìn Mân Nương đang đi tới, hắn làm bộ muốn xoay người đi. Hắn mới quay được một nửa, Mân Nương đã chạy tới như con chó con, nàng nhanh chóng cầm cổ tay hắn, sau đó đoạt đi bánh bao trong tay hắn.
Mân Nương tựa người vào thân cây bạch dương, cầm bánh bao cắn một miếng to, chậm rãi nhai nuốt.
Nàng từng ăn bánh ngô, bánh sắn, bánh khoai lang, bánh bột đậu hỗn hợp, đã sớm muốn nếm thử mùi vị của bánh bao trắng — bánh bao trắng thật ngon a, ngọt ngào, cảm giác nhai cũng thật tuyệt…
Nhìn Mân Nương ăn một miếng lại một miếng bánh bao, mũi Hồ Lân cay cay, trong lòng hắn thực khó chịu, bèn dời tầm mắt sang chỗ khác, phóng mắt nhìn sang bờ bên kia sông. Bên kia sông là một thửa đất trồng rau, có khá nhiều mầm rau xanh mơn mởn, có điều tất cả vẫn còn rất nhỏ, vì vậy Hồ Lân không nhận ra là loại rau gì.
Mân Nương thấy Hồ Lân nhìn thửa đất trồng rau kia, nàng ăn no thì miệng sẽ mềm, vừa ăn bánh bao của Hồ Lân nên ngại không muốn lạnh nhạt hắn. Nàng nuốt bánh bao xuống, sau đó mở miệng giải thích: “Thửa đất trồng rau kia là của nhà ta, bên đó trồng dưa leo, cà chua, cà, ớt xanh, đậu đũa, rau muống và rau dền, bây giờ chúng đang còn non, đợi đến sau khi gặt lúa chúng sẽ chậm rãi lớn lên.”
Hồ Lân thấy nàng nhiệt tình giải thích như vậy, trong lòng đã thầm cám ơn trời đất, mắt hồ ly hẹp dài của hắn luôn mang ý cười dõi theo nàng, nhìn đến nỗi Mân Nương cũng thấy ngượng. Nàng nói nhỏ một câu ‘Cám ơn’, sau đó xoay người rời khỏi.
Sáng hôm nay trời xanh trong, sau mấy ngày mưa dầm có thể nhìn thấy ánh mặt trời như vậy, tâm tình cả nhà Lý Mân đều rất vui vẻ.
Công việc chỗ đám người Lý lão đại cũng sắp xong, trong lúc Trương Nghị dùng giấy ráp mài tấm gỗ khắc, Lý lão đại vừa dùng dao khắc gỗ vừa kiên nhẫn truyền nghề cho Hồ Lân.
Hồ Lân một lòng muốn trải qua cuộc sống sau này với Mân Nương một cách an ổn, vì vậy hắn học rất nghiêm túc, chuyên chú theo sát nhạc phụ đại nhân học nghề.
Trương thị bận rửa bát đũa, giặt quần áo, một khắc cũng không rảnh.
Mân Nương sợ Hồ Lân nghe thấy nên nói thầm với mẹ: “Nương, việc của cha sắp xong rồi, con cũng không có việc gì làm, cỏ cho gà ăn sắp hết, để con đi cắt thêm một ít.”
Trương thị khẽ gật đầu: “Con cầm theo cái giỏ, như vậy mang về được nhiều hơn.”
Mân Nương vâng dạ, lấy lưỡi liềm treo trên bức tường dưới hiên nhà, cõng giỏ to ra khỏi cửa.
Khi Mân Nương cõng giỏ đi qua lán, Hồ Lân vẫn đang cúi đầu dùng dao khắc trên một tấm ván gỗ, đến khi Mân Nương đi qua rồi, hắn mới ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp dõi theo bóng lưng nàng.
Từ chỗ hai tấm bia đá ngoài cửa thôn đến bờ sông Tây Hà, hai bên con đường nhỏ đều là ruộng lúa trải rộng ngút ngàn. Hiện tại lúa có màu vàng lấm tấm màu xanh, đã sắp chín, lúa đung đưa theo gió dưới ánh mặt trời, tạo thành tầng tầng sóng lúa dập dờn.
Mân Nương cứ nghĩ đến khả năng gặp được Trương Tiểu Tứ, trong lòng nàng liền vô cùng vui vẻ, bước chân cũng nhanh lẹ hơn.
Đi không bao lâu, từ xa xa Mân Nương đã trông thấy cây liễu bên bờ sông, cùng với Trương Tiểu Tứ đứng dưới gốc cây.
Lòng nàng bắt đầu nhảy rộn, nhưng bước chân lại chậm dần.
Chỉ nháy mắt, Trương Tiểu Tứ đã không thấy đâu.
Mân Nương kinh hãi, vội chạy về phía trước. Đến khi tới gần hơn, nàng mới thấy thì ra Trương Tiểu Tử đang ngồi đưa lưng về phía nàng, đang cắt cỏ non trên bờ sông.
Hiện tại khoảng cách giữa Mân Nương và Trương Tiểu Tứ đã khá gần, nhưng tim nàng đập càng lúc càng nhanh, mặt cũng nóng rát, thực sự không biết phải mở miệng nói với Trương Tiểu Tứ thế nào.
Nàng quyết định đặt giỏ xuống đường nhỏ, bản thân cũng ngồi xổm xuống bãi cỏ bên bờ sông.
Ruộng lúa che khuất hình dáng Mân Nương, nàng nghển cổ, có thể miễn cưỡng trông thấy bóng lưng của Trương Tiểu Tứ.
Nàng nhìn bóng lưng Trương Tiểu Tứ không chớp mắt, trong lòng suy nghĩ phải mở miệng nói chuyện với hắn thế nào.
Nàng biết dung mạo Trương Tiểu Tứ rất tuấn tú, thân hình cũng đẹp, nhưng rốt cuộc là đẹp ở chỗ nào thì nàng không diễn tả được, tóm lại chỉ cảm thấy rất tốt.
Mân Nương đang nhìn đến si ngốc, bỗng một người thanh niên khác tiến vào trong tầm mắt nàng — là ca ca Tiểu Tam của Trương Tiểu Tứ!
Mân Nương thấy Tiểu Tam thì giật mình: thì ra Trương Tiểu Tứ không đi một mình a.
Nàng vội cúi đầu, sợ Tiểu Tam phát hiện ra nàng.
Mấy đứa con trai của lão Trương Cường đều không giống cha mà giống người vợ có nhan sắc hồi trẻ xinh đẹp của lão, do vậy đều rất anh tuấn, đương nhiên anh tuấn nhất vẫn là Trương Tiểu Tứ. Ba người ca ca của Trương Tiểu Tứ cũng không tệ, nhưng khi đem so sánh với hắn thì vẫn luôn kém một chút.
Trương Tiểu Nhất hơi thấp, Tiểu Nhị lưng hơi còng, còn Tiểu Tam là ca ca sinh đôi với Trương Tiểu Tứ, bộ dáng cao cao, mặt cũng rất anh tuấn, nhưng hắn lại cũng có một thiếu sót đáng tiếc nho nhỏ…
“Tiểu… Tiểu Tứ, nghỉ… nghỉ một lát đi” – Tiểu Tam đi đến chỗ Tiểu Tứ, ngồi xuống bên cạnh.
Trương Tiểu Tứ vừa kéo đào mấy gốc cỏ non, vừa vung lưỡi liềm, cắt thêm một mảng cỏ lớn nữa mới ngừng lại, sau đó cũng ngồi xuống cạnh Tiểu Tam.
Mân Nương ngồi trên đường nhỏ cạnh ruộng lúa, nàng cầm lưỡi liềm trong tay ra vẻ đang cắt cỏ ven đường, nhưng thực tế lại đang dỏng tai nghe lén hai anh em họ Trương nói chuyện.
Tiểu Tam túm lấy cái khăn vải vắt trên cổ Tiểu Tứ, vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói: “Thật.. thật…”
Trương Tiểu Tứ bình thản tiếp lời: “Thật nóng.”
“Đ.. Đúng!” – Tiểu Tam nói tiếp – “Vừa mới…”
Trương Tiểu Tứ: “Vừa mới đầu hè.”
Trương Tiểu Tam: “Đã… đã n…”
Trương Tiểu Tứ: “Đã nóng như vậy.”
Trương Tiểu Tam: “Đúng.. Đúng rồi.”
Trương Tiểu Tứ đoạt lấy khăn vải, xoa lau mồ hôi trên trán trên mặt mình, sau đó đứng dậy tới bờ sông để giặt khăn.
Tiểu Tam vội vàng đi theo, lắp ba lắp bắp nói: “Ngươi.. ngươi thực.. thực muốn.. đồng.. đồng ý cái.. cái hôn sự.. kia?”
Trương Tiểu Tứ vục nước rửa mặt: “Bà mối nói Trương Trịnh muốn đưa hồi môn là năm mẫu đất.”
“Nhưng… nhưng..” – Trương Tiểu Tam đầy ắp lời muốn nói mà nói không nên lời, sắp gấp muốn chết.
“Nhưng năm mẫu đất kia là ruộng gò? Có phải không?” – Trương Tiểu Tứ là song sinh với Trương Tiểu Tam nên đương nhiên biết hắn muốn nói cái gì, lập tức tiếp lời.
Tiểu Tam liên tục gật đầu.
Trương Tiểu Tứ đưa khăn vải đã giặt xong cho ca ca, nói: “Địa phương này của chúng ta mưa thuận gió hòa, ruộng gò thì cũng có sao?”
Tiểu Tam nhận lấy khăn phủ lên đầu, tiếp tục đặt câu hỏi: “Nhà… nhà khắc gỗ… có Mân.. Mân Nương, không phải thích.. thích ngươi.. ngươi đó sao? Ta thấy.. nàng luôn.. le…lén nhìn.. ngươi!”
Trương Tiểu Tứ dừng một chút, sau đó mới nói: “Nhà Mân Nương không có của hồi môn, hơn nữa, cha mẹ nàng rất ích kỷ, lại rất thiên vị, chỉ quan tâm đến ca ca Trương Nghị của nàng, lúc nào cũng muốn tuyển một người con rể để chăm sóc cho mình lúc về già, giảm bớt gánh nặng cho ca ca nàng…”
Cuộc đối thoại của hai huynh đệ lọt vào tai Mân Nương, lòng nàng dần lạnh buốt — thì ra, Trương Tiểu Tứ biết nàng thích hắn; thì ra, Trương Tiểu Tứ là người suy nghĩ lợi ích như vậy; thì ra, bản thân mình đúng là không có chút cơ hội nào…
Tay nàng túm một đám cỏ dại, tay phải cầm lưỡi liềm máy móc đào kéo đám cỏ. Nàng không cẩn thận, khiến lưỡi liềm cắt trên ngón trỏ bên tay trái. Ngón trỏ của nàng đột nhiên tê rần, máu tươi ứa ra từ vết cắt kia, ban đầu chỉ chảy một chút máu, sau đó nhanh chóng trào ra — trên tay trái nàng toàn là máu.
Mân Nương biết tay mình đã bị cắt trúng, chảy rất nhiều máu, nhưng nàng lại không có phản ứng, chỉ ngây ngốc ngồi một chỗ, tay phải vẫn nắm lưỡi liềm.
Một tiếng thở dài truyền tới, tay trái nàng bị một người cầm lên.
Người kia dùng một cái khăn lau đi máu trên tay nàng, sau đó nâng tay nàng lên, thè lưỡi liếm lên ngón trỏ bị cắt của nàng, từng chút, từng chút một.
Mân Nương cảm nhận được xúc giác kỳ lạ trên ngón trỏ bên tay trái, nàng ngẩng đầu nhìn Hồ Lân đang liếm tay nàng.
Hồ Lân ngồi trước mặt nàng, lông mi dài rủ xuống, che khuất sóng mắt sâu thẳm, trên đôi môi đỏ mọng của hắn còn dính một giọt máu tươi, nhìn có vẻ mị hoặc không nói nên lời…
Đáng tiếc, Mân Nương không nhìn thấy những điều đó, bởi trong mắt nàng đã ngập đầy nước mắt.
Đúng lúc đó, hai anh em Trương Tiểu Tứ nghe thấy tiếng động từ phía ruộng lúa, bèn quay đầu nhìn, đồng thời đứng lên.
Tiểu Tam tự biết mình ăn nói vụng về, giấu dốt không lên tiếng.
Trương Tiểu Tứ nhận ra người mặc áo xanh đang đưa lưng về phía mình, đang vùi mặt vào trong lòng tên thiếu niên mặt trắng kia chính là Mân Nương, trong lòng hắn cả kinh, ngừng một chút mới lên tiếng hỏi: “Mân Nương bị sao vậy?”
Hồ Lân ôm Mân Nương vào lòng, quét mắt liếc hắn một cái, đáp: “Ta và Mân Nương cũng tới cắt cỏ.”
Trương Tiểu Tứ nheo mắt dưới ánh mặt trời: “Ngươi là…”
Hồ Lân nhếch khóe miệng, cười đến sáng lạn: “Ta là vị hôn phu của nàng.”
Trương Tiểu Tam: “…”
Trương Tiểu Tứ: “…”
Hồ Lân nhìn thấy trên tay nàng còn dính vụn cỏ xanh xanh vàng vàng, hắn híp mắt cười nói: “Nàng rửa tay trước đã.”
Mân Nương nhìn hắn, nàng lập tức sửng sốt — mặt Hồ Lân quay về hướng Đông, ánh mặt trời vàng kim rọi trên khuôn mặt tươi cười tuấn mỹ của hắn, khiến người ta hoa mắt, thần hồn mê muội, không nỡ nhìn đi chỗ khác.
Thấy Mân Nương nhìn mình đến phát ngốc, Hồ Lân hé miệng cười: bất kể là kiếp nào, Mân Nương cũng đều bị khuôn mặt của hắn mê hoặc, hắn có nên lấy đó mà kiêu ngạo không đây?
Thấy khóe miệng Hồ Lân hơi nhếch lên, Mân Nương mới nhận ra mình đang thất lễ, nàng cúi đầu nhìn đôi tay lấm bẩn của mình, cảm thấy thật là bẩn. Nàng đi tới thảm cỏ xanh lớn trên bờ sông, ngồi xổm xuống, bắt đầu dùng nước rửa tay.
Sau mấy ngày mưa, mực nước con sông nhỏ dâng cao không ít, bờ cỏ chìm một phần dưới mực nước chỉ lộ ra một chút, nước sông vốn trong suốt cũng đã có chút ố vàng vẩn đục.
Mân Nương rửa tay xong lại nhúng giày rơm vào nước sông rửa qua rồi mới nhìn về phía Hồ Lân, tay phải duỗi ra.
Hồ Lân cầm bánh bao trong tay nhưng lại giả bộ không hiểu, mắt nhìn Mân Nương mang theo nét nghi ngờ.
Mân Nương không nhìn hắn, nàng chỉ nhìn bánh bao trong tay hắn, xách giày rơm đi tới gần.
Hồ Lân mỉm cười nhìn Mân Nương đang đi tới, hắn làm bộ muốn xoay người đi. Hắn mới quay được một nửa, Mân Nương đã chạy tới như con chó con, nàng nhanh chóng cầm cổ tay hắn, sau đó đoạt đi bánh bao trong tay hắn.
Mân Nương tựa người vào thân cây bạch dương, cầm bánh bao cắn một miếng to, chậm rãi nhai nuốt.
Nàng từng ăn bánh ngô, bánh sắn, bánh khoai lang, bánh bột đậu hỗn hợp, đã sớm muốn nếm thử mùi vị của bánh bao trắng — bánh bao trắng thật ngon a, ngọt ngào, cảm giác nhai cũng thật tuyệt…
Nhìn Mân Nương ăn một miếng lại một miếng bánh bao, mũi Hồ Lân cay cay, trong lòng hắn thực khó chịu, bèn dời tầm mắt sang chỗ khác, phóng mắt nhìn sang bờ bên kia sông. Bên kia sông là một thửa đất trồng rau, có khá nhiều mầm rau xanh mơn mởn, có điều tất cả vẫn còn rất nhỏ, vì vậy Hồ Lân không nhận ra là loại rau gì.
Mân Nương thấy Hồ Lân nhìn thửa đất trồng rau kia, nàng ăn no thì miệng sẽ mềm, vừa ăn bánh bao của Hồ Lân nên ngại không muốn lạnh nhạt hắn. Nàng nuốt bánh bao xuống, sau đó mở miệng giải thích: “Thửa đất trồng rau kia là của nhà ta, bên đó trồng dưa leo, cà chua, cà, ớt xanh, đậu đũa, rau muống và rau dền, bây giờ chúng đang còn non, đợi đến sau khi gặt lúa chúng sẽ chậm rãi lớn lên.”
Hồ Lân thấy nàng nhiệt tình giải thích như vậy, trong lòng đã thầm cám ơn trời đất, mắt hồ ly hẹp dài của hắn luôn mang ý cười dõi theo nàng, nhìn đến nỗi Mân Nương cũng thấy ngượng. Nàng nói nhỏ một câu ‘Cám ơn’, sau đó xoay người rời khỏi.
Sáng hôm nay trời xanh trong, sau mấy ngày mưa dầm có thể nhìn thấy ánh mặt trời như vậy, tâm tình cả nhà Lý Mân đều rất vui vẻ.
Công việc chỗ đám người Lý lão đại cũng sắp xong, trong lúc Trương Nghị dùng giấy ráp mài tấm gỗ khắc, Lý lão đại vừa dùng dao khắc gỗ vừa kiên nhẫn truyền nghề cho Hồ Lân.
Hồ Lân một lòng muốn trải qua cuộc sống sau này với Mân Nương một cách an ổn, vì vậy hắn học rất nghiêm túc, chuyên chú theo sát nhạc phụ đại nhân học nghề.
Trương thị bận rửa bát đũa, giặt quần áo, một khắc cũng không rảnh.
Mân Nương sợ Hồ Lân nghe thấy nên nói thầm với mẹ: “Nương, việc của cha sắp xong rồi, con cũng không có việc gì làm, cỏ cho gà ăn sắp hết, để con đi cắt thêm một ít.”
Trương thị khẽ gật đầu: “Con cầm theo cái giỏ, như vậy mang về được nhiều hơn.”
Mân Nương vâng dạ, lấy lưỡi liềm treo trên bức tường dưới hiên nhà, cõng giỏ to ra khỏi cửa.
Khi Mân Nương cõng giỏ đi qua lán, Hồ Lân vẫn đang cúi đầu dùng dao khắc trên một tấm ván gỗ, đến khi Mân Nương đi qua rồi, hắn mới ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp dõi theo bóng lưng nàng.
Từ chỗ hai tấm bia đá ngoài cửa thôn đến bờ sông Tây Hà, hai bên con đường nhỏ đều là ruộng lúa trải rộng ngút ngàn. Hiện tại lúa có màu vàng lấm tấm màu xanh, đã sắp chín, lúa đung đưa theo gió dưới ánh mặt trời, tạo thành tầng tầng sóng lúa dập dờn.
Mân Nương cứ nghĩ đến khả năng gặp được Trương Tiểu Tứ, trong lòng nàng liền vô cùng vui vẻ, bước chân cũng nhanh lẹ hơn.
Đi không bao lâu, từ xa xa Mân Nương đã trông thấy cây liễu bên bờ sông, cùng với Trương Tiểu Tứ đứng dưới gốc cây.
Lòng nàng bắt đầu nhảy rộn, nhưng bước chân lại chậm dần.
Chỉ nháy mắt, Trương Tiểu Tứ đã không thấy đâu.
Mân Nương kinh hãi, vội chạy về phía trước. Đến khi tới gần hơn, nàng mới thấy thì ra Trương Tiểu Tử đang ngồi đưa lưng về phía nàng, đang cắt cỏ non trên bờ sông.
Hiện tại khoảng cách giữa Mân Nương và Trương Tiểu Tứ đã khá gần, nhưng tim nàng đập càng lúc càng nhanh, mặt cũng nóng rát, thực sự không biết phải mở miệng nói với Trương Tiểu Tứ thế nào.
Nàng quyết định đặt giỏ xuống đường nhỏ, bản thân cũng ngồi xổm xuống bãi cỏ bên bờ sông.
Ruộng lúa che khuất hình dáng Mân Nương, nàng nghển cổ, có thể miễn cưỡng trông thấy bóng lưng của Trương Tiểu Tứ.
Nàng nhìn bóng lưng Trương Tiểu Tứ không chớp mắt, trong lòng suy nghĩ phải mở miệng nói chuyện với hắn thế nào.
Nàng biết dung mạo Trương Tiểu Tứ rất tuấn tú, thân hình cũng đẹp, nhưng rốt cuộc là đẹp ở chỗ nào thì nàng không diễn tả được, tóm lại chỉ cảm thấy rất tốt.
Mân Nương đang nhìn đến si ngốc, bỗng một người thanh niên khác tiến vào trong tầm mắt nàng — là ca ca Tiểu Tam của Trương Tiểu Tứ!
Mân Nương thấy Tiểu Tam thì giật mình: thì ra Trương Tiểu Tứ không đi một mình a.
Nàng vội cúi đầu, sợ Tiểu Tam phát hiện ra nàng.
Mấy đứa con trai của lão Trương Cường đều không giống cha mà giống người vợ có nhan sắc hồi trẻ xinh đẹp của lão, do vậy đều rất anh tuấn, đương nhiên anh tuấn nhất vẫn là Trương Tiểu Tứ. Ba người ca ca của Trương Tiểu Tứ cũng không tệ, nhưng khi đem so sánh với hắn thì vẫn luôn kém một chút.
Trương Tiểu Nhất hơi thấp, Tiểu Nhị lưng hơi còng, còn Tiểu Tam là ca ca sinh đôi với Trương Tiểu Tứ, bộ dáng cao cao, mặt cũng rất anh tuấn, nhưng hắn lại cũng có một thiếu sót đáng tiếc nho nhỏ…
“Tiểu… Tiểu Tứ, nghỉ… nghỉ một lát đi” – Tiểu Tam đi đến chỗ Tiểu Tứ, ngồi xuống bên cạnh.
Trương Tiểu Tứ vừa kéo đào mấy gốc cỏ non, vừa vung lưỡi liềm, cắt thêm một mảng cỏ lớn nữa mới ngừng lại, sau đó cũng ngồi xuống cạnh Tiểu Tam.
Mân Nương ngồi trên đường nhỏ cạnh ruộng lúa, nàng cầm lưỡi liềm trong tay ra vẻ đang cắt cỏ ven đường, nhưng thực tế lại đang dỏng tai nghe lén hai anh em họ Trương nói chuyện.
Tiểu Tam túm lấy cái khăn vải vắt trên cổ Tiểu Tứ, vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói: “Thật.. thật…”
Trương Tiểu Tứ bình thản tiếp lời: “Thật nóng.”
“Đ.. Đúng!” – Tiểu Tam nói tiếp – “Vừa mới…”
Trương Tiểu Tứ: “Vừa mới đầu hè.”
Trương Tiểu Tam: “Đã… đã n…”
Trương Tiểu Tứ: “Đã nóng như vậy.”
Trương Tiểu Tam: “Đúng.. Đúng rồi.”
Trương Tiểu Tứ đoạt lấy khăn vải, xoa lau mồ hôi trên trán trên mặt mình, sau đó đứng dậy tới bờ sông để giặt khăn.
Tiểu Tam vội vàng đi theo, lắp ba lắp bắp nói: “Ngươi.. ngươi thực.. thực muốn.. đồng.. đồng ý cái.. cái hôn sự.. kia?”
Trương Tiểu Tứ vục nước rửa mặt: “Bà mối nói Trương Trịnh muốn đưa hồi môn là năm mẫu đất.”
“Nhưng… nhưng..” – Trương Tiểu Tam đầy ắp lời muốn nói mà nói không nên lời, sắp gấp muốn chết.
“Nhưng năm mẫu đất kia là ruộng gò? Có phải không?” – Trương Tiểu Tứ là song sinh với Trương Tiểu Tam nên đương nhiên biết hắn muốn nói cái gì, lập tức tiếp lời.
Tiểu Tam liên tục gật đầu.
Trương Tiểu Tứ đưa khăn vải đã giặt xong cho ca ca, nói: “Địa phương này của chúng ta mưa thuận gió hòa, ruộng gò thì cũng có sao?”
Tiểu Tam nhận lấy khăn phủ lên đầu, tiếp tục đặt câu hỏi: “Nhà… nhà khắc gỗ… có Mân.. Mân Nương, không phải thích.. thích ngươi.. ngươi đó sao? Ta thấy.. nàng luôn.. le…lén nhìn.. ngươi!”
Trương Tiểu Tứ dừng một chút, sau đó mới nói: “Nhà Mân Nương không có của hồi môn, hơn nữa, cha mẹ nàng rất ích kỷ, lại rất thiên vị, chỉ quan tâm đến ca ca Trương Nghị của nàng, lúc nào cũng muốn tuyển một người con rể để chăm sóc cho mình lúc về già, giảm bớt gánh nặng cho ca ca nàng…”
Cuộc đối thoại của hai huynh đệ lọt vào tai Mân Nương, lòng nàng dần lạnh buốt — thì ra, Trương Tiểu Tứ biết nàng thích hắn; thì ra, Trương Tiểu Tứ là người suy nghĩ lợi ích như vậy; thì ra, bản thân mình đúng là không có chút cơ hội nào…
Tay nàng túm một đám cỏ dại, tay phải cầm lưỡi liềm máy móc đào kéo đám cỏ. Nàng không cẩn thận, khiến lưỡi liềm cắt trên ngón trỏ bên tay trái. Ngón trỏ của nàng đột nhiên tê rần, máu tươi ứa ra từ vết cắt kia, ban đầu chỉ chảy một chút máu, sau đó nhanh chóng trào ra — trên tay trái nàng toàn là máu.
Mân Nương biết tay mình đã bị cắt trúng, chảy rất nhiều máu, nhưng nàng lại không có phản ứng, chỉ ngây ngốc ngồi một chỗ, tay phải vẫn nắm lưỡi liềm.
Một tiếng thở dài truyền tới, tay trái nàng bị một người cầm lên.
Người kia dùng một cái khăn lau đi máu trên tay nàng, sau đó nâng tay nàng lên, thè lưỡi liếm lên ngón trỏ bị cắt của nàng, từng chút, từng chút một.
Mân Nương cảm nhận được xúc giác kỳ lạ trên ngón trỏ bên tay trái, nàng ngẩng đầu nhìn Hồ Lân đang liếm tay nàng.
Hồ Lân ngồi trước mặt nàng, lông mi dài rủ xuống, che khuất sóng mắt sâu thẳm, trên đôi môi đỏ mọng của hắn còn dính một giọt máu tươi, nhìn có vẻ mị hoặc không nói nên lời…
Đáng tiếc, Mân Nương không nhìn thấy những điều đó, bởi trong mắt nàng đã ngập đầy nước mắt.
Đúng lúc đó, hai anh em Trương Tiểu Tứ nghe thấy tiếng động từ phía ruộng lúa, bèn quay đầu nhìn, đồng thời đứng lên.
Tiểu Tam tự biết mình ăn nói vụng về, giấu dốt không lên tiếng.
Trương Tiểu Tứ nhận ra người mặc áo xanh đang đưa lưng về phía mình, đang vùi mặt vào trong lòng tên thiếu niên mặt trắng kia chính là Mân Nương, trong lòng hắn cả kinh, ngừng một chút mới lên tiếng hỏi: “Mân Nương bị sao vậy?”
Hồ Lân ôm Mân Nương vào lòng, quét mắt liếc hắn một cái, đáp: “Ta và Mân Nương cũng tới cắt cỏ.”
Trương Tiểu Tứ nheo mắt dưới ánh mặt trời: “Ngươi là…”
Hồ Lân nhếch khóe miệng, cười đến sáng lạn: “Ta là vị hôn phu của nàng.”
Trương Tiểu Tam: “…”
Trương Tiểu Tứ: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.