Cửu Kiếp Hồ Tình

Quyển 1 - Chương 5: Hồ ly không phải chó

Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức

03/03/2014

Lý Mân nỗ lực nhớ lại sự tình phát sinh đêm qua, nàng nhớ lúc nàng xuống xe đã dùng điều khiển khóa cửa xe, làm thế nào Tiểu Hồ Tiên có thể tự mở cửa xe, hơn nữa tự mở khóa cửa xe ?

Nàng cau mày, nghi ngờ nhìn Tiểu Hồ Tiên.

Mắt hồ ly xanh biếc trong trẻo giống như bảo thạch của Tiểu Hồ Tiên nhìn nàng rất vô tội.

Người và thú đối diện thật lâu, cuối cùng Lý Mân dời mắt đi chỗ khác, tuyên cáo bại trận.

Lý Mân nghĩ mãi không ra, cuối cùng vẫn u mê hồ đồ. Nàng thả Tiểu Hồ Tiên trên ghế sofa, vào buồng vệ sinh đối diện phòng ngủ. Lý Mân vừa muốn đóng chặt cửa buồng vệ sinh, Tiểu Hồ Tiên liền chen vào từ khe cửa, ngửa đầu nhìn Lý Mân.

Lý Mân cảm thấy bộ dạng chó con tựa hồ rất hiểu tính người, nhất thời nổi lên tâm tư đùa bỡn nó, khom người nhìn Tiểu Hồ Tiên nói : “Tiểu Hồ Tiên, ngươi muốn nhìn ta tắm gội sao?”

Tiểu Hồ Tiên chớp chớp mắt xanh biếc, tựa hồ là gật đầu.

Lý Mân vừa cởi quần áo vừa nói – “Xem thì xem ! Dù sao ngươi cũng là chó!”

Sau khi cởi sạch quần áo, bởi vì không bế theo Tiểu Hồ Tiên, Lý Mân vô tư đến dưới vòi hoa sen, vừa muốn mở nước, bỗng nhiên nghĩ tới Tiểu Hồ Tiên không biết là chó đực hay cái a ! Nàng bèn hướng Tiểu Hồ Tiên vẫy tay: “Tiểu Hồ Tiên, tới đây tới đây!”

Tiểu Hồ Tiên đong đưa lon ton chạy tới.

Lý Mân xoay người ôm Tiểu Hồ Tiên lên, ngồi trên ghế nhựa, đặt Tiểu Hồ Tiên ở trên đùi, đẩy ngã Tiểu Hồ Tiên, biến nó thành bộ dáng phơi bụng, sau đó muốn nhìn trộm vị trí riêng tư của Tiểu Hồ Tiên.

Tiểu Hồ Tiên nhìn thấy ý đồ của Lý Mân, nó bày ra biểu tình kinh hãi cực độ, liều mạng khép lại hai cái đùi đằng sau, dùng hành động để từ chối hành vi phi lễ của Lý Mân.

Lý Mân đem so với nó đương nhiên sức lớn hơn, nàng gắng sức tách hai chân sau của Tiểu Hồ Tiên ra, nhắm bộ vị riêng tư của Tiểu Hồ Tiên, muốn thưởng thức với giám định một phen.

Nghiên cứu năm sáu phút, Lý Mân lúc này mới giám định với thưởng thức đủ, buông Tiểu Hồ Tiên ra.

Tiểu Hồ Tiên được tự do, nhảy ra giống như bay, một mắt còn liếc nhìn Lý Mân, vẻ mặt “Người ta rất sợ đó”.

Lý Mân làm mặt quỷ với nó – nàng kỳ thật vẫn không biết Tiểu Hồ Tiên đến tột cùng là chó đực hay cái, bởi nàng căn bản không biết chó đực thế nào, mà chó cái phải ra sao.

Lý Mân vừa tắm rửa vừa suy tư.

Vào lúc nàng tắm rửa, đầu óc thanh tỉnh nhất, rất thông suốt trật tự.

Lý Mân lại nghĩ đến chuyện tối qua, vẫn cảm thấy giống như một giấc mộng.

Lúc đó nàng hồ đồ chạy tới cứu Mã Hiểu Nam, nhưng hiện tại tưởng tượng thật hối hận muốn chết, xin thề về sau buổi tối đi ngủ, điện thoại di động nhất định tắt máy.

Mặt khác, nghĩ đến thiếu niên xinh đẹp như tinh linh kia, Lý Mân không tự chủ được cảm thán : thực con mẹ nó xinh đẹp a !

Lý Mân tắm rửa, nghĩ ngợi linh tinh.

Tiểu Hồ Tiên không biết nhảy tới mặt bên bồn tắm từ lúc nào, trước là mở một mắt nhìn lén Lý Mân, lại giống như thẹn thùng dời ánh mắt ra chỗ khác, tiếp lại nhìn thoáng qua, sau đó lại dời ánh mắt nhìn chính mình trong gương, cảm thấy kinh khủng, liền đem chuyện nhìn lén Lý Mân tắm rửa quên mất.

Sau khí Lý Mân tắm rửa xong, cũng không quên Tiểu Hồ Tiên.

Nàng quấn khăn tắm, làm một chậu nước ấm, đi tới đối diện ôm Tiểu Hồ Tiên lên, bỏ vào trong chậu.

Tiểu Hồ Tiên cũng không giãy dụa, ngoan ngoãn mặc cho Lý Mân đùa nghịch.

Lúc lựa chọn dầu gội hay sữa tắm, Lý Mân do dự.

Nàng dứt khoát đem dầu gội đầu cùng sữa tắm để ở trước mặt Tiểu Hồ Tiên, cười nói: “Tiểu Hồ Tiên của ta, chính ngươi chọn đi!”

Tiểu Hồ Tiên duỗi ra móng vuốt bên trái, chọc chọc trên lọ dầu gội, mặt hồ ly ngẩng lên nhìn Lý Mân.

Lý Mân cầm chai dầu gội – “Được, tỉ tỉ dùng dầu gội tắm rửa cho ngươi !”



Tiểu Hồ Tiên lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt, đầu gối trên tay Lý Mân, để Lý Mân bôi dầu gội đầu cho nó, lúc Lý Mân xoa xoa bóp bóp cho nó, Tiểu Hồ Tiên còn phối hợp với Lý Mân, giơ bụng ra cho Lý Mân chà đạp.

Một người một chó thu dọn xong xuôi từ trong phòng tắm ra, Lý Mân đánh thức Mã Hiểu Nam vẫn còn ngủ say, sau đó thay đồ, ôm Tiểu Hồ Tiên đi mua bữa sáng.

Ăn xong bữa sáng, Lý Mân lái xe mang Tiểu Hồ Tiên cùng Mã Hiểu Nam đến tiệm.

Buổi sáng hôm nay Mã Hiểu Nam không có lớp, nàng trông tiệm trước, Lý Mân lái xe mang Tiểu Hồ Tiên đi tới nhà tỉ tỉ trả xe.

Tỉ tỉ của Lý Mân không có nhà.

Lý Mân đem xe trả rồi, dùng xe đạp điện của mình đi trở về tiệm.

Từ ngồi ô tô biến thành ngồi xe đạp điện, Tiểu Hồ Tiên cũng vẫn bình chân như vại, ngồi trên xe hết nhìn đông lại ngó tây.

Thời điểm chiều xuống, Lý Mân có chuyện cần về nhà một chuyến, liền để Mã Hiểu Nam trông tiệm, tự mình về nhà.

Sau khi tới nơi, xong việc rồi, Lý Mân ngồi trên ghế đá trong sân nghỉ một lát.

Lúc này đã là chạng vạng, ánh chiều tà chiếu trong sân, khiến hoa cỏ trong sân rộ lên một tầng ánh sáng vàng.

Ngồi chỗ ấy ngắm một hồi, Lý Mân thấy mặt trời xuống núi, bắt đầu tưới hoa.

Lúc múc nước từ trong vại hoa sen, Lý Mân lại nghĩ đến Long Ngư, động tác dừng lại.

Giờ là mùa xuân, hoa nhài cùng mai Du Diệp trong sân nhà Lý Mân đã tàn héo, dựa vào tường rơi xuống đất những cánh hoa đỏ tươi, vàng nhạt.

Hoa Mân Côi đã bắt đầu nở, đầy tường những nụ hoa màu hồng, nhìn thật dễ thương, ngay cả hoa Kim Ngân cũng bắt đầu mọc những nụ nho nhỏ màu trắng và vàng.

Quá trình tưới hoa rất khoái hoạt, một muôi một nước tưới trên gốc rễ của hoa cỏ, nghe được tiếng giống như thực vật đang uống nước khiến trong lòng vui vẻ khó tả.

Nhưng khi tưới đến cây đào kia, Lý Mân cảm thấy quái dị, nhưng lại nói không ra chỗ nào quái dị.

Lý Mân vẫn nghiêm túc tưới cho gốc cây đào bốn muôi nước.

Lúc nàng tưới cây, Tiểu Hồ Tiên đứng tại cửa sổ trên lầu, lạnh lùng nhìn gốc hoa đào.

Đến thứ sáu, Lý Đông Thanh theo chồng đến tỉnh Z làm việc, Lý Mân đem cháu ngoại Trương Tiểu Xuyên về nhà mình trông.

Lúc đi xe về, Lý Mân cố ý đi tìm rừng hoa đào mà mình đã chiết gốc cây đào kia, nhưng tìm tới tìm lui đều không thấy, cuối cùng vì Tiểu Xuyên không chịu yên mới phải nhanh chóng về nhà.

Đón Trương Tiểu Xuyên về nhà, Lý Mân đem thức ăn đến phòng bếp nấu cơm, Trương Tiểu Xuyên chơi ở trong phòng sách dưới tầng.

Lý Mân muốn cho Tiểu Hồ Tiên và Trương Tiểu Xuyên chơi với nhau, ai dè Tiểu Hồ Tiên chẳng thèm ngó tới Trương Tiểu Xuyên, cứ trốn trốn tránh tránh, không biết đã trốn ở nơi nào.

Nhân lúc thức ăn đã xào nấu xong nhưng cháo chưa chín, Lý Mân bèn đi coi Tiểu Xuyên đang làm cái gì.

Vừa vào phòng sách, Lý Mân liền phát hiện Tiểu Xuyên đang đứng trước bàn sách nhìn chòng chọc ra bên ngoài.

Lý Mân đi vào, Tiểu Xuyên liền chỉ ra ngoài cửa sổ hỏi :

“Dì ơi, gốc cây đào của dì là loại mới sao?”

“Là sao?” – Lý Mân nhìn theo hướng tay của nó, chỉ thấy gốc cây đào kia nở hoa sáng quắc đầy cây, thực sự là um tùm.

Tiểu Xuyên gãi gãi đầu – “Vì nhìn rất kỳ lạ, trong sân thể dục trường cháu hoa đào đã sớm rụng, lá đào đang dài ra, hoa đào của dì còn nở, không phải loại mới còn gì !”

Lý Mân tưởng tượng, cảm thấy không đúng lắm, hoa đào nên rụng sớm sao ?

Nàng thò tay ra cửa sổ, duỗi tay kéo một cành hoa đào để nhìn kỹ, cuối cùng cảm thấy ngoại trừ lớn hơn hoa đào bình thường một chút, màu sắc trơn bóng hơn một chút, thơm hơn một chút, cây đào này của nàng đâu có chỗ nào dị thường đâu a!

Nhưng nghĩ đến đây, Lý Mân cảm thấy chính mình có phải có phần bao che khuyết điểm không a?



Ăn xong cơm tối, Tiểu Xuyên lại tới phòng sách chơi game trên điện thoại. Lý Mân đắc ý chạy tới cạnh cây đào, đôi tay tạo thành hình chữ thập, thì thào cầu nguyện – “Hoa đào nhỏ ơi hoa đào nhỏ, ta thích ngươi, yêu ngươi, thương ngươi như vậy, cách mấy ngày đều tưới cho ngươi một lần nước, ngươi nếu như có linh liền khiến thân thể nở đầy hoa biến bình thường chút a, dù sao cũng không phải mùa !”

Cầu nguyện xong, Lý Mân còn trịnh trọng bái.

Làm xong tất cả, Lý Mân cảm thấy bản thân quá buồn cười, duỗi tay gõ lên đầu mình một chút, lầm bầm lầu bầu – “Ta thật là điên ! Hà hà!”

Ngày hôm sau, Lý Mân để Tiểu Xuyên ở nhà làm bài tập, nói tới giữa trưa sẽ về kiểm tra, sau đó liền tới tiệm.

Giữa trưa trở về, vừa vào trong sân, Lý Mân thấy Tiểu Xuyên đứng trước cây đào không biết đang làm cái gì, vội tới nhìn.

Tiểu Xuyên thấy nàng tới, vội nói với nàng :

“Dì ơi, dì coi, hoa đào của dì sao trong một đêm đã rụng hết ?”

Lý Mân nhìn, chẳng phải hôm qua hoa đào còn nở đầy cây sao, hôm nay đã rơi xuống toàn bộ, dưới đất toàn cánh hoa phấn hồng.

Lý Mân vui vẻ, cảm thấy cây đào nhỏ thực biết nghe lời, nàng lặng lẽ cười nhẹ một tiếng với cây đào, thì thầm – “Hì, biểu hiện không tệ nha!”

“Dì ơi, dì xem dì xem, hoa đào sao toàn là công a!” – Tiểu Xuyên lại bắt đầu hô to gọi nhỏ.

Lý Mân nhanh nhẹn qua nhìn.

Tiểu Xuyên chỉ đám hoa đào đã tàn nói – “Cô giáo chúng cháu có nói qua hoa đào là hoa lưỡng tính, nhưng hoa đào của dì toàn là hoa giống đực!”

Lý Mân đang muốn qua xem cẩn thận, Tiểu Xuyên nhiệt tâm khoa học bừng bừng lại kêu gào – “Thực quá kỳ quái a, toàn là công !”

Lý Mân ngại ngùng nhìn cháu ngoại – “Tiểu Xuyên, bài tập của cháu làm xong chưa?”

Nhắc tới bài tập, Tiểu Xuyên nhanh chóng tót lên phòng sách, miệng liên tiếp kêu – “Sắp rồi sắp rồi ! Còn một ít thôi!”

Lý Mân phì cười, đứa trẻ này !

Vì Lý Mân muốn tới cửa hàng, qua trưa liền đi.

Tới dưới lầu, Lý Mân phát hiện trên gốc cây đào lại nở một bông hoa xán lạn.

Cái này cũng thật quỷ dị.

Lý Mân đang nhìn chòng chọc cây đào đến phát ngốc, Tiểu Hồ Tiên từ lầu hai nhảy xuống, lập tức nhảy tới chỗ cây đào, bắt đầu cào cào, gốc hoa đào rất nhanh bị nó tàn phá trơ trụi, cánh hoa rách nát rơi xuống mặt đất.

Lý Mân nghĩ ngăn nó lại, nhưng cuối cùng cũng không ngăn, trơ mắt nhìn hành động phá hoại của Tiểu Hồ Tiên.

Sau khi đưa Tiểu Xuyên đi học, Lý Mân đem Tiểu Hồ Tiên tới cửa hàng.

Nàng ngồi trong tiệm, Tiểu Hồ Tiên rúc vào bên cạnh nàng ngủ gật.

Một người khách quen thấy Tiểu Hồ Tiên, cười nói – “Cô chủ cũng thật chơi trội, cư nhiên nuôi hồ ly làm thú cưng !”

Lý Mân nhìn Tiểu Hồ Tiên đang gà gật, nói : “Đây là chó hồ ly, không phải hồ ly!”

Khách hàng nữ cười – “Đúng là hồ ly ! Từ nhỏ tôi đối với động vật thấy rất hứng thú, trong nhà có rất nhiều sách tranh, bên trong có hình cáo đen chính là bộ dáng như vậy!”

Nàng cúi sát một chút, tinh tế nhìn nhìn rồi nói – “Bất quá con hồ ly của cô hình thể thực nhỏ a!”

“Nhỏ sao ?”- Lý Mân bế Tiểu Hồ Tiên lên, cọ vào lông nó, cảm thấy mềm nhẵn vô cùng, lại sờ sờ cái đuôi xõa tung của nó, trong lòng có chút nghi ngờ --- Tiểu Hồ Tiên thực là hồ ly ? chó không có cái đuôi xõa tung như vậy ?

Chỉ cần là của mình, là chó hay hồ ly thì quan hệ gì ?

Lý Mân chợt cảm thấy có chút cô đơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cửu Kiếp Hồ Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook