Quyển 6 - Chương 93: Hòa hợp thành công(18+)
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
16/07/2014
Mân Nương cẩn thận bọc hai mươi lạng bạc
trong khăn, để ở dưới gối, nhưng nàng lo lắng, cứ nghĩ đến dáng vẻ Thanh Hòe liên tục liếc mắt nhìn mình nên đành lấy bạc ra, nhét vào trong tủ
quần áo — không có cách nào, hai mươi lạng bạc để trong túi áo thật sự
rất nặng a!
Nàng giấu bạc xong thì Thanh Hòe bưng nước tới để nàng rửa tay. Lúc đó nàng mới chào hỏi Thanh Hòe, Hồng Cừ và Mỹ Ny, mọi người cùng ăn đồ do Hồng Cừ mang tới.
Dường như tiểu hồ ly không có hứng thú đối với đồ ăn này, chỉ cuộn tròn trong lòng Lý Mân và ngủ gật, không ăn chút gì.
Lần này Hồng Cừ tới có mang theo một cuốn ‘Thơ Tô học sĩ’.
Nàng ta lật đến đoạn ‘Trấn Lâm Giang. Đêm lên cao’ thì cầu khẩn Lý Mân giảng giải cho nàng hiểu.
Khi Lý Mân còn ở nhà mẹ để đã học trộm được không ít thơ ca văn chương từ chỗ phụ thân, nhưng trước giờ vẫn không được ai coi trọng, bây giờ được Hồng Cừ nhờ vả như vậy, trong lòng nàng vô cùng hưng phấn bèn bắt đầu ngồi giảng cho Hồng Cừ nghe.
Khi Lý Mân nói đến câu ‘Gió trong đêm tĩnh, dạ lan tỏa ngát’, Hồng Cừ nhìn nàng, sau đó cười nói: “Tô học sĩ cũng biết hẹn gặp giai nhân bên bờ sông sao? Nô tì và nhị nãi nãi cũng lén hẹn hò đi, có được không?”
Mân Nương đàng hoàng đáp: “Câu này chỉ là miêu tả cảm giác cô độc của Tô học sĩ mà thôi.”
Hồng Cừ không ngờ Lý Mân lại không hiểu lãng mạn như vậy, không khỏi hơi ngẩn người. Theo Hồng Cừ quan sát, khí chất quyến rũ của Mân Nương đã thấm sâu vào tận xương tủy, hơn nữa nàng mới xem ‘Duyên họa mi’ xong, đáng lẽ hắn khiêu khích một chút thì sẽ có phản ứng, ai ngờ nàng lại nghiêm túc như vậy. (Kui: chú ý, là ‘hắn’, vâng… tác giả Bình Lâm cứ thích bách hợp với đam mỹ trá hình hoài thôi, ta để vậy để các nàng đỡ đau tim =v=!)
Hắn cười, kề sát bên tai Lý Mân nói: “Nàng bảo Thanh Hòe và Mỹ Ny ra ngoài trước đi, ta có một chuyện rất hay muốn nói với nàng.”
Lòng hiếu kỳ của Lý Mân dâng lên, bèn sai Thanh Hòe đưa tiểu hồ ly tới phòng khách ăn hạt thông.
Thanh Hòe nửa tin nửa ngờ nhưng cũng đành ôm tiểu hồ ly ra ngoài.
Hồ Lân nghi ngờ hơn cả, hắn chỉ hận không thể mở miệng nói Thanh Hòe ngăn cản Mân Nương và Hồng Cừ ở cùng một phòng.
Hắn bị Thanh Hòe ôm trong ngực, liều mạng nhìn Lý Mân hòng thăm dò suy nghĩ của nàng. Hắn lại không thể nói ra ý nghĩ chân thực đang có trong lòng, đành chịu số phận bị Thanh Hòe ôm ra ngoài.
Thanh Hòe và tiểu hồ ly vừa đi khuất, Lý Mân đã lặng lẽ sai Mỹ Ny: “Mỹ Ny, ta muốn làm cho phu nhân một đôi giày nhưng chưa biết cỡ, ngươi tới nhà chính xin cho ta một đôi giày của phu nhân.”
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại Mân Nương và mình, Hồng Cừ mới lấy ra từ túi tay áo một quyển sách hơi mỏng rồi đưa cho nàng.
Lý Mân nhận lấy quyển sách, phát hiện đây là một cuốn sách chỉ nhỏ bằng bàn tay rất tinh xảo, trên bìa có chữ — ‘Si Bà Truyền’.
Nàng tiện tay lật xem, mặt nhanh chóng đỏ lên.
Lý Mân muốn để xem sau, nhưng trong lòng nàng ngứa ngáy; muốn xem, nhưng Hồng Cừ lại đang ngồi bên cạnh a.
Hồng Cừ đã nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của nàng, khuôn mặt nàng vốn trắng nõn như ngọc giờ đột nhiên đỏ sắp xuyên thủng được, đôi mắt đẹp trở nên ướt át, rõ ràng là dáng vẻ động tình.
Hắn giật mình, trong lòng ngưa ngứa, đứng dậy, cúi xuống nói nhỏ bên tai Lý Mân: “Giờ Tý đêm nay, ‘gió trong đêm tĩnh, dạ lan tỏa ngát, tựa cột nghe tiếng sông’.” (Giờ Tý: 23h-1h)
Nói xong, hắn nhìn Mân Nương đang giật thót nhìn mình, khẽ mỉm cười. Hắn sợ nàng chưa hiểu nên lại thấp giọng nói: “Giờ Tý đêm nay, trong phòng không người, thiếp lại đến thăm nhị nãi nãi…”
Đương nhiên Lý Mân nghe hiểu Hồng Cừ đang hẹn gặp nàng vào ban đêm, nhưng nàng không hiểu, hai nữ nhân hẹn nhau ban đêm để làm gì a? Có chuyện gì cần nói, ban ngày gặp rồi nói không được sao?
Nhưng vì sao tim nàng đập loạn khi nghe thấy giọng Hồng Cừ? Vì sao bị Hồng Cừ chạm qua, thân thể nàng sẽ có phản ứng?
Mân Nương hơi ngẩn người.
Đến tối, Lý Mân nhớ lại lới Hồng Cừ nói, trong lòng nàng không hiểu sao cũng có chút mong đợi. Nàng lên giường sớm, nằm trên giường xem ‘Si Bà Truyền’. Khi Hồng Cừ còn ở đây, nàng chỉ tiện tay lật vài chương nhưng cũng đã nhận ra, trình độ phóng đãng, sắc dục của quyển này vượt xa ‘Duyên họa mi’, khiến người ta động tình.
Thanh Hòe chăm sóc tiểu hồ ly, hắn chuẩn bị nước ấm, hầu hạ tiểu hồ ly tắm rửa, lau khô người rồi mới ôm tiểu hồ ly trở về phòng Lý Mân.
Lúc này trời đã tối đen.
Mỹ Ny đã lấy giày về, thấy nhị nãi nãi đã lên giường nên cũng trở về phòng mình để ngủ.
Thanh Hòe vừa cười vừa đi vào trong phòng Lý Mân: “Cô, tiểu hồ ly nhớ người, không thể ngủ ở chỗ ta, ta mang nó tới.”
Lý Mân nằm trong chăn, đang đọc sách dưới ánh nến đầu giường, nàng đã xem đến có phản ứng, bèn nói: “Đưa cho ta.”
Nàng nhận lấy tiểu hồ ly, nhét vào trong chăn, sau đó nói với Thanh Hòe: “Thanh Hòe, ngươi cũng mệt mỏi cả ngày rồi, mau đi ngủ đi.”
Thấy Thanh Hòe sắp rời khỏi, nàng vội dặn thêm một câu: “Giữa đêm ta hay đi tiểu, không cần khóa cửa phòng ta đâu.”
Vì an toàn của nàng, mỗi đêm Thanh Hòe đều khóa trái phòng Lý Mân. Nàng lo lắng nếu khóa cửa thì Hồng Cừ không vào được, vì thế mới dặn như vậy.
Thanh Hòe đồng ý, giúp Lý Mân chỉnh trang chăn nệm, sau đó mới ra ngoài. Đương nhiên hắn không nghe lời Lý Mân, vẫn khóa cửa bên ngoài.
Lý Mân vừa vuốt ve tiểu hồ ly vừa tiếp tục đọc ‘Si Bà Truyền’ dưới ánh nến trong lúc chờ Hồng Cừ tới.
‘Si Bà Truyền’ kể về một phụ nữ có tên Thượng Quan A Na, bắt đầu từ khi còn là thiếu nữ trở về sau đã trải qua vô số mối quan hệ với nam nhân.
Ban đầu, vì Thượng Quan A Na tò mò với việc phòng the nên đã thử một lần với người biểu đệ thông minh, từ đó bắt đầu mê muội đối với việc nam nữ. Nàng ta còn thử một lần với phụ thân là kẻ luyến đồng, mọi chuyện không suôn sẻ, nàng ta xuất giá. Sau đó nàng ta dan díu với nô bộc ngu xuẩn Doanh Lang, bố chồng Loan Công, đại bá Khắc Xa, hòa thượng trong chùa, tiểu thúc Khắc Tham, em rể Phí Sinh, con trai Tiểu Hương Thiềm, tư tình với sư phụ của con trai là Cốc Đức Âm. Cuối cùng vì nàng ta thích Cốc Đức Âm, không quan hệ với tình nhân nào nữa, cuối cùng bị tình nhân tố cáo với chồng, bị trục xuất khỏi gia môn, sống cô độc suốt đời. (Kui: Thịt văn thời cổ đại =.=!)
Truyện này không những lời lẽ rõ ràng, lời văn tinh mỹ mà hàm ý còn rất sâu sắc, những lời sám hối của Thượng Quan A Na lúc cuối đời đã khiến Lý Mân cảm khái vô cùng, trong khi những hồi ức thời tuổi trẻ phóng đãng lại khiến tim nàng đập ‘thình thịch’.
Khi tiểu hồ ly chui vào chăn, nơi đó của Mân Nương đã sớm có phản ứng.
Hồ Lân vừa chui vào chăn đã ngửi được hương vị động tình của nàng. Hắn cũng bắt đầu có phản ứng, nhích người sát lại.
Dưới nỗ lực của tiểu hồ ly, Lý Mân trải qua từ ‘hưng phấn không để ý’ đến ‘dễ chịu khó nói’, sau đó đến ‘khiến người vui sướng, như đang cưỡi sóng lớn’, cuối cùng là ‘tứ chi mềm nhũn, cao trào không chịu nổi’ và ‘chóng mặt’.
Khi đang phiêu diêu trong khoái lạc dục sinh dục tử, rốt cuộc nàng cũng phóng xuất ra nội đan của Hồ Lân.
Sau một luồng ánh sáng trắng lộng lẫy, Hồ Lân đã thu hồi nội đan của mình.
Sau khi hắn khôi phục hình người, hắn lập tức tách hai chân Mân Nương lúc này đã hôn mê, nhờ vào chất dịch trơn có sẵn, tiếp tục mạnh mẽ ra vào.
Mân Nương đạt đến cao trào rồi hôn mê bất tỉnh, nhưng rất nhanh lại vì đau mà tỉnh. Nàng mở to mắt nhìn, phát hiện một thiếu niên cực kỳ tuấn mỹ, đuôi mắt xếch, làn da trắng như ngọc xuất hiện trước mặt, mà phía dưới nàng lại đang bị vật to lớn của hắn khiến cho trướng căng, vừa đau vừa tê dại.
Nàng vừa muốn hô lớn, thiếu niên lập tức cúi người hôn nàng, đầu lưỡi nhanh chóng dò xét khoang miệng nàng.
Đôi môi thiếu niên tuấn mỹ căng mọng, thân dưới của nàng từ từ co rút, vật lớn của hắn không ngừng qua lại, trêu chọc hai cánh hoa Lý Mân, rút ra, sau đó lại đột nhiên tiến vào.
Lý Mân bị động tác của hắn khiến cho run rẩy từng đợt, mỗi khi hơi hồi phục thì vật bên trong cơ thể nàng lại tiếp tục trướng lên. Nàng không nhịn được, chủ động thò cái lưỡi hồng hào ra quấn giao cùng thiếu niên tuấn mỹ. Hai người hôn phát ra âm thanh ‘chậc chậc’, trong miệng toàn là dịch nước bọt của đối phương.
Dưới sự tấn công trên dưới của thiếu niên tuấn mỹ, từng đợt khoái cảm liên tiếp dâng lên trong cơ thể Mân Nương. Nàng rên rỉ ‘ô ô’, hai đùi kẹp chặt eo nhỏ của thiếu niên, vụng về cố gắng nhướn người lên, khiến cho thiếu niên tiến vào càng sâu.
Nơi đó của nàng không ngừng kịch liệt co rút, co bóp chặt chẽ khiến thiếu niên xinh đẹp bắt đầu cầm eo nàng, mãnh liệt tiến lên.
Sau khi bắn ra, thiếu niên đè trên người nàng, nhắm mắt nghỉ ngơi, vật lớn của hắn vẫn cắm bên trong nơi đó của nàng.
Cuối cùng Mân Nương cũng khôi phục từ trong cao trào mãnh liệt. Nàng thắp nến, ngắm nhìn thiếu niên đẹp đẽ, trong lòng cảm thấy càng nhìn càng yêu bèn duỗi tay thử phác họa đường nét khuôn mặt hắn.
Thiếu niên đột nhiên mở mắt, cặp mắt hồ ly xanh ngọc như chứa ánh sáng, hắn thở dài: “Mân Nương của ta…”
Mân Nương đang muốn mở miệng hỏi thì nghe thấy bên ngoài cửa sổ truyền tới tiếng gõ:‘Cộc cộc’.
Nàng giấu bạc xong thì Thanh Hòe bưng nước tới để nàng rửa tay. Lúc đó nàng mới chào hỏi Thanh Hòe, Hồng Cừ và Mỹ Ny, mọi người cùng ăn đồ do Hồng Cừ mang tới.
Dường như tiểu hồ ly không có hứng thú đối với đồ ăn này, chỉ cuộn tròn trong lòng Lý Mân và ngủ gật, không ăn chút gì.
Lần này Hồng Cừ tới có mang theo một cuốn ‘Thơ Tô học sĩ’.
Nàng ta lật đến đoạn ‘Trấn Lâm Giang. Đêm lên cao’ thì cầu khẩn Lý Mân giảng giải cho nàng hiểu.
Khi Lý Mân còn ở nhà mẹ để đã học trộm được không ít thơ ca văn chương từ chỗ phụ thân, nhưng trước giờ vẫn không được ai coi trọng, bây giờ được Hồng Cừ nhờ vả như vậy, trong lòng nàng vô cùng hưng phấn bèn bắt đầu ngồi giảng cho Hồng Cừ nghe.
Khi Lý Mân nói đến câu ‘Gió trong đêm tĩnh, dạ lan tỏa ngát’, Hồng Cừ nhìn nàng, sau đó cười nói: “Tô học sĩ cũng biết hẹn gặp giai nhân bên bờ sông sao? Nô tì và nhị nãi nãi cũng lén hẹn hò đi, có được không?”
Mân Nương đàng hoàng đáp: “Câu này chỉ là miêu tả cảm giác cô độc của Tô học sĩ mà thôi.”
Hồng Cừ không ngờ Lý Mân lại không hiểu lãng mạn như vậy, không khỏi hơi ngẩn người. Theo Hồng Cừ quan sát, khí chất quyến rũ của Mân Nương đã thấm sâu vào tận xương tủy, hơn nữa nàng mới xem ‘Duyên họa mi’ xong, đáng lẽ hắn khiêu khích một chút thì sẽ có phản ứng, ai ngờ nàng lại nghiêm túc như vậy. (Kui: chú ý, là ‘hắn’, vâng… tác giả Bình Lâm cứ thích bách hợp với đam mỹ trá hình hoài thôi, ta để vậy để các nàng đỡ đau tim =v=!)
Hắn cười, kề sát bên tai Lý Mân nói: “Nàng bảo Thanh Hòe và Mỹ Ny ra ngoài trước đi, ta có một chuyện rất hay muốn nói với nàng.”
Lòng hiếu kỳ của Lý Mân dâng lên, bèn sai Thanh Hòe đưa tiểu hồ ly tới phòng khách ăn hạt thông.
Thanh Hòe nửa tin nửa ngờ nhưng cũng đành ôm tiểu hồ ly ra ngoài.
Hồ Lân nghi ngờ hơn cả, hắn chỉ hận không thể mở miệng nói Thanh Hòe ngăn cản Mân Nương và Hồng Cừ ở cùng một phòng.
Hắn bị Thanh Hòe ôm trong ngực, liều mạng nhìn Lý Mân hòng thăm dò suy nghĩ của nàng. Hắn lại không thể nói ra ý nghĩ chân thực đang có trong lòng, đành chịu số phận bị Thanh Hòe ôm ra ngoài.
Thanh Hòe và tiểu hồ ly vừa đi khuất, Lý Mân đã lặng lẽ sai Mỹ Ny: “Mỹ Ny, ta muốn làm cho phu nhân một đôi giày nhưng chưa biết cỡ, ngươi tới nhà chính xin cho ta một đôi giày của phu nhân.”
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại Mân Nương và mình, Hồng Cừ mới lấy ra từ túi tay áo một quyển sách hơi mỏng rồi đưa cho nàng.
Lý Mân nhận lấy quyển sách, phát hiện đây là một cuốn sách chỉ nhỏ bằng bàn tay rất tinh xảo, trên bìa có chữ — ‘Si Bà Truyền’.
Nàng tiện tay lật xem, mặt nhanh chóng đỏ lên.
Lý Mân muốn để xem sau, nhưng trong lòng nàng ngứa ngáy; muốn xem, nhưng Hồng Cừ lại đang ngồi bên cạnh a.
Hồng Cừ đã nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của nàng, khuôn mặt nàng vốn trắng nõn như ngọc giờ đột nhiên đỏ sắp xuyên thủng được, đôi mắt đẹp trở nên ướt át, rõ ràng là dáng vẻ động tình.
Hắn giật mình, trong lòng ngưa ngứa, đứng dậy, cúi xuống nói nhỏ bên tai Lý Mân: “Giờ Tý đêm nay, ‘gió trong đêm tĩnh, dạ lan tỏa ngát, tựa cột nghe tiếng sông’.” (Giờ Tý: 23h-1h)
Nói xong, hắn nhìn Mân Nương đang giật thót nhìn mình, khẽ mỉm cười. Hắn sợ nàng chưa hiểu nên lại thấp giọng nói: “Giờ Tý đêm nay, trong phòng không người, thiếp lại đến thăm nhị nãi nãi…”
Đương nhiên Lý Mân nghe hiểu Hồng Cừ đang hẹn gặp nàng vào ban đêm, nhưng nàng không hiểu, hai nữ nhân hẹn nhau ban đêm để làm gì a? Có chuyện gì cần nói, ban ngày gặp rồi nói không được sao?
Nhưng vì sao tim nàng đập loạn khi nghe thấy giọng Hồng Cừ? Vì sao bị Hồng Cừ chạm qua, thân thể nàng sẽ có phản ứng?
Mân Nương hơi ngẩn người.
Đến tối, Lý Mân nhớ lại lới Hồng Cừ nói, trong lòng nàng không hiểu sao cũng có chút mong đợi. Nàng lên giường sớm, nằm trên giường xem ‘Si Bà Truyền’. Khi Hồng Cừ còn ở đây, nàng chỉ tiện tay lật vài chương nhưng cũng đã nhận ra, trình độ phóng đãng, sắc dục của quyển này vượt xa ‘Duyên họa mi’, khiến người ta động tình.
Thanh Hòe chăm sóc tiểu hồ ly, hắn chuẩn bị nước ấm, hầu hạ tiểu hồ ly tắm rửa, lau khô người rồi mới ôm tiểu hồ ly trở về phòng Lý Mân.
Lúc này trời đã tối đen.
Mỹ Ny đã lấy giày về, thấy nhị nãi nãi đã lên giường nên cũng trở về phòng mình để ngủ.
Thanh Hòe vừa cười vừa đi vào trong phòng Lý Mân: “Cô, tiểu hồ ly nhớ người, không thể ngủ ở chỗ ta, ta mang nó tới.”
Lý Mân nằm trong chăn, đang đọc sách dưới ánh nến đầu giường, nàng đã xem đến có phản ứng, bèn nói: “Đưa cho ta.”
Nàng nhận lấy tiểu hồ ly, nhét vào trong chăn, sau đó nói với Thanh Hòe: “Thanh Hòe, ngươi cũng mệt mỏi cả ngày rồi, mau đi ngủ đi.”
Thấy Thanh Hòe sắp rời khỏi, nàng vội dặn thêm một câu: “Giữa đêm ta hay đi tiểu, không cần khóa cửa phòng ta đâu.”
Vì an toàn của nàng, mỗi đêm Thanh Hòe đều khóa trái phòng Lý Mân. Nàng lo lắng nếu khóa cửa thì Hồng Cừ không vào được, vì thế mới dặn như vậy.
Thanh Hòe đồng ý, giúp Lý Mân chỉnh trang chăn nệm, sau đó mới ra ngoài. Đương nhiên hắn không nghe lời Lý Mân, vẫn khóa cửa bên ngoài.
Lý Mân vừa vuốt ve tiểu hồ ly vừa tiếp tục đọc ‘Si Bà Truyền’ dưới ánh nến trong lúc chờ Hồng Cừ tới.
‘Si Bà Truyền’ kể về một phụ nữ có tên Thượng Quan A Na, bắt đầu từ khi còn là thiếu nữ trở về sau đã trải qua vô số mối quan hệ với nam nhân.
Ban đầu, vì Thượng Quan A Na tò mò với việc phòng the nên đã thử một lần với người biểu đệ thông minh, từ đó bắt đầu mê muội đối với việc nam nữ. Nàng ta còn thử một lần với phụ thân là kẻ luyến đồng, mọi chuyện không suôn sẻ, nàng ta xuất giá. Sau đó nàng ta dan díu với nô bộc ngu xuẩn Doanh Lang, bố chồng Loan Công, đại bá Khắc Xa, hòa thượng trong chùa, tiểu thúc Khắc Tham, em rể Phí Sinh, con trai Tiểu Hương Thiềm, tư tình với sư phụ của con trai là Cốc Đức Âm. Cuối cùng vì nàng ta thích Cốc Đức Âm, không quan hệ với tình nhân nào nữa, cuối cùng bị tình nhân tố cáo với chồng, bị trục xuất khỏi gia môn, sống cô độc suốt đời. (Kui: Thịt văn thời cổ đại =.=!)
Truyện này không những lời lẽ rõ ràng, lời văn tinh mỹ mà hàm ý còn rất sâu sắc, những lời sám hối của Thượng Quan A Na lúc cuối đời đã khiến Lý Mân cảm khái vô cùng, trong khi những hồi ức thời tuổi trẻ phóng đãng lại khiến tim nàng đập ‘thình thịch’.
Khi tiểu hồ ly chui vào chăn, nơi đó của Mân Nương đã sớm có phản ứng.
Hồ Lân vừa chui vào chăn đã ngửi được hương vị động tình của nàng. Hắn cũng bắt đầu có phản ứng, nhích người sát lại.
Dưới nỗ lực của tiểu hồ ly, Lý Mân trải qua từ ‘hưng phấn không để ý’ đến ‘dễ chịu khó nói’, sau đó đến ‘khiến người vui sướng, như đang cưỡi sóng lớn’, cuối cùng là ‘tứ chi mềm nhũn, cao trào không chịu nổi’ và ‘chóng mặt’.
Khi đang phiêu diêu trong khoái lạc dục sinh dục tử, rốt cuộc nàng cũng phóng xuất ra nội đan của Hồ Lân.
Sau một luồng ánh sáng trắng lộng lẫy, Hồ Lân đã thu hồi nội đan của mình.
Sau khi hắn khôi phục hình người, hắn lập tức tách hai chân Mân Nương lúc này đã hôn mê, nhờ vào chất dịch trơn có sẵn, tiếp tục mạnh mẽ ra vào.
Mân Nương đạt đến cao trào rồi hôn mê bất tỉnh, nhưng rất nhanh lại vì đau mà tỉnh. Nàng mở to mắt nhìn, phát hiện một thiếu niên cực kỳ tuấn mỹ, đuôi mắt xếch, làn da trắng như ngọc xuất hiện trước mặt, mà phía dưới nàng lại đang bị vật to lớn của hắn khiến cho trướng căng, vừa đau vừa tê dại.
Nàng vừa muốn hô lớn, thiếu niên lập tức cúi người hôn nàng, đầu lưỡi nhanh chóng dò xét khoang miệng nàng.
Đôi môi thiếu niên tuấn mỹ căng mọng, thân dưới của nàng từ từ co rút, vật lớn của hắn không ngừng qua lại, trêu chọc hai cánh hoa Lý Mân, rút ra, sau đó lại đột nhiên tiến vào.
Lý Mân bị động tác của hắn khiến cho run rẩy từng đợt, mỗi khi hơi hồi phục thì vật bên trong cơ thể nàng lại tiếp tục trướng lên. Nàng không nhịn được, chủ động thò cái lưỡi hồng hào ra quấn giao cùng thiếu niên tuấn mỹ. Hai người hôn phát ra âm thanh ‘chậc chậc’, trong miệng toàn là dịch nước bọt của đối phương.
Dưới sự tấn công trên dưới của thiếu niên tuấn mỹ, từng đợt khoái cảm liên tiếp dâng lên trong cơ thể Mân Nương. Nàng rên rỉ ‘ô ô’, hai đùi kẹp chặt eo nhỏ của thiếu niên, vụng về cố gắng nhướn người lên, khiến cho thiếu niên tiến vào càng sâu.
Nơi đó của nàng không ngừng kịch liệt co rút, co bóp chặt chẽ khiến thiếu niên xinh đẹp bắt đầu cầm eo nàng, mãnh liệt tiến lên.
Sau khi bắn ra, thiếu niên đè trên người nàng, nhắm mắt nghỉ ngơi, vật lớn của hắn vẫn cắm bên trong nơi đó của nàng.
Cuối cùng Mân Nương cũng khôi phục từ trong cao trào mãnh liệt. Nàng thắp nến, ngắm nhìn thiếu niên đẹp đẽ, trong lòng cảm thấy càng nhìn càng yêu bèn duỗi tay thử phác họa đường nét khuôn mặt hắn.
Thiếu niên đột nhiên mở mắt, cặp mắt hồ ly xanh ngọc như chứa ánh sáng, hắn thở dài: “Mân Nương của ta…”
Mân Nương đang muốn mở miệng hỏi thì nghe thấy bên ngoài cửa sổ truyền tới tiếng gõ:‘Cộc cộc’.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.