Quyển 8 - Chương 121: Lần đầu gặp trong mưa
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
12/11/2014
Triều Đại Thanh, năm Càn Long thứ bốn
mươi lăm, ngoại ô phía Tây huyện Nam Dương, gần kề phủ Nam Dương là thôn Gia Cát nổi tiếng. Khu vực đồi núi phía Tây của thôn Gia Cát mọc đầy
cây bạch liên, dân gian gọi là đồi Bạch Liên. Tại đồi Bạch Liên có một
thôn nho nhỏ, vì ngoài cửa thôn có đặt hai tấm bia đá lớn nên thôn được
gọi là thôn Nhị Thạch Văn.
Hầu hết người trong thôn Nhị Thạch Văn đều mang họ Trương, chỉ có một nhà là khác — nhà họ Lý ở phía Đông thôn.
Gia chủ của nhà họ Lý – Lý lão đại vốn là một người ở rể. Ông là một thợ thủ công, lấy việc chạm khắc để kiếm sống, cũng là nghệ nhân chạm khắc nổi tiếng xa gần trong phạm vi phía Tây thành Nam Dương, chuyên chạm khắc hoa văn trên các loại đồ gỗ.
Ông vốn là người Sơn Đông, đất vườn của gia đình đã bị người Mãn chiếm mất, cha mẹ đều đã chết, đành phải lưu lạc khắp nơi, trong quá trình lưu lạc đã học được tay nghề khắc gỗ.
Sau khi lưu lạc đến thôn Nhị Thạch Văn ở ngoại ô phía Tây phủ Nam Dương, ông nhất kiến chung tình với con gái đầu của Trương lão phía Tây thôn, vì tình yêu mà ở rể nhà họ Trương.
Sau khi mẹ vợ chết, Lý lão đại thành chủ một gia đình, hắn và thê tử Trương thị sinh được một trai một gái — con trai Trương Nghị và con gái Mân Nương.
Con trai Trương Nghị theo họ mẹ, nối tiếp hương khói nhà họ Trương.
Lý lão đại luôn muốn sinh thêm một đứa con trai để theo họ của mình, nhưng luôn phải thất vọng. Cho đến năm bốn mươi tuổi, ông cảm thấy mình có khả năng không sinh được con trai cho nhà họ Lý nữa, vì vậy đành để con gái Mân Nương lấy họ Lý, nuôi nàng như con trai, còn để nàng và Trương Nghị cùng theo mình học nghề khắc gỗ, ý định tương lai sẽ tìm một đứa con rể tốt, tiếp nối hương khói nhà họ Lý.
Tướng mạo Trương Nghị giống cha, mày rậm mắt to, thân hình cao lớn, tính cách lại giống mẹ, rất trầm ổn; còn dung mạo Lý Mân thì giống mẹ, mày lá liễu mắt như nước hồ thu, vô cùng mỹ lệ, nhưng tính cách lại giống cha, hơi nóng tính.
Đối với con trai Trương Nghị năm nay mười sáu tuổi, Lý lão đại yên lòng một vạn lần ; đối với con gái Lý Mân năm nay mười bốn tuổi, Lý lão đại phiền lòng một vạn lần — Lý Mân mới mười bốn tuổi đã rất giống ông lúc còn trẻ: đa tình xen lẫn nhiệt tình.
Đó là một ngày cuối tháng tư, lá liễu bay múa trong ánh dương, lúa trong ruộng đã hiện màu vàng lấm tấm giữa màu xanh non, mười ngày nữa sẽ đến độ gặt, nhưng ông trời lại không chiều lòng người, không ngờ lại nổi cơn mưa phùn.
Do nhà Lý lão đại có tay nghề đặc biệt nên được coi là nhà bậc trung trong thôn, trải qua nhiều năm tích góp từng chút một cũng mua được vài mẫu ruộng ở phía Tây thôn. Lúc này lúa trong ruộng cũng đã sắp gặt được, ấy vậy mà trời lại nổi cơn mưa đáng chết này.
Lý lão đại ngồi trong chiếc lán lợp trong sân, vừa cầm đục điêu khắc trên một tấm ván gỗ, vừa cao giọng mắng ông trời.
Trương Nghị ngồi bên cạnh, hắn dường như không nghe thấy lời phụ thân chửi mắng, chỉ nghiêm chỉnh tuần tự làm việc của mình.
Lý Mân ngồi phía ngoài cùng, chỉ hơi ngước đầu sẽ có thể nhìn thấy cửa chính ở hướng Bắc. Dường như nàng có chút không tập trung, tay cầm đục khắc vài nhát lại ngẩng đầu liếc ra ngoài một lần.
Lý lão đại mắng ông trời xong thì bắt đầu mắng Trương Cường ở thôn Tây. Trương Cường là nhà giàu trong thôn Nhị Thạch Văn, khi con gái đi lấy chồng có thuê Lý lão đại tới chạm khắc đồ gỗ, có cho Lý lão đại một bộ dụng cụ chạm khắc, sau đó viện dẫn tới cái này để quịt tiền công.
Thê tử của Trương Cường lại sắp sinh, ngoài con gái đã xuất giá thì có tổng cộng bốn con trai – Trương Tiểu Nhất, Trương Tiểu Nhị, Trương Tiểu Tam, Trương Tiểu Tứ.
Lý lão đại là người từ bên ngoài tới định cư, hơn nữa sợ hãi đứa con trai vạm vỡ kia của Trương Cường nên không dám tới cửa đòi tiền, chỉ đành ngồi nhà chửi mắng đỡ nghiền.
Trong tiếng chửi mắng của Lý lão đại, Lý Mân có đôi tai thính vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài cửa nhà mình đang hướng về phía Đông, bên trong pha lẫn một giọng nam sáng sủa quen thuộc.
Lý Mân vội nhìn sang Lý lão đại, thấp giọng nói: “Cha, Trương Tiểu Tứ tới đây!”
Lý lão đại nghe vậy thì lập tức ngậm miệng, cúi đầu ra bộ nghiêm túc làm việc.
Trương Nghị hé miệng, cúi đầu cười.
Lý Mân lặng lẽ ngước đầu, nhìn cửa chính mở rộng không chớp mắt.
Lúc này, một thanh niên có thân hình cao gầy và một lão nhân mập lùn vừa nói chuyện vừa đi ngang qua cửa chính. Lý Mân mở to mắt, chuyên chú nhìn bóng lưng người thanh niên kia, quên cả hô hấp.
Khi người thanh niên kia sắp rời khỏi tầm mắt của nàng thì bỗng quay lại nhìn nàng, đôi mắt to hai mí của hắn nhìn thật sâu vào Lý Mân trong một thoáng, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Thanh niên kia rời khỏi đã được một lúc, tim Lý Mân vẫn ‘thình thịch’ nhảy loạn không ngừng. Nàng ngây ngốc nhìn cửa lớn trống không của nhà mình, trái tim thiếu nữ đã sớm rời khỏi cùng thanh niên anh tuấn kia…
Lý lão đại mắng chửi hồi lâu, cảm thấy hơi khô miệng bèn vào nhà chính, muốn tìm vợ uống nước.
Thấy phụ thân rời khỏi, Trương Nghị mới mở miệng khuyên muội muội: “Mân Nương, muội và Trương Tiểu Tứ là không thể, thứ nhất là năm nay Trương Tiểu Tứ đã hai mươi tuổi, muội mới mười bốn tuổi. Muộn nhất thì cuối năm nay Trương Tiểu Tứ sẽ thành hôn, hắn có thể chờ muội sao? Thứ hai là nhà Trương Tiểu Tứ kia có tiền hơn nhà chúng ta, e là cha hắn sẽ không đồng ý hôn sự này đâu.”
Nghe ca ca nói có lý, Lý Mân vẫn bĩu môi: “Ta chỉ đơn phương thích hắn thôi, bản thân Trương Tiểu Tứ còn không biết, bát tự còn chưa xem, ca đã nói nhiều như vậy, hừ, đều là lời vô ích.”
Trương Nghị không nói nữa, yên lặng làm tiếp việc của mình.
Hắn cũng là nam tử, sao có thể không nhận ra ánh mắt Trương Tiểu Tứ nhìn muội muội của mình? Nhưng đã là chuyện không có khả năng thì tốt nhất không cần nói cho muội muội biết, miễn để trái tim nàng càng nhộn nhạo.
Lý Mân vừa làm việc vừa nghĩ ngợi.
Nhà của Trương Tiểu Tứ ở phía Tây, hắn và cha lại cùng đi về phía Đông. Trước giữa trưa, hai cha con họ chắc chắn sẽ lại đi ngang qua nhà mình để về nhà…
Khi đến trưa, Lý Mân bỏ mặc ca ca, đứng dậy trở về phòng mình.
Nàng đóng cửa rồi dùng nước giếng rửa mặt — đêm qua vừa mới tắm xong, sáng cũng đã lau sạch sẽ, nàng cũng không cần rửa lâu.
Lý Mân ngồi trước cửa sổ, đối diện với một cái gương mạ đồng to cỡ bàn tay. Nàng dùng bột đen tô lại lông mày, dùng bột son tô môi, vốn nàng còn định thoa chút phấn, nhưng khi nhìn sang da thịt trắng nõn của mình, nàng lại để hộp phấn bột xuống. Phấn bột rất đắt rất quý, chờ đến tháng năm, sau khi cắt xong lúa, da dẻ nàng nhất định sẽ lại đen như than vì phơi nắng, tốt nhất vẫn nên tiết kiệm phấn đến lúc đó hẵng dùng!
Lý Mân lại nhúng lược gỗ đào vào dầu hoa quế, chải mái tóc dài đen bóng một lần nữa. Nàng dùng dây đỏ mới mua để buộc hai bím tóc tết, tiếp theo thay một bộ áo màu phấn hồng ngắn tay cùng váy dài màu đen.
Nghĩ đến con đường lầy lội bên ngoài, Lý Mân đổi giày thành guốc gỗ đế cao.
Chuẩn bị xong xuôi, Lý Mân lấy ra chiếc dù lợp giấy dầu vẽ hoa ngọc lan trân quý mà cha mẹ và ca ca cũng không nỡ mượn của nàng, nàng lắc lư bước khỏi cửa, bung dù đi ra ngoài.
Lý lão đại đang ngồi dưới hiên phòng khách uống bát trà, thấy con gái trang điểm lung linh muốn đi ra ngoài thì vội quát hỏi: “Mân Nương, trang điểm thành thế kia để đi đâu đấy?”
Lý Mân cũng không quay đầu lại, nói: “Con tới tiệm tạp hóa phía Đông thôn mua dây đỏ buộc tóc!”
Đợi đến khi bóng lưng Lý Mân biến mất, Lý lão đại mới lầm bầm: “Tiểu nha đầu này hình như nhìn trúng Trương Tiểu Tứ nhà lão Trương Cường.”
Trương thị cười: “Bộ dạng Trương Tiểu Tứ rất khá, mắt to hai mí, mắt đen sẫm giống như biết nói, môi mỏng mỏng, lại biết ăn biết nói, Mân Nương thích hắn cũng là chuyện bình thường thôi.”
Lý lão đại trầm ngâm một chút rồi mới nói: “Ta sợ tiểu tử Trương Tiểu Tứ kia không vừa ý nó…”
Trương thị cười: “Ông cứ lo việc nhà đi đã, ông suy nghĩ quá nhiều rồi, ai không có một thời niên thiếu a? Tình cảm thời niên thiếu, đã bắt đầu há có thể dừng lại, cũng lại thành cái gì đâu?”
Lý lão đại liếc bà một cái: “Hai chúng ta không phải thành đó thôi?”
Trương thị cúi đầu cười: “Đó là vì lúc đó trông ông cũng thanh tú…”
Lý Mân ra khỏi cửa chính, nàng phát hiện Trương Tiểu Tứ còn chưa đến, bèn tiện tay véo lấy một đóa hoa mân côi màu phấn hồng trên tường nhà, cầm trong tay, vừa chơi vừa bung dù đi về hướng Đông, ngóng trông có thể gặp Trương Tiểu Tứ trong mưa.
Hiện tại là đầu hè, hai bên đường thôn mọc đầy rau dền xanh mơn mởn, cao đến sắp quá đùi người. Từ xa, Lý Mân đã nhìn thấy nơi ngã tư đường hướng Đông, Trương Tiểu Tứ không mang dù, một mình một người đang đi về phía đối diện. Đường thôn cong vẹo, vì vậy trông như hắn đang vạch cỏ dại đi tới.
Tim nàng bắt đầu đập nhanh hơn, bước chân chậm lại, chậm rãi bước tới.
Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc Trương Tiểu Tứ cũng tới gần, Lý Mân ngẩng đầu nhìn hắn.
Đúng lúc đó, Trương Tiểu Tứ cũng nhìn nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, tim Mân Nương lại đập loạn hơn, mặt như phát sốt, nàng vội vàng cúi đầu. Nàng đã chuẩn bị kỹ càng, muốn mở miệng đưa dù trong tay cho Trương Tiểu Tứ.
Khi cơn nóng trên mặt đã tan bớt, Mân Nương mới vừa cúi đầu, vừa mở miệng nói: “Ngươi không mang dù, trên người sẽ bị ướt, ta cho ngươi mượn dù đấy, nhà ta ở gần đây, tới nhà ta rồi trả dù cũng không muộn.”
“…Được thôi” – giọng nam thanh linh dễ nghe đứng đối diện hồi đáp.
Lý Mân cảm thấy có chút không đúng, nàng ngẩng đầu nhìn, phát hiện trước mắt là một thiếu niên cực kỳ tuấn mỹ không cạo nửa đầu —- hắn mặc một thân đồ trắng, mái tóc dài xõa bay, đuôi mắt xếch lên, cặp mắt đen thẳm như bảo thạch, đôi môi đỏ tươi oánh nhuận…
Mân Nương ngây người: đây là thần tiên sống từ đâu tới? Vì sao cứ nhìn ta không chớp?
Nàng còn đang phát ngốc, thiếu niên tuấn mỹ kia đã vươn tay tiếp lấy dù của nàng, thuận miệng hỏi: “Nhà nàng có xa không? Ở chỗ nào?”
Mân Nương bị sắc đẹp làm mờ mắt, nàng quay người, chỉ tay về phía nhà mình.
Mưa phùn như tơ vẫn bay lả tả, trên mặt Lý Mân bị nước mưa tưới ướt khiến cho hơi lạnh, nàng lập tức tỉnh lại: “Trương Tiểu Tứ đâu?”
“Là vị đại thúc lúc nãy sao?” — thiếu niên tuấn mỹ tiện tay chỉ về hướng Tây – “Nàng cứ luôn cúi đầu không nói, đại thúc liền bỏ đi rồi.”
Mặt Lý Mân đỏ bừng: “Hắn… hắn không phải đại thúc!”
“Ai, không để ý ngươi nữa!” – nàng dậm chân một cái muốn rời đi nhưng lại quên dưới đất toàn là bùn nhão, vì vậy lập tức khiến váy và áo trắng của thiếu niên bị vẩy lên một lớp bùn dơ.
Vẻ mặt thiếu niên bình tĩnh, hắn nhìn nàng: “Nàng khiến y phục ta bị dơ, phải bồi thường cho ta.”
Lý Mân hoang mang lo sợ, nàng đành phải nói: “Vậy ngươi về nhà với ta, ta giặt sạch cho ngươi.”
“Ừ” – thiếu niên cùng nàng đi về hướng Tây, hắn liếc nàng một cái rồi nói: “Thì ra nàng trang điểm thành ra dáng vẻ này cũng rất đẹp.”
Mân Nương ngẩng đầu nhìn hắn: “…” Ta đây là mỹ nhân đệ nhất trong thôn đấy, không được sao!
Gia chủ của nhà họ Lý – Lý lão đại vốn là một người ở rể. Ông là một thợ thủ công, lấy việc chạm khắc để kiếm sống, cũng là nghệ nhân chạm khắc nổi tiếng xa gần trong phạm vi phía Tây thành Nam Dương, chuyên chạm khắc hoa văn trên các loại đồ gỗ.
Ông vốn là người Sơn Đông, đất vườn của gia đình đã bị người Mãn chiếm mất, cha mẹ đều đã chết, đành phải lưu lạc khắp nơi, trong quá trình lưu lạc đã học được tay nghề khắc gỗ.
Sau khi lưu lạc đến thôn Nhị Thạch Văn ở ngoại ô phía Tây phủ Nam Dương, ông nhất kiến chung tình với con gái đầu của Trương lão phía Tây thôn, vì tình yêu mà ở rể nhà họ Trương.
Sau khi mẹ vợ chết, Lý lão đại thành chủ một gia đình, hắn và thê tử Trương thị sinh được một trai một gái — con trai Trương Nghị và con gái Mân Nương.
Con trai Trương Nghị theo họ mẹ, nối tiếp hương khói nhà họ Trương.
Lý lão đại luôn muốn sinh thêm một đứa con trai để theo họ của mình, nhưng luôn phải thất vọng. Cho đến năm bốn mươi tuổi, ông cảm thấy mình có khả năng không sinh được con trai cho nhà họ Lý nữa, vì vậy đành để con gái Mân Nương lấy họ Lý, nuôi nàng như con trai, còn để nàng và Trương Nghị cùng theo mình học nghề khắc gỗ, ý định tương lai sẽ tìm một đứa con rể tốt, tiếp nối hương khói nhà họ Lý.
Tướng mạo Trương Nghị giống cha, mày rậm mắt to, thân hình cao lớn, tính cách lại giống mẹ, rất trầm ổn; còn dung mạo Lý Mân thì giống mẹ, mày lá liễu mắt như nước hồ thu, vô cùng mỹ lệ, nhưng tính cách lại giống cha, hơi nóng tính.
Đối với con trai Trương Nghị năm nay mười sáu tuổi, Lý lão đại yên lòng một vạn lần ; đối với con gái Lý Mân năm nay mười bốn tuổi, Lý lão đại phiền lòng một vạn lần — Lý Mân mới mười bốn tuổi đã rất giống ông lúc còn trẻ: đa tình xen lẫn nhiệt tình.
Đó là một ngày cuối tháng tư, lá liễu bay múa trong ánh dương, lúa trong ruộng đã hiện màu vàng lấm tấm giữa màu xanh non, mười ngày nữa sẽ đến độ gặt, nhưng ông trời lại không chiều lòng người, không ngờ lại nổi cơn mưa phùn.
Do nhà Lý lão đại có tay nghề đặc biệt nên được coi là nhà bậc trung trong thôn, trải qua nhiều năm tích góp từng chút một cũng mua được vài mẫu ruộng ở phía Tây thôn. Lúc này lúa trong ruộng cũng đã sắp gặt được, ấy vậy mà trời lại nổi cơn mưa đáng chết này.
Lý lão đại ngồi trong chiếc lán lợp trong sân, vừa cầm đục điêu khắc trên một tấm ván gỗ, vừa cao giọng mắng ông trời.
Trương Nghị ngồi bên cạnh, hắn dường như không nghe thấy lời phụ thân chửi mắng, chỉ nghiêm chỉnh tuần tự làm việc của mình.
Lý Mân ngồi phía ngoài cùng, chỉ hơi ngước đầu sẽ có thể nhìn thấy cửa chính ở hướng Bắc. Dường như nàng có chút không tập trung, tay cầm đục khắc vài nhát lại ngẩng đầu liếc ra ngoài một lần.
Lý lão đại mắng ông trời xong thì bắt đầu mắng Trương Cường ở thôn Tây. Trương Cường là nhà giàu trong thôn Nhị Thạch Văn, khi con gái đi lấy chồng có thuê Lý lão đại tới chạm khắc đồ gỗ, có cho Lý lão đại một bộ dụng cụ chạm khắc, sau đó viện dẫn tới cái này để quịt tiền công.
Thê tử của Trương Cường lại sắp sinh, ngoài con gái đã xuất giá thì có tổng cộng bốn con trai – Trương Tiểu Nhất, Trương Tiểu Nhị, Trương Tiểu Tam, Trương Tiểu Tứ.
Lý lão đại là người từ bên ngoài tới định cư, hơn nữa sợ hãi đứa con trai vạm vỡ kia của Trương Cường nên không dám tới cửa đòi tiền, chỉ đành ngồi nhà chửi mắng đỡ nghiền.
Trong tiếng chửi mắng của Lý lão đại, Lý Mân có đôi tai thính vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài cửa nhà mình đang hướng về phía Đông, bên trong pha lẫn một giọng nam sáng sủa quen thuộc.
Lý Mân vội nhìn sang Lý lão đại, thấp giọng nói: “Cha, Trương Tiểu Tứ tới đây!”
Lý lão đại nghe vậy thì lập tức ngậm miệng, cúi đầu ra bộ nghiêm túc làm việc.
Trương Nghị hé miệng, cúi đầu cười.
Lý Mân lặng lẽ ngước đầu, nhìn cửa chính mở rộng không chớp mắt.
Lúc này, một thanh niên có thân hình cao gầy và một lão nhân mập lùn vừa nói chuyện vừa đi ngang qua cửa chính. Lý Mân mở to mắt, chuyên chú nhìn bóng lưng người thanh niên kia, quên cả hô hấp.
Khi người thanh niên kia sắp rời khỏi tầm mắt của nàng thì bỗng quay lại nhìn nàng, đôi mắt to hai mí của hắn nhìn thật sâu vào Lý Mân trong một thoáng, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Thanh niên kia rời khỏi đã được một lúc, tim Lý Mân vẫn ‘thình thịch’ nhảy loạn không ngừng. Nàng ngây ngốc nhìn cửa lớn trống không của nhà mình, trái tim thiếu nữ đã sớm rời khỏi cùng thanh niên anh tuấn kia…
Lý lão đại mắng chửi hồi lâu, cảm thấy hơi khô miệng bèn vào nhà chính, muốn tìm vợ uống nước.
Thấy phụ thân rời khỏi, Trương Nghị mới mở miệng khuyên muội muội: “Mân Nương, muội và Trương Tiểu Tứ là không thể, thứ nhất là năm nay Trương Tiểu Tứ đã hai mươi tuổi, muội mới mười bốn tuổi. Muộn nhất thì cuối năm nay Trương Tiểu Tứ sẽ thành hôn, hắn có thể chờ muội sao? Thứ hai là nhà Trương Tiểu Tứ kia có tiền hơn nhà chúng ta, e là cha hắn sẽ không đồng ý hôn sự này đâu.”
Nghe ca ca nói có lý, Lý Mân vẫn bĩu môi: “Ta chỉ đơn phương thích hắn thôi, bản thân Trương Tiểu Tứ còn không biết, bát tự còn chưa xem, ca đã nói nhiều như vậy, hừ, đều là lời vô ích.”
Trương Nghị không nói nữa, yên lặng làm tiếp việc của mình.
Hắn cũng là nam tử, sao có thể không nhận ra ánh mắt Trương Tiểu Tứ nhìn muội muội của mình? Nhưng đã là chuyện không có khả năng thì tốt nhất không cần nói cho muội muội biết, miễn để trái tim nàng càng nhộn nhạo.
Lý Mân vừa làm việc vừa nghĩ ngợi.
Nhà của Trương Tiểu Tứ ở phía Tây, hắn và cha lại cùng đi về phía Đông. Trước giữa trưa, hai cha con họ chắc chắn sẽ lại đi ngang qua nhà mình để về nhà…
Khi đến trưa, Lý Mân bỏ mặc ca ca, đứng dậy trở về phòng mình.
Nàng đóng cửa rồi dùng nước giếng rửa mặt — đêm qua vừa mới tắm xong, sáng cũng đã lau sạch sẽ, nàng cũng không cần rửa lâu.
Lý Mân ngồi trước cửa sổ, đối diện với một cái gương mạ đồng to cỡ bàn tay. Nàng dùng bột đen tô lại lông mày, dùng bột son tô môi, vốn nàng còn định thoa chút phấn, nhưng khi nhìn sang da thịt trắng nõn của mình, nàng lại để hộp phấn bột xuống. Phấn bột rất đắt rất quý, chờ đến tháng năm, sau khi cắt xong lúa, da dẻ nàng nhất định sẽ lại đen như than vì phơi nắng, tốt nhất vẫn nên tiết kiệm phấn đến lúc đó hẵng dùng!
Lý Mân lại nhúng lược gỗ đào vào dầu hoa quế, chải mái tóc dài đen bóng một lần nữa. Nàng dùng dây đỏ mới mua để buộc hai bím tóc tết, tiếp theo thay một bộ áo màu phấn hồng ngắn tay cùng váy dài màu đen.
Nghĩ đến con đường lầy lội bên ngoài, Lý Mân đổi giày thành guốc gỗ đế cao.
Chuẩn bị xong xuôi, Lý Mân lấy ra chiếc dù lợp giấy dầu vẽ hoa ngọc lan trân quý mà cha mẹ và ca ca cũng không nỡ mượn của nàng, nàng lắc lư bước khỏi cửa, bung dù đi ra ngoài.
Lý lão đại đang ngồi dưới hiên phòng khách uống bát trà, thấy con gái trang điểm lung linh muốn đi ra ngoài thì vội quát hỏi: “Mân Nương, trang điểm thành thế kia để đi đâu đấy?”
Lý Mân cũng không quay đầu lại, nói: “Con tới tiệm tạp hóa phía Đông thôn mua dây đỏ buộc tóc!”
Đợi đến khi bóng lưng Lý Mân biến mất, Lý lão đại mới lầm bầm: “Tiểu nha đầu này hình như nhìn trúng Trương Tiểu Tứ nhà lão Trương Cường.”
Trương thị cười: “Bộ dạng Trương Tiểu Tứ rất khá, mắt to hai mí, mắt đen sẫm giống như biết nói, môi mỏng mỏng, lại biết ăn biết nói, Mân Nương thích hắn cũng là chuyện bình thường thôi.”
Lý lão đại trầm ngâm một chút rồi mới nói: “Ta sợ tiểu tử Trương Tiểu Tứ kia không vừa ý nó…”
Trương thị cười: “Ông cứ lo việc nhà đi đã, ông suy nghĩ quá nhiều rồi, ai không có một thời niên thiếu a? Tình cảm thời niên thiếu, đã bắt đầu há có thể dừng lại, cũng lại thành cái gì đâu?”
Lý lão đại liếc bà một cái: “Hai chúng ta không phải thành đó thôi?”
Trương thị cúi đầu cười: “Đó là vì lúc đó trông ông cũng thanh tú…”
Lý Mân ra khỏi cửa chính, nàng phát hiện Trương Tiểu Tứ còn chưa đến, bèn tiện tay véo lấy một đóa hoa mân côi màu phấn hồng trên tường nhà, cầm trong tay, vừa chơi vừa bung dù đi về hướng Đông, ngóng trông có thể gặp Trương Tiểu Tứ trong mưa.
Hiện tại là đầu hè, hai bên đường thôn mọc đầy rau dền xanh mơn mởn, cao đến sắp quá đùi người. Từ xa, Lý Mân đã nhìn thấy nơi ngã tư đường hướng Đông, Trương Tiểu Tứ không mang dù, một mình một người đang đi về phía đối diện. Đường thôn cong vẹo, vì vậy trông như hắn đang vạch cỏ dại đi tới.
Tim nàng bắt đầu đập nhanh hơn, bước chân chậm lại, chậm rãi bước tới.
Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc Trương Tiểu Tứ cũng tới gần, Lý Mân ngẩng đầu nhìn hắn.
Đúng lúc đó, Trương Tiểu Tứ cũng nhìn nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, tim Mân Nương lại đập loạn hơn, mặt như phát sốt, nàng vội vàng cúi đầu. Nàng đã chuẩn bị kỹ càng, muốn mở miệng đưa dù trong tay cho Trương Tiểu Tứ.
Khi cơn nóng trên mặt đã tan bớt, Mân Nương mới vừa cúi đầu, vừa mở miệng nói: “Ngươi không mang dù, trên người sẽ bị ướt, ta cho ngươi mượn dù đấy, nhà ta ở gần đây, tới nhà ta rồi trả dù cũng không muộn.”
“…Được thôi” – giọng nam thanh linh dễ nghe đứng đối diện hồi đáp.
Lý Mân cảm thấy có chút không đúng, nàng ngẩng đầu nhìn, phát hiện trước mắt là một thiếu niên cực kỳ tuấn mỹ không cạo nửa đầu —- hắn mặc một thân đồ trắng, mái tóc dài xõa bay, đuôi mắt xếch lên, cặp mắt đen thẳm như bảo thạch, đôi môi đỏ tươi oánh nhuận…
Mân Nương ngây người: đây là thần tiên sống từ đâu tới? Vì sao cứ nhìn ta không chớp?
Nàng còn đang phát ngốc, thiếu niên tuấn mỹ kia đã vươn tay tiếp lấy dù của nàng, thuận miệng hỏi: “Nhà nàng có xa không? Ở chỗ nào?”
Mân Nương bị sắc đẹp làm mờ mắt, nàng quay người, chỉ tay về phía nhà mình.
Mưa phùn như tơ vẫn bay lả tả, trên mặt Lý Mân bị nước mưa tưới ướt khiến cho hơi lạnh, nàng lập tức tỉnh lại: “Trương Tiểu Tứ đâu?”
“Là vị đại thúc lúc nãy sao?” — thiếu niên tuấn mỹ tiện tay chỉ về hướng Tây – “Nàng cứ luôn cúi đầu không nói, đại thúc liền bỏ đi rồi.”
Mặt Lý Mân đỏ bừng: “Hắn… hắn không phải đại thúc!”
“Ai, không để ý ngươi nữa!” – nàng dậm chân một cái muốn rời đi nhưng lại quên dưới đất toàn là bùn nhão, vì vậy lập tức khiến váy và áo trắng của thiếu niên bị vẩy lên một lớp bùn dơ.
Vẻ mặt thiếu niên bình tĩnh, hắn nhìn nàng: “Nàng khiến y phục ta bị dơ, phải bồi thường cho ta.”
Lý Mân hoang mang lo sợ, nàng đành phải nói: “Vậy ngươi về nhà với ta, ta giặt sạch cho ngươi.”
“Ừ” – thiếu niên cùng nàng đi về hướng Tây, hắn liếc nàng một cái rồi nói: “Thì ra nàng trang điểm thành ra dáng vẻ này cũng rất đẹp.”
Mân Nương ngẩng đầu nhìn hắn: “…” Ta đây là mỹ nhân đệ nhất trong thôn đấy, không được sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.