Cửu Kiếp Hồ Tình

Quyển 5 - Chương 71: Loli dễ thương

Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức

21/05/2014

Lý Mân phải làm việc từ nhỏ nên đã quen, nàng nhanh chóng mặc bộ áo rách trước kia vào, váy áo mới được bọc lại, sau đó dùng khăn bao đầu, cầm giẻ lau bắt đầu làm việc. Lão Hòe cũng vội cầm chổi lên.

Hắn vốn muốn lánh khỏi tầm mắt Lý Mân, dùng pháp lực của bản thân để làm xong việc, nhưng Lý Mân cứ đảo đi đảo lại trước mắt hắn, hắn đành phải thành thật làm việc cùng nàng.

Tòa nhà này được phân chia thành tiền viện và hậu viện. Tiền viện có kết cấu tứ hợp viện** cỡ nhỏ, khoảng cách từ hậu viện tới sông Biện Thủy khá gần, chỉ cách nhau một tòa lầu hai tầng.

Trong tiền viện chia làm phòng chính ở phía Nam và một dãy phòng phụ.

Phía Đông dãy phòng phụ bao gồm phòng bếp và phòng kho. Lão Hòe chọn một căn phòng phụ ở phía Tây làm phòng ngủ của mình.

Lý Mân thấy Lão Hòe chọn căn phòng phía Tây của dãy phòng phụ thì nóng lòng muốn chọn gian phòng sát cạnh phòng hắn — trông công tử có vẻ là người không dễ chọc vào, vẫn là Lão Hòe ôn hòa đáng yêu tốt hơn!

Lão Hòe nhìn thấy, giật nảy mình, vội nói: “Mân Nương, muội phải hầu hạ công tử, đương nhiên phải ở hậu viện với công tử.”

Trong lòng Lý Mân than thở, trái tim nhỏ bé tràn ngập không cam lòng, đành đi theo Lão Hòe tới tòa nhà ở hậu viện.

Cả hai cùng quan sát lầu trên lầu dưới.

Ở lầu một có một phòng lớn dùng làm phòng tiếp khách, ngoài ra còn hai phòng ngủ; trên lầu hai chỉ có một gian thông nhau, phía Nam và Bắc đều có cửa sổ, hơn nữa nếu đứng trước cửa sổ phía Bắc có thể nhìn thấy chạc cây bạch dương màu trắng, còn có thể nghe thấy tiếng sông Biện Thủy đang thầm lặng chảy.

Lão Hòe và Lý Mân cùng đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài một lát, sau đó lựa chọn lầu hai làm phòng của công tử.

Lý Mân nghe thấy vậy, nàng nhìn Lão Hòe, mỉm cười ngọt ngào: “Tiểu Hòe ca ca, vậy mấy căn phòng dưới lầu thì sao?”

Nàng sợ Lão Hòe phản đối nên nhanh chóng chạy xuống lầu như một làn khói, sau đó chọn căn phòng ở lầu một có cửa sổ đối diện với rừng cây làm phòng của mình.

Lão Hòe: “…” Hắn vốn định để Lý Mân ở cùng phòng với chủ nhân mà…

Khi Lão Hòe đưa Lý Mân cùng trở về quán trọ, hắn nhìn Mân Nương đang vui vẻ đi bên cạnh mình, bản thân hắn cũng không rõ sắp xếp phòng như vậy có thích hợp hay không.

Hắn nhìn Lý Mân, lo lắng phản ứng kế tiếp của công tử — công tử và Lý Mân đã làm phu thê mấy kiếp, e là đã có thói quen ở chung với Mân Nương, không phải sao?

Mấy ngày kế tiếp, Hồ Lân chỉ ở tại quán trọ, đóng cửa ở trong phòng không biết đang làm cái gì.

Mấy ngày nay Lão Hòe cũng bận tối mắt, nào là mua đồ đạc, nào là mua dụng cụ, nào là mua chăn đệm, cuối cùng cũng thu xếp ổn thỏa cho tòa nhà mới.

Hồ Lân nhìn sự sắp xếp phòng của Lão Hòe xong cũng chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

Lão Hòe nhịn không được bèn hỏi: “Công tử, Mân Nương đang ở lầu một đó?”

Hồ Lân đang đứng trước cửa sổ lầu hai nhìn ra bên ngoài, hắn nghe Lão Hòe nói thế, trong lòng có chút bực mình nhưng sau đó chỉ khẽ gật đầu, “Ừm” một tiếng, vẫn không nói gì thêm.

Lão Hòe vô cùng kinh ngạc — hắn rõ hơn ai hết kiếp trước chủ nhân có bao nhiêu yêu thương quấn quít dành cho Mân Nương, quả thực là một khắc không rời, giống như hai đứa trẻ sinh đôi bị dính liền thân vậy.

Vốn Hồ Lân đang thờ ơ nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, tầm mắt vừa chuyển đã thấy vẻ kinh ngạc hiện ra trên mặt Lão Hòe, hắn nhíu mày: “Đang nghĩ cái gì vậy, không thấy Mân Nương mới có mười tuổi sao?”

Lão Hòe: “…” Vẻ mặt “Biết chết liền”.

Hồ Lân có chút thẹn quá hóa giận: “Cái mặt đó là sao? Kiếp này ta muốn coi Mân Nương như muội muội!”

Lão Hòe: “…” Chủ nhân, ngài cũng thật cứng miệng.

Hồ Lân trừng mắt với hắn, chỉ hận không thể mở đầu Lão Hòe ra xem, sau đó vứt hết mấy cái suy nghĩ linh tinh lang tang đi.

Lão Hòe: “…”

Hồ Lân bực bội: “Cút!”

Lão Hòe cung kính đi lùi mấy bước, sau khi hành lễ mới quay người rời đi.

Hồ Lân: “Khoan đã!”

Lão Hòe xoay đầu nhìn hắn: “?”

Vẻ mặt Hồ Lân lạnh lùng: “Ta muốn bế quan. Đóng hết cửa phòng lại, trong vòng một năm đừng có quấy rầy ta.”

Lão Hòe: “Vâng”.

“Chăm sóc Mân Nương cho tốt.”

“Vâng.”

Lão Hòe xuống lầu, hắn phát hiện Mân Nương đang chơi cùng một bé gái hàng xóm tên là Đồng Hoa, năm nay mười một tuổi. Hai đứa trẻ ngồi trên khoảnh đất trống trước nhà, hắn tới gần nhìn thì thấy hai đứa đang cầm năm hòn sỏi trơn nhẵn để chơi rải ranh***.

Lão Hòe: “…”



Hắn ngửa đầu nhìn cửa sổ lầu hai, rốt cuộc đã hiểu vì sao công tử muốn bế quan một năm.

Lý Mân đang chơi vui với Đồng Hoa, nàng thấy Lão Hòe thì lập tức dừng chơi, đứng dậy, nhìn Lão Hòe cười tít mắt: “Tiểu Hòe ca ca, có việc cần phải làm sao?”

Đương nhiên Lão Hòe nhớ đã nói nàng đi nghỉ ngơi, không ngờ nàng lại tới đây chơi rải ranh.

Hắn ngẫm nghĩ rồi nói: “Mân Nương, đưa Đồng Hoa tới tiền viện chơi đi, đừng làm phiền công tử nghỉ ngơi.”

“Dạ”, Lý Mân nghe lời, kéo Đồng Hoa tới tiền viện.

Lão Hòe vô ý nhìn thoáng qua cửa sổ phòng Hồ Lân, phát hiện cửa sổ bị đóng lại ‘Rầm’ một tiếng rõ vang, giống như đang cáu giận.

Lý Mân cảm thấy rất kỳ lạ, từ khi chuyển vào nhà mới, công tử nói là nghỉ ngơi trong phòng, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng đâu. Lão Hòe còn dặn đi dặn lại nàng là ngoan ngoãn ở tại lầu một, ngàn vạn lần không được lên lầu hai.

“Tiểu Hòe ca ca, chẳng lẽ không cần quét dọn lầu hai sao?” – Lý Mân ngây thơ hỏi.

Lão Hòe nhìn dáng vẻ bé gái dễ thương, mắt to miệng nhỏ của Lý Mân, sau đó lại nghĩ đến bề ngoài ngọc thụ lâm phong khoảng hai mươi tuổi pha lẫn dáng vẻ ngày càng thành thục của công tử. Hắn cảm thấy, nếu hắn là chủ nhân, thấy tiểu thê tử nhỏ tuổi như vậy cũng phải trốn đi bế quan.

“Ừ, không cần đâu”, hắn ra vẻ người lớn: “Mân Nương, đi chơi nhảy dây đi.”

Mân Nương buộc một sợi dây da quanh một gốc cây gần rừng cây trấn Biện Thủy, sau đó chơi nhảy dây với Đồng Hoa.

Lão Hòe đi ngang qua nhìn thấy nàng đang chơi, không nhịn được xoay người, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ phòng chủ nhân, trong lòng càng thêm đồng cảm: haizz, thật là, khó khăn lắm mới tìm được nương tử đầu thai chuyển kiếp nhưng lại phát hiện nương tử đã biến thành một bé gái ngây thơ, trong lòng hẳn không dễ chịu a!

Từ đó Lý Mân ở lại căn nhà của Hồ Lân.

Nàng cảm thấy mình giống như con chuột rơi chĩnh gạo, ngày ngày được ăn ngon, mặc đẹp, hơn nữa còn không cần làm việc.

Yêu cầu duy nhất của Lão Hòe đối với nàng chính là: “Không được lười ăn, phải ăn nhiều cơm, ngày ngày tắm rửa, ăn mặc cho đẹp, chơi đùa vui vẻ.”

Lý Mân cảm thấy mấy cái này làm quá dễ. Mỗi ngày nàng đều mặc đẹp tới chơi đùa ở tiền viện và hậu viện, còn kết thành tỷ muội tốt với mấy bé gái cùng tuổi trong trấn, bạn thân nhất đương nhiên là Đồng Hoa.

Lão Hòe đối xử cực kỳ khoan dung với nàng, để nàng tự do chơi đùa, chỉ cần không chạy loạn là được.

Đến một ngày, Lý Mân nói với Lão Hòe, nàng muốn vào trấn để mua ít dây buộc tóc.

Lão Hòe bèn cho Lý Mân ít bạc vụn, dặn dò nàng chú ý an toàn, sau đó bận làm việc của mình.

Sau khi Lý Mân vào trong trấn, trước hết nàng tới tiệm tạp hóa mua mấy sợi dây buộc tóc.

Rời khỏi tiệm tạp hóa, nàng đứng ở cửa tiệm nhìn ngó một hồi, sau đó đi về phía Tây Bắc của trấn, nhanh chóng đi tới một tòa nhà nhỏ có hàng rào bao ngoài.

Đây là kết quả mà nàng khó khăn lắm mới hỏi được từ đám bạn.

Hàng rào nhà này không tính là cao, phía trên bò đầy hoa tường vi màu trắng và màu hồng, ong mật ríu rít bay múa trên hoa.

Lý Mân đứng ngoài hàng rào đợi một lát, sau đó nàng thấy một thiếu niên thanh tú độ mười một, mười hai tuổi cầm một quyển sách đi ra ngoài, nàng vội kiễng chân, nhỏ giọng đánh tiếng.

Thiếu niên kia nghe thấy, lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Lý Mân.

Trên mặt hắn hiện vẻ sợ hãi pha lẫn vui mừng, hắn vội chạy tới, đứng cách một cái hàng rào hỏi Lý Mân: “Mân Nương, sao ngươi lại ở đây?”

Hắn thấy mẹ kế Lý Mân muốn bán nàng trên đường. Hắn muốn xin cha hắn mua nàng nhưng cũng biết tình trạng của nhà mình không tốt, bởi vậy không thể mở miệng.

“Nguyễn Tinh, chủ nhân hiện nay của ta đang ở trong trấn, ở phía Đông của trấn” – Lý Mân vui vẻ nói. Nàng ở trong căn nhà đó, tuy ngoài mặt mang ý cười để lấy lòng chủ nhân và Lão Hòe nhưng thực ra trong lòng vẫn khó chịu, nàng nhớ em trai, nhớ nhà mình ở Thương Châu, đêm nào cũng lén khóc.

Bây giờ gặp được Nguyễn Tinh là bạn chơi cùng trước kia, nàng cảm thấy đặc biệt thân thiết, không kìm được để lộ nụ cười thật lòng: “Nguyễn Tinh, còn có thể nhìn thấy ngươi thật là quá tốt.”

Trên mặt nàng mang ý cười, nhưng rồi mắt lại ướt.

Nguyễn Tinh cũng rất vui, hắn nói với Lý Mân: “Mân Nương, cha mẹ ta đều đang ngủ trưa, vào chơi với ta đi.”

Lý Mân cảnh giác nhìn nhìn bốn phía, lau nước mắt rồi nói: “Ta lấy cớ đi mua đồ mới ra ngoài được, phải nhanh trở về. Có rảnh tới chơi với ta.”

Nguyễn Tinh vội nói: “Cha ta bắt đọc sách, mỗi ngày chỉ có buổi trưa, thừa lúc cha mẹ đi ngủ ta mới có thể chơi một lát, như vậy đi, sau giờ Ngọ ta sẽ tới.”

Mân Nương đã thành nha hoàn trong nhà người khác, cha mẹ hắn cực kỳ coi trọng thể diện của kẻ đọc sách, chỉ sợ nếu biết sẽ không cho hai đứa chơi với nhau, chuyện này vẫn nên giấu cha mẹ thì tốt hơn.

Lần này Hồ Lân bế quan, tuy nói là một năm nhưng hắn lại bế quan gần hai năm, đến mùa đông năm thứ hai mới xuất hiện.

Một ngày tháng chạp của năm đó, Lý Mân đang giặt quần áo cạnh giếng nước ở hậu viện.

Lão Hòe đứng cạnh, giúp nàng dùng ròng rọc kéo nước.

Tuy ngoài trời lạnh nhưng nước trong giếng sâu lại không hề lạnh, Lý Mân xắn tay áo, hăng hái giặt đến quên trời đất.

Đột nhiên, có giọng nói đang tận lực kiềm chế tức giận truyền tới từ phía sau: “Lão Hòe!”



Lý Mân và Lão Hòe cùng quay đầu, trông thấy chủ nhân đã hơn một năm không gặp đang đứng phía sau mình.

Nàng thấy kỳ lạ: trời lạnh như vậy, sao chủ nhân chỉ mặc mỗi tấm áo lụa trắng? Tuy rằng nhìn rất đẹp nhưng không thấy lạnh sao?

Lão Hòe cũng kinh hỉ, lập tức buông ròng rọc kéo nước trong tay, thùng nước đang được kéo lên, ‘rít rít’ mấy tiếng lại rơi xuống.

“Khấu kiến công tử!” – Lão Hòe khom người hành lễ.

Lý Mân thông minh, cũng quỳ gối hành lễ theo: “Khấu kiến công tử.”

Hồ Lân bước nhanh tới, cầm bàn tay vừa giặt quần áo lạnh buốt đã đỏ lên của Lý Mân, hắn nhìn không chớp mắt, sau đó trừng mắt với Lão Hòe: “Tay Mân Nương đông lạnh đến thế này còn dám để nàng giặt quần áo?”

Lão Hòe rất oan uổng nha, nhưng hắn lại không thể cãi lại chủ nhân, chỉ có thể há miệng thở dốc, không thốt lên lời.

Lý Mân thấy sắc mặt của công tử xinh đẹp giống như được phủ một tầng sương giá, trong lòng nàng vô cùng sợ hãi, trái tim đập ‘bịch bịch’ nhưng vẫn nghĩa khí lên tiếng giải thích: “Bẩm công tử, tay của nô tì từ trước đến giờ cứ đến mùa đông là bị lạnh, đã lạnh thành thói quen rồi, không có cách nào chữa khỏi, không phải do giặt quần áo, hơn nữa, nô tì cũng chỉ giặt quần áo của chính mình, Tiểu Hòe ca ca chỉ tới giúp nô tì mà thôi…”

Hồ Lân nghe nàng nói, một câu ‘nô tì’, hai câu ‘nô tì’, tức giận vô cùng: “Nô tì cái gì? Là muội muội!”

Lý Mân: “…”

Lão Hòe: “…”

Nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của hai người, Hồ Lân thẹn quá hóa giận, hắn lấy ra từ trong túi tay áo một cái bình thuốc, nhét vào trong tay Lý Mân: “Mỗi ngày một viên, uống với nước trước khi đi ngủ.”

Nói xong, hắn xoay người, vội vàng rời đi.

Cái chết bất ngờ ở kiếp trước của Lý Mân là vết thương trong lòng hắn. Hắn tìm khắp Tam Sơn Ngũ Nhạc suốt một năm trời, rốt cuộc cũng tìm được toàn bộ dược thảo cần thiết để luyện Trần Hoàng Hoàn có khả năng kéo dài tuổi thọ cho nàng, nhưng trăm triệu lần không ngờ đến, hắn vừa về đến nhà đã thấy Lý Mân đang giặt quần áo trong mùa đông!

Hồ Lân đi được một đoạn, phát hiện Lão Hòe không đi theo bèn hờn giận gọi một tiếng: “Lão Hòe!”

Lão Hòe như người vừa tỉnh mộng, vội vã đi theo.

*************

Tác giả có lời muốn nói: ngược đến hồ ly…

Chân thành cảm ơn vì đã không ném bom nhà ta.

Không ngờ lại được mọi người ủng hộ văn lạnh siêu cấp thế này, ta thực cảm động!

Ta sẽ cố gắng – tuyệt đối thịt nát xương tan cũng không bỏ hố ~

*************

Chú thích:

*Loli: ta thề là tác giả cố tình để như vậy. Loli là gì ấy hả, khụ khụ, là một danh từ để chỉ các bé gái chưa trưởng thành, thường hình tượng là mấy bé ngực lép, mắt to tròn, miệng nhỏ xíu, khuôn mặt như búp bê. Những người thích/yêu Loli thì được gọi là Lolicon, hay chính những người mắc hội chứng ‘luyến đồng’ đó mà.. =v=!/ai trong sáng nữa thì nhìn lên hình bên trên chap này, 1 em loli điển hình đó ạ.

** Tứ hợp viện: là một kiểu kiến trúc cổ của trung Quốc. Đại Môn của Tứ Hợp Viện thường được đặt tại góc Đông Nam hoặc góc Tây Bắc.

Trong Tứ Hợp Viện thì Bắc phòng được coi là Chính phòng. Chính phòng thường được xây dựng trên nền gạch đá, có quy mô lớn hơn các gian phòng khác, dùng làm nơi ở cho chủ nhân.

Hai bên của chính phòng là các dãy Chái phòng (gồm đông phòng và tây phòng) là nơi ở của bậc con cháu.

Nam phòng thì dành cho bậc tôi tớ và các gian chứa vật dụng sinh hoạt. Giữa Chính phòng và Chái phòng thường có hành lang thông nhau để phục vụ cho việc đi lại và nghi ngơi. Tại Bắc Kinh có rất nhiều Tứ Hợp Viện với các quy mô lớn nhỏ khác nhau, nhưng dù là lớn hay nhỏ thì đều được xây dựng theo một quy cách chung là lấy sân sướng làm trung tâm và bốn mặt là các gian phòng.

Tứ Hợp Viện có cấu trúc đơn giản là chỉ có một vườn nhỏ, còn những Tứ hợp Viện phức tạp thường được xây dựng từ hai đến ba sân vườn trở lên. Nơi ở của quan lại thời xưa thường được xây dựng với quy mô rất lớn, được hợp thành bởi nhiều Tứ Hợp Viện và sân vườn khác nhau. Bao quanh Tứ Hợp Viện là các bức tường được xây dựng khá cao và dầy, các cửa sổ của Tứ Hợp Viện thường tránh đặt đối diện với các cửa sổ của Tứ Hợp Viện gần đó. Không gian của Viện được tách biệt hẳn với cuộc sống bên ngoài và rất yên tĩnh, rất thích hợp cho việc nghỉ ngơi.(st)

***rải ranh: một trò chơi dân gian, cách chơi:

Lấy một số viên đá, sỏi, nhỏ hoặc vỏ ốc, vỏ hến…làm quân góp. Mỗi người góp mỗi ván 5 quân tùy thỏa thuận.Sau khi nhận biết ai đi trước , ai đi sau (có thể oẳn tù tì từng đôi 1 để xếp loại…)mỗi người đến lượt mình đi thì:

Nắm tất cả số quân trong long bàn tay.

Tung lên cao 1 đoạn thích hợp.

Lật bàn tay sấp xuống để cho 1 viên đá (hay vỏ ốc) nằm trên lưng bàn tay coi như hòn cái.

Lại hất nó lên để bắt vào lòng bàn tay.

Sau đó chọn 1 viên đá (hay vỏ ốc…)nào đó hoặc 1 nhóm 2 hoặc 3,4 trẻ mà ngửa tay vẫn hứng kịp hòn cái vừa rơi xuống vào lòng bàn tay.

Người đi sẽ được ăn tất cả số đá (vỏ ốc) đã bốc lên được.Nếu hoàn thành một lượt như thế trọn vẹn thì được đi tiếp.

Nếu khi nào một người ăn hết số quân góp là hết ván.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cửu Kiếp Hồ Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook