Quyển 4 - Chương 54: Lý Mân giảm béo
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
09/05/2014
Lý Mân tiến đến gần Hồ Lân, rì rầm nói
thầm vào tai hắn: “Huynh đi câu dẫn Bạch Tú Nhi, để nàng ta thích huynh, không thèm quan tâm Lý Húc nữa; lúc đó ta sẽ đi an ủi Lý Húc đang mất
mát, Lý Húc cảm nhận được tấm lòng rộng lớn và tình yêu ấm áp, nhất định sẽ thích ta!”
Hồ Lân chỉ cảm thấy hơi thở nóng hổi từ miệng nàng thổi tới lỗ tai hắn, nóng nóng ngứa ngứa, lỗ tai hắn nhanh chóng đỏ lên.
Kiếp trước người mà hắn đố kỵ nhất chính là biểu ca của Lý Mân: Triệu Vân. Bây giờ hắn đã biến thành biểu ca của nàng, hắn phát hiện khi ở cạnh Lý Mân, chức vụ biểu ca này có thật nhiều phúc lợi a!
Hồ Lân giả bộ bình tĩnh đẩy Lý Mân ra, hắn rũ mắt: “Huynh có thể giúp muội, nhưng mà, muốn Lý Húc thích muội, bộ dạng bây giờ của muội sợ là không được.”
Quả thực Lý Mân ỉu xìu trong nháy mắt, nàng nhìn Hồ Lân vẻ tội nghiệp.
Hồ Lân nhìn nàng chăm chú: “Có muốn Lý Húc thích muội hay không?”
Lý Mân ra sức gật đầu.
Hồ Lân cười: “Vậy muội phải nghe lời huynh, khi trở về chúng ta sẽ thảo luận kỹ càng kế hoạch.”
Lý Mân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Nhưng huynh phải giúp ta dụ dỗ Bạch Tú Nhi đó!”
Khóe miệng Hồ Lân cong lên: “Được!”
Lý Mân: “Đồng ý!”
Lý Húc, Bạch Tú Nhi và Lộ Vân Vân đã rời nhà, vậy Lý Mân cũng không cần chờ ở chỗ này nữa.
Hồ Lân và Lý Mân chậm rãi đi bộ về nhà.
Lý Mân chưa từng đi quãng đường xa như vậy, nàng vừa tới gần cổng thành đã không đi nổi nữa, kêu “Chao ôi, ai u, chao ui” không ngừng, sau đó ngồi phịch xuống ghế dài của quán trà ven đường, không nhấc chân nổi nữa.
Hồ Lân không nói gì, hắn đi đến trước mặt Lý Mân, cúi xuống ngồi xổm, ra hiệu cho Lý Mân nhảy lên lưng mình.
Lý Mân ngồi trên ghế, nàng nhìn biểu ca Hồ Lân gầy yếu, sau đó nhìn lại hình thể của bản thân. Tuy nàng rất muốn nhảy lên nhưng rất sợ sẽ đè bẹp biểu ca Hồ Lân, trở thành trò cười cho thiên hạ.
Trong lúc Lý Mân do dự, đám khách uống trà bên cạnh cũng quan sát bên này, trong đó có kẻ thích trêu chọc, nói xen vào: “Tiểu cô nương mau nhảy lên a! Để vị tiểu ca kia cõng a! Ha ha.”
Hồ Lân quay đầu nhìn Lý Mân, trong mắt có tia cổ vũ.
Lý Mân hít sâu một hơi, tiếp tục ở chỗ này cũng sẽ bị người ta cười nhạo. Nàng lấy tinh thần, nhảy phốc một cái lên lưng Hồ Lân, hai cánh tay quấn quanh cổ hắn.
Hồ Lân kéo hai đùi mập mạp của Lý Mân, nhẹ nhàng thoải mái đứng dậy, cất bước rời đi.
Có những tiếng thán phục truyền tới từ phía sau: “Vị tiểu ca này nhìn văn nhược thế, không ngờ thật lợi hại a, có thể cõng được muội muội béo thoải mái như thế!”
Nghe thấy tiếng bàn tán của đám khách trong quán trà, cho dù da mặt Lý Mân dày cũng trở nên đỏ rực, nàng kề mặt sau gáy Hồ Lân, không nói một lời.
Hồ Lân đi rất từ tốn.
Lý Mân nằm trên lưng hắn, ngực đầy đặn ma sát với lưng hắn, trong mềm mại có thêm co dãn, từng đợt cảm giác tê dại men theo xương sống lan tỏa khắp toàn thân, cho đến khi trong đầu hắn chỉ thừa lại bốn chữ “nhuyễn ngọc ôn hương”.
Về tới nhà, Hồ Lân và Lý Mân thấy Lý Thuận Chương và Hồ thị sốt sắng ra đón, nói đúng hơn là chỉ có Hồ Lân thấy — bởi Lý Mân đi được nửa đường đã ngủ thiếp đi.
Lý Thuận Chương và Hồ thị thấy Hồ Lân cõng con gái béo trên lưng trở về thì đều kinh hãi, cần biết rằng từ năm Lý Mân tròn tám tuổi, ngay cả cha nàng là Lý Thuận Chương cũng không vác nổi nàng nữa.
Lý Thuận Chương sai Lão Hòe mang nước rửa tay và khăn cho Hồ Lân lau mồ hôi, Hồ thị sai Ngụy Tử bưng trà xanh lên cho hắn giải khát.
Nhưng bước chân Hồ Lân vẫn không ngừng lại, hắn đi lên lầu: “Cháu đưa Mân Nương về phòng trước đã.”
Thấy cháu trai cõng con gãi mình lên lầu mà bước chân vẫn nhanh nhẹn, Hồ thị và Lý Thuận Chương liếc nhau: đứa nhỏ này cũng thật lợi hại a, là đại lực sĩ sao?
Buổi tối, mọi người ngồi chung một chỗ dùng cơm chiều.
Thức ăn được bê lên, Lý Mân vừa tỉnh ngủ mới rời giường đã thò tay muốn lấy bánh bao nhưng lại không bắt được. Nàng ngẩng đầu, biểu ca Hồ Lân đang cười nhìn nàng, hắn đưa cho nàng một bát cháo loãng: “Mân Nương, uống xong cháo rồi ăn bánh bao.”
Hồ Lân nói xong thì mỉm cười nhìn Lý Mân, trong mắt hàm chứa thâm ý.
Lý Mân rất muốn ăn bánh bao, nhưng nàng nghĩ tới thỏa thuận của mình và Hồ Lân thì lập tức ủ rũ, nàng nhận lấy bát cháo, uống một hơi hết sạch.
Hồ Lân luôn nhìn nàng chăm chú, thấy nàng uống xong, hắn nhanh chóng đưa thêm một bát cháo nữa.
Sau khi uống hết ba bát cháo, Lý Mân đã không đói nữa, cuối cùng chỉ ăn một cái bánh bao —- phải biết rằng bình thường nàng ăn bánh bao, năm cái là ít!
Hồ thị thấy Lý Mân ăn ít như vậy, trong lòng lo lắng, bà đang muốn khuyên Lý Mân ăn thêm chút gì thì thấy Hồ Lân lắc đầu với mình.
Hồ thị nhìn hình thể của con gái, lời nói đến cửa miệng đành nuốt xuống.
Sau khi ăn cơm tối xong, Hồ Lân lại mang Lý Mân đi tản bộ.
Đi được một lúc, Hồ Lân bắt đầu nói với Lý Mân kế hoạch của hắn.
Lý Mân chăm chú lắng nghe.
Trước giờ nàng chỉ có một mình, luôn bị đám Bạch Tú Nhi bắt nạt mà không dám vùng lên, nay đã có biểu ca Hồ Lân, nàng cũng muốn phản công một lần!
Hồ Lân đi chậm rãi, vừa đi vừa nói chuyện: “Bước đầu tiên, muội phải gầy đi một chút.”
Lý Mân lập tức tủi thân: “Ta ăn có nhiều đâu…”
“Cô cô nói muội ăn được năm cái bánh bao thậm chí mười cái bánh bao một lúc!” – Hồ Lân cắt ngang lời Lý Mân.
Lý Mân ai oán liếc Hồ Lân nhưng không thể phản bác.
Hồ Lân tiếp tục nói: “Chờ đến khi muội gầy bớt, chúng ta sẽ tiến hành bước thứ hai.”
Lý Mân nghĩ tới cuộc đời giảm béo sắp đến, nàng cảm thấy đùi nặng, chân mỏi, sắp đi không nổi nữa. Nàng nhìn Hồ Lân: “Biểu ca——”
Hồ Lân liếc nàng nhưng không nói gì.
Giọng Lý Mân càng ngọt ngào hơn: “Ca ca—–”
Lúc này Hồ Lân mới lười biếng nhìn nàng: “Gì vậy?”
Lý Mân chớp chớp mắt: “Cõng muội đi!”
“Không” – Hồ Lân cố ý từ chối.
Lý Mân nhíu mày, bĩu môi làm ra vẻ đáng thương.
Hồ Lân: “… Được rồi.”
Hắn bước một bước về phía trước, ngồi xổm xuống chìa lưng ra.
Bởi vì quá béo, đã nhiều năm Lý Mân không được ai cõng hay ôm, cơ hội thế này nàng sao có thể bỏ qua. Nàng “Oa” một tiếng xông tới, nhảy phốc lên lưng Hồ Lân.
Dù không phải loài người, hồ ly tinh Hồ Lân cũng bị nàng đè khiến thân thể hơi lảo đảo về phía trước, thiếu chút nữa té chổng vó. Trong giây phút đó, Hồ Lân rất biết ơn Lão Hòe — nếu Lão Hòe không có ý tốt nhắc nhở hắn, nếu hắn cứ vỗ béo Lý Mân, về sau hắn nhất định sẽ phải chịu giày vò!
Thân Hồ Lân cõng nặng, tâm trí lại mơ tưởng tới tương lai cưới được Lý Mân về làm vợ, tới viễn cảnh ở bên Lý Mân suốt đời, trong lòng hắn đắc ý không thôi.
Lý Mân mơ tưởng tới tương lai khi nàng gầy đi, sau đó dùng tình cảm ấm áp chiến thắng sắc đẹp của Bạch Tú Nhi, giành được tình yêu của Lý Húc, trong lòng cũng đang ngất ngây.
Đêm tối, người trong thôn đã đi nghỉ từ sớm, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng chó sủa và tiếng vịt ngỗng ‘cạc cạc’ thỉnh thoảng truyền tới.
Sau khi bọn họ đi một vòng quanh thôn, Hồ Lân mới đưa Lý Mân về nhà.
***********
Hồ Lân ngủ đến nửa đêm thì nghe thấy tiếng động trong phòng Lý Mân, hắn lập tức nhảy xuống từ trên giường.
Hắn vừa tới ngưỡng cửa phòng ngủ nàng thì thấy Lý Mân đầu bù tóc rối, trên người chỉ mặc mỗi trung y.
Lý Mân bị đói mà tỉnh, sau đó không ngủ được nữa. Nàng đang chuẩn bị xuống lầu tìm đồ ăn, ai dè mới buông rèm xoay người thì thấy một bóng đen đứng trước mặt, nàng sợ đến suýt ngã lăn nhưng lại bị bóng đen đỡ được. Giọng nói quen thuộc mang theo ít buồn ngủ truyền tới tai nàng: “Hơn nửa đêm muội còn làm gì đấy?”
Lý Mân hùng hồn: “Ta đói!”
Trong tay Hồ Lân lập tức xuất hiện một quả táo.
Lý Mân nhận lấy quả táo, nàng lăn qua lộn lại nhìn, ai oán nói: “Ta muốn xuống lầu đi rửa táo!”
Hồ Lân chọc thủng lời nói dối của nàng: “Huynh rửa rồi.”
Lý Mân: “…”
Nàng ra sức gặm quả táo, coi như là đang gặm tay Hồ Lân, bước trở về phòng ngủ.
Trời biết đất biết, trong đêm khuya đói bụng, nàng đã nhớ nhung bánh bao nhân thịt xiết bao a!
Sáng hôm sau, Lý Mân vì đói mà tỉnh, quả táo kia đã sớm bị dạ dày vô cùng mạnh mẽ của nàng tiêu hóa hết sạch. Nàng vừa mặc quần áo vừa tưởng tượng đến lát nữa, nàng sẽ ăn mười cái bánh bao, uống năm bát cháo bát bảo.
Vừa mới vén rèm phòng ngủ, Lý Mân thấy ngay bản mặt của biểu ca Hồ Lân gần trong gang tấc. Đương nhiên, có một thứ còn gần nàng hơn: một cốc nước ấm chẳng biết là nước gì.
Xem ra Hồ Lân đã ngủ dậy từ lâu, tinh thần hắn sảng khoái, cười nhìn Lý Mân: “Mân Nương, mau uống hết đi.”
Lý Mân miễn cưỡng nhận lấy cái cốc, nàng mới uống một ngụm, suýt thì phun ra. Nàng không muốn nuốt cũng không dám nhổ, đành phải phồng miệng, dùng ánh mắt trách cứ Hồ Lân ca ca.
Hồ Lân: “Đừng lo, cái này chỉ là nước muối nhạt để rửa ruột mà thôi.”
Lý Mân nuốt “Ực” một miếng ngụm nước muối kia, nàng nhìn Hồ Lân vẻ tội nghiệp: “Ca ca, thực sự rất khó uống, muội có thể không uống không?”
Hồ Lân cười ranh mãnh: “Vậy ca ca có thể không cần đi câu dẫn Bạch Tú Nhi không?”
Lý Mân: “…”
Nàng bê cốc, uống một hơi hết sạch.
Sau bữa sáng, Lý Thuận Chương đang muốn đi chăm sóc hoa mẫu đơn ở hậu viện thì thấy Hồ Lân gọi: “Chú, cháu cũng muốn tới giúp.”
Lý Thuận Chương sửng sốt, sau đó cười: “Được, đi thôi.”
Từ ngày Hồ Lân tới nhà họ Lý, ông và thê tử đều rất thích đứa cháu hiểu chuyện này. Lý Thuận Chương không có con trai, cũng dần coi cháu trai của vợ là con trai mình, vì thế đương nhiên cũng muốn Hồ Lân đi theo để học tập tuyệt kỹ trồng hoa gia truyền.
Hồ Lân không vội đi theo mà gọi một tiếng: “Mân Nương.”
Mấy ngày nay Lý Mân uống rất nhiều nước canh, ăn rất nhiều hoa quả, vận động rất nhiều, nhưng mì, phở, thịt, bánh bao nàng yêu nhất thì ăn rất ít. Mỗi ngày nàng đều hy vọng Hồ Lân đi đâu đó một lát để nàng đi ăn vụng một chút.
Một tiếng “Mân Nương” đó của Hồ Lân đã lập tức phá tan ảo tưởng của Lý Mân. Nàng đánh phải đi theo Hồ Lân và phụ thân tới hậu viện.
Lúc này là cuối tháng ba, đầu tháng tư, chính là mùa hoa mẫu đơn nở, hậu viện của nhà họ Lý đã sớm trở thành một biển hoa mẫu đơn. Lý Thuận Chương có biệt danh là “Lý Mẫu Đơn”, trong hậu viện đương nhiên là trồng rất nhiều loại mẫu đơn: có Diệu Hoàng, Triệu Phấn, Tứ Hợp, Ngụy Tử, có cả loại mẫu đơn trăm cánh màu xanh, màu hồng ngọc, màu vàng, v.v… Các loại mẫu đơn đua nhau khoe sắc dưới ánh mặt trời, tỏa ra từng đợt hương thơm.
Lý Thuận Chương đưa Hồ Lân và Lý Mân dạo một vòng hậu viện, sau đó nói với Hồ Lân: “Chú sẽ dạy cơ bản cho cháu trước, đợi đến khi cháu thành thạo sẽ dạy cháu cách lai tạo mẫu đơn trăm cánh và mẫu đơn màu xanh.”
Hồ Lân chăm chú lắng nghe.
Kiếp trước hắn mở tiệm thuốc, bán dược liệu và đan được để nuôi sống Lý Mân, kiếp này hắn cảm thấy tiếp nhận bí kíp của nhạc phụ tương lai – ‘Lý Mẫu Đơn’ cũng không tệ.
Xưa nay Lý Mân không có hứng thú với sự nghiệp trồng hoa cắt cỏ. Nàng đứng phía sau biểu ca Hồ Lân và phụ thân, tư tưởng không tập trung. Nàng sờ chỗ này một chút, véo chỗ kia một chút, nàng đi đến chỗ nào, các loại mẫu đơn đều như gặp tai ương, cánh hoa và lá cây rơi rụng trên đất.
Lý Thuận Chương đang mải hướng dẫn Hồ Lân, không nhìn thấy việc làm của con gái.
Sau đó thì Hồ Lân phát hiện, hắn lặng lẽ vươn tay cầm tay Lý Mân, ngăn chặn hành vi bẻ cành ngắt hoa hung ác của nàng.
Sau khi Lý Thuận Chương hướng dẫn xong, ông dặn dò Hồ Lân và Lý Mân lấy nước đầy thùng lớn, sau đó vội đi có chuyện.
Lý Mân thấy phụ thân đi rồi, đang muốn chuồn đi thì bị Hồ Lân túm về: “Múc nước giúp huynh.”
Thấy ánh mắt ẩn chứa uy hiếp của Hồ Lân, Lý Mân đành chấp nhận số phận làm cu li— Hồ Lân lấy nước từ giếng, nàng dùng thùng nhỏ đổ nước vào thùng gỗ lớn.
**********
Ngày xuân sắp qua, mùa hè sắp tới, thời tiết nhanh chóng nóng lên.
Hôm ấy sau giờ Ngọ, Lý Mân lấy quần áo mùa hè gồm áo, váy dài, áo choàng và áo tay ngắn của mình ra để mặc thử.
Sau khi mặc một bộ, Lý Mân phát hiện không ổn: sao quần áo này lại vừa to vừa rộng thế này?
Nàng vội vàng đánh thức Hồ Lân đang ngủ trưa ở phòng đối diện: “Ca ca! Ca ca!”
Hồ Lân tiến vào phòng, hắn thấy Lý Mân mặc bộ áo tím hơi mỏng cùng váy lụa tím thẫm, tay nàng xách váy, đang háo hức nhìn hắn.
“Sao vậy?” – Hồ Lân bước tới cạnh Lý Mân.
Lý Mân nhìn hắn tha thiết chờ mong: “Váy và áo của muội đều đã rộng rất nhiều!”
Vì để chứng minh mình nói thật, Lý Mân kéo kéo vạt áo lỏng lẻo cho hắn nhìn.
Hồ Lân nhìn theo động tác của nàng, hắn thấy cái yếm màu trắng sữa thêu hoa mẫu đơn tím hé lộ, bên trong là hai gò đầy đặn cùng rãnh ngực sâu: “…”
Lý Mân ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy hai hàng máu mũi Hồ Lân đang chảy xuống môi: “Ca ca…”
“Thời tiết thật nóng” – Hồ Lân bình tĩnh dùng tay chùi máu mũi, nói lảng sang chuyện khác: “Muội gọi huynh làm gì?”
“Có nóng đến vậy sao?” – Lý Mân nghi ngờ, nàng mặc quần áo mùa hè mà còn cảm thấy hơi lạnh – “Váy áo của muội đều rộng ra rồi đây này!”
Hồ Lân nhìn lướt qua đống quần áo, vải vóc đủ màu giống như một ngọn núi nhỏ trên giường nàng, hắn khẳng định: “Muội gầy đi rồi.”
Lý Mân nghe thấy thế, trước thích sau sợ: “Biểu ca, có gầy quá không?”
Phải biết rằng, Đại Đường ưa chuộng mỹ nhân béo nuột nà, nhất là những vị mỹ nhân có bộ ngực lớn tròn căng mênh mông, nàng không muốn gầy đi rồi để mất ưu điểm duy nhất đó.
Lý Mân cúi đầu, mắt nhìn ngực mình.
Ánh mắt Hồ Lân cũng giống nàng, cùng nhìn vào một nơi, hắn hít hít mũi, xác định máu mũi đã không chảy nữa mới nói: “Không quá gầy đâu.”
Tuy Lý Mân đã gầy đi không ít, cơ thể cũng săn chắc hơn nhiều, nhưng vẫn chưa đến mức thon thả, vẫn nuột nà như trước.
“Tốt quá!” – Lý Mân vui mừng nhảy cẫng lên, váy dài rộng thùng thình rớt xuống, để lộ quần lót bằng lụa màu trắng lấp ló.
Lý Mân: “…”
Hồ Lân: “… Mân Nương, để huynh giúp muội.”
Hồ Lân chỉ cảm thấy hơi thở nóng hổi từ miệng nàng thổi tới lỗ tai hắn, nóng nóng ngứa ngứa, lỗ tai hắn nhanh chóng đỏ lên.
Kiếp trước người mà hắn đố kỵ nhất chính là biểu ca của Lý Mân: Triệu Vân. Bây giờ hắn đã biến thành biểu ca của nàng, hắn phát hiện khi ở cạnh Lý Mân, chức vụ biểu ca này có thật nhiều phúc lợi a!
Hồ Lân giả bộ bình tĩnh đẩy Lý Mân ra, hắn rũ mắt: “Huynh có thể giúp muội, nhưng mà, muốn Lý Húc thích muội, bộ dạng bây giờ của muội sợ là không được.”
Quả thực Lý Mân ỉu xìu trong nháy mắt, nàng nhìn Hồ Lân vẻ tội nghiệp.
Hồ Lân nhìn nàng chăm chú: “Có muốn Lý Húc thích muội hay không?”
Lý Mân ra sức gật đầu.
Hồ Lân cười: “Vậy muội phải nghe lời huynh, khi trở về chúng ta sẽ thảo luận kỹ càng kế hoạch.”
Lý Mân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Nhưng huynh phải giúp ta dụ dỗ Bạch Tú Nhi đó!”
Khóe miệng Hồ Lân cong lên: “Được!”
Lý Mân: “Đồng ý!”
Lý Húc, Bạch Tú Nhi và Lộ Vân Vân đã rời nhà, vậy Lý Mân cũng không cần chờ ở chỗ này nữa.
Hồ Lân và Lý Mân chậm rãi đi bộ về nhà.
Lý Mân chưa từng đi quãng đường xa như vậy, nàng vừa tới gần cổng thành đã không đi nổi nữa, kêu “Chao ôi, ai u, chao ui” không ngừng, sau đó ngồi phịch xuống ghế dài của quán trà ven đường, không nhấc chân nổi nữa.
Hồ Lân không nói gì, hắn đi đến trước mặt Lý Mân, cúi xuống ngồi xổm, ra hiệu cho Lý Mân nhảy lên lưng mình.
Lý Mân ngồi trên ghế, nàng nhìn biểu ca Hồ Lân gầy yếu, sau đó nhìn lại hình thể của bản thân. Tuy nàng rất muốn nhảy lên nhưng rất sợ sẽ đè bẹp biểu ca Hồ Lân, trở thành trò cười cho thiên hạ.
Trong lúc Lý Mân do dự, đám khách uống trà bên cạnh cũng quan sát bên này, trong đó có kẻ thích trêu chọc, nói xen vào: “Tiểu cô nương mau nhảy lên a! Để vị tiểu ca kia cõng a! Ha ha.”
Hồ Lân quay đầu nhìn Lý Mân, trong mắt có tia cổ vũ.
Lý Mân hít sâu một hơi, tiếp tục ở chỗ này cũng sẽ bị người ta cười nhạo. Nàng lấy tinh thần, nhảy phốc một cái lên lưng Hồ Lân, hai cánh tay quấn quanh cổ hắn.
Hồ Lân kéo hai đùi mập mạp của Lý Mân, nhẹ nhàng thoải mái đứng dậy, cất bước rời đi.
Có những tiếng thán phục truyền tới từ phía sau: “Vị tiểu ca này nhìn văn nhược thế, không ngờ thật lợi hại a, có thể cõng được muội muội béo thoải mái như thế!”
Nghe thấy tiếng bàn tán của đám khách trong quán trà, cho dù da mặt Lý Mân dày cũng trở nên đỏ rực, nàng kề mặt sau gáy Hồ Lân, không nói một lời.
Hồ Lân đi rất từ tốn.
Lý Mân nằm trên lưng hắn, ngực đầy đặn ma sát với lưng hắn, trong mềm mại có thêm co dãn, từng đợt cảm giác tê dại men theo xương sống lan tỏa khắp toàn thân, cho đến khi trong đầu hắn chỉ thừa lại bốn chữ “nhuyễn ngọc ôn hương”.
Về tới nhà, Hồ Lân và Lý Mân thấy Lý Thuận Chương và Hồ thị sốt sắng ra đón, nói đúng hơn là chỉ có Hồ Lân thấy — bởi Lý Mân đi được nửa đường đã ngủ thiếp đi.
Lý Thuận Chương và Hồ thị thấy Hồ Lân cõng con gái béo trên lưng trở về thì đều kinh hãi, cần biết rằng từ năm Lý Mân tròn tám tuổi, ngay cả cha nàng là Lý Thuận Chương cũng không vác nổi nàng nữa.
Lý Thuận Chương sai Lão Hòe mang nước rửa tay và khăn cho Hồ Lân lau mồ hôi, Hồ thị sai Ngụy Tử bưng trà xanh lên cho hắn giải khát.
Nhưng bước chân Hồ Lân vẫn không ngừng lại, hắn đi lên lầu: “Cháu đưa Mân Nương về phòng trước đã.”
Thấy cháu trai cõng con gãi mình lên lầu mà bước chân vẫn nhanh nhẹn, Hồ thị và Lý Thuận Chương liếc nhau: đứa nhỏ này cũng thật lợi hại a, là đại lực sĩ sao?
Buổi tối, mọi người ngồi chung một chỗ dùng cơm chiều.
Thức ăn được bê lên, Lý Mân vừa tỉnh ngủ mới rời giường đã thò tay muốn lấy bánh bao nhưng lại không bắt được. Nàng ngẩng đầu, biểu ca Hồ Lân đang cười nhìn nàng, hắn đưa cho nàng một bát cháo loãng: “Mân Nương, uống xong cháo rồi ăn bánh bao.”
Hồ Lân nói xong thì mỉm cười nhìn Lý Mân, trong mắt hàm chứa thâm ý.
Lý Mân rất muốn ăn bánh bao, nhưng nàng nghĩ tới thỏa thuận của mình và Hồ Lân thì lập tức ủ rũ, nàng nhận lấy bát cháo, uống một hơi hết sạch.
Hồ Lân luôn nhìn nàng chăm chú, thấy nàng uống xong, hắn nhanh chóng đưa thêm một bát cháo nữa.
Sau khi uống hết ba bát cháo, Lý Mân đã không đói nữa, cuối cùng chỉ ăn một cái bánh bao —- phải biết rằng bình thường nàng ăn bánh bao, năm cái là ít!
Hồ thị thấy Lý Mân ăn ít như vậy, trong lòng lo lắng, bà đang muốn khuyên Lý Mân ăn thêm chút gì thì thấy Hồ Lân lắc đầu với mình.
Hồ thị nhìn hình thể của con gái, lời nói đến cửa miệng đành nuốt xuống.
Sau khi ăn cơm tối xong, Hồ Lân lại mang Lý Mân đi tản bộ.
Đi được một lúc, Hồ Lân bắt đầu nói với Lý Mân kế hoạch của hắn.
Lý Mân chăm chú lắng nghe.
Trước giờ nàng chỉ có một mình, luôn bị đám Bạch Tú Nhi bắt nạt mà không dám vùng lên, nay đã có biểu ca Hồ Lân, nàng cũng muốn phản công một lần!
Hồ Lân đi chậm rãi, vừa đi vừa nói chuyện: “Bước đầu tiên, muội phải gầy đi một chút.”
Lý Mân lập tức tủi thân: “Ta ăn có nhiều đâu…”
“Cô cô nói muội ăn được năm cái bánh bao thậm chí mười cái bánh bao một lúc!” – Hồ Lân cắt ngang lời Lý Mân.
Lý Mân ai oán liếc Hồ Lân nhưng không thể phản bác.
Hồ Lân tiếp tục nói: “Chờ đến khi muội gầy bớt, chúng ta sẽ tiến hành bước thứ hai.”
Lý Mân nghĩ tới cuộc đời giảm béo sắp đến, nàng cảm thấy đùi nặng, chân mỏi, sắp đi không nổi nữa. Nàng nhìn Hồ Lân: “Biểu ca——”
Hồ Lân liếc nàng nhưng không nói gì.
Giọng Lý Mân càng ngọt ngào hơn: “Ca ca—–”
Lúc này Hồ Lân mới lười biếng nhìn nàng: “Gì vậy?”
Lý Mân chớp chớp mắt: “Cõng muội đi!”
“Không” – Hồ Lân cố ý từ chối.
Lý Mân nhíu mày, bĩu môi làm ra vẻ đáng thương.
Hồ Lân: “… Được rồi.”
Hắn bước một bước về phía trước, ngồi xổm xuống chìa lưng ra.
Bởi vì quá béo, đã nhiều năm Lý Mân không được ai cõng hay ôm, cơ hội thế này nàng sao có thể bỏ qua. Nàng “Oa” một tiếng xông tới, nhảy phốc lên lưng Hồ Lân.
Dù không phải loài người, hồ ly tinh Hồ Lân cũng bị nàng đè khiến thân thể hơi lảo đảo về phía trước, thiếu chút nữa té chổng vó. Trong giây phút đó, Hồ Lân rất biết ơn Lão Hòe — nếu Lão Hòe không có ý tốt nhắc nhở hắn, nếu hắn cứ vỗ béo Lý Mân, về sau hắn nhất định sẽ phải chịu giày vò!
Thân Hồ Lân cõng nặng, tâm trí lại mơ tưởng tới tương lai cưới được Lý Mân về làm vợ, tới viễn cảnh ở bên Lý Mân suốt đời, trong lòng hắn đắc ý không thôi.
Lý Mân mơ tưởng tới tương lai khi nàng gầy đi, sau đó dùng tình cảm ấm áp chiến thắng sắc đẹp của Bạch Tú Nhi, giành được tình yêu của Lý Húc, trong lòng cũng đang ngất ngây.
Đêm tối, người trong thôn đã đi nghỉ từ sớm, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng chó sủa và tiếng vịt ngỗng ‘cạc cạc’ thỉnh thoảng truyền tới.
Sau khi bọn họ đi một vòng quanh thôn, Hồ Lân mới đưa Lý Mân về nhà.
***********
Hồ Lân ngủ đến nửa đêm thì nghe thấy tiếng động trong phòng Lý Mân, hắn lập tức nhảy xuống từ trên giường.
Hắn vừa tới ngưỡng cửa phòng ngủ nàng thì thấy Lý Mân đầu bù tóc rối, trên người chỉ mặc mỗi trung y.
Lý Mân bị đói mà tỉnh, sau đó không ngủ được nữa. Nàng đang chuẩn bị xuống lầu tìm đồ ăn, ai dè mới buông rèm xoay người thì thấy một bóng đen đứng trước mặt, nàng sợ đến suýt ngã lăn nhưng lại bị bóng đen đỡ được. Giọng nói quen thuộc mang theo ít buồn ngủ truyền tới tai nàng: “Hơn nửa đêm muội còn làm gì đấy?”
Lý Mân hùng hồn: “Ta đói!”
Trong tay Hồ Lân lập tức xuất hiện một quả táo.
Lý Mân nhận lấy quả táo, nàng lăn qua lộn lại nhìn, ai oán nói: “Ta muốn xuống lầu đi rửa táo!”
Hồ Lân chọc thủng lời nói dối của nàng: “Huynh rửa rồi.”
Lý Mân: “…”
Nàng ra sức gặm quả táo, coi như là đang gặm tay Hồ Lân, bước trở về phòng ngủ.
Trời biết đất biết, trong đêm khuya đói bụng, nàng đã nhớ nhung bánh bao nhân thịt xiết bao a!
Sáng hôm sau, Lý Mân vì đói mà tỉnh, quả táo kia đã sớm bị dạ dày vô cùng mạnh mẽ của nàng tiêu hóa hết sạch. Nàng vừa mặc quần áo vừa tưởng tượng đến lát nữa, nàng sẽ ăn mười cái bánh bao, uống năm bát cháo bát bảo.
Vừa mới vén rèm phòng ngủ, Lý Mân thấy ngay bản mặt của biểu ca Hồ Lân gần trong gang tấc. Đương nhiên, có một thứ còn gần nàng hơn: một cốc nước ấm chẳng biết là nước gì.
Xem ra Hồ Lân đã ngủ dậy từ lâu, tinh thần hắn sảng khoái, cười nhìn Lý Mân: “Mân Nương, mau uống hết đi.”
Lý Mân miễn cưỡng nhận lấy cái cốc, nàng mới uống một ngụm, suýt thì phun ra. Nàng không muốn nuốt cũng không dám nhổ, đành phải phồng miệng, dùng ánh mắt trách cứ Hồ Lân ca ca.
Hồ Lân: “Đừng lo, cái này chỉ là nước muối nhạt để rửa ruột mà thôi.”
Lý Mân nuốt “Ực” một miếng ngụm nước muối kia, nàng nhìn Hồ Lân vẻ tội nghiệp: “Ca ca, thực sự rất khó uống, muội có thể không uống không?”
Hồ Lân cười ranh mãnh: “Vậy ca ca có thể không cần đi câu dẫn Bạch Tú Nhi không?”
Lý Mân: “…”
Nàng bê cốc, uống một hơi hết sạch.
Sau bữa sáng, Lý Thuận Chương đang muốn đi chăm sóc hoa mẫu đơn ở hậu viện thì thấy Hồ Lân gọi: “Chú, cháu cũng muốn tới giúp.”
Lý Thuận Chương sửng sốt, sau đó cười: “Được, đi thôi.”
Từ ngày Hồ Lân tới nhà họ Lý, ông và thê tử đều rất thích đứa cháu hiểu chuyện này. Lý Thuận Chương không có con trai, cũng dần coi cháu trai của vợ là con trai mình, vì thế đương nhiên cũng muốn Hồ Lân đi theo để học tập tuyệt kỹ trồng hoa gia truyền.
Hồ Lân không vội đi theo mà gọi một tiếng: “Mân Nương.”
Mấy ngày nay Lý Mân uống rất nhiều nước canh, ăn rất nhiều hoa quả, vận động rất nhiều, nhưng mì, phở, thịt, bánh bao nàng yêu nhất thì ăn rất ít. Mỗi ngày nàng đều hy vọng Hồ Lân đi đâu đó một lát để nàng đi ăn vụng một chút.
Một tiếng “Mân Nương” đó của Hồ Lân đã lập tức phá tan ảo tưởng của Lý Mân. Nàng đánh phải đi theo Hồ Lân và phụ thân tới hậu viện.
Lúc này là cuối tháng ba, đầu tháng tư, chính là mùa hoa mẫu đơn nở, hậu viện của nhà họ Lý đã sớm trở thành một biển hoa mẫu đơn. Lý Thuận Chương có biệt danh là “Lý Mẫu Đơn”, trong hậu viện đương nhiên là trồng rất nhiều loại mẫu đơn: có Diệu Hoàng, Triệu Phấn, Tứ Hợp, Ngụy Tử, có cả loại mẫu đơn trăm cánh màu xanh, màu hồng ngọc, màu vàng, v.v… Các loại mẫu đơn đua nhau khoe sắc dưới ánh mặt trời, tỏa ra từng đợt hương thơm.
Lý Thuận Chương đưa Hồ Lân và Lý Mân dạo một vòng hậu viện, sau đó nói với Hồ Lân: “Chú sẽ dạy cơ bản cho cháu trước, đợi đến khi cháu thành thạo sẽ dạy cháu cách lai tạo mẫu đơn trăm cánh và mẫu đơn màu xanh.”
Hồ Lân chăm chú lắng nghe.
Kiếp trước hắn mở tiệm thuốc, bán dược liệu và đan được để nuôi sống Lý Mân, kiếp này hắn cảm thấy tiếp nhận bí kíp của nhạc phụ tương lai – ‘Lý Mẫu Đơn’ cũng không tệ.
Xưa nay Lý Mân không có hứng thú với sự nghiệp trồng hoa cắt cỏ. Nàng đứng phía sau biểu ca Hồ Lân và phụ thân, tư tưởng không tập trung. Nàng sờ chỗ này một chút, véo chỗ kia một chút, nàng đi đến chỗ nào, các loại mẫu đơn đều như gặp tai ương, cánh hoa và lá cây rơi rụng trên đất.
Lý Thuận Chương đang mải hướng dẫn Hồ Lân, không nhìn thấy việc làm của con gái.
Sau đó thì Hồ Lân phát hiện, hắn lặng lẽ vươn tay cầm tay Lý Mân, ngăn chặn hành vi bẻ cành ngắt hoa hung ác của nàng.
Sau khi Lý Thuận Chương hướng dẫn xong, ông dặn dò Hồ Lân và Lý Mân lấy nước đầy thùng lớn, sau đó vội đi có chuyện.
Lý Mân thấy phụ thân đi rồi, đang muốn chuồn đi thì bị Hồ Lân túm về: “Múc nước giúp huynh.”
Thấy ánh mắt ẩn chứa uy hiếp của Hồ Lân, Lý Mân đành chấp nhận số phận làm cu li— Hồ Lân lấy nước từ giếng, nàng dùng thùng nhỏ đổ nước vào thùng gỗ lớn.
**********
Ngày xuân sắp qua, mùa hè sắp tới, thời tiết nhanh chóng nóng lên.
Hôm ấy sau giờ Ngọ, Lý Mân lấy quần áo mùa hè gồm áo, váy dài, áo choàng và áo tay ngắn của mình ra để mặc thử.
Sau khi mặc một bộ, Lý Mân phát hiện không ổn: sao quần áo này lại vừa to vừa rộng thế này?
Nàng vội vàng đánh thức Hồ Lân đang ngủ trưa ở phòng đối diện: “Ca ca! Ca ca!”
Hồ Lân tiến vào phòng, hắn thấy Lý Mân mặc bộ áo tím hơi mỏng cùng váy lụa tím thẫm, tay nàng xách váy, đang háo hức nhìn hắn.
“Sao vậy?” – Hồ Lân bước tới cạnh Lý Mân.
Lý Mân nhìn hắn tha thiết chờ mong: “Váy và áo của muội đều đã rộng rất nhiều!”
Vì để chứng minh mình nói thật, Lý Mân kéo kéo vạt áo lỏng lẻo cho hắn nhìn.
Hồ Lân nhìn theo động tác của nàng, hắn thấy cái yếm màu trắng sữa thêu hoa mẫu đơn tím hé lộ, bên trong là hai gò đầy đặn cùng rãnh ngực sâu: “…”
Lý Mân ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy hai hàng máu mũi Hồ Lân đang chảy xuống môi: “Ca ca…”
“Thời tiết thật nóng” – Hồ Lân bình tĩnh dùng tay chùi máu mũi, nói lảng sang chuyện khác: “Muội gọi huynh làm gì?”
“Có nóng đến vậy sao?” – Lý Mân nghi ngờ, nàng mặc quần áo mùa hè mà còn cảm thấy hơi lạnh – “Váy áo của muội đều rộng ra rồi đây này!”
Hồ Lân nhìn lướt qua đống quần áo, vải vóc đủ màu giống như một ngọn núi nhỏ trên giường nàng, hắn khẳng định: “Muội gầy đi rồi.”
Lý Mân nghe thấy thế, trước thích sau sợ: “Biểu ca, có gầy quá không?”
Phải biết rằng, Đại Đường ưa chuộng mỹ nhân béo nuột nà, nhất là những vị mỹ nhân có bộ ngực lớn tròn căng mênh mông, nàng không muốn gầy đi rồi để mất ưu điểm duy nhất đó.
Lý Mân cúi đầu, mắt nhìn ngực mình.
Ánh mắt Hồ Lân cũng giống nàng, cùng nhìn vào một nơi, hắn hít hít mũi, xác định máu mũi đã không chảy nữa mới nói: “Không quá gầy đâu.”
Tuy Lý Mân đã gầy đi không ít, cơ thể cũng săn chắc hơn nhiều, nhưng vẫn chưa đến mức thon thả, vẫn nuột nà như trước.
“Tốt quá!” – Lý Mân vui mừng nhảy cẫng lên, váy dài rộng thùng thình rớt xuống, để lộ quần lót bằng lụa màu trắng lấp ló.
Lý Mân: “…”
Hồ Lân: “… Mân Nương, để huynh giúp muội.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.