Quyển 1 - Chương 33: Mộ hoang cỏ khô
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
10/03/2014
Thông qua dao động của nguyên đan, Hồ Lân biết Lý Mân đang ở ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Cứu hay không cứu, hai lựa chọn khó khăn bày ra trước mặt Hồ Lân.
Một bên là cơ hội lớn thành tiên đã trông đợi hai vạn năm, là trụ cột tinh thần đã giúp hắn kiên trì tu hành đến ngày nay; một bên là người phụ nữ của hắn, là người duy nhất mà hắn động lòng trong hai vạn năm, nhưng lại là một người phàm có sinh mệnh ngắn ngủi.
Hồ Lân tự nói với bản thân, trong cơ thể Lý Mân có nguyên đan của hắn, sau khi kiếp này của nàng kết thúc, nếu hắn tu được cơ thể của tiên sẽ có nhiều cách để tìm lại nàng. Chỉ vì sinh mệnh vài chục năm ngắn ngủi của Lý Mân mà mất đi cơ hội thành tiên hiếm có ngàn năm khó gặp, thực sự không đáng. (Kui: Rút kiếm… à quên, rút chuột, ném vào màn hình, chít đi hồ ly thúi).
Hồ Lân nhắm mắt, tiến vào trạng thái tu luyện.
Hắn đã lựa chọn.
***********
Hai mươi năm sau, mùa xuân đầu năm thứ nhất sau khi vua mới lên ngôi, gió xuân se lạnh lãng đãng thổi qua Nhạc Du Nguyên, khiến cỏ khô run rẩy.
Nhạc Du Nguyên phồn hoa náo nhiệt, du khách đi lại như mắc cửi năm xưa giờ chỉ còn là chốn hoang vắng, thê lương lạnh lẽo.
Một thanh niên tuấn tú chậm rãi tản bộ ở Nhạc Du Nguyên, y phục đơn bạc màu đen phác họa ra thân hình cao gầy mạnh mẽ của hắn, trời chiều đổ bóng lên mái tóc đen dài của hắn, ánh lên một tầng ánh sáng vàng kim, tựa như dệt từ mộng.
Hắn đi đến dinh thự năm nào của nhà họ Lý, nhìn cỏ dại khô vàng trước mắt, hắn dừng bước, trên mặt hiện vẻ nghi ngờ: rừng đào tươi đẹp ngày xưa đâu? Hồ nước lăn tăn như ngọc đâu? Cả thiếu nữ dịu dàng hồn nhiên năm đó…
Thì ra một nháy mắt trong sinh mệnh của hắn, đối với nhân gian lại là hai mươi năm…
Hồ Lân biết Lý Mân đã chết, từ giây phút hắn trở thành tiên, xuất quan xuống núi đã không cảm nhận được dao động của viên nguyên đan nữa.
Biết là biết, nhưng tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Ánh trời chiếu ánh vào mắt khiến hắn nhức nhối, Hồ Lân nheo mắt, tựa như thoáng thấy một thân ảnh màu hồng phía xa.
Hồ Lân chậm rãi tới gần.
Nơi đó có một cây đào nhỏ, một đóa hoa phấn hồng tội nghiệp lung lay trong gió, bên cạnh là một tấm bia mộ cong vẹo. Nấm mộ nằm phía sau bia đá đã bị cỏ hoang chôn vùi, sắp nhìn không ra.
Hồ Lân quỳ gối, dùng tay nhẹ vuốt, lớp bụi tích tụ trên bia mộ bao năm tháng lập tức biến mất, chữ khắc vuông vắn hiện ra rõ ràng — “Tiểu nữ gia tộc Lũng Tây Lý – Lý Mân chi mộ”.
Trong nháy mắt nhìn thấy văn bia, mũi Hồ Lân cay cay, trái tim đột nhiên co rút, đau đến khiến hắn hụt hơi.
Hắn biết quy định của nhân gian, thiếu nữ chưa chồng mà chết đi sẽ không được chôn cất trong phần mộ tổ tiên, chỉ có thể tìm một nơi hoang vắng hẻo lánh để chôn cất. Không ngờ sau khi cả nhà họ Lý trở về Lũng Tây lại để một mình Lý Mân cô đơn ở Nhạc Du Nguyên.
Chuyện xa xưa đối với hắn giống như mới xảy ra ngày hôm qua, nhưng mộ hoang cô đơn của Lý Mân lại đang ở đây…
Hai mươi năm trôi qua, cõi người đã trải qua không biết bao nhiêu thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Không bao lâu sau khi Hồ Lân lừa được Đình Lôi Đan từ tay Hoắc Chỉ, rời khỏi Thượng Lâm Uyển trở về núi Thanh Khâu, Hoắc Quang bệnh chết; hai năm sau nhà họ Hoắc làm phản, anh họ của Hoắc Chỉ là Hoắc Vân tự sát, Hoắc Chỉ không rõ tung tích, nhà họ Hoắc hoàn toàn suy tàn. Sau đó một năm, cả nhà họ Lý trở về Lũng Tây, từ đó không ra làm quan nữa. Cũng trong năm đó, hoàng đế mắc bệnh chết, Thụy Hào lên ngôi trở thành Hiếu Tuyên Đế.
Hồ Lân không rời đi, hắn lập một gian nhà cỏ trước mộ phần Lý Mân rồi ở lại đó.
Một năm lại một năm trôi qua, một ngày lại một ngày trôi qua, hắn vẫn ở lại nơi hoang vắng này, trấn thủ trước mộ hoang.
Hắn đợi ở chỗ này, đợi cảm nhận Lý Mân chuyển kiếp, đợi sự dao động của nguyên đan khi kinh nguyệt của nàng tới.
Một lần đợi này, chính là hai trăm bốn mươi năm.
Cứu hay không cứu, hai lựa chọn khó khăn bày ra trước mặt Hồ Lân.
Một bên là cơ hội lớn thành tiên đã trông đợi hai vạn năm, là trụ cột tinh thần đã giúp hắn kiên trì tu hành đến ngày nay; một bên là người phụ nữ của hắn, là người duy nhất mà hắn động lòng trong hai vạn năm, nhưng lại là một người phàm có sinh mệnh ngắn ngủi.
Hồ Lân tự nói với bản thân, trong cơ thể Lý Mân có nguyên đan của hắn, sau khi kiếp này của nàng kết thúc, nếu hắn tu được cơ thể của tiên sẽ có nhiều cách để tìm lại nàng. Chỉ vì sinh mệnh vài chục năm ngắn ngủi của Lý Mân mà mất đi cơ hội thành tiên hiếm có ngàn năm khó gặp, thực sự không đáng. (Kui: Rút kiếm… à quên, rút chuột, ném vào màn hình, chít đi hồ ly thúi).
Hồ Lân nhắm mắt, tiến vào trạng thái tu luyện.
Hắn đã lựa chọn.
***********
Hai mươi năm sau, mùa xuân đầu năm thứ nhất sau khi vua mới lên ngôi, gió xuân se lạnh lãng đãng thổi qua Nhạc Du Nguyên, khiến cỏ khô run rẩy.
Nhạc Du Nguyên phồn hoa náo nhiệt, du khách đi lại như mắc cửi năm xưa giờ chỉ còn là chốn hoang vắng, thê lương lạnh lẽo.
Một thanh niên tuấn tú chậm rãi tản bộ ở Nhạc Du Nguyên, y phục đơn bạc màu đen phác họa ra thân hình cao gầy mạnh mẽ của hắn, trời chiều đổ bóng lên mái tóc đen dài của hắn, ánh lên một tầng ánh sáng vàng kim, tựa như dệt từ mộng.
Hắn đi đến dinh thự năm nào của nhà họ Lý, nhìn cỏ dại khô vàng trước mắt, hắn dừng bước, trên mặt hiện vẻ nghi ngờ: rừng đào tươi đẹp ngày xưa đâu? Hồ nước lăn tăn như ngọc đâu? Cả thiếu nữ dịu dàng hồn nhiên năm đó…
Thì ra một nháy mắt trong sinh mệnh của hắn, đối với nhân gian lại là hai mươi năm…
Hồ Lân biết Lý Mân đã chết, từ giây phút hắn trở thành tiên, xuất quan xuống núi đã không cảm nhận được dao động của viên nguyên đan nữa.
Biết là biết, nhưng tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Ánh trời chiếu ánh vào mắt khiến hắn nhức nhối, Hồ Lân nheo mắt, tựa như thoáng thấy một thân ảnh màu hồng phía xa.
Hồ Lân chậm rãi tới gần.
Nơi đó có một cây đào nhỏ, một đóa hoa phấn hồng tội nghiệp lung lay trong gió, bên cạnh là một tấm bia mộ cong vẹo. Nấm mộ nằm phía sau bia đá đã bị cỏ hoang chôn vùi, sắp nhìn không ra.
Hồ Lân quỳ gối, dùng tay nhẹ vuốt, lớp bụi tích tụ trên bia mộ bao năm tháng lập tức biến mất, chữ khắc vuông vắn hiện ra rõ ràng — “Tiểu nữ gia tộc Lũng Tây Lý – Lý Mân chi mộ”.
Trong nháy mắt nhìn thấy văn bia, mũi Hồ Lân cay cay, trái tim đột nhiên co rút, đau đến khiến hắn hụt hơi.
Hắn biết quy định của nhân gian, thiếu nữ chưa chồng mà chết đi sẽ không được chôn cất trong phần mộ tổ tiên, chỉ có thể tìm một nơi hoang vắng hẻo lánh để chôn cất. Không ngờ sau khi cả nhà họ Lý trở về Lũng Tây lại để một mình Lý Mân cô đơn ở Nhạc Du Nguyên.
Chuyện xa xưa đối với hắn giống như mới xảy ra ngày hôm qua, nhưng mộ hoang cô đơn của Lý Mân lại đang ở đây…
Hai mươi năm trôi qua, cõi người đã trải qua không biết bao nhiêu thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Không bao lâu sau khi Hồ Lân lừa được Đình Lôi Đan từ tay Hoắc Chỉ, rời khỏi Thượng Lâm Uyển trở về núi Thanh Khâu, Hoắc Quang bệnh chết; hai năm sau nhà họ Hoắc làm phản, anh họ của Hoắc Chỉ là Hoắc Vân tự sát, Hoắc Chỉ không rõ tung tích, nhà họ Hoắc hoàn toàn suy tàn. Sau đó một năm, cả nhà họ Lý trở về Lũng Tây, từ đó không ra làm quan nữa. Cũng trong năm đó, hoàng đế mắc bệnh chết, Thụy Hào lên ngôi trở thành Hiếu Tuyên Đế.
Hồ Lân không rời đi, hắn lập một gian nhà cỏ trước mộ phần Lý Mân rồi ở lại đó.
Một năm lại một năm trôi qua, một ngày lại một ngày trôi qua, hắn vẫn ở lại nơi hoang vắng này, trấn thủ trước mộ hoang.
Hắn đợi ở chỗ này, đợi cảm nhận Lý Mân chuyển kiếp, đợi sự dao động của nguyên đan khi kinh nguyệt của nàng tới.
Một lần đợi này, chính là hai trăm bốn mươi năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.