Cửu Kiếp Hồ Tình

Quyển 7 - Chương 105: Tiến vào trong sách

Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức

30/08/2014

Mân Nương mơ mơ màng màng, cảm thấy giống như mình đang nằm trên giường. Nàng vươn tay sờ ván giường, nhận ra nó vừa hẹp vừa cứng, chăn đắp trên người cũng vừa nhỏ vừa mỏng.

Mân Nương mở to mắt, phát hiện nơi nàng đang nằm là một cái kháng.

Vì là giường kháng nên rất hẹp, Mân Nương không dám nhúc nhích chút nào, chỉ sợ bản thân bị rơi xuống đất.

Trong gian phòng hơi tối nhưng vẫn có thể thấy ánh sáng, xem ra bên ngoài trời đang là ban ngày.

Thân thể Mân Nương cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, nàng nhắm mắt lại, bắt đầu nghĩ xem mình đã biến thành nhân vật nào trong ‘Si Bà Truyền’.

Nàng bắt đầu điểm danh những nhân vật nữ chủ yếu trong ‘Si Bà Truyền”.

Nữ chính đương nhiên là Thượng Quan A Na, nữ phụ là muội muội của A Na – Thượng Quan Nhàn Quyên, còn có thiếu phụ Kiến Bắc là người dạy dỗ A Na, đại tẩu bên nhà chồng của A Na – Cát thị, còn lại chính là tỳ nữ Phi Đào và Thanh Liên.

Hiện giờ nàng đang ngủ trên giường kháng, do vậy đương nhiên nàng không phải là nữ chính Thượng Quan A Na, có nhiều khả năng nàng là tỳ nữ Phi Đào hoặc Thanh Liên.

Mân Nương nằm trên kháng, dụng tâm suy nghĩ, nhưng suy nghĩ của nàng vô tình cứ bay về với Hồ Lân – rốt cuộc Hồ Lân đã biến thành người nào trong sách? Kiến Tú và Hồng Cừ lại là ai?

Cứ nghĩ đến Hồ Lân, lòng nàng lại đau như bị xoắn.

Nàng đang suy nghĩ, chợt nghe thấy tiếng kêu ‘kẽo kẹt kẽo kẹt’, thì ra là người đang ngủ trên giường lớn xoay người.

Nắng mai bên ngoài chiếu xuyên qua giấy dán màu đỏ trên cửa sổ, trong phòng trở nên sáng hơn rất nhiều.

Mân Nương lặng lẽ ngồi dậy, nhìn về phía giường lớn.

Nàng chỉ thấy một nữ nhân đang nằm thẳng người trên giường, tuổi khoảng mười bảy, mười tám, da thịt non mịn, môi mọng duyên dáng, tuy hai mắt đang nhắm nghiền nhưng cũng có thể nhận ra đây là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp.

Tim Mân Nương đập rộn lên: nữ nhân này xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ là Thượng Quan A Na…

Không bao lâu sau, rèm châu nơi cửa phòng bị người vén lên, một tiểu nha hoàn mặc đồ đen có dáng vẻ thanh tú, tuổi tầm mười bảy, mười tám bước vào. Nàng ta nhìn thấy Mân Nương đã tỉnh bèn cười nói: “Phi Đào tỉ tỉ, đã là giờ Mão canh ba, còn không mau gọi nhị tiểu quân (Thượng Quan A Na) rời giường?”

Lúc đó Mân Nương mới biết nàng đã biến thành tỳ nữ Phi Đào của nữ chính Thượng Quan A Na, nàng không khỏi thở phào – may mà nàng không phải Thượng Quan A Na.

Trong ‘Si Bà Truyền’, nữ chính Thượng Quan A Na thông dâm với biểu đệ, luyến ái với phụ thân, quan hệ với trượng phu Khắc Thung, Doanh Lang, ác nô Đại Đồ, đại bá Khắc Xa, bố chồng Loan lão, bằng hữu của Doanh Lang là hòa thượng Như Hải ở Tức Không Tự, sư phụ của Như Hải, tiểu thúc Khắc Tham, trượng phu của muội muội Thượng Quan Nhàn Quyên, đào kép Hương Thiềm, thầy giáo của con trai – Cốc Sinh. Tuy Mân Nương hoa tâm nhưng nàng cũng chỉ có một nam nhân là Hồ Lân, chưa từng nghĩ tới chuyện ‘biển rộng chứa trăm sông’.

Sau đó Thượng Quan A Na tỉnh ngủ.

Mân Nương và nha hoàn Thanh Liên hầu hạ nàng ta rửa mặt, trang điểm.



Thượng Quan A Na ngồi trước bàn trang điểm, nhìn dung nhan tuyệt mỹ của mình trong gương, thở dài nói: “Ta mỹ mạo như vậy, lại chỉ có thể một mình một bóng, aii…”

Mân Nương nhìn hình ảnh của mình trong gương, nàng phát hiện tướng mạo của mình vẫn như cũ, không khỏi có phần kinh ngạc.

Nàng lại nhìn nửa bộ ngực truyết trắng non mềm lộ ra bên ngoài của Thượng Quan A Na, âm thầm tặc lưỡi: Đại Đường này cũng thật thoáng a!

Thượng Quan A Na trang điểm mất gần nửa canh giờ mới xong, sau đó đi thỉnh an cha mẹ chồng. Mân Nương (Phi Đào) và Thanh Liên đương nhiên phải đi theo sát phía sau nàng ta.

Thân hình Thượng Quan A Na đầy đặn, da thịt non mịn trắng nõn, bộ đồ màu đỏ mới mặc hơi để mở vạt áo lụa bên phải, phía dưới là eo nhỏ, mông vểnh và váy dài màu trắng thêu hoa kéo lê trên đất.

Cổ áo của nàng ta để mở rất rộng, bên trong lại không mặc áo lót, một nửa bộ ngực tuyết trắng lộ ra bên ngoài.

Mẹ chồng của Thượng Quan A Na bị bệnh, luôn không rời giường, chỉ có bố chồng Loan lão đang ngồi ở ghế chủ nhân, nhận thỉnh an của Thượng Quan A Na.

Mân Nương và Thanh Liên đứng phía Tây chính đường, nhìn thấy rõ ràng ánh mắt của Loan lão dán vào bộ ngực của con dâu Thượng Quan A Na, dường như đã bị dính chặt vào nơi đó, túm cũng không ra.

Nàng cảm thấy từng cơn chán ghét dâng lên, quả thực muốn nôn mửa.

Dường như Thượng Quan A Na bị nam nhân này nhìn đã quen, nàng ta mỉm cười, cúi đầu hành lễ, khiến rãnh ngực phía trước càng thêm rõ ràng. Sau khi hành lễ xong, nàng ta đưa mắt nhìn bố chồng đang mê đắm, xoay người rời đi.

Mân Nương: “…” Thực không hổ là nữ chủ trong truyện diễm tình siêu cấp, dám khoe khoang câu dẫn bố chống ngay ở nơi này…

Nàng ngưng thần nhìn Loan lão thật sâu, sau đó rõ ràng Loan lão không phải là Hồ Lân; Hồ Lân sẽ không có ánh mắt mê đắm như vậy, cũng không phải là Kiến Tú hay Hồng Cừ, tuy hai người họ là yêu quái, nhưng khí chất cũng thiên về hướng đàng hoàng.

Hiện tại chính là lúc xuân về hoa nở, vườn hoa trong Loan phủ tràn ngập sắc màu rực rỡ, hương thơm mê người.

Thượng Quan A Nha nhàn nhã dạo chơi trong vườn hoa, ý muốn hái hoa làm trâm cài búi tóc.

Mân Nương và Thanh Liên đi theo phía sau nàng ta.

Ba chủ tớ đi đến bên cạnh một lùm hoa mẫu đơn, Thượng Quan A Na đang muốn duỗi tay hái hoa, Mân Nương liền nghe thấy một giọng nam giới dịu dàng từ không xa truyền tới – “Doanh Lang bái kiến nhị tiểu quân.”

Mân Nương quay đầu nhìn, nhận ra đó là một nam tử trắng nõn mỹ mạo, thân mặc áo xanh lục, độ hai mươi mốt tuổi.

Nàng vội nhìn hắn chăm chú, muốn xem có phải Hồ Lân hay không.

Trong mắt Doanh Lang mỹ mạo kia chỉ có Thượng Quan A Na, giống như không hề trông thấy Mân Nương và Thanh Liên.

Mân Nương đang muốn nhìn hành động tiếp theo của hắn để tiến hành phán đoán thì Thượng Quan A Na lại thấp giọng nói: “Phi Đào, Thanh Liên, các ngươi đi ra ngoài trước, đợi ta ở cửa hoa viên.”

Mân Nương đang sửng sốt thì bị Thanh Liên kéo đi.



Sau khi đi được một đoạn, Thanh Liên mới nhỏ giọng nói: “Nhị tiểu quân muốn làm chuyện tốt với Doanh Lang, hai chúng ta đến cửa vườn hoa để canh chừng.”

Mân Nương và Thanh Liên đứng gần bụi hoa ở cửa vườn hoa, hai người giả bộ đang hái hoa nhưng thực chất là đang canh chừng.

Mân Nương nghĩ đến khả năng Doanh Lang chính là Hồ Lân lại đang bị Thượng Quan A Na lạm dụng, trong lòng nàng nôn nóng, giống như có cái móng mèo đang cào.

Thanh Liên nhìn dáng vẻ vội vàng của nàng, cười nhẹ nói: “Phi Đào tỉ tỉ, có phải ngươi muốn đi nhìn trộm nhị tiểu quân và Doanh Lang không?”

Mân Nương: “..” Có thể nhìn sao?

Thanh Liên thấy dáng vẻ nàng ngây ngốc, cười nói tiếp: “Phi Đào tỉ tỉ, đi theo ta!”

Nàng ta vươn tay dắt tay Mân Nương, hai người chia hoa rẽ liễu, bước đi về phía bên trong vườn hoa.

Khi sắp đến gần bụi mẫu đơn, Thanh Liên bước nhẹ chân, Mân Nương cũng bắt chước nàng ta, bước chân thật nhẹ.

Khi đã tới rất gần bụi hoa, Thanh Liên và Mân Nương cùng nhau trốn sau một lùm cây, lặng lẽ gạt cành lá, dõi mắt nhìn về hướng bụi hoa mẫu đơn.

Chỉ thấy thấp thoáng trong bụi hoa, Thượng Quan A Na đang cúi đầu, đưa lưng về phía Doanh Lang đang đứng, tư thế hai người dường như rất ám muội, nhưng hình như vẫn chưa bắt đầu.

“Có người sắp tới!” – Thượng Quan A Na thở hồng hộc nói.

“Có người tới ta cũng mặc kệ, ta chính là muốn nàng!” – Doanh Lang vừa vén váy Thượng Quan A Na vừa làm nũng.

Tiếp đó hai người bắt đầu hoạt động.

Phi Đào nhìn thấy cảnh đó, hai chân nhũn ra, lập tức được Thanh Liên đỡ lấy.

Thanh Liên kề miệng sát lỗ tai Mân Nương, nói nhỏ: “Xuân cung đồ sống như vậy là chuyện ngày nào cũng thấy, sao Phi Đảo tỉ tỉ còn thẹn thùng?”

Tai Mân Nương bị nàng ta khiến cho hơi tê tê, vội nhẹ nhàng đẩy nàng ta ra xa một chút.

Lúc này tiếng động của Thượng Quan A Na và Doanh Lang ở bên kia đã thay đổi, tiếng phát ra giống như tiếng heo con liếm máng, liên tục không ngừng, thỉnh thoảng còn có tiếng thân thể đánh vào nhau, phát ra tiếng ‘Ba ba ba ba’.

Đây là lần đầu tiên Mân Nương nghe thấy người khác quan hệ với nhau, chân nàng mềm nhũn, đang muốn rời đi thì lại bị Thanh Liên giữ chặt, nàng không dám giãy dụa nữa, đành phải tiếp tục rình coi.

Cuối cùng Doanh Lang ở bên kia cũng thở dài thỏa mãn, sau đó tất cả yên tĩnh, Mân Nương nghe thấy hắn nói: “Sướng chết ta!”

Từ động tác và thói quen khi giao hoan của Doanh Lang, Mân Nương đã rõ đây không phải Hồ Lân nên không muốn nhìn nữa. Nàng cũng sợ bị phát hiện, đang muốn kéo Thanh Liên rời đi thì lại bị Thanh Liên giữ chặt lần nữa. Thanh Liên kề sát tai nàng nói: “Lại có người tới!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cửu Kiếp Hồ Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook