Quyển 6 - Chương 100: Việc làm con thừa tự
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
30/08/2014
Thanh Hòe nói tiếp: “Lão gia qua đời rồi!”
Lý Mân nghe thấy vậy thì kinh hãi, sau đó là đau lòng.
Tuy cha chồng Lưu Củng nghiêm khắc nhưng đối xử với nàng cũng không tệ, không ngờ lại qua đời sớm như vậy.
Thực ra Lưu Củng đã bệnh được một thời gian, mấy ngày trước thánh thượng còn phái thái giám đưa ngự y tới chẩn bệnh, ông còn soạn một bản tấu để hồi âm với thánh thượng.
Lý Mân biết hôm qua cha chồng nàng còn dạy cháu trai đọc sách, cứ ngỡ thân thể đã khôi phục, ai ngờ chỉ là hồi quang phản chiếu.
Phương phu nhân gọi các con đến, truyền lại di ngôn của trượng phu. Bà nói ra ý kiến của Lưu Củng trước khi lâm chung: “Lưu gia trang để lại cho con cả Lưu Bá Đường, những tài sản còn lại chia đều cho ba con.” Vợ chồng Lưu Bá Đường và vợ chồng Lưu Thúc Dục đều có chút biến sắc mặt, từng người trao đổi ánh mắt với nhau.
Tuy Lý Mân biết đây là tin tốt đối với mình, nhưng nàng cũng không cảm thấy vui vẻ gì.
Cuối năm đó, cả nhà họ Lưu đều không thể vui vẻ.
Lưu Củng có công với triều đình, được phong danh “Trung thành nghiêm túc”, có được một lễ tang trọng thể.
Lý Mân vốn luôn thủ tiết nên lần này cũng chỉ là đóng cửa tiếp tục tận đạo hiếu với cha chồng mà thôi. Nàng rảnh rỗi đến mức nhàm chán, bèn đi theo Hồ Lân bắt đầu học tu hành.
Hồ Lân đã xem qua căn cốt của nàng nên biết căn cốt nàng cực kỳ bình thường, bởi vậy hắn quyết định không để nàng tu tiên, chỉ cho nàng luyện khí, giúp cơ thể khỏe mạnh.
Năm tháng trôi nhanh, đảo mắt đã qua ba tháng, thành Lâm An bắt đầu tiến vào tiết xuân tháng hai với những cơn gió lạnh tựa dao cắt.
Trong khi Lý Mân cố gắng sống lặng lẽ qua ngày, trong Lưu gia trang xảy ra mấy chuyện, khiến người ta cảm thấy không biết nên mừng hay nên vui.
Chuyện đầu tiên là tam nãi nãi Trương thị do tam thiếu gia Lưu Thúc Dục mới cưới về đã có bầu, tính ra vừa tròn ba tháng.
Chuyện thứ hai là khi đại thiếu gia Lưu Bá Đường vội vàng về chịu tang, đại nãi nãi muốn lấy lòng hắn nên tiếp tục dâng nha hoàn hồi môn Điềm Hương của mình cho hắn, ai ngờ Điềm Hương lại hoài thai.
Tốt xấu gì Trương thị cũng mang thai trước khi cha chồng qua đời, nhưng Điềm Hương lại mới mang thai có hai tháng, do vậy không giấu diếm nổi.
Nha hoàn mang thai trong lúc nhà có đại tang, chuyện này truyền ra ngoài khiến Lưu Bá Đường và Hồng đại nãi nãi giật giật khóe miệng.
Hồng đại nãi nãi muốn dùng một chén thuốc hoa hồng để đầu xuôi đuôi lọt.
Dưới gối Lưu Bá Đường đã có mấy đứa con, nhưng con trai thì chỉ có mỗi một đứa là con của Hồng đại nãi nãi, bởi vậy hắn muốn để Điềm Hương sinh con, nếu là con trai sẽ nghĩ cách thu nhận, nếu là con gái thì đưa cho người khác nuôi.
Ý kiến hai vợ chồng bất đồng, thiếu chút nữa đánh nhau, vậy là đành phải tới chỗ Phương phu nhân để phân xử.
Phương phu nhân không được kiên quyết như trượng phu, cuối cùng mềm lòng: “Đưa Điềm Hương tới trong thôn đi, đợi đứa trẻ ra đời rồi thì nói là do họ hàng xa ở Phúc Kiến ôm tới.”
Đầu óc Hồng đại nãi nãi xoay chuyển cực nhanh, lập tức nói: “Mẹ, hay là để nhị đệ muội nuôi đi.”
Lưu Bá Đường nghe vậy, không khỏi liếc nhìn vợ, trong lòng âm thầm khen ngợi thê tử thông minh.
Tuy suốt đời Lưu Củng xưng là thanh liêm, mỗi ngày đều chú ý “Đề cao ý chí, trừ bỏ dục vọng bản thân”, nhưng lại không trừ bỏ được dục vọng của chính mình, di nương và thị thiếp không thiếu ai, bạc trong nhà cũng không ít, gia nghiệp cũng lớn dọa người. Sau khi ông ta qua đời, việc chia tài sản nhất định phải công khai trước mọi người.
Lưu Bá Đường tính toán, nhị phòng không có con cái, nhất định sẽ phải lấy một đứa bé của hắn hoặc chú ba làm con thừa tự, nếu Điềm Hương sinh con rồi cho nhị phòng làm con thừa tự, như vậy chẳng phải tài sản của nhị phòng sẽ thành của nhà hắn hết hay sao?
Nghĩ vậy, vẻ mặt toan tính của Lưu Bá Đường lập tức biến thành khẩn cầu: “Mẫu thân, thân là đại ca, ta không thể trơ mắt nhìn dòng dõi của nhị đệ bị đứt đoạn được.”
Hắn cúi đầu suy tư một lát, sau đó ngẩng đầu lên nhìn mẫu thân: “Mẫu thân, như vậy hãy để kẻ làm đại ca này hy sinh một chút, nếu Điềm Hương sinh con trai thì sẽ đưa cho thê tử của nhị đệ làm con thừa tự.”
Phương phu nhân ngẫm nghĩ, cảm thấy ý kiến này quả là vẹn cả đôi đường, bèn gật đầu đồng ý.
Mân Nương khép cửa sống qua ngày, vẫn chưa biết mình đã bị người khác tính toán.
Nhưng Trương thị mới được gả tới đây vốn xuất thân danh giá, can đảm cẩn trọng, tin tức nhanh nhạy, nàng ta dùng hai lạng bạc để mua chuộc, nhanh chóng biết được tin tức này từ nha hoàn thân tín của Phương phu nhân.
Nàng ta và trượng phu Lưu Thúc Dục bàn bạc kỹ một phen, cuối cùng kết luận không thể để nhà anh cả chiếm lợi.
Hai vợ chồng tính toán rất ăn ý, đặt tài sản lên trên tất cả lợi ích chung, do vậy sau một phen trao đổi đã tới chính viện để gặp Phương phu nhân.
Từ khi trượng phu qua đời, Phương phu nhân liền nhốt những tiểu thiếp của chồng ở trong thôn, còn bản thân thì ngày ngày nhốt mình trong phật đường, lấy ăn chay niệm phật là nhiệm vụ chính. Bà đang niệm kinh thì nghe thấy nha hoàn chạy vào bẩm báo: “Tam thiếu gia, tam nãi nãi tới!”
Hai vợ chồng kẻ xướng người họa, biểu hiện vô cùng hiền lành, ngôn từ cực kỳ thành khẩn, sau một hồi nói chuyện thì đề cập đến tình huynh đệ, tình cảm chị em dâu tốt đẹp, kiên quyết muốn để đứa trẻ trong bụng làm con thừa tự của nhị phòng.
Phương phu nhân cũng là người phụ nữ lớn lên trong chốn lầu son gác tía, trải qua vô số phen gia đấu mà lớn lên, đến lúc này sao có thể không nhìn ra tâm tư của vợ chồng đứa con trai thứ ba?
Trượng phu đã qua đời, bà không dám đắc tội với bất cứ đứa con trai nào, sau nhiều lần cân nhắc, bà bèn quyết định: “Vậy thì đợi một thời gian, đợi bọn trẻ ra đời rồi để nhị tẩu các ngươi lựa chọn.”
**********
Mùa xuân là mùa vạn vật sinh trưởng, cỏ mọc chim bay, cũng là mùa Mân Nương tràn ngập xuân tình.
Nàng luôn ở bên Hồ Lân, luyện khí rất nhiều, ban ngày thì ôm tiểu hồ ly nằm đọc sách thêu hoa, ban đêm thì lăn lộn trên giường với hắn, cuộc sống trôi qua giống như thần tiên, ai ngờ cuộc sống đó của nàng lại bị nhà anh cả và chú ba đánh vỡ.
Nàng bỗng trở thành đối tượng được tam phòng và đại phòng quan tâm. Hôm nay thì Hồng Đại nãi nãi sai nha hoàn đưa bánh tới, ngày mai thì Trương tam nãi nãi tự mình mang giỏ điểm tâm đến.
Giờ Ngọ hôm đó, gió mát thổi nhẹ, mang theo hương hoa phiêu đãng, Lý Mân và Hồ Lân đang âu yếm nhau trên chiếc giường nhỏ gần cửa sổ, đang lúc nóng bỏng thì nghe thấy Thanh Hòe lớn tiếng thông báo ở bên ngoài: “Cô, có tam thiếu phu nhân tới thăm ngài!”
Hồn phách của Mân Nương đang phiêu đãng lập tức trở về, nàng cuống quýt muốn xuống giường thì lại bị Hồ Lân kéo trở về: “Mân Nương, nàng muốn không mặc gì mà chạy ra ngoài sao?”
Mân Nương nhìn đôi mắt hồ ly mang ý trêu chọc của hắn, đành phải làm nũng, xin Hồ Lân dùng pháp thuật giúp nàng mặc áo chải đầu để đi gặp Trương tam nãi nãi.
Hồ Lân nhìn đôi mắt mở to tràn ngập xuân ý của nàng, lại thêm giọng nói mềm nhẹ như oanh yến, quả là vừa đáng thương vừa đáng yêu, hắn bèn niệm thần chú, khiến Mân Nương lập tức trở nên rạng rỡ, quần áo chỉnh tề đi gặp Trương tam nãi nãi.
Lại đến một tối nọ, mưa nhỏ rơi tí tách rả rích.
Sau khi dùng cơm chiều, Lý Mân sai Thanh Hòe đóng cửa cài then, sau đó nàng đi ngủ.
Nàng cầm cuốn ‘Si Bà Truyền’ của Hồng Cừ cho trước kia, nhàn nhã nằm trên giường để đọc. Hồ Lân hóa thành hình người nằm cạnh nàng cùng đọc, hai người đọc một hồi thì dần động tình, thế là lại lăn lộn trên giường.
Hồ Lân mới động được vài cái, bên ngoài đã có tiếng người gõ cửa: “Đệ muội, muội ngủ chưa, chị dâu tới thăm muội đây.”
Lý Mân nhận ra tiếng của Hồng đại nãi nãi, trong lòng cảm thấy phiền não, nàng giả chết không muốn ra, ý muốn để Hồng đại nãi nãi gọi mãi không thấy ai thì sẽ bỏ đi. Hồ Lân không động, nàng bèn kẹp vật đó của hắn không thả, tự mình nhẹ nhàng lên xuống.
Hồ Lân nhìn dáng vẻ nóng nảy của nàng, mắt hồ ly híp lại ngắm nàng, hắn cũng dứt khoát không động nữa, để nàng tự động.
Nhưng trước giờ Hồng đại nãi nãi chưa từng bị người khác cự tuyệt, cũng từ chối việc bị người khác phớt lờ, do vậy nàng ta gõ cửa viện Thu Hương mãi, bám riết không tha, đến nỗi lôi được Thanh Hòe cũng đang giả chết ra mở cửa.
Thanh Hòe vừa ra mở cửa vừa cao giọng nhắc Lý Mân: “Đến đây! Đến đây! Là đại nãi nãi đó sao?”
Sau khi Mân Nương bị quấy rầy mấy lần thì không chịu nổi nữa, nàng bèn cầu Hồ Lân: “Chàng không phải là yêu tinh sao, giúp ta nghĩ ra cách gì đi.”
Lý Mân nghe thấy vậy thì kinh hãi, sau đó là đau lòng.
Tuy cha chồng Lưu Củng nghiêm khắc nhưng đối xử với nàng cũng không tệ, không ngờ lại qua đời sớm như vậy.
Thực ra Lưu Củng đã bệnh được một thời gian, mấy ngày trước thánh thượng còn phái thái giám đưa ngự y tới chẩn bệnh, ông còn soạn một bản tấu để hồi âm với thánh thượng.
Lý Mân biết hôm qua cha chồng nàng còn dạy cháu trai đọc sách, cứ ngỡ thân thể đã khôi phục, ai ngờ chỉ là hồi quang phản chiếu.
Phương phu nhân gọi các con đến, truyền lại di ngôn của trượng phu. Bà nói ra ý kiến của Lưu Củng trước khi lâm chung: “Lưu gia trang để lại cho con cả Lưu Bá Đường, những tài sản còn lại chia đều cho ba con.” Vợ chồng Lưu Bá Đường và vợ chồng Lưu Thúc Dục đều có chút biến sắc mặt, từng người trao đổi ánh mắt với nhau.
Tuy Lý Mân biết đây là tin tốt đối với mình, nhưng nàng cũng không cảm thấy vui vẻ gì.
Cuối năm đó, cả nhà họ Lưu đều không thể vui vẻ.
Lưu Củng có công với triều đình, được phong danh “Trung thành nghiêm túc”, có được một lễ tang trọng thể.
Lý Mân vốn luôn thủ tiết nên lần này cũng chỉ là đóng cửa tiếp tục tận đạo hiếu với cha chồng mà thôi. Nàng rảnh rỗi đến mức nhàm chán, bèn đi theo Hồ Lân bắt đầu học tu hành.
Hồ Lân đã xem qua căn cốt của nàng nên biết căn cốt nàng cực kỳ bình thường, bởi vậy hắn quyết định không để nàng tu tiên, chỉ cho nàng luyện khí, giúp cơ thể khỏe mạnh.
Năm tháng trôi nhanh, đảo mắt đã qua ba tháng, thành Lâm An bắt đầu tiến vào tiết xuân tháng hai với những cơn gió lạnh tựa dao cắt.
Trong khi Lý Mân cố gắng sống lặng lẽ qua ngày, trong Lưu gia trang xảy ra mấy chuyện, khiến người ta cảm thấy không biết nên mừng hay nên vui.
Chuyện đầu tiên là tam nãi nãi Trương thị do tam thiếu gia Lưu Thúc Dục mới cưới về đã có bầu, tính ra vừa tròn ba tháng.
Chuyện thứ hai là khi đại thiếu gia Lưu Bá Đường vội vàng về chịu tang, đại nãi nãi muốn lấy lòng hắn nên tiếp tục dâng nha hoàn hồi môn Điềm Hương của mình cho hắn, ai ngờ Điềm Hương lại hoài thai.
Tốt xấu gì Trương thị cũng mang thai trước khi cha chồng qua đời, nhưng Điềm Hương lại mới mang thai có hai tháng, do vậy không giấu diếm nổi.
Nha hoàn mang thai trong lúc nhà có đại tang, chuyện này truyền ra ngoài khiến Lưu Bá Đường và Hồng đại nãi nãi giật giật khóe miệng.
Hồng đại nãi nãi muốn dùng một chén thuốc hoa hồng để đầu xuôi đuôi lọt.
Dưới gối Lưu Bá Đường đã có mấy đứa con, nhưng con trai thì chỉ có mỗi một đứa là con của Hồng đại nãi nãi, bởi vậy hắn muốn để Điềm Hương sinh con, nếu là con trai sẽ nghĩ cách thu nhận, nếu là con gái thì đưa cho người khác nuôi.
Ý kiến hai vợ chồng bất đồng, thiếu chút nữa đánh nhau, vậy là đành phải tới chỗ Phương phu nhân để phân xử.
Phương phu nhân không được kiên quyết như trượng phu, cuối cùng mềm lòng: “Đưa Điềm Hương tới trong thôn đi, đợi đứa trẻ ra đời rồi thì nói là do họ hàng xa ở Phúc Kiến ôm tới.”
Đầu óc Hồng đại nãi nãi xoay chuyển cực nhanh, lập tức nói: “Mẹ, hay là để nhị đệ muội nuôi đi.”
Lưu Bá Đường nghe vậy, không khỏi liếc nhìn vợ, trong lòng âm thầm khen ngợi thê tử thông minh.
Tuy suốt đời Lưu Củng xưng là thanh liêm, mỗi ngày đều chú ý “Đề cao ý chí, trừ bỏ dục vọng bản thân”, nhưng lại không trừ bỏ được dục vọng của chính mình, di nương và thị thiếp không thiếu ai, bạc trong nhà cũng không ít, gia nghiệp cũng lớn dọa người. Sau khi ông ta qua đời, việc chia tài sản nhất định phải công khai trước mọi người.
Lưu Bá Đường tính toán, nhị phòng không có con cái, nhất định sẽ phải lấy một đứa bé của hắn hoặc chú ba làm con thừa tự, nếu Điềm Hương sinh con rồi cho nhị phòng làm con thừa tự, như vậy chẳng phải tài sản của nhị phòng sẽ thành của nhà hắn hết hay sao?
Nghĩ vậy, vẻ mặt toan tính của Lưu Bá Đường lập tức biến thành khẩn cầu: “Mẫu thân, thân là đại ca, ta không thể trơ mắt nhìn dòng dõi của nhị đệ bị đứt đoạn được.”
Hắn cúi đầu suy tư một lát, sau đó ngẩng đầu lên nhìn mẫu thân: “Mẫu thân, như vậy hãy để kẻ làm đại ca này hy sinh một chút, nếu Điềm Hương sinh con trai thì sẽ đưa cho thê tử của nhị đệ làm con thừa tự.”
Phương phu nhân ngẫm nghĩ, cảm thấy ý kiến này quả là vẹn cả đôi đường, bèn gật đầu đồng ý.
Mân Nương khép cửa sống qua ngày, vẫn chưa biết mình đã bị người khác tính toán.
Nhưng Trương thị mới được gả tới đây vốn xuất thân danh giá, can đảm cẩn trọng, tin tức nhanh nhạy, nàng ta dùng hai lạng bạc để mua chuộc, nhanh chóng biết được tin tức này từ nha hoàn thân tín của Phương phu nhân.
Nàng ta và trượng phu Lưu Thúc Dục bàn bạc kỹ một phen, cuối cùng kết luận không thể để nhà anh cả chiếm lợi.
Hai vợ chồng tính toán rất ăn ý, đặt tài sản lên trên tất cả lợi ích chung, do vậy sau một phen trao đổi đã tới chính viện để gặp Phương phu nhân.
Từ khi trượng phu qua đời, Phương phu nhân liền nhốt những tiểu thiếp của chồng ở trong thôn, còn bản thân thì ngày ngày nhốt mình trong phật đường, lấy ăn chay niệm phật là nhiệm vụ chính. Bà đang niệm kinh thì nghe thấy nha hoàn chạy vào bẩm báo: “Tam thiếu gia, tam nãi nãi tới!”
Hai vợ chồng kẻ xướng người họa, biểu hiện vô cùng hiền lành, ngôn từ cực kỳ thành khẩn, sau một hồi nói chuyện thì đề cập đến tình huynh đệ, tình cảm chị em dâu tốt đẹp, kiên quyết muốn để đứa trẻ trong bụng làm con thừa tự của nhị phòng.
Phương phu nhân cũng là người phụ nữ lớn lên trong chốn lầu son gác tía, trải qua vô số phen gia đấu mà lớn lên, đến lúc này sao có thể không nhìn ra tâm tư của vợ chồng đứa con trai thứ ba?
Trượng phu đã qua đời, bà không dám đắc tội với bất cứ đứa con trai nào, sau nhiều lần cân nhắc, bà bèn quyết định: “Vậy thì đợi một thời gian, đợi bọn trẻ ra đời rồi để nhị tẩu các ngươi lựa chọn.”
**********
Mùa xuân là mùa vạn vật sinh trưởng, cỏ mọc chim bay, cũng là mùa Mân Nương tràn ngập xuân tình.
Nàng luôn ở bên Hồ Lân, luyện khí rất nhiều, ban ngày thì ôm tiểu hồ ly nằm đọc sách thêu hoa, ban đêm thì lăn lộn trên giường với hắn, cuộc sống trôi qua giống như thần tiên, ai ngờ cuộc sống đó của nàng lại bị nhà anh cả và chú ba đánh vỡ.
Nàng bỗng trở thành đối tượng được tam phòng và đại phòng quan tâm. Hôm nay thì Hồng Đại nãi nãi sai nha hoàn đưa bánh tới, ngày mai thì Trương tam nãi nãi tự mình mang giỏ điểm tâm đến.
Giờ Ngọ hôm đó, gió mát thổi nhẹ, mang theo hương hoa phiêu đãng, Lý Mân và Hồ Lân đang âu yếm nhau trên chiếc giường nhỏ gần cửa sổ, đang lúc nóng bỏng thì nghe thấy Thanh Hòe lớn tiếng thông báo ở bên ngoài: “Cô, có tam thiếu phu nhân tới thăm ngài!”
Hồn phách của Mân Nương đang phiêu đãng lập tức trở về, nàng cuống quýt muốn xuống giường thì lại bị Hồ Lân kéo trở về: “Mân Nương, nàng muốn không mặc gì mà chạy ra ngoài sao?”
Mân Nương nhìn đôi mắt hồ ly mang ý trêu chọc của hắn, đành phải làm nũng, xin Hồ Lân dùng pháp thuật giúp nàng mặc áo chải đầu để đi gặp Trương tam nãi nãi.
Hồ Lân nhìn đôi mắt mở to tràn ngập xuân ý của nàng, lại thêm giọng nói mềm nhẹ như oanh yến, quả là vừa đáng thương vừa đáng yêu, hắn bèn niệm thần chú, khiến Mân Nương lập tức trở nên rạng rỡ, quần áo chỉnh tề đi gặp Trương tam nãi nãi.
Lại đến một tối nọ, mưa nhỏ rơi tí tách rả rích.
Sau khi dùng cơm chiều, Lý Mân sai Thanh Hòe đóng cửa cài then, sau đó nàng đi ngủ.
Nàng cầm cuốn ‘Si Bà Truyền’ của Hồng Cừ cho trước kia, nhàn nhã nằm trên giường để đọc. Hồ Lân hóa thành hình người nằm cạnh nàng cùng đọc, hai người đọc một hồi thì dần động tình, thế là lại lăn lộn trên giường.
Hồ Lân mới động được vài cái, bên ngoài đã có tiếng người gõ cửa: “Đệ muội, muội ngủ chưa, chị dâu tới thăm muội đây.”
Lý Mân nhận ra tiếng của Hồng đại nãi nãi, trong lòng cảm thấy phiền não, nàng giả chết không muốn ra, ý muốn để Hồng đại nãi nãi gọi mãi không thấy ai thì sẽ bỏ đi. Hồ Lân không động, nàng bèn kẹp vật đó của hắn không thả, tự mình nhẹ nhàng lên xuống.
Hồ Lân nhìn dáng vẻ nóng nảy của nàng, mắt hồ ly híp lại ngắm nàng, hắn cũng dứt khoát không động nữa, để nàng tự động.
Nhưng trước giờ Hồng đại nãi nãi chưa từng bị người khác cự tuyệt, cũng từ chối việc bị người khác phớt lờ, do vậy nàng ta gõ cửa viện Thu Hương mãi, bám riết không tha, đến nỗi lôi được Thanh Hòe cũng đang giả chết ra mở cửa.
Thanh Hòe vừa ra mở cửa vừa cao giọng nhắc Lý Mân: “Đến đây! Đến đây! Là đại nãi nãi đó sao?”
Sau khi Mân Nương bị quấy rầy mấy lần thì không chịu nổi nữa, nàng bèn cầu Hồ Lân: “Chàng không phải là yêu tinh sao, giúp ta nghĩ ra cách gì đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.