Quyển 1 - Chương 14: Vương Bộ Thanh Hoa
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
03/03/2014
Lý Mân cầm điện thoại di động lên, thấy biểu tượng gọi đến, liền nhấn nút nghe : “Tỷ.”
Trong điện thoại di động truyền tới giọng to của Lý Đông Thanh: “Lý Mân, ngày hôm qua hẹn hò thế nào ?”
Lý Mân gắng sức chớp chớp mắt : “Tỷ, sao sáng sớm đã hỏi cái này ?”
Hồ Lân vừa mới rửa mặt đẩy cửa phòng ngủ đi vào, trước mở cửa sổ phía Nam, sau lại mở cửa sổ phía Bắc, sau đó đứng dựa vào cửa sổ phía Bắc nhìn Lý Mân, trong mắt xanh một mảnh sâu thẳm.
Mắt Lý Mân đối diện cùng Hồ Lân, trong lòng không khỏi có chút hoảng loạn, lập tức dời tầm mắt đi chỗ khác.
“Hôm qua lúc chiều sau khi các ngươi tách ra, Trình Trừng có gọi điện thoại cho chị, nói rất vừa lòng với em” – trong giọng Lý Đông Thanh không đè nén được hưng phấn – “Em cảm thấy hắn thế nào?”
Lý Mân nghĩ nghĩ, lại nhìn Hồ Lân đang nhìn mình, nàng nổi dũng khí đáp : “Tỷ, em cảm thấy bản thân và Trình Trừng không thích hợp….”
“Có cái gì không thích hợp?” – Lý Đông Thanh cắt ngang lời Lý Mân.
“Hắn rất có tiền, em lại nghèo, đôi bên khác biệt quá lớn, tương lai nhất định nảy ra vấn đề” - Lý Mân rất lí trí đáp.
Lý Đông Thanh có vẻ tức giận bực bội: “Em không thử sao biết được? Em là đồ ngốc à? Em đi tới chỗ nào mới tìm được người có điều kiện như Trình Trừng..”
Vô luận tỉ tỉ nói thế nào, Lý Mân đều kiên trì không muốn gặp lại Trình Trừng.
Lý Đông Thanh nói một hồi liền tức giận, gào lên một câu “Về sau ta rốt cuộc mặc kệ chuyện của ngươi” , sau đó lập tức cúp điện thoại.
Lý Mân xoay người nằm bò trên giường, yên lặng không nói.
Nàng từ chối tỉ tỉ, kỳ thực nguyên nhân không chỉ vì Hồ Lân, nguyên nhân quan trọng nhất là nàng cảm thấy bản thân và Trình Trừng thực không xứng. Tuy bản thân không phải người có tiền, nhưng đi theo tỉ tỉ và anh rể, nàng cũng biết không ít chuyện của người có tiền, biết gia đình như vậy chú ý nhất là môn đăng hộ đối. Lý Mân nhớ được tỉ tỉ và anh rể từng nói về chuyện kết hôn của một người bạn làm ăn, gia đình nhà gái đưa của hồi môn là hai mươi cửa hàng và một chiếc xe Audi. Nếu nàng và Trình Trừng kết hôn, đến lúc đó đưa cái gì? Một tiệm giày trẻ em cộng nợ nần cộng khoản vay ngân hàng ?
Lý Mân than thở.
Hồ Lân đại khái rất vui vẻ. Tuy hắn không cười, nhưng miệng cong cong, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.
Hắn đi tới gần, vỗ vào mông Lý Mân một cái : “Lý Mân, ta đi mua bữa sáng cho nàng.”
Lý Mân đang suy nghĩ tâm sự, mông đột ngột tê rần, nàng lập tức tỉnh lại, vội nói: “Không cần, trong tủ lạnh có cơm thừa tối hôm qua, ngươi đi hâm nóng đi.”
Hồ Lân xoay người, liếc Lý Mân một cái, cười cười đi ra.
Lý Mân mơ mơ màng màng nằm bò ở trên giường, trước hết nghĩ : Hồ Lân cười như thế nhìn thật quái. Tiếp đó, Lý Mân xoa xoa mông: sao mông lại đau vậy ta ? (Kui: haha, lần này tỷ bị cảnh cáo thế thui, may nhá. Lý Mân: cảnh cáo vì chuyện gì, ta làm sai gì sao? Kui:…)
Hồ Lân chuẩn bị bữa sáng thật tốt, lúc này mới gọi Lý Mân.
Lý Mân ngồi xuống ghế, phát hiện Hồ Lân hâm nóng bánh trôi hấp rượu và bánh bao, tìm thấy cả cánh gà ướp tiêu Lý Mân làm hôm qua, còn làm thêm dưa chuột trộn giấm tỏi.
Lý Mân nếm, cảm thấy dưa chuột Hồ Lân làm ăn rất ngon, liền khen một câu : “Không nghĩ tới ngươi còn biết làm thức ăn a !”
Hồ Lân đang dùng thìa múc bánh trôi hấp rượu, nghe vậy liền nói : “Có một kiếp nàng không biết nấu ăn, cơm đều do ta làm.”
"Ách ——" - Lý Mân vẫn cảm thấy không thể tiêu hóa sự thực này – “Hai chúng ta đúng như ngươi nói, làm vợ chồng nhiều năm thế sao?”
Hồ Lân không ngẩng đầu lên – “Đương nhiên là thật, ta lừa nàng làm cái gì.”
Lý Mân nhìn khuôn mặt thanh lệ của hắn, vẫn không sao cảm thấy là thực.
Ăn xong bữa sáng, Lý Mân và Hồ Lân cùng nhau thu dọn bát đũa.
Lúc Lý Mân rửa bát, Hồ Lân đứng một bên phụ nàng.
Lúc hai người cùng nhau rời khỏi nhà đón ánh nắng, Lý Mân cảm thấy Hồ Lân không giống trước, nàng cảm thấy lúc sáng Hồ Lân vẫn có hình dạng thiếu niên, sau một bữa cơm liền biến thành hình dáng thanh niên. Lý Mân vội hỏi : “Hồ Lân, hình như ngươi biến già thêm chút ?”
Hồ Lân không nhìn nàng, trên mặt rất bình tĩnh : “Ta sẽ luôn cùng nàng, nàng già đi, ta sẽ cùng nàng biến già.”
Nhất thời Lý Mân có chút cảm giác rung động không biết tên trong tâm can. Nàng yên lặng lặp lại câu nói kia —— “Ta sẽ luôn cùng nàng, nàng già đi, ta sẽ cùng nàng biến già.”
Buổi sáng, việc làm ăn của tiệm không quá bận, Hồ Lân ra ngoài một chuyến, mãi đến giữa trưa mới trở về.
Đến buổi chiều, Lý Mân đưa tiền bán trang sức giao cho Hồ Lân, để Hồ Lân gửi tiền vào tài khoản ngân hàng của mình, Hồ Lân cầm bọc tiền đi.
Buổi tối trở về nhà, trên truyền hình có tiết mục giám định bảo vật, thấy Hồ Lân xem rất nghiêm túc.
Lý Mân đi bổ quả dưa hấu, nàng và Hồ Lân mỗi người một nửa, cầm thìa múc ăn.
Trong tiết mục có người đưa ra một cái bình tròn bằng sứ men xanh da trời, chuyên gia đang định giá.
Chuyên gia xác định cái bình sứ Thanh Hoa này thực đúng là Vương Bộ Thanh Hoa, ước lượng giá trị rất cao, khoảng trên dưới một trăm vạn.
Bộ dạng Hồ Lân rất bình tĩnh, Lý Mân ngồi một bên nghe, không nhịn được hâm mộ nói: “Người này thực may mắn a, nếu không ngày mai hai chúng ta cũng đem nhà kho dọn dẹp chút, không chừng cũng có thể nhảy ra một cái bình sứ Thanh Hoa.”
Hồ Lân liếc Lý Mân : “Chúng ta cũng có Vương Bộ Thanh Hoa.”
Lý Mân nhìn tay hắn biến ra một cái bình trà sứ Thanh Hoa, nhất thời ngây người.
Hồ Lân đặt bình trà trên bàn, tiếp tục xem truyền hình.
Trái tim Lý Mân phanh phanh nhảy loạn, đi tới bên Hồ Lân : “Cái này ngươi biến đâu ra vậy ? Sẽ không phải phép che mắt chứ ?”
Hồ Lân liếc nàng một cái : “Đây là của nàng mua ở thời dân quốc a! Còn kèm theo sáu chén trà nữa.”
Tay hắn duỗi ra, không biết làm thế nào liền xuất hiện một cái chén trà nhỏ màu xanh đáy trắng.
Sau khi bày sáu chén trà ở trên bàn, Lý Mân nhào tới, chăm chú nhìn, phát hiện bình trà và tách trà đều có hoa xanh đáy trắng, nhìn qua có chút cổ, trong đó trên hai chén trà đều có đường vân tinh tế.
Nàng nhìn Hồ Lân : “Thực là Vương Bộ Thanh Hoa?”
Hồ Lân uể oải liếc nàng một cái, không nói chuyện.
Lý Mân giật mình quá mức, lầm bầm lầu bầu : “Chẳng lẽ thực có cái gọi là cửu sinh cửu thế ?”
Nàng truy vấn Hồ Lân : “Thứ gì ngươi cũng giữ lại?”
Mắt Hồ Lân vẫn nhìn màn ảnh ti vi : “Thứ nàng thích thôi.”
Lý Mân: “…”
Chuyện cổ tích của nàng và Hồ Lân, dường như rung động đến tâm can, nhưng đối với nàng mà nói lại không có chút cảm giác chân thật.
Hồ Lân ăn hết sạch dưa hấu : “Muốn bán hay không?”
Lý Mân nhíu mày: “Không cần bán, hiện tại cũng không thiếu tiền.”
Trực giác nàng cảm thấy mấy cái này đối với Hồ Lân đều là vật kỷ niệm trân quý, vẫn không bán tốt hơn.
Hồ Lân liếc nàng : “Ta nghe lời nàng.”
Lại nói : “Mấy thứ này nàng thu lại đi.”
Lý Mân trân trọng đem bộ ấm trà Vương Bộ Thanh Hoa cất ở ngăn tủ trong phòng ngủ.
Lúc tắm rửa, Lý Mân vừa xoa rửa sơ sơ cho Tiểu Hồ Tiên, vừa cảm thán : “Tiểu hồ ly, hiện tại hai chúng ta có tính là phú hộ trăm vạn không ? Nghĩ mà xem ! Hà hà!”
Tuy rằng Vương Bộ Thanh Hoa kia không thể cầm đi bán lấy tiền, nhưng Lý Mân vẫn có cảm giác kích động và hưng phấn vì đã trở thành mầm non phú hộ trong tay có trăm vạn.
Tiểu hồ ly dùng miệng cọ cọ lòng bàn tay nàng.
Hắn thích nhất Lý Mân tắm rửa cho hắn, mặc dù trải qua chín kiếp, nhưng cơ hội Lý Mân tự mình tắm rửa cho hắn cũng không nhiều.
Xem ra Lý Đông Thanh thực sự tức giận, đoạn thời gian này không có liên hệ với Lý Mân. Lý Mân biết tỉ tỉ thực tức giận, nghĩ sẽ đợi tỉ tỉ nguôi bớt rồi đi xin lỗi tỉ tỉ.
Dù sao Trình Trừng kia đại khái cũng không vừa ý Lý Mân, cũng không gọi điện thoại.
Tháng 8, tiệm giày trẻ em Ong Vàng cần nhập hàng mùa thu đã đặt trên tỉnh, Lý Mân đương nhiên muốn đi nhập hàng.
Tiếp đó, nàng hỏi Hồ Lân có muốn đi cùng không.
Gần đây Hồ Lân thường tự đi dạo, hương vị thanh nhã như tiên kia dần dần nhạt đi, nhìn qua càng lúc càng giống người của thế giới này. Hắn đang sắp xếp giày trong tiệm, nghe Lý Mân nói vậy, xoay người hỏi Lý Mân: “Hiện tại Vương Bồi Vũ kia ở trên tỉnh?”
“Đúng a, hắn còn đang huấn luyện ở trường cảnh sát.”
Hồ Lân : “Vậy ta cũng đi.”
Những người giống Lý Mân muốn đi lên tỉnh nhập hàng buôn bán, hầu như đều tới bến xe Tân Hoa Thương Thành chọn xe buýt có giường nằm, xuất phát lúc 11 giờ tối, ngủ qua một đêm, rạng sáng sẽ tới tỉnh, sau đó vội vã đi nhập hàng bán lẻ lúc 6 giờ.
Lý Mân chuẩn bị gọi điện thoại đặt vé. Giống như trên báo giá, giá vé là tám mươi đồng, lượt đi năm mươi, lượt về ba mươi.
Nàng nhìn nhìn Hồ Lân, có ý muốn tiết kiệm tiền, dùng khẩu khí như đùa nói : “Hồ Lân, hay ngươi biến thành tiểu hồ ly, như vậy chúng ta lên tỉnh chỉ mất tiền một vé.”
Hồ Lân liếc nàng một cái, hừ một tiếng coi như đồng ý.
Lý Mân khó gặp dịp nổi hứng keo kiệt, tiết kiệm được tám mươi đồng, vui vẻ lắm lắm, đặt vé xong liền ngâm nga hát, sau đó đến phòng kho sắp xếp hàng hóa.
Hồ Lân trông tiệm, nghe Lý Mân ngâm nga cái gì mà “…Ngoài việc nghĩ tới ngươi, ngoài việc yêu ngươi, cái gì ta cũng đồng ý…”, hắn cảm thấy cuộc sống như vậy thật bình yên hạnh phúc, không tự chủ được mỉm cười.
Lý Mân cho rằng hắn biến thành hồ ly để tiết kiệm tiền, vẫn còn vui vẻ, lại không biết hắn thật ra rất thích biến về nguyên hình để dính cạnh nàng, quang minh chính đại dán lên người nàng, gần nàng, dựa vào nàng, ngửi hương vị tốt đẹp kia trên thân nàng…
Từ sau lần trước nàng ra đi, hắn đã đợi nàng hơn sáu mươi năm, là sáu mươi năm cô độc lạnh lẽo không có nàng, luôn gặm nhấm lòng hắn.
Một kiếp này phí nhiều năm như vậy, thực không dễ dàng tìm thấy nàng, hắn hận không thể lúc nào cũng dán lên người nàng…
Lý Mân không biết, nhưng hắn biết, hắn cũng sẽ cho nàng biết, cảm tình của hắn đối với nàng trăm ngàn năm qua là thế nào.
Lý Mân gọi điện cho Mã Hiểu Nam, kêu Mã Hiểu Nam tới, dặn dò kĩ càng một phen.
Đã một thời gian Mã Hiểu Nam không tới đây, nàng nhìn thấy Hồ Lân, kinh ngạc quá đỗi.
Lý Mân cười giới thiệu : “Đây là bạn trai ta, Hồ Lân.”
Tính Mã Hiểu Nam vô tư, cũng cười đáp : “Mân tỉ, bạn trai tỉ cũng thật đẹp trai!”
Trong điện thoại di động truyền tới giọng to của Lý Đông Thanh: “Lý Mân, ngày hôm qua hẹn hò thế nào ?”
Lý Mân gắng sức chớp chớp mắt : “Tỷ, sao sáng sớm đã hỏi cái này ?”
Hồ Lân vừa mới rửa mặt đẩy cửa phòng ngủ đi vào, trước mở cửa sổ phía Nam, sau lại mở cửa sổ phía Bắc, sau đó đứng dựa vào cửa sổ phía Bắc nhìn Lý Mân, trong mắt xanh một mảnh sâu thẳm.
Mắt Lý Mân đối diện cùng Hồ Lân, trong lòng không khỏi có chút hoảng loạn, lập tức dời tầm mắt đi chỗ khác.
“Hôm qua lúc chiều sau khi các ngươi tách ra, Trình Trừng có gọi điện thoại cho chị, nói rất vừa lòng với em” – trong giọng Lý Đông Thanh không đè nén được hưng phấn – “Em cảm thấy hắn thế nào?”
Lý Mân nghĩ nghĩ, lại nhìn Hồ Lân đang nhìn mình, nàng nổi dũng khí đáp : “Tỷ, em cảm thấy bản thân và Trình Trừng không thích hợp….”
“Có cái gì không thích hợp?” – Lý Đông Thanh cắt ngang lời Lý Mân.
“Hắn rất có tiền, em lại nghèo, đôi bên khác biệt quá lớn, tương lai nhất định nảy ra vấn đề” - Lý Mân rất lí trí đáp.
Lý Đông Thanh có vẻ tức giận bực bội: “Em không thử sao biết được? Em là đồ ngốc à? Em đi tới chỗ nào mới tìm được người có điều kiện như Trình Trừng..”
Vô luận tỉ tỉ nói thế nào, Lý Mân đều kiên trì không muốn gặp lại Trình Trừng.
Lý Đông Thanh nói một hồi liền tức giận, gào lên một câu “Về sau ta rốt cuộc mặc kệ chuyện của ngươi” , sau đó lập tức cúp điện thoại.
Lý Mân xoay người nằm bò trên giường, yên lặng không nói.
Nàng từ chối tỉ tỉ, kỳ thực nguyên nhân không chỉ vì Hồ Lân, nguyên nhân quan trọng nhất là nàng cảm thấy bản thân và Trình Trừng thực không xứng. Tuy bản thân không phải người có tiền, nhưng đi theo tỉ tỉ và anh rể, nàng cũng biết không ít chuyện của người có tiền, biết gia đình như vậy chú ý nhất là môn đăng hộ đối. Lý Mân nhớ được tỉ tỉ và anh rể từng nói về chuyện kết hôn của một người bạn làm ăn, gia đình nhà gái đưa của hồi môn là hai mươi cửa hàng và một chiếc xe Audi. Nếu nàng và Trình Trừng kết hôn, đến lúc đó đưa cái gì? Một tiệm giày trẻ em cộng nợ nần cộng khoản vay ngân hàng ?
Lý Mân than thở.
Hồ Lân đại khái rất vui vẻ. Tuy hắn không cười, nhưng miệng cong cong, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.
Hắn đi tới gần, vỗ vào mông Lý Mân một cái : “Lý Mân, ta đi mua bữa sáng cho nàng.”
Lý Mân đang suy nghĩ tâm sự, mông đột ngột tê rần, nàng lập tức tỉnh lại, vội nói: “Không cần, trong tủ lạnh có cơm thừa tối hôm qua, ngươi đi hâm nóng đi.”
Hồ Lân xoay người, liếc Lý Mân một cái, cười cười đi ra.
Lý Mân mơ mơ màng màng nằm bò ở trên giường, trước hết nghĩ : Hồ Lân cười như thế nhìn thật quái. Tiếp đó, Lý Mân xoa xoa mông: sao mông lại đau vậy ta ? (Kui: haha, lần này tỷ bị cảnh cáo thế thui, may nhá. Lý Mân: cảnh cáo vì chuyện gì, ta làm sai gì sao? Kui:…)
Hồ Lân chuẩn bị bữa sáng thật tốt, lúc này mới gọi Lý Mân.
Lý Mân ngồi xuống ghế, phát hiện Hồ Lân hâm nóng bánh trôi hấp rượu và bánh bao, tìm thấy cả cánh gà ướp tiêu Lý Mân làm hôm qua, còn làm thêm dưa chuột trộn giấm tỏi.
Lý Mân nếm, cảm thấy dưa chuột Hồ Lân làm ăn rất ngon, liền khen một câu : “Không nghĩ tới ngươi còn biết làm thức ăn a !”
Hồ Lân đang dùng thìa múc bánh trôi hấp rượu, nghe vậy liền nói : “Có một kiếp nàng không biết nấu ăn, cơm đều do ta làm.”
"Ách ——" - Lý Mân vẫn cảm thấy không thể tiêu hóa sự thực này – “Hai chúng ta đúng như ngươi nói, làm vợ chồng nhiều năm thế sao?”
Hồ Lân không ngẩng đầu lên – “Đương nhiên là thật, ta lừa nàng làm cái gì.”
Lý Mân nhìn khuôn mặt thanh lệ của hắn, vẫn không sao cảm thấy là thực.
Ăn xong bữa sáng, Lý Mân và Hồ Lân cùng nhau thu dọn bát đũa.
Lúc Lý Mân rửa bát, Hồ Lân đứng một bên phụ nàng.
Lúc hai người cùng nhau rời khỏi nhà đón ánh nắng, Lý Mân cảm thấy Hồ Lân không giống trước, nàng cảm thấy lúc sáng Hồ Lân vẫn có hình dạng thiếu niên, sau một bữa cơm liền biến thành hình dáng thanh niên. Lý Mân vội hỏi : “Hồ Lân, hình như ngươi biến già thêm chút ?”
Hồ Lân không nhìn nàng, trên mặt rất bình tĩnh : “Ta sẽ luôn cùng nàng, nàng già đi, ta sẽ cùng nàng biến già.”
Nhất thời Lý Mân có chút cảm giác rung động không biết tên trong tâm can. Nàng yên lặng lặp lại câu nói kia —— “Ta sẽ luôn cùng nàng, nàng già đi, ta sẽ cùng nàng biến già.”
Buổi sáng, việc làm ăn của tiệm không quá bận, Hồ Lân ra ngoài một chuyến, mãi đến giữa trưa mới trở về.
Đến buổi chiều, Lý Mân đưa tiền bán trang sức giao cho Hồ Lân, để Hồ Lân gửi tiền vào tài khoản ngân hàng của mình, Hồ Lân cầm bọc tiền đi.
Buổi tối trở về nhà, trên truyền hình có tiết mục giám định bảo vật, thấy Hồ Lân xem rất nghiêm túc.
Lý Mân đi bổ quả dưa hấu, nàng và Hồ Lân mỗi người một nửa, cầm thìa múc ăn.
Trong tiết mục có người đưa ra một cái bình tròn bằng sứ men xanh da trời, chuyên gia đang định giá.
Chuyên gia xác định cái bình sứ Thanh Hoa này thực đúng là Vương Bộ Thanh Hoa, ước lượng giá trị rất cao, khoảng trên dưới một trăm vạn.
Bộ dạng Hồ Lân rất bình tĩnh, Lý Mân ngồi một bên nghe, không nhịn được hâm mộ nói: “Người này thực may mắn a, nếu không ngày mai hai chúng ta cũng đem nhà kho dọn dẹp chút, không chừng cũng có thể nhảy ra một cái bình sứ Thanh Hoa.”
Hồ Lân liếc Lý Mân : “Chúng ta cũng có Vương Bộ Thanh Hoa.”
Lý Mân nhìn tay hắn biến ra một cái bình trà sứ Thanh Hoa, nhất thời ngây người.
Hồ Lân đặt bình trà trên bàn, tiếp tục xem truyền hình.
Trái tim Lý Mân phanh phanh nhảy loạn, đi tới bên Hồ Lân : “Cái này ngươi biến đâu ra vậy ? Sẽ không phải phép che mắt chứ ?”
Hồ Lân liếc nàng một cái : “Đây là của nàng mua ở thời dân quốc a! Còn kèm theo sáu chén trà nữa.”
Tay hắn duỗi ra, không biết làm thế nào liền xuất hiện một cái chén trà nhỏ màu xanh đáy trắng.
Sau khi bày sáu chén trà ở trên bàn, Lý Mân nhào tới, chăm chú nhìn, phát hiện bình trà và tách trà đều có hoa xanh đáy trắng, nhìn qua có chút cổ, trong đó trên hai chén trà đều có đường vân tinh tế.
Nàng nhìn Hồ Lân : “Thực là Vương Bộ Thanh Hoa?”
Hồ Lân uể oải liếc nàng một cái, không nói chuyện.
Lý Mân giật mình quá mức, lầm bầm lầu bầu : “Chẳng lẽ thực có cái gọi là cửu sinh cửu thế ?”
Nàng truy vấn Hồ Lân : “Thứ gì ngươi cũng giữ lại?”
Mắt Hồ Lân vẫn nhìn màn ảnh ti vi : “Thứ nàng thích thôi.”
Lý Mân: “…”
Chuyện cổ tích của nàng và Hồ Lân, dường như rung động đến tâm can, nhưng đối với nàng mà nói lại không có chút cảm giác chân thật.
Hồ Lân ăn hết sạch dưa hấu : “Muốn bán hay không?”
Lý Mân nhíu mày: “Không cần bán, hiện tại cũng không thiếu tiền.”
Trực giác nàng cảm thấy mấy cái này đối với Hồ Lân đều là vật kỷ niệm trân quý, vẫn không bán tốt hơn.
Hồ Lân liếc nàng : “Ta nghe lời nàng.”
Lại nói : “Mấy thứ này nàng thu lại đi.”
Lý Mân trân trọng đem bộ ấm trà Vương Bộ Thanh Hoa cất ở ngăn tủ trong phòng ngủ.
Lúc tắm rửa, Lý Mân vừa xoa rửa sơ sơ cho Tiểu Hồ Tiên, vừa cảm thán : “Tiểu hồ ly, hiện tại hai chúng ta có tính là phú hộ trăm vạn không ? Nghĩ mà xem ! Hà hà!”
Tuy rằng Vương Bộ Thanh Hoa kia không thể cầm đi bán lấy tiền, nhưng Lý Mân vẫn có cảm giác kích động và hưng phấn vì đã trở thành mầm non phú hộ trong tay có trăm vạn.
Tiểu hồ ly dùng miệng cọ cọ lòng bàn tay nàng.
Hắn thích nhất Lý Mân tắm rửa cho hắn, mặc dù trải qua chín kiếp, nhưng cơ hội Lý Mân tự mình tắm rửa cho hắn cũng không nhiều.
Xem ra Lý Đông Thanh thực sự tức giận, đoạn thời gian này không có liên hệ với Lý Mân. Lý Mân biết tỉ tỉ thực tức giận, nghĩ sẽ đợi tỉ tỉ nguôi bớt rồi đi xin lỗi tỉ tỉ.
Dù sao Trình Trừng kia đại khái cũng không vừa ý Lý Mân, cũng không gọi điện thoại.
Tháng 8, tiệm giày trẻ em Ong Vàng cần nhập hàng mùa thu đã đặt trên tỉnh, Lý Mân đương nhiên muốn đi nhập hàng.
Tiếp đó, nàng hỏi Hồ Lân có muốn đi cùng không.
Gần đây Hồ Lân thường tự đi dạo, hương vị thanh nhã như tiên kia dần dần nhạt đi, nhìn qua càng lúc càng giống người của thế giới này. Hắn đang sắp xếp giày trong tiệm, nghe Lý Mân nói vậy, xoay người hỏi Lý Mân: “Hiện tại Vương Bồi Vũ kia ở trên tỉnh?”
“Đúng a, hắn còn đang huấn luyện ở trường cảnh sát.”
Hồ Lân : “Vậy ta cũng đi.”
Những người giống Lý Mân muốn đi lên tỉnh nhập hàng buôn bán, hầu như đều tới bến xe Tân Hoa Thương Thành chọn xe buýt có giường nằm, xuất phát lúc 11 giờ tối, ngủ qua một đêm, rạng sáng sẽ tới tỉnh, sau đó vội vã đi nhập hàng bán lẻ lúc 6 giờ.
Lý Mân chuẩn bị gọi điện thoại đặt vé. Giống như trên báo giá, giá vé là tám mươi đồng, lượt đi năm mươi, lượt về ba mươi.
Nàng nhìn nhìn Hồ Lân, có ý muốn tiết kiệm tiền, dùng khẩu khí như đùa nói : “Hồ Lân, hay ngươi biến thành tiểu hồ ly, như vậy chúng ta lên tỉnh chỉ mất tiền một vé.”
Hồ Lân liếc nàng một cái, hừ một tiếng coi như đồng ý.
Lý Mân khó gặp dịp nổi hứng keo kiệt, tiết kiệm được tám mươi đồng, vui vẻ lắm lắm, đặt vé xong liền ngâm nga hát, sau đó đến phòng kho sắp xếp hàng hóa.
Hồ Lân trông tiệm, nghe Lý Mân ngâm nga cái gì mà “…Ngoài việc nghĩ tới ngươi, ngoài việc yêu ngươi, cái gì ta cũng đồng ý…”, hắn cảm thấy cuộc sống như vậy thật bình yên hạnh phúc, không tự chủ được mỉm cười.
Lý Mân cho rằng hắn biến thành hồ ly để tiết kiệm tiền, vẫn còn vui vẻ, lại không biết hắn thật ra rất thích biến về nguyên hình để dính cạnh nàng, quang minh chính đại dán lên người nàng, gần nàng, dựa vào nàng, ngửi hương vị tốt đẹp kia trên thân nàng…
Từ sau lần trước nàng ra đi, hắn đã đợi nàng hơn sáu mươi năm, là sáu mươi năm cô độc lạnh lẽo không có nàng, luôn gặm nhấm lòng hắn.
Một kiếp này phí nhiều năm như vậy, thực không dễ dàng tìm thấy nàng, hắn hận không thể lúc nào cũng dán lên người nàng…
Lý Mân không biết, nhưng hắn biết, hắn cũng sẽ cho nàng biết, cảm tình của hắn đối với nàng trăm ngàn năm qua là thế nào.
Lý Mân gọi điện cho Mã Hiểu Nam, kêu Mã Hiểu Nam tới, dặn dò kĩ càng một phen.
Đã một thời gian Mã Hiểu Nam không tới đây, nàng nhìn thấy Hồ Lân, kinh ngạc quá đỗi.
Lý Mân cười giới thiệu : “Đây là bạn trai ta, Hồ Lân.”
Tính Mã Hiểu Nam vô tư, cũng cười đáp : “Mân tỉ, bạn trai tỉ cũng thật đẹp trai!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.