Chương 15
Trục Du 2
29/07/2023
Phong Ly có ý tránh né chuyện này, y liền nói lảng sang chuyện khác.
“ Tịch Linh, tâm pháp cô dạy ta rất hữu hiệu, là cô tạo ra sao?”
“ Ừm, ta cũng từng tu tiên, đây là thứ ta sử dụng khi gặp tâm bất định có khả năng an thần không tệ, giữ vững căn cơ của ngài là tốt rồi”
Phong Ly ngẩn người nhìn nàng ta, giống như thoáng qua trong tâm trí thấy được một nữ nhân cầm kiếm đứng trên tầng mây, dịu dàng dang tay ôm lấy cả tam giới.
Mắt phượng nhu hòa, liếc mắt vô tình cũng có thể dễ dàng chạm đến chỗ sâu trong lòng người...y từ nhỏ cho đến bây giờ chưa từng nhìn thấy người như thế, một động tác cũng có thể làm người khác dao động từ trong tâm.
“ Ta- ta đi nấu thuốc cho cô-“
“ Phong Ly”
Tiểu Phong Ly muốn chạy đi liền bị nàng gọi lại, Tịch Linh nói với y trong thời gian 2 ngày qua có Sương Ngọc đến tìm bên ngoài kết giới.
“ Thúc ấy?!Tịch Linh-“
“ Không sao, ta vẫn ở trong tiểu viện, ngài ấy ở bên ngoài đứng đợi ngài nhưng không có xông vào, chỉ đợi một lát liền đi”
Phong Ly gật đầu: “ Để ta đi tìm thúc ấy trước, một lát sẽ về nói chuyện với cô”
“ Đi đi”. Truyện Đoản Văn
Phong Ly lập tưc hóa thành luồng sáng bay vụt đi, hướng đến Tĩnh Hòa điện chủ ở nơi cao nhất, nàng cũng thở dài nhìn gió nhẹ lướt trên vai, một cánh hoa rơi xuống lòng tay của Tịch Linh... chạm vào mềm mại kì diệu, tâm tình của nàng cũng có một chút thả lỏng.
...............
“ Thúc thúc!”
Phong Ly vọt vào bên trong, như một cơn gió thoắt cái đã cười rạng rỡ đứng trước thư án của Sương Ngọc.
“ Hôm qua người đến tìm con sao?”
“...”
Thúc thúc vẫn im lặng đến lạnh nhạt cầm bút viết gì đó trên giấy, không khí đột nhiên trở nên nặng nề, Ly nhi biết hắn tức giận liền im lặng, đi đến cái bàn nhỏ ở dưới ngồi xuống.
Mỗi lần tức giận, thúc thúc sẽ không để ý đến Ly nhi, bình thường hắn vẫn rất lạnh nhạt, chỉ là khi tức giận lại thêm vài phần đáng sợ chỉ có Phong Ly mới nhận ra.
Tiểu Phong Ly yên lặng chờ đợi, hồng vân trôi trên trời như sóng triều... liên tục không ngừng không nghỉ, cho đến khi chiều tàn đỏ rực, Phong Ly vẫn yên lặng ngồi trong Tĩnh Hòa điện.
Cạch!!
Cuối cùng Sương Ngọc cũng dừng bút, hắn ngước mắt lên nhìn Phong Ly nằm dài trên bàn, an tĩnh nhắm mắt, hơi thở đều đặn.
Thân hình cao lớn của hắn phủ xuống Ly nhi, nhẹ nhàng ôm y lên xoay người đi thẳng vào trong phòng trong điện,cẩn thận đặt con sâu ngủ kia trên giường, Phong Ly chỉ động một chút rồi lại ngủ tiếp. Sương Ngọc yên lặng ngồi bên giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Đã quá nửa đêm, Phong Ly từ Tĩnh Hòa điện không về... nàng đoán chừng đứa trẻ kia sẽ không về trong đêm nay. Tịch Linh rời khỏi tiểu viện đến chỗ vườn hoa rộng lớn của điện chủ, thiếu nữ nằm xuống thảm cỏ rộng lạnh ngắt, ngắm nhìn trăng sao huyền ảo đầy trời, cảm nhận mùi hương dịu dàng của quỳnh lan...
Đời người của nàng rốt cuộc có bao nhiêu khoảnh khắc bình yên như giây phút trước mắt.
Đợi cho đến Phong Ly dỗ dành thúc thúc của hắn xong cũng là trưa ngày hôm sau, y trở về liền đi tìm Tịch Linh nói chuyện.
Cứ lặp lại như thế, Phong Ly đi dỗ thúc thúc giận dỗi của y, luyện tâm pháp rồi lại nói chuyện với Tịch Linh, nàng cũng kể cho hắn một số chuyện ở nhân gian... Bình lặng như thế không kéo dài được bao lâu.
Hôm nay là sinh thần của Phong Ly, mọi người vui mừng, cả nàng cũng chúc mừng cho hắn.
Ngày hội hôm nay đặc biệt lớn, ngoài chuyện sinh thần của Phong Ly ra còn có cả các tông môn tụ lại, nói chuyện về chuyện Thiên Đạo nổi dậy ở hoàng cung Đông Chu, Truy hồn đại ngọc lóe lên rồi lại chợt tắt. Sau lễ sinh thần, Phong Ly cũng sẽ tham gia họp nhị với các tiên môn khác cùng với Sương Ngọc.
Dù sao Trạch Linh môn cũng là một đại môn phái đứng nhất nhì tu chân, không ai không kính, không ai không đến.
Trong Dĩ Lạc điện chỉ có 2 người, Tịch Linh nhìn hắn từ trên xuống dưới, khẽ lắc đầu:
“Quá lòe loẹt, đổi một bộ khác”
“...”
Đã là lần thứ 14 nàng bắt Phong Ly thay y phục, cho đến khi nàng tự mình chọn cho hắn một bộ thanh y.
Sinh thần của thiếu niên tươi sáng, sao phải cứ ăn mặc như một lão tiền bối già dặn làm gì? Tịch Linh chọn cho y một bộ thanh y dịu dàng nhã nhặn nhưng tuyệt đối mười phần tôn quý.
“ Phong Ly, sinh thần vui vẻ”
Tịch Linh xoa đầu Phong Ly, y nhìn nàng cười rộ lên, dung mạo thiếu niên càng rực rỡ, Tịch Linh cũng cười, vẫy tay tạm biệt hắn ở Dĩ Lạc điện.
Cho đến khi thiếu niên mất hút, nàng cũng phải chuẩn bị rời khỏi Vân Di. Tịch Linh giữ lời hứa ở đây cho đến sinh thần của Phong Ly, lời hứa đã thành, nàng thực sự không có lí do gì ở đây nữa.
Đùng!!!
“!!!”
Va chạm cực lớn xuất hiện ngay bên ngoài kết giới, mạnh đến nỗi nàng cảm thấy cả cái điện lớn này cũng rung chuyển.
Tịch Linh quay đầu lại liền sững người. Sương Ngọc đứng trên kiếm, giống như nhìn xuyên qua cả cấm chế bảo hộ ghim chặt ánh mắt lên người nàng.
“ Tịch Linh, tâm pháp cô dạy ta rất hữu hiệu, là cô tạo ra sao?”
“ Ừm, ta cũng từng tu tiên, đây là thứ ta sử dụng khi gặp tâm bất định có khả năng an thần không tệ, giữ vững căn cơ của ngài là tốt rồi”
Phong Ly ngẩn người nhìn nàng ta, giống như thoáng qua trong tâm trí thấy được một nữ nhân cầm kiếm đứng trên tầng mây, dịu dàng dang tay ôm lấy cả tam giới.
Mắt phượng nhu hòa, liếc mắt vô tình cũng có thể dễ dàng chạm đến chỗ sâu trong lòng người...y từ nhỏ cho đến bây giờ chưa từng nhìn thấy người như thế, một động tác cũng có thể làm người khác dao động từ trong tâm.
“ Ta- ta đi nấu thuốc cho cô-“
“ Phong Ly”
Tiểu Phong Ly muốn chạy đi liền bị nàng gọi lại, Tịch Linh nói với y trong thời gian 2 ngày qua có Sương Ngọc đến tìm bên ngoài kết giới.
“ Thúc ấy?!Tịch Linh-“
“ Không sao, ta vẫn ở trong tiểu viện, ngài ấy ở bên ngoài đứng đợi ngài nhưng không có xông vào, chỉ đợi một lát liền đi”
Phong Ly gật đầu: “ Để ta đi tìm thúc ấy trước, một lát sẽ về nói chuyện với cô”
“ Đi đi”. Truyện Đoản Văn
Phong Ly lập tưc hóa thành luồng sáng bay vụt đi, hướng đến Tĩnh Hòa điện chủ ở nơi cao nhất, nàng cũng thở dài nhìn gió nhẹ lướt trên vai, một cánh hoa rơi xuống lòng tay của Tịch Linh... chạm vào mềm mại kì diệu, tâm tình của nàng cũng có một chút thả lỏng.
...............
“ Thúc thúc!”
Phong Ly vọt vào bên trong, như một cơn gió thoắt cái đã cười rạng rỡ đứng trước thư án của Sương Ngọc.
“ Hôm qua người đến tìm con sao?”
“...”
Thúc thúc vẫn im lặng đến lạnh nhạt cầm bút viết gì đó trên giấy, không khí đột nhiên trở nên nặng nề, Ly nhi biết hắn tức giận liền im lặng, đi đến cái bàn nhỏ ở dưới ngồi xuống.
Mỗi lần tức giận, thúc thúc sẽ không để ý đến Ly nhi, bình thường hắn vẫn rất lạnh nhạt, chỉ là khi tức giận lại thêm vài phần đáng sợ chỉ có Phong Ly mới nhận ra.
Tiểu Phong Ly yên lặng chờ đợi, hồng vân trôi trên trời như sóng triều... liên tục không ngừng không nghỉ, cho đến khi chiều tàn đỏ rực, Phong Ly vẫn yên lặng ngồi trong Tĩnh Hòa điện.
Cạch!!
Cuối cùng Sương Ngọc cũng dừng bút, hắn ngước mắt lên nhìn Phong Ly nằm dài trên bàn, an tĩnh nhắm mắt, hơi thở đều đặn.
Thân hình cao lớn của hắn phủ xuống Ly nhi, nhẹ nhàng ôm y lên xoay người đi thẳng vào trong phòng trong điện,cẩn thận đặt con sâu ngủ kia trên giường, Phong Ly chỉ động một chút rồi lại ngủ tiếp. Sương Ngọc yên lặng ngồi bên giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Đã quá nửa đêm, Phong Ly từ Tĩnh Hòa điện không về... nàng đoán chừng đứa trẻ kia sẽ không về trong đêm nay. Tịch Linh rời khỏi tiểu viện đến chỗ vườn hoa rộng lớn của điện chủ, thiếu nữ nằm xuống thảm cỏ rộng lạnh ngắt, ngắm nhìn trăng sao huyền ảo đầy trời, cảm nhận mùi hương dịu dàng của quỳnh lan...
Đời người của nàng rốt cuộc có bao nhiêu khoảnh khắc bình yên như giây phút trước mắt.
Đợi cho đến Phong Ly dỗ dành thúc thúc của hắn xong cũng là trưa ngày hôm sau, y trở về liền đi tìm Tịch Linh nói chuyện.
Cứ lặp lại như thế, Phong Ly đi dỗ thúc thúc giận dỗi của y, luyện tâm pháp rồi lại nói chuyện với Tịch Linh, nàng cũng kể cho hắn một số chuyện ở nhân gian... Bình lặng như thế không kéo dài được bao lâu.
Hôm nay là sinh thần của Phong Ly, mọi người vui mừng, cả nàng cũng chúc mừng cho hắn.
Ngày hội hôm nay đặc biệt lớn, ngoài chuyện sinh thần của Phong Ly ra còn có cả các tông môn tụ lại, nói chuyện về chuyện Thiên Đạo nổi dậy ở hoàng cung Đông Chu, Truy hồn đại ngọc lóe lên rồi lại chợt tắt. Sau lễ sinh thần, Phong Ly cũng sẽ tham gia họp nhị với các tiên môn khác cùng với Sương Ngọc.
Dù sao Trạch Linh môn cũng là một đại môn phái đứng nhất nhì tu chân, không ai không kính, không ai không đến.
Trong Dĩ Lạc điện chỉ có 2 người, Tịch Linh nhìn hắn từ trên xuống dưới, khẽ lắc đầu:
“Quá lòe loẹt, đổi một bộ khác”
“...”
Đã là lần thứ 14 nàng bắt Phong Ly thay y phục, cho đến khi nàng tự mình chọn cho hắn một bộ thanh y.
Sinh thần của thiếu niên tươi sáng, sao phải cứ ăn mặc như một lão tiền bối già dặn làm gì? Tịch Linh chọn cho y một bộ thanh y dịu dàng nhã nhặn nhưng tuyệt đối mười phần tôn quý.
“ Phong Ly, sinh thần vui vẻ”
Tịch Linh xoa đầu Phong Ly, y nhìn nàng cười rộ lên, dung mạo thiếu niên càng rực rỡ, Tịch Linh cũng cười, vẫy tay tạm biệt hắn ở Dĩ Lạc điện.
Cho đến khi thiếu niên mất hút, nàng cũng phải chuẩn bị rời khỏi Vân Di. Tịch Linh giữ lời hứa ở đây cho đến sinh thần của Phong Ly, lời hứa đã thành, nàng thực sự không có lí do gì ở đây nữa.
Đùng!!!
“!!!”
Va chạm cực lớn xuất hiện ngay bên ngoài kết giới, mạnh đến nỗi nàng cảm thấy cả cái điện lớn này cũng rung chuyển.
Tịch Linh quay đầu lại liền sững người. Sương Ngọc đứng trên kiếm, giống như nhìn xuyên qua cả cấm chế bảo hộ ghim chặt ánh mắt lên người nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.