Chương 5
Trục Du 2
29/07/2023
Không dám nhìn con giống như cha con, đạp lên xác của những huynh đệ tỷ muội cùng nhau lớn lên trong Tử Anh điện năm xưa.Nhà đế vương vô tình, những đứa trẻ nàng dạy dỗ năm xưa cả 7 người thì 2 người quy thuận Cách Tinh, còn lại đều bị hắn giết sạch.
Ngày hôm đó hắn một thân đầy máu trong ngày giông gió đến Tử Anh điện khóc với nàng, hắn giải thích rất nhiều thứ... nói với nàng rằng bọn họ có thể có nguy cơ sẽ mưu phản, nói rằng hắn chỉ muốn đứng trên ngôi vị cao nhất để che chở cho cả Tử Anh điện.
Tịch Linh chỉ ừm một tiếng bảo hắn về đi, nàng mệt rồi. Thật ra Tịch Linh cảm thấy chính mình không có tư cách can dự vào, bởi vì đây là gia sự của hoàng đế, là quốc sự của Đông Chu...
Chỉ là nàng vẫn nhớ những câu nói ngây thơ của những đứa trẻ năm xưa, chúng nói rằng... không muốn làm người trong hoàng thất, muốn ra thế giới bên ngoài sống một đời như người bình thường, nông dân trồng rau
nuôi cá, thương nhân buôn bán nhỏ lẻ, cưới chồng gả vợ.
Chúng chỉ muốn làm một người bình thường.
Chỉ tiếc rằng... Cách Tinh không muốn lắng nghe huynh muội của mình, không thể trách ai cả.
.....
Cuối cùng cũng đến tháng năm Vũ Ngộ xuất đầu lộ diện, bắt đầu tranh đấu vương vị, bọn trẻ ở cùng nàng dần dần trưởng thành rồi rời đi, một phần học được đạo pháp ra ngoài chu du, một phần chén ghét tranh đấu mà sống một cuộc sống bình thường, một phần ở lại phò trợ cho Vũ Ngộ.
Nàng lại một mình ở Tử Anh điện, lim dim mơ màng trước không khí tĩnh lặng này.
Lăng Chân và Cách Tinh ở đằng xa nhìn thiếu nữ nằm trên ghế dài, đẹp như mộng ảo. Tịch Linh vẫn ở lại nơi này... nhưng bọn họ vẫn cảm thấy có gì đó sắp vụt ra khỏi bàn tay.
Một biến cố đã diễn ra, hoàng hậu – chính thê của Cách Tinh đã đến trước Tử Anh điện.
Tiếng gõ cửa bên ngoài rất lớn, Tử Anh vừa bị một trận bệnh cũng phải lê người ra bên ngoài mở cửa.
Thê tử của Cách Tinh rất xinh đẹp, phong phạm của mẫu nghi thiên hạ bắn ra khắp phía... cao cao tại thượng ngồi trên nghi trượng nhìn xuống Tịch Linh.
Thì ra... Vũ Ngộ đã làm một vị hoàng tử có sức ảnh hưởng trong triều, cạnh tranh thái tử càng lúc càng
kịch liệt, xuất thân của Vũ Ngộ bị lôi ra ngoài xem xét, đã xem xét đến nàng rồi.
Tử Anh điện có điểm đáng ngờ, cung nhân bên trong nghi ngờ dùng yêu đạo mê hoặc quân vương và hoàng tử, bắt đi xét xử.
Tịch Linh nghe xong phụng chỉ của hoàng hậu, không khỏi thở dài...
Không ngờ ngày này lại đến nhanh như thế
Tịch Linh đang ngẩn người bất ngờ bị đẩy một cái, tay ngọc trực tiếp chà xuống nền gạch cứng rắn, lập tức tứa máu.
Máu...
Sắc mặt nàng lập tức trắng bệch, tức khắc dùng sức xé toạc mảnh váy rồi quấn chặt vết thương lại, động tác cực kì nhanh, không tới 2 cái chớp mắt liền đã làm cho máu ngưng chảy.
Từ khi nàng trú ngụ trong Tử Anh điện có bị thương cũng không sao, vì Tử Anh điện có kết giới của tổ tông thiên hoàng... thứ nghịch thiên đó che giấu toàn bộ khí tức của nàng khỏi nhân thế, có dùng Truy Hồn đại ngọc cũng không thể tìm ra, bảo hộ nàng bình bình an an ở đây.
Nhưng bây giờ... bầu trời dần nhiễm mây đen vần vũ, nàng rời khỏi kết giới liền đổ máu, với lượng công đức từ huyết chiến Hồng triều của nàng... thiên đạo chắc chắn sẽ tức giận, vô tình để lộ vị trí của nàng.
Tịch Linh ngửa đầu lên trời, dùng cả linh thức yếu ớt của mình để cầu xin: “ Thiên đạo, ta biết người lo lắng cho ta... nhưng ta muốn không dính líu đến quá nhiều chuyện...”
“...”
Từ trên cao nhìn xuống, nàng vì Hồng Triều đạo ngục từ một thần nữ an định cả tam giới, bây giờ không bằng cả phàm nhân. Thiên đạo tồn tại, còn đạo ngục bị trấn áp cũng là công đức của thần nữ Tịch Linh và hộ thần Cửu Lan.
"..."
Gió dần dần lặng xuống, khẽ lui cả hắc vân... mây hồng như lưu luyến cả Tịch Linh, nhẹ nhàng trôi trên trời...
Tịch Linh khẽ cúi đầu cảm tạ, qua sự nguy hiểm gang tấc đó mới thở ra một chút.
Khoảnh khắc giông gió kéo đến rồi lại tan biến ngay lập tức làm bọn họ ngờ ra, nhưng giống như nghi thần nghi quỷ không bằng nghi người... Tịch Linh dùng cả yêu pháp, bị đưa đi ngay lập tức.
Ngồi trong ngục thì Tịch Linh mới biết rằng hoàng đế, Vũ Ngộ với Lăng Chân xuất cung thị sát, động thái coi như tuyên bố rằng hoàng đế yêu thích vị hoàng tử này, địa vị của con trai Hoàng
hậu bị đe dọa... cô ấy chó cùng rứt giậu cũng phải.
Nếu Vũ Ngộ bị một kẻ yêu ma quỷ quái như nàng nuôi dưỡng, thằng bé chắc chắn sẽ bị nghi ngờ dùng yêu thuật mê hoặc quân thượng. ngôn tình hài
Nhưng mà... ai thông minh cũng thông minh không bằng hoàng đế.
Cách Tinh muốn dùng nàng diệt bè phái của hoàng hậu rồi...
Đời đời tiên hoàng đế đều bảo hộ nàng, hoàng hậu phạm tội bất kính tổ tiên, xuất xàm ngôn sỉ nhục và phạm thượng tổn hại thân thể bậc trưởng bối có danh khai quốc... còn làm được hoàng hậu mới là lạ đấy.
Phạm thượng? Cách Tinh à Cách Tinh.. con lợi dụng ta, vậy đến cùng ai mới là người phạm thượng đây?
Ngày hôm đó hắn một thân đầy máu trong ngày giông gió đến Tử Anh điện khóc với nàng, hắn giải thích rất nhiều thứ... nói với nàng rằng bọn họ có thể có nguy cơ sẽ mưu phản, nói rằng hắn chỉ muốn đứng trên ngôi vị cao nhất để che chở cho cả Tử Anh điện.
Tịch Linh chỉ ừm một tiếng bảo hắn về đi, nàng mệt rồi. Thật ra Tịch Linh cảm thấy chính mình không có tư cách can dự vào, bởi vì đây là gia sự của hoàng đế, là quốc sự của Đông Chu...
Chỉ là nàng vẫn nhớ những câu nói ngây thơ của những đứa trẻ năm xưa, chúng nói rằng... không muốn làm người trong hoàng thất, muốn ra thế giới bên ngoài sống một đời như người bình thường, nông dân trồng rau
nuôi cá, thương nhân buôn bán nhỏ lẻ, cưới chồng gả vợ.
Chúng chỉ muốn làm một người bình thường.
Chỉ tiếc rằng... Cách Tinh không muốn lắng nghe huynh muội của mình, không thể trách ai cả.
.....
Cuối cùng cũng đến tháng năm Vũ Ngộ xuất đầu lộ diện, bắt đầu tranh đấu vương vị, bọn trẻ ở cùng nàng dần dần trưởng thành rồi rời đi, một phần học được đạo pháp ra ngoài chu du, một phần chén ghét tranh đấu mà sống một cuộc sống bình thường, một phần ở lại phò trợ cho Vũ Ngộ.
Nàng lại một mình ở Tử Anh điện, lim dim mơ màng trước không khí tĩnh lặng này.
Lăng Chân và Cách Tinh ở đằng xa nhìn thiếu nữ nằm trên ghế dài, đẹp như mộng ảo. Tịch Linh vẫn ở lại nơi này... nhưng bọn họ vẫn cảm thấy có gì đó sắp vụt ra khỏi bàn tay.
Một biến cố đã diễn ra, hoàng hậu – chính thê của Cách Tinh đã đến trước Tử Anh điện.
Tiếng gõ cửa bên ngoài rất lớn, Tử Anh vừa bị một trận bệnh cũng phải lê người ra bên ngoài mở cửa.
Thê tử của Cách Tinh rất xinh đẹp, phong phạm của mẫu nghi thiên hạ bắn ra khắp phía... cao cao tại thượng ngồi trên nghi trượng nhìn xuống Tịch Linh.
Thì ra... Vũ Ngộ đã làm một vị hoàng tử có sức ảnh hưởng trong triều, cạnh tranh thái tử càng lúc càng
kịch liệt, xuất thân của Vũ Ngộ bị lôi ra ngoài xem xét, đã xem xét đến nàng rồi.
Tử Anh điện có điểm đáng ngờ, cung nhân bên trong nghi ngờ dùng yêu đạo mê hoặc quân vương và hoàng tử, bắt đi xét xử.
Tịch Linh nghe xong phụng chỉ của hoàng hậu, không khỏi thở dài...
Không ngờ ngày này lại đến nhanh như thế
Tịch Linh đang ngẩn người bất ngờ bị đẩy một cái, tay ngọc trực tiếp chà xuống nền gạch cứng rắn, lập tức tứa máu.
Máu...
Sắc mặt nàng lập tức trắng bệch, tức khắc dùng sức xé toạc mảnh váy rồi quấn chặt vết thương lại, động tác cực kì nhanh, không tới 2 cái chớp mắt liền đã làm cho máu ngưng chảy.
Từ khi nàng trú ngụ trong Tử Anh điện có bị thương cũng không sao, vì Tử Anh điện có kết giới của tổ tông thiên hoàng... thứ nghịch thiên đó che giấu toàn bộ khí tức của nàng khỏi nhân thế, có dùng Truy Hồn đại ngọc cũng không thể tìm ra, bảo hộ nàng bình bình an an ở đây.
Nhưng bây giờ... bầu trời dần nhiễm mây đen vần vũ, nàng rời khỏi kết giới liền đổ máu, với lượng công đức từ huyết chiến Hồng triều của nàng... thiên đạo chắc chắn sẽ tức giận, vô tình để lộ vị trí của nàng.
Tịch Linh ngửa đầu lên trời, dùng cả linh thức yếu ớt của mình để cầu xin: “ Thiên đạo, ta biết người lo lắng cho ta... nhưng ta muốn không dính líu đến quá nhiều chuyện...”
“...”
Từ trên cao nhìn xuống, nàng vì Hồng Triều đạo ngục từ một thần nữ an định cả tam giới, bây giờ không bằng cả phàm nhân. Thiên đạo tồn tại, còn đạo ngục bị trấn áp cũng là công đức của thần nữ Tịch Linh và hộ thần Cửu Lan.
"..."
Gió dần dần lặng xuống, khẽ lui cả hắc vân... mây hồng như lưu luyến cả Tịch Linh, nhẹ nhàng trôi trên trời...
Tịch Linh khẽ cúi đầu cảm tạ, qua sự nguy hiểm gang tấc đó mới thở ra một chút.
Khoảnh khắc giông gió kéo đến rồi lại tan biến ngay lập tức làm bọn họ ngờ ra, nhưng giống như nghi thần nghi quỷ không bằng nghi người... Tịch Linh dùng cả yêu pháp, bị đưa đi ngay lập tức.
Ngồi trong ngục thì Tịch Linh mới biết rằng hoàng đế, Vũ Ngộ với Lăng Chân xuất cung thị sát, động thái coi như tuyên bố rằng hoàng đế yêu thích vị hoàng tử này, địa vị của con trai Hoàng
hậu bị đe dọa... cô ấy chó cùng rứt giậu cũng phải.
Nếu Vũ Ngộ bị một kẻ yêu ma quỷ quái như nàng nuôi dưỡng, thằng bé chắc chắn sẽ bị nghi ngờ dùng yêu thuật mê hoặc quân thượng. ngôn tình hài
Nhưng mà... ai thông minh cũng thông minh không bằng hoàng đế.
Cách Tinh muốn dùng nàng diệt bè phái của hoàng hậu rồi...
Đời đời tiên hoàng đế đều bảo hộ nàng, hoàng hậu phạm tội bất kính tổ tiên, xuất xàm ngôn sỉ nhục và phạm thượng tổn hại thân thể bậc trưởng bối có danh khai quốc... còn làm được hoàng hậu mới là lạ đấy.
Phạm thượng? Cách Tinh à Cách Tinh.. con lợi dụng ta, vậy đến cùng ai mới là người phạm thượng đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.