Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử
Chương 193: Có những món nợ máu
Ss Tần
17/01/2024
Hạ Thiên ngước mắt lên nhìn: “Triều Tiền Tân đã biến thành triều Đại Hạ rồi, toàn bộ thiên hạ đều là người của Hạ Chu, ngươi có giết hết nổi không?”
“Ha ha ha...”
Vô Diện Nhân cười có phần điên cuồng: “Vậy thì giết được kẻ nào hay kẻ đó.”
“Có những món nợ máu nhất định phải trả bằng máu”
“Có những mối thù nhất định phải dùng mạng để trả.”
“Có rất nhiều huynh đệ vẫn luôn chờ ta đưa kẻ thù của bọn họ xuống dưới âm tào địa phủ gặp bọn họ, sao ta có thể để bọn họ thất vọng được?”
“Thù nước mất nhà tan nhất định phải báo.”
“Cho dù người cả thiên hạ trở thành kẻ địch của ta thì có sao?”
Giọng nói của Vô Diện Nhân chất chứa ý chí báo thù vô cùng kiên định, mặc dù hắn ta bị thương rất nặng nhưng từng chữ vẫn được cất lên đầy đanh thép.
Những lời nói đầy hào khí này đi kèm với những vết thương trên cơ thể của hắn ta càng khiến hắn ta thêm phần ngông nghênh, đầy khí thế.
“Hai mươi năm qua, ta đã giết nhiều đến mức làm đám phản đồ và thế lực sau lưng bọn chúng phải bạt vía kinh hồn,
ăn không ngon, ngủ không yên.”
“Bọn họ từng phục kích ta vô số lần, muốn giết chết ta, muốn ngăn ta báo thù.”
“Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn thành vong hồn dưới kiếm của ta.”
“Bọn họ không ngăn cản nổi bước chân báo thù của ta.” Nhất thời, Hạ Thiên không biết nên nói gì.
Đây là một Tu La bước ra từ núi thây biển máu.
Một chiến thần gánh vác mối thù máu đậm sâu.
Trong thùng xe lặng đi trong một thoáng.
Ánh mắt Vô Diện Nhân dần tỉnh táo trở lại, hắn ta bình tĩnh nói: “Có phải vừa rồi ta làm ngươi sợ không?”
Hạ Thiên lắc đầu, tháo bình rượu vỡ treo bên hông Vô Diện Nhân ra: “Có phải đánh nhau xong ngươi thường hay uống rượu không?”
Vô Diện Nhân gật đầu: “Không uống say thì không ngủ được.”
“Hễ nhắm mắt lại là khuôn mặt của những huynh đệ cũ đã chết oan ức lại xuất hiện trước mắt ta, khiến ta hận phát điên, nghĩ phát cuồng.”
“Không uống say, ta sẽ thấy trái tim đau đớn, chảy máu đầm đìa, không thở nổi.”
“Cho nên, ta chiến đấu hai mươi năm, cũng uống say hai mươi năm”
“Đại Hạ này có rượu nào ngon, rượu nào mạnh ta đều đã uống hết.”
“Càng uống lại càng thấy vô vị.”
“Càng muốn say lại càng không say nổi."
Vô Diện Nhân thì thào nói: “Không biết là rượu trên đời này càng ngày càng giả hay là tửu lượng của ta càng ngày càng tăng lên.”
Hạ Thiên không khỏi mỉm cười: “Rượu ở đây không đủ mạnh, tửu lượng của ngươi cũng đã tăng lên.”
“Ha ha ha...”
“Ha ha ha...”
Vô Diện Nhân cười có phần điên cuồng: “Vậy thì giết được kẻ nào hay kẻ đó.”
“Có những món nợ máu nhất định phải trả bằng máu”
“Có những mối thù nhất định phải dùng mạng để trả.”
“Có rất nhiều huynh đệ vẫn luôn chờ ta đưa kẻ thù của bọn họ xuống dưới âm tào địa phủ gặp bọn họ, sao ta có thể để bọn họ thất vọng được?”
“Thù nước mất nhà tan nhất định phải báo.”
“Cho dù người cả thiên hạ trở thành kẻ địch của ta thì có sao?”
Giọng nói của Vô Diện Nhân chất chứa ý chí báo thù vô cùng kiên định, mặc dù hắn ta bị thương rất nặng nhưng từng chữ vẫn được cất lên đầy đanh thép.
Những lời nói đầy hào khí này đi kèm với những vết thương trên cơ thể của hắn ta càng khiến hắn ta thêm phần ngông nghênh, đầy khí thế.
“Hai mươi năm qua, ta đã giết nhiều đến mức làm đám phản đồ và thế lực sau lưng bọn chúng phải bạt vía kinh hồn,
ăn không ngon, ngủ không yên.”
“Bọn họ từng phục kích ta vô số lần, muốn giết chết ta, muốn ngăn ta báo thù.”
“Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn thành vong hồn dưới kiếm của ta.”
“Bọn họ không ngăn cản nổi bước chân báo thù của ta.” Nhất thời, Hạ Thiên không biết nên nói gì.
Đây là một Tu La bước ra từ núi thây biển máu.
Một chiến thần gánh vác mối thù máu đậm sâu.
Trong thùng xe lặng đi trong một thoáng.
Ánh mắt Vô Diện Nhân dần tỉnh táo trở lại, hắn ta bình tĩnh nói: “Có phải vừa rồi ta làm ngươi sợ không?”
Hạ Thiên lắc đầu, tháo bình rượu vỡ treo bên hông Vô Diện Nhân ra: “Có phải đánh nhau xong ngươi thường hay uống rượu không?”
Vô Diện Nhân gật đầu: “Không uống say thì không ngủ được.”
“Hễ nhắm mắt lại là khuôn mặt của những huynh đệ cũ đã chết oan ức lại xuất hiện trước mắt ta, khiến ta hận phát điên, nghĩ phát cuồng.”
“Không uống say, ta sẽ thấy trái tim đau đớn, chảy máu đầm đìa, không thở nổi.”
“Cho nên, ta chiến đấu hai mươi năm, cũng uống say hai mươi năm”
“Đại Hạ này có rượu nào ngon, rượu nào mạnh ta đều đã uống hết.”
“Càng uống lại càng thấy vô vị.”
“Càng muốn say lại càng không say nổi."
Vô Diện Nhân thì thào nói: “Không biết là rượu trên đời này càng ngày càng giả hay là tửu lượng của ta càng ngày càng tăng lên.”
Hạ Thiên không khỏi mỉm cười: “Rượu ở đây không đủ mạnh, tửu lượng của ngươi cũng đã tăng lên.”
“Ha ha ha...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.