Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử
Chương 420: Cứ như vậy
Ss Tần
22/02/2024
Ánh mắt Võ Nghĩa sáng lên: “Thành chủ, có nhận hay không?”
Đôi mắt đẹp của Bạch Phượng tràn đầy thất vọng, thì thào lẩm bẩm: “Tại sao người đến không phải nàng ấy?”
“Chẳng lẽ nàng ấy còn hận ta sao?” Những lời này không đầu không đuôi.
Nhưng, Võ Nghĩa biết Bạch Phượng đang nói đến ai: “Thành chủ, có lẽ nàng ấy đang ở lại với Hoang Châu Vương.”
“Phải!”
Cổng thành.
Thủ cổng thành Hoang Châu nghe nói Nhị Quỷ là sứ giả của Hoang Châu
Vương, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét và căm hận.
Lúc này, Nhị Quỷ giống như kẻ thù đã giết cha cướp vợ của hắn ta vậy: “Sứ giả của Hoang Châu Vương, xin để ngựa lại ngoài thành, một mình đi vào gặp. thành chủ!”
Nhị Quỷ không chút do dự xoay người xuống ngựa, trao dây cương cho binh lính bên cạnh: “Ở ngoài thành để mắt đến ngựa, nếu ta không thể ra ngoài thì lập tức trở về.”
“Vâng!”
Nhị Quỷ ngẩng cao đầu bước vào cổng thành, không hề ngạc nhiên khi nhìn
thấy sự náo nhiệt bên trong thành. Trước chiến tranh đều là như vậy. Tuy nhiên, có một số chuyện lại không giống.
Bất cứ nơi nào hắn ta đi qua, mọi người đều chỉ trỏ vào hắn ta, dùng giọng nói không hề nhỏ truyền miệng: “Nhìn thấy không, ky binh mặc giáp đen đầu trâu mặt ngựa kia chính là sứ giả do Hoang Châu Vương phía đến.”
“Quả nhiên rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột biết đục lỗ đào hang!”
“Người của triều đình Đại Hại quả nhiên đều xấu xí.”
Thân hình cao lớn, tướng mạo đường hoàng của Nhị Quỷ trong mắt người dân thành Hoang Châu lại vô cớ biến thành thứ chẳng khác nào ác quỷ!
Sự chán ghét trong ánh mắt và lời nói của người dân thành Hoang Châu không chút che giấu!
Lúc này, cả thành tràn ngập ác ý, tấn công vào thần hồn của Nhị Quỷ. Khiến hắn ta cảm thấy ớn lạnh sống lưng!
Quả nhiên.
Vương gia đã nói đúng!
Thành trì này trên danh nghĩa là một châu thành của triều đình Đại Hạ.
Tuy nhiên bên trong lại chứa đây những người có oán hận với triều đình Đại Hạ.
Lại còn “ghét ai ghét cả tông ti họ hàng”, hận cả Vương gia.
Nghĩ đến đây.
Nhị Quỷ ưỡn cao ngực, dùng tư thế tiêu chuẩn của chiến sĩ phủ Hoang Châu Vương sải bước, một đường bước đi lộ ra khí thế quang minh chính đại, đội trời đạp đất.
Sau đó, hắn ta mở to hai mắt, hung tợn trừng mắt nhìn lại những ánh mắt đầy sát khí của người dân thành Hoang Châu.
Xét đến việc lườm người khác, hắn ta đã được Vương gia đặc biệt rèn luyện cho.
Ừ thì... quân tư của phủ Hoang Châu Vương có yêu cầu... mắt phải mở lớn hết mức, cho dù có rơi nước mắt cũng không được chóp mắt.
Luận về khí thế, chiến sĩ bước ra từ phủ Hoang Châu Vương sẽ không bao. giờ thua.
Lúc này, phải để những kẻ trốn chui trốn nhữi trong thành Hoang Châu này nhìn thấy cái gì gọi là chiến sĩ phủ Hoang Châu Vương sải bước.
Cứ như vậy.
Nhị Quỷ nện từng bước “không nhận họ hàng”, trừng mắt to như chuông đồng đi đến trước lầu cổng thành, đến trước mặt Bạch Phượng.
Đầu cổ giữ thẳng, dáng người cao ngất, hai tay đặt bên chân, hô lớn: “Sứ giả của Hoang Châu Vương, Nhị Quỷ, mang thư do đích thân Vương gia viết đến.”
Giọng nói của Nhị Quỷ cũng là do Vương gia đích thân rèn luyện.
Mỗi ngày đều phải hô khẩu lệnh trăm lần, nói ra những lời có thể khiến kẻ thù khiếp sợ!
Quả nhiên. Bạch Phượng và Võ Nghĩa đều bất ngờ không kịp đề phòng, bị dọa giật mình.
Bạch Phượng nhận lấy phong thư, ánh mắt phức tạp hỏi: “Đây là cách nói chuyên của thân vệ Hoang Châu Vương sao?”
Đôi mắt đẹp của Bạch Phượng tràn đầy thất vọng, thì thào lẩm bẩm: “Tại sao người đến không phải nàng ấy?”
“Chẳng lẽ nàng ấy còn hận ta sao?” Những lời này không đầu không đuôi.
Nhưng, Võ Nghĩa biết Bạch Phượng đang nói đến ai: “Thành chủ, có lẽ nàng ấy đang ở lại với Hoang Châu Vương.”
“Phải!”
Cổng thành.
Thủ cổng thành Hoang Châu nghe nói Nhị Quỷ là sứ giả của Hoang Châu
Vương, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét và căm hận.
Lúc này, Nhị Quỷ giống như kẻ thù đã giết cha cướp vợ của hắn ta vậy: “Sứ giả của Hoang Châu Vương, xin để ngựa lại ngoài thành, một mình đi vào gặp. thành chủ!”
Nhị Quỷ không chút do dự xoay người xuống ngựa, trao dây cương cho binh lính bên cạnh: “Ở ngoài thành để mắt đến ngựa, nếu ta không thể ra ngoài thì lập tức trở về.”
“Vâng!”
Nhị Quỷ ngẩng cao đầu bước vào cổng thành, không hề ngạc nhiên khi nhìn
thấy sự náo nhiệt bên trong thành. Trước chiến tranh đều là như vậy. Tuy nhiên, có một số chuyện lại không giống.
Bất cứ nơi nào hắn ta đi qua, mọi người đều chỉ trỏ vào hắn ta, dùng giọng nói không hề nhỏ truyền miệng: “Nhìn thấy không, ky binh mặc giáp đen đầu trâu mặt ngựa kia chính là sứ giả do Hoang Châu Vương phía đến.”
“Quả nhiên rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột biết đục lỗ đào hang!”
“Người của triều đình Đại Hại quả nhiên đều xấu xí.”
Thân hình cao lớn, tướng mạo đường hoàng của Nhị Quỷ trong mắt người dân thành Hoang Châu lại vô cớ biến thành thứ chẳng khác nào ác quỷ!
Sự chán ghét trong ánh mắt và lời nói của người dân thành Hoang Châu không chút che giấu!
Lúc này, cả thành tràn ngập ác ý, tấn công vào thần hồn của Nhị Quỷ. Khiến hắn ta cảm thấy ớn lạnh sống lưng!
Quả nhiên.
Vương gia đã nói đúng!
Thành trì này trên danh nghĩa là một châu thành của triều đình Đại Hạ.
Tuy nhiên bên trong lại chứa đây những người có oán hận với triều đình Đại Hạ.
Lại còn “ghét ai ghét cả tông ti họ hàng”, hận cả Vương gia.
Nghĩ đến đây.
Nhị Quỷ ưỡn cao ngực, dùng tư thế tiêu chuẩn của chiến sĩ phủ Hoang Châu Vương sải bước, một đường bước đi lộ ra khí thế quang minh chính đại, đội trời đạp đất.
Sau đó, hắn ta mở to hai mắt, hung tợn trừng mắt nhìn lại những ánh mắt đầy sát khí của người dân thành Hoang Châu.
Xét đến việc lườm người khác, hắn ta đã được Vương gia đặc biệt rèn luyện cho.
Ừ thì... quân tư của phủ Hoang Châu Vương có yêu cầu... mắt phải mở lớn hết mức, cho dù có rơi nước mắt cũng không được chóp mắt.
Luận về khí thế, chiến sĩ bước ra từ phủ Hoang Châu Vương sẽ không bao. giờ thua.
Lúc này, phải để những kẻ trốn chui trốn nhữi trong thành Hoang Châu này nhìn thấy cái gì gọi là chiến sĩ phủ Hoang Châu Vương sải bước.
Cứ như vậy.
Nhị Quỷ nện từng bước “không nhận họ hàng”, trừng mắt to như chuông đồng đi đến trước lầu cổng thành, đến trước mặt Bạch Phượng.
Đầu cổ giữ thẳng, dáng người cao ngất, hai tay đặt bên chân, hô lớn: “Sứ giả của Hoang Châu Vương, Nhị Quỷ, mang thư do đích thân Vương gia viết đến.”
Giọng nói của Nhị Quỷ cũng là do Vương gia đích thân rèn luyện.
Mỗi ngày đều phải hô khẩu lệnh trăm lần, nói ra những lời có thể khiến kẻ thù khiếp sợ!
Quả nhiên. Bạch Phượng và Võ Nghĩa đều bất ngờ không kịp đề phòng, bị dọa giật mình.
Bạch Phượng nhận lấy phong thư, ánh mắt phức tạp hỏi: “Đây là cách nói chuyên của thân vệ Hoang Châu Vương sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.