Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử
Chương 322: Cũng không phân biệt giàu nghèo
Ss Tần
26/01/2024
Hắn gật đầu thật mạnh, cực kỳ nghiêm túc nói: “Đương nhiên, bổn vương sẽ chịu trách nhiệm với nàng đến cùng.”
"Nỗi khổ của nàng là nỗi khổ không thể có hôn nhân tự do. Sau này, khi chúng ta làm chủ Hoang Châu, chúng ta sẽ chủ trương hôn nhân tự do để những người yêu nhau có thể ở bên nhau."
"Chỉ cần có tình cảm, không môn đăng hộ đối cũng không sao."
"Cũng không phân biệt giàu nghèo."
"Nàng nghĩ sao?"
Tư Mã Lan yêu kiều gật đầu, ánh mắt lại liếc nhìn phía bên ngoài doanh trại: “Vương gia nói đúng, thiếp không có ý kiến. Hạ Thiên cũng liếc mắt nhìn ra ngoài doanh trại.
Đúng lúc này, giọng nói của Tàng Nhất thầm vang lên bên tai hẳn: "Vương gia, ở chỗ đó có hai nữ nhân đang ẩn núp."
"Một người là Nhất Chi Mai." “Người còn lại là Thánh Nữ Y Gia."
Hạ Thiên cau mày: “Làm sao Tư Mã Lan biết Nhất Chi Mai trốn ở đó?”
Chẳng lẽ sự bất thường vừa rồi của Tư Mã Lan có liên quan đến Nhất Chi Mai sao?
Dường như Hạ Thiên đã nằm được mấu chốt.
Ban đầu, Nhất Chi Mai vô duyên vô cớ bảo vệ đoàn xe của Hoang Châu và giúp hắn loại bỏ các thám tử ở trên đường, không rõ động cơ.
Bây giờ đã có câu trả lời.
Hóa ra là Mai.
Hạ Thiên tính toán kỹ càng: "Lô Thụ, Cao Phi, các ngươi nói thử xem?”
Lô Thụ đứng lên: "Vâng!"
"Vương gia, các vị, tin rằng các ngươi đều biết ta và Cao Phi đều xuất thân từ nhà tướng nhất phẩm đế đô, Lô gia và Cao gia."
"Ở bên ngoài mọi người đều gọi bọn ta là Lô đại công tử và Cao đại công tử, nghe thì có vẻ là con trai trưởng của nhà tướng nhưng thực ra không phải."
"Thật ra hai chúng ta đều là đại công tử của chí thứ."
“Lô gia và Cao gia đều do chỉ chính làm chủ, chúng ta không có tiếng nói ở trong nhà, còn bị chỉ chính chèn ép khắp nơi
“Bởi vì chi chính sẽ không bao giờ cho phép đệ tử của chỉ hai, chỉ ba, thậm chí là chỉ bốn giỏi hơn chỉ chính.”
Cao Phi nói tiếp: "Vương gia, bất kể là Tiền Tân hay là Đại Hạ, các thế gia môn phiệt có thực lực hùng mạnh đến mức hoàng quyền khó có thể cai quản."
“Đã từ lâu, lệnh của triều đình chỉ có thể truyền đến huyền chứ không thể nhập vào hương, cũng không thể tiến vào lãnh địa của thế gia môn phiệt.”
"Cho nên, cho dù là triều Đại Hạ hay triều Tiền Tân đều đã đưa ra rất nhiều luật lệ nhằm làm suy yếu thế lực của các gia tộc quyền lực, nhưng đều không có tác dụng."
"Căn bệnh cứng đầu này khiến cho triều đình đau đầu, đến nay vẫn chưa trị khỏi."
“Mà bọn ta sống trong chỉ thứ của một thế gia môn phiệt, có chí mà khó vươn mình, có tài mà khó đền nợ nước, cũng đau khổ không kém”
“Cho nên, trước khi gặp được vương gia, bọn ta đã lợi dụng mối quan hệ của mình để vào trong cung hầu hạ, hy vọng được thái tử ưu ái và có cơ hội vượt lên.”
"Nhưng không ngờ rằng cuối cùng bọn ta lại đi theo vương gia."
"Bọn ta thật sự rất may mãn khi có thể đi theo người."
"Bọn ta sẽ đi theo vương gia cả đời này, xây dựng bồng lai tiên cảnh của Hoang Châu."
"Nếu vương gia muốn thiên hạ này, bọn ta sẽ theo vương gia đi tranh giành.”
"Nỗi khổ của nàng là nỗi khổ không thể có hôn nhân tự do. Sau này, khi chúng ta làm chủ Hoang Châu, chúng ta sẽ chủ trương hôn nhân tự do để những người yêu nhau có thể ở bên nhau."
"Chỉ cần có tình cảm, không môn đăng hộ đối cũng không sao."
"Cũng không phân biệt giàu nghèo."
"Nàng nghĩ sao?"
Tư Mã Lan yêu kiều gật đầu, ánh mắt lại liếc nhìn phía bên ngoài doanh trại: “Vương gia nói đúng, thiếp không có ý kiến. Hạ Thiên cũng liếc mắt nhìn ra ngoài doanh trại.
Đúng lúc này, giọng nói của Tàng Nhất thầm vang lên bên tai hẳn: "Vương gia, ở chỗ đó có hai nữ nhân đang ẩn núp."
"Một người là Nhất Chi Mai." “Người còn lại là Thánh Nữ Y Gia."
Hạ Thiên cau mày: “Làm sao Tư Mã Lan biết Nhất Chi Mai trốn ở đó?”
Chẳng lẽ sự bất thường vừa rồi của Tư Mã Lan có liên quan đến Nhất Chi Mai sao?
Dường như Hạ Thiên đã nằm được mấu chốt.
Ban đầu, Nhất Chi Mai vô duyên vô cớ bảo vệ đoàn xe của Hoang Châu và giúp hắn loại bỏ các thám tử ở trên đường, không rõ động cơ.
Bây giờ đã có câu trả lời.
Hóa ra là Mai.
Hạ Thiên tính toán kỹ càng: "Lô Thụ, Cao Phi, các ngươi nói thử xem?”
Lô Thụ đứng lên: "Vâng!"
"Vương gia, các vị, tin rằng các ngươi đều biết ta và Cao Phi đều xuất thân từ nhà tướng nhất phẩm đế đô, Lô gia và Cao gia."
"Ở bên ngoài mọi người đều gọi bọn ta là Lô đại công tử và Cao đại công tử, nghe thì có vẻ là con trai trưởng của nhà tướng nhưng thực ra không phải."
"Thật ra hai chúng ta đều là đại công tử của chí thứ."
“Lô gia và Cao gia đều do chỉ chính làm chủ, chúng ta không có tiếng nói ở trong nhà, còn bị chỉ chính chèn ép khắp nơi
“Bởi vì chi chính sẽ không bao giờ cho phép đệ tử của chỉ hai, chỉ ba, thậm chí là chỉ bốn giỏi hơn chỉ chính.”
Cao Phi nói tiếp: "Vương gia, bất kể là Tiền Tân hay là Đại Hạ, các thế gia môn phiệt có thực lực hùng mạnh đến mức hoàng quyền khó có thể cai quản."
“Đã từ lâu, lệnh của triều đình chỉ có thể truyền đến huyền chứ không thể nhập vào hương, cũng không thể tiến vào lãnh địa của thế gia môn phiệt.”
"Cho nên, cho dù là triều Đại Hạ hay triều Tiền Tân đều đã đưa ra rất nhiều luật lệ nhằm làm suy yếu thế lực của các gia tộc quyền lực, nhưng đều không có tác dụng."
"Căn bệnh cứng đầu này khiến cho triều đình đau đầu, đến nay vẫn chưa trị khỏi."
“Mà bọn ta sống trong chỉ thứ của một thế gia môn phiệt, có chí mà khó vươn mình, có tài mà khó đền nợ nước, cũng đau khổ không kém”
“Cho nên, trước khi gặp được vương gia, bọn ta đã lợi dụng mối quan hệ của mình để vào trong cung hầu hạ, hy vọng được thái tử ưu ái và có cơ hội vượt lên.”
"Nhưng không ngờ rằng cuối cùng bọn ta lại đi theo vương gia."
"Bọn ta thật sự rất may mãn khi có thể đi theo người."
"Bọn ta sẽ đi theo vương gia cả đời này, xây dựng bồng lai tiên cảnh của Hoang Châu."
"Nếu vương gia muốn thiên hạ này, bọn ta sẽ theo vương gia đi tranh giành.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.