Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử
Chương 149: Đúng vậy
Ss Tần
17/01/2024
Hạ Thiên gật đầu, sau đó hẳn lấy ra một con dao bạc nhỏ và nhẹ nhàng rạch dấu bàn tay màu đỏ kia ra.
Nhất thời dòng máu đen tanh tưởi chảy ra từ phần bị rạch.
Hạ Thiên đã sớm có chuẩn bị.
Hắn cầm tấm vải trắng bên cạnh lên lau cho Nhất Chi Mai: “Chịu đau chút nhé.”
“Trước tiên ta dùng miệng hút máu độc ra cho ngươi, ngươi đừng suy nghĩ bậy bạ."
Hoảng hốt!
Trong đôi mắt đẹp của Nhất Chi Mai chứa đầy sự hoảng hốt.
Một thiếu niên đẹp trai muốn dùng miệng hút độc trên bộ ngực trắng nõn của nàng ấy, còn bảo nàng ấy đừng suy nghĩ nhiều... Nàng ấy không làm được!
Hạ Thiên nhìn thấy vẻ mặt do dự của nàng ấy: "Ta thề với trời, tuyệt đối không có ý cợt nhả, ta chỉ muốn chữa thương cho ngươi."
Đột nhiên.
Nhất Chỉ Mai lấy áo che ngực, trong mắt nàng ấy đầy vẻ ngượng ngùng: "Ta có thể tự mình xử lý máu độc."
"Sau đó ta đi tìm y giả thánh nữ chữa trị nội thương."
"Ngươi bảo trọng."
Nàng ấy suy nghĩ gì đó rồi nói thêm: “Hiện tại, chí thánh nhân và vương đạo bá ngôn của ngươi đã truyền khắp đế đô.”
"Chư Tử Bách gia của thế hệ này nhất định sẽ tới tìm ngươi."
"Ngươi phải cẩn thận đấy." Hạ Thiên nheo mắt lại: "Tại sao bọn họ muốn tìm ta?"
Nhất Chỉ Mai nhịn đau giải thích: "Vương gia, trí tuệ của con người cũng chia theo cấp bậc."
"Từ thấp đến cao, chia làm bình thường, ưu tú, siêu phàm, á thánh và thánh nhân."
"Trong thế hệ Chư Tử Bách gia đầu tiên, những người có trí tuệ cao nhất cũng chỉ là á thánh mà thôi."
“Bởi vì trí tuệ còn chưa đạt tới cảnh giới thánh nhân, cho. nên Bách gia học phái thực ra đều khiếm khuyết và chưa hoàn chỉnh”
"Ngay cả Nho gia và Đạo gia mạnh nhất cũng chưa hoàn chỉnh"
“Vì vậy, hàng trăm năm qua, Bách gia học phái đều hy vọng có thể đào tạo ra thánh nhân có trí tuệ vô biên, hoàn thiện học thuyết và trở thành chí tôn trong Bách gia học phái, có thể truyền bá kiến thức cho thiên hạ và tên tuổi truyền khắp thiên cổ."
“Bây giờ, ngay khi chí thánh nhân và vương đạo bá ngôn của ngươi truyền ra, người trong thiên hạ đều nói ngươi là Ngoại Thánh Nội Vương, trí tuệ bất phàm và có dung mạo của một vị thánh."
"Nếu có thể nằm giữ ngươi trong tay và sử dụng trí tuệ của ngươi để giúp bọn họ bổ sung những học thuyết chưa hoàn chỉnh, chẳng phải là rất tuyệt vời sao?"
"Tất nhiên, Bách gia học phái đều có ý nghĩ riêng."
"Tin ta đi... Mỗi phái đều có một vài yêu nữ muốn nhào vào lòng ngươi, muốn sinh con trai cho ngươi và dây dưa với ngươi cả đời."
"Ngươi nhất định phải có nghị lực."
"Phải kiểm soát phần thân dưới của mình."
Nói xong, nàng ấy như con chim yến bay vào rừng, lao ra khỏi xe ngựa và biến mất.
Hạ Thiên vội vàng vén rèm đi ra: “Người đâu?”
Triệu Tử Thường đang lái xe chỉ biết rũ mắt giả vờ như vừa rồi không nghe thấy gì: “Đi rồi.”
Trong mắt Hạ Thiên chất chứa muộn phiềt thấy hết những lời nàng vừa nói đúng không?”
Triệu Tử Thường hoảng hốt: "Không có." "Trả lời thật lòng.” "Nghe thấy rồi."
"Không có chân khí nội gia, ta thật sự không thể chữa khỏi nội thương của nàng sao?"
"Đúng vậy."
Nhất thời dòng máu đen tanh tưởi chảy ra từ phần bị rạch.
Hạ Thiên đã sớm có chuẩn bị.
Hắn cầm tấm vải trắng bên cạnh lên lau cho Nhất Chi Mai: “Chịu đau chút nhé.”
“Trước tiên ta dùng miệng hút máu độc ra cho ngươi, ngươi đừng suy nghĩ bậy bạ."
Hoảng hốt!
Trong đôi mắt đẹp của Nhất Chi Mai chứa đầy sự hoảng hốt.
Một thiếu niên đẹp trai muốn dùng miệng hút độc trên bộ ngực trắng nõn của nàng ấy, còn bảo nàng ấy đừng suy nghĩ nhiều... Nàng ấy không làm được!
Hạ Thiên nhìn thấy vẻ mặt do dự của nàng ấy: "Ta thề với trời, tuyệt đối không có ý cợt nhả, ta chỉ muốn chữa thương cho ngươi."
Đột nhiên.
Nhất Chỉ Mai lấy áo che ngực, trong mắt nàng ấy đầy vẻ ngượng ngùng: "Ta có thể tự mình xử lý máu độc."
"Sau đó ta đi tìm y giả thánh nữ chữa trị nội thương."
"Ngươi bảo trọng."
Nàng ấy suy nghĩ gì đó rồi nói thêm: “Hiện tại, chí thánh nhân và vương đạo bá ngôn của ngươi đã truyền khắp đế đô.”
"Chư Tử Bách gia của thế hệ này nhất định sẽ tới tìm ngươi."
"Ngươi phải cẩn thận đấy." Hạ Thiên nheo mắt lại: "Tại sao bọn họ muốn tìm ta?"
Nhất Chỉ Mai nhịn đau giải thích: "Vương gia, trí tuệ của con người cũng chia theo cấp bậc."
"Từ thấp đến cao, chia làm bình thường, ưu tú, siêu phàm, á thánh và thánh nhân."
"Trong thế hệ Chư Tử Bách gia đầu tiên, những người có trí tuệ cao nhất cũng chỉ là á thánh mà thôi."
“Bởi vì trí tuệ còn chưa đạt tới cảnh giới thánh nhân, cho. nên Bách gia học phái thực ra đều khiếm khuyết và chưa hoàn chỉnh”
"Ngay cả Nho gia và Đạo gia mạnh nhất cũng chưa hoàn chỉnh"
“Vì vậy, hàng trăm năm qua, Bách gia học phái đều hy vọng có thể đào tạo ra thánh nhân có trí tuệ vô biên, hoàn thiện học thuyết và trở thành chí tôn trong Bách gia học phái, có thể truyền bá kiến thức cho thiên hạ và tên tuổi truyền khắp thiên cổ."
“Bây giờ, ngay khi chí thánh nhân và vương đạo bá ngôn của ngươi truyền ra, người trong thiên hạ đều nói ngươi là Ngoại Thánh Nội Vương, trí tuệ bất phàm và có dung mạo của một vị thánh."
"Nếu có thể nằm giữ ngươi trong tay và sử dụng trí tuệ của ngươi để giúp bọn họ bổ sung những học thuyết chưa hoàn chỉnh, chẳng phải là rất tuyệt vời sao?"
"Tất nhiên, Bách gia học phái đều có ý nghĩ riêng."
"Tin ta đi... Mỗi phái đều có một vài yêu nữ muốn nhào vào lòng ngươi, muốn sinh con trai cho ngươi và dây dưa với ngươi cả đời."
"Ngươi nhất định phải có nghị lực."
"Phải kiểm soát phần thân dưới của mình."
Nói xong, nàng ấy như con chim yến bay vào rừng, lao ra khỏi xe ngựa và biến mất.
Hạ Thiên vội vàng vén rèm đi ra: “Người đâu?”
Triệu Tử Thường đang lái xe chỉ biết rũ mắt giả vờ như vừa rồi không nghe thấy gì: “Đi rồi.”
Trong mắt Hạ Thiên chất chứa muộn phiềt thấy hết những lời nàng vừa nói đúng không?”
Triệu Tử Thường hoảng hốt: "Không có." "Trả lời thật lòng.” "Nghe thấy rồi."
"Không có chân khí nội gia, ta thật sự không thể chữa khỏi nội thương của nàng sao?"
"Đúng vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.