Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử
Chương 438: Giờ phút này
Ss Tần
29/02/2024
Thế là một vài trọng thần thuộc phe Thái tử lập tức nảy sinh suy nghĩ khác. Hạ đế thất vọng lắc đầu: “Người đâu, khiêng Thái tử ra cho ngự y khám.” “Vâng.”
“Không có ý chỉ của trẫm thì Thái tử vẫn phải tiếp tục ở trong Đông cung dưỡng bệnh.”
“Vâng.” Ngụy công công giơ tay lên, hai tiểu thái giám lập tức chạy lại dìu Thái tử. Vậy là Thái tử giả bệnh lại bị cấm túc một lần nữa.
Giờ phút này, máu tụ trong tim Thái tử bị kích động, cổ họng ngòn ngọt, suýt thì phun ra máu.
Chẳng dễ gì hắn ta mới lại được lên triều, đang chuẩn bị lấy lại uy phong, làm một Thái tử tốt được người người ca tụng.
Ngờ đâu, vừa lên triều thì gặp phải chuyện Hoang Châu.
Phụ hoàng lại thất vọng về hắn ta một lần nữa.
Đại thần lại thất vọng về hắn ta một lần nữa.
Hắn ta lại bị cấm túc một lần nữa!
Mẹ kiếp, rốt cuộc thế này là sao?
'Tất cả đều là tại Lão Cửu thối tha chết tiệt kia!
Lão Cửu thối!
Thái tử bị dìu ra khỏi triều đường trong nỗi không cam lòng và oán hận. “Ôi...
Hạ đế lại sốt ruột thở dài một tiếng.
Tiếng thở dài này như một thanh kiếm sắc đâm vào tim phe Thái tử.
Tào Uy vừa mới thoát kiếp, mặt tái mét, không còn dám nói nhiều.
Ánh mắt sắc bén của Hạ đế liếc nhìn từng vị tướng lĩnh một, không ai dám ngẩng đầu.
Ông ta hiểu lòng của các võ tướng.
Bởi vậy, ông ta rút thanh bảo kiếm bên hông ra, chỉ kiếm ra ngoài điện Thiên Hạ: “Chư vị ái khanh, nếu các ngươi không bằng lòng viễn chinh Hoang Châu, vậy trẫm sẽ ngự giá thân chinh!”
“Phịch phịch..."
Đại thần toàn triều quỳ xuống đất, đồng thanh khuyên can: “Bệ hạ, không được đâu!”
“Bệ hạ không thể ngự giá thân chinh được!”
'Tư Mã Kiếm ngẩng đầu lên, nghiêm nghị nói: “Bệ hạ, vị trí của bệ hạ là trên long ỷ, không phải Hoang Châu.”
“Quốc quân không thể đứng ở nơi hiểm nguy được.” “Bệ hạ tuyệt đối không thể ngự giá thân chinh.” Hạ đế không cam lòng tra kiếm vào vỏ, giận dữ hỏi: “Vậy ai đi?”
“Lẽ nào triều Đại Hạ của trãm lại không có một võ tướng nào dám hành quân đến Hoang Châu ư?”
“Lẽ nào ngay cả một người dám can đảm đánh nhau với quân Thiên Lang cũng không có ư?”
“Trẫm cần các ngươi để làm gì?” Chúng thần quỳ dưới đất: “Thần tội đáng muôn chết!” Tuy nói như vậy nhưng vẫn không có võ tướng nào dám lãnh binh.
Hạ đế càng thêm giận dữ: “Đáng muôn chết! Đáng muôn chết! Ngoại trừ nói đáng muôn chết ra, các ngươi còn biết nói gì nữa?”
“Hiện tại, trầm không cần các ngươi chết muôn lần, trẫm cần người dẫn binh đi đánh trận!”
“Các ngươi có chết một vạn lần cũng có ích gì?” Chúng võ tướng vẫn không lên tiếng!
Hạ đế tức giận muốn rút kiếm chém chết đám người ngày thường thì giỏi nói lời nịnh nọt nhưng tới lúc quan trọng thì lại nhát gan, co đầu rụt cổ này.
“Không có ý chỉ của trẫm thì Thái tử vẫn phải tiếp tục ở trong Đông cung dưỡng bệnh.”
“Vâng.” Ngụy công công giơ tay lên, hai tiểu thái giám lập tức chạy lại dìu Thái tử. Vậy là Thái tử giả bệnh lại bị cấm túc một lần nữa.
Giờ phút này, máu tụ trong tim Thái tử bị kích động, cổ họng ngòn ngọt, suýt thì phun ra máu.
Chẳng dễ gì hắn ta mới lại được lên triều, đang chuẩn bị lấy lại uy phong, làm một Thái tử tốt được người người ca tụng.
Ngờ đâu, vừa lên triều thì gặp phải chuyện Hoang Châu.
Phụ hoàng lại thất vọng về hắn ta một lần nữa.
Đại thần lại thất vọng về hắn ta một lần nữa.
Hắn ta lại bị cấm túc một lần nữa!
Mẹ kiếp, rốt cuộc thế này là sao?
'Tất cả đều là tại Lão Cửu thối tha chết tiệt kia!
Lão Cửu thối!
Thái tử bị dìu ra khỏi triều đường trong nỗi không cam lòng và oán hận. “Ôi...
Hạ đế lại sốt ruột thở dài một tiếng.
Tiếng thở dài này như một thanh kiếm sắc đâm vào tim phe Thái tử.
Tào Uy vừa mới thoát kiếp, mặt tái mét, không còn dám nói nhiều.
Ánh mắt sắc bén của Hạ đế liếc nhìn từng vị tướng lĩnh một, không ai dám ngẩng đầu.
Ông ta hiểu lòng của các võ tướng.
Bởi vậy, ông ta rút thanh bảo kiếm bên hông ra, chỉ kiếm ra ngoài điện Thiên Hạ: “Chư vị ái khanh, nếu các ngươi không bằng lòng viễn chinh Hoang Châu, vậy trẫm sẽ ngự giá thân chinh!”
“Phịch phịch..."
Đại thần toàn triều quỳ xuống đất, đồng thanh khuyên can: “Bệ hạ, không được đâu!”
“Bệ hạ không thể ngự giá thân chinh được!”
'Tư Mã Kiếm ngẩng đầu lên, nghiêm nghị nói: “Bệ hạ, vị trí của bệ hạ là trên long ỷ, không phải Hoang Châu.”
“Quốc quân không thể đứng ở nơi hiểm nguy được.” “Bệ hạ tuyệt đối không thể ngự giá thân chinh.” Hạ đế không cam lòng tra kiếm vào vỏ, giận dữ hỏi: “Vậy ai đi?”
“Lẽ nào triều Đại Hạ của trãm lại không có một võ tướng nào dám hành quân đến Hoang Châu ư?”
“Lẽ nào ngay cả một người dám can đảm đánh nhau với quân Thiên Lang cũng không có ư?”
“Trẫm cần các ngươi để làm gì?” Chúng thần quỳ dưới đất: “Thần tội đáng muôn chết!” Tuy nói như vậy nhưng vẫn không có võ tướng nào dám lãnh binh.
Hạ đế càng thêm giận dữ: “Đáng muôn chết! Đáng muôn chết! Ngoại trừ nói đáng muôn chết ra, các ngươi còn biết nói gì nữa?”
“Hiện tại, trầm không cần các ngươi chết muôn lần, trẫm cần người dẫn binh đi đánh trận!”
“Các ngươi có chết một vạn lần cũng có ích gì?” Chúng võ tướng vẫn không lên tiếng!
Hạ đế tức giận muốn rút kiếm chém chết đám người ngày thường thì giỏi nói lời nịnh nọt nhưng tới lúc quan trọng thì lại nhát gan, co đầu rụt cổ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.