Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử
Chương 476: Không có!
Ss Tần
21/03/2024
“Hoang Châu Vương đã từng cho sự lựa chọn sao?”
Không có!
Lần này đây, tất cả mọi thứ đều nằm trong quyền kiểm soát của Vương gia! Nội thánh ngoại vương!
'Thứ mà muội muội cảm nhận được là thánh đạo của hắn.
Còn thứ mà nàng ta cảm nhận được chính là vương đạo của hắn. Bá đạo!
Nhưng sự bá đạo này lại khiến nàng ta phục!
Hoang Châu sắp đổi trời rồi!
Vào lúc này, bên ngoài rừng cây.
Tiểu Bạch nghe tiếng vó ngựa đi xa: “Tỷ ấy đi rồi!”
Hạ Thiên dịu dàng mỉm cười: “Lúc trước, thứ nàng ta thiếu chính là dũng khí để bảo vệ ngươi, và cả năng lực để bảo vệ ngươi.”
“Mà bây giờ, nàng ta có thể để ngươi quay trở lại, không khiến ngươi phải khó xử khi mắc kẹt giữa ta và nàng ta, vậy thì nàng ta vẫn là một tỷ tỷ tốt!”
“Chỉ là chuyện khuyết thiếu trên cơ thể ngươi, bổn vương còn phải nghiên cứu thêm... nên chữa trị thêm cho ngươi!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Bạch đỏ bừng, nàng ta mỉm cười ngọt ngào, trên má lộ ra hai lúm đồng tiền: “Đa tạ Vương gia!”
Hạ Thiên lắc đầu: “Không cần đa tại”
“Trước đây, bọn họ ở Hoang Châu trong trạng thái không có sự lựa chọn.” “Bây giờ, bổn vương giúp bọn họ đưa ra sự lựa chọn!”
“Từ giờ trở đi sẽ là người một nhà!”
'Trên mặt Tiểu Bạch tràn đây ngưỡng mộ: “Vương gia, vẫn nên nói một tiếng đa tại”
Tại thời điểm này, có một trận hỗn loạn ở lối vào Thần Long cốc. Một có nam nhân trung niên chân đi dép rơm, mặc áo Nho, dáng vẻ phong độ tri thức khoan thai xuất hiện, trong tay cầm một chiếc đĩa gỗ được phủ vải đỏ lên trên.
Chỉ thấy nam nhân trung niên dừng bước lại trước mặt Hạ Thiên, cao giọng nói: “Tô Tuần của Tô Gia trại tham kiến Hoang Châu Vương!”
“Gia phụ bảo ta mang đến cho Vương gia một vật, mời Vương gia vén tấm lụa đỏ rai”
Đường Long cười nói: “Tô trại chủ không cần khách khí.”
“Tô lão có lòng rồi!”
Nhưng mà, vật do Tô Tuần đích thân mang đến, chắc chắn không đơn giản. Nó có thể là gì?
Hạ Thiên đưa tay ra, dứt khoát kéo một cái...
“Mù...”
Tấm lụa đỏ được kéo ra.
Trên tấm gỗ xuất hiện một con dấu gỗ “Thụ Điêu”. Ánh mắt Hạ Thiên trở nên nghiêm túc! Trong lòng mơ hồ đoán được!
Hắn đưa tay cầm con dấu gỗ lên, lật lại nhìn xuống phía dưới con dấu, bốn chữ to đầy mạnh mẽ đập vào mắt: “Hán Sơn Minh Ấn“.
Quả nhiên.
Tô Tuần hào phóng giới thiệu: “Hán Sơn Minh Ấn, chính là ấn kết liên minh giữa các trại người Hán trong Thập Vạn Đại Sơn.”
“Phụ thân nói, nhận một quả đào, trả một quả mận!”
“Vương gia đã có thể lấy ra món báu vật kia làm lễ vật, còn tận tâm chào mời, bách gia Hán trại trong núi sẽ cùng chung vinh dự này.”
“Từ hôm nay trở đi, ngài chính là Minh chủ của trăm trại Hán gia trong Thập Vạn Đại Sơn, bọn ta đi theo ngài, chỉ đâu đánh đó.”
“Bọn ta sẽ theo ngài giết Thiên Lang!” Lời nói của Tô Tuần mạnh mẽ có lực, vô cùng khí phách.
Lúc này đây, những ngọn đuốc điên cuồng lao ra từ trong núi, chiến sĩ Hán gia trong núi tràn đến.
Những người vừa đến ai ai cũng là những hán tử vạm vỡ, nước da màu đồng, độ tuổi trong khoảng mười sáu đến ba mươi.
Tuy rằng bọn họ chỉ mặc da thú và đi dép rơm, nhưng trong ánh mắt đều lộ ra sự kiên nghị.
Bọn họ đều là những chiến sĩ vùng núi đã trải qua hàng trăm trận chiến trong núi.
Ở trên núi, bọn họ chiến đấu cùng mãnh thú độc vật, chiến đấu với dị tộc, đều là những hán tử không sợ chết.
Không có!
Lần này đây, tất cả mọi thứ đều nằm trong quyền kiểm soát của Vương gia! Nội thánh ngoại vương!
'Thứ mà muội muội cảm nhận được là thánh đạo của hắn.
Còn thứ mà nàng ta cảm nhận được chính là vương đạo của hắn. Bá đạo!
Nhưng sự bá đạo này lại khiến nàng ta phục!
Hoang Châu sắp đổi trời rồi!
Vào lúc này, bên ngoài rừng cây.
Tiểu Bạch nghe tiếng vó ngựa đi xa: “Tỷ ấy đi rồi!”
Hạ Thiên dịu dàng mỉm cười: “Lúc trước, thứ nàng ta thiếu chính là dũng khí để bảo vệ ngươi, và cả năng lực để bảo vệ ngươi.”
“Mà bây giờ, nàng ta có thể để ngươi quay trở lại, không khiến ngươi phải khó xử khi mắc kẹt giữa ta và nàng ta, vậy thì nàng ta vẫn là một tỷ tỷ tốt!”
“Chỉ là chuyện khuyết thiếu trên cơ thể ngươi, bổn vương còn phải nghiên cứu thêm... nên chữa trị thêm cho ngươi!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Bạch đỏ bừng, nàng ta mỉm cười ngọt ngào, trên má lộ ra hai lúm đồng tiền: “Đa tạ Vương gia!”
Hạ Thiên lắc đầu: “Không cần đa tại”
“Trước đây, bọn họ ở Hoang Châu trong trạng thái không có sự lựa chọn.” “Bây giờ, bổn vương giúp bọn họ đưa ra sự lựa chọn!”
“Từ giờ trở đi sẽ là người một nhà!”
'Trên mặt Tiểu Bạch tràn đây ngưỡng mộ: “Vương gia, vẫn nên nói một tiếng đa tại”
Tại thời điểm này, có một trận hỗn loạn ở lối vào Thần Long cốc. Một có nam nhân trung niên chân đi dép rơm, mặc áo Nho, dáng vẻ phong độ tri thức khoan thai xuất hiện, trong tay cầm một chiếc đĩa gỗ được phủ vải đỏ lên trên.
Chỉ thấy nam nhân trung niên dừng bước lại trước mặt Hạ Thiên, cao giọng nói: “Tô Tuần của Tô Gia trại tham kiến Hoang Châu Vương!”
“Gia phụ bảo ta mang đến cho Vương gia một vật, mời Vương gia vén tấm lụa đỏ rai”
Đường Long cười nói: “Tô trại chủ không cần khách khí.”
“Tô lão có lòng rồi!”
Nhưng mà, vật do Tô Tuần đích thân mang đến, chắc chắn không đơn giản. Nó có thể là gì?
Hạ Thiên đưa tay ra, dứt khoát kéo một cái...
“Mù...”
Tấm lụa đỏ được kéo ra.
Trên tấm gỗ xuất hiện một con dấu gỗ “Thụ Điêu”. Ánh mắt Hạ Thiên trở nên nghiêm túc! Trong lòng mơ hồ đoán được!
Hắn đưa tay cầm con dấu gỗ lên, lật lại nhìn xuống phía dưới con dấu, bốn chữ to đầy mạnh mẽ đập vào mắt: “Hán Sơn Minh Ấn“.
Quả nhiên.
Tô Tuần hào phóng giới thiệu: “Hán Sơn Minh Ấn, chính là ấn kết liên minh giữa các trại người Hán trong Thập Vạn Đại Sơn.”
“Phụ thân nói, nhận một quả đào, trả một quả mận!”
“Vương gia đã có thể lấy ra món báu vật kia làm lễ vật, còn tận tâm chào mời, bách gia Hán trại trong núi sẽ cùng chung vinh dự này.”
“Từ hôm nay trở đi, ngài chính là Minh chủ của trăm trại Hán gia trong Thập Vạn Đại Sơn, bọn ta đi theo ngài, chỉ đâu đánh đó.”
“Bọn ta sẽ theo ngài giết Thiên Lang!” Lời nói của Tô Tuần mạnh mẽ có lực, vô cùng khí phách.
Lúc này đây, những ngọn đuốc điên cuồng lao ra từ trong núi, chiến sĩ Hán gia trong núi tràn đến.
Những người vừa đến ai ai cũng là những hán tử vạm vỡ, nước da màu đồng, độ tuổi trong khoảng mười sáu đến ba mươi.
Tuy rằng bọn họ chỉ mặc da thú và đi dép rơm, nhưng trong ánh mắt đều lộ ra sự kiên nghị.
Bọn họ đều là những chiến sĩ vùng núi đã trải qua hàng trăm trận chiến trong núi.
Ở trên núi, bọn họ chiến đấu cùng mãnh thú độc vật, chiến đấu với dị tộc, đều là những hán tử không sợ chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.