Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử
Chương 468: Lão phu biết rồi
Ss Tần
18/03/2024
Hạ Thiên nhìn rừng cây nhỏ ở đằng trước nói: “Đứng trước trận đại chiến, Hoang Châu Vương phủ không cần hai người đặt cược, mà cần chiến hữu cùng nhau quyết tâm kề vai chiến đấu, có thể gánh vác tín nhiệm giao phó. Trái tim của các ngươi đã hướng về bản vương rồi, cho nên bản vương đã giúp các ngươi đưa ra một số quyết định. Như vậy sẽ tốt cho các ngươi cũng như Hoang Châu Vương phủ và người thân của các ngươi.”
Khóe miệng của Hạ Thiên nở nụ cười sâu xa, sải bước đi về phía rừng cây nhỏ: “Có điều đối với người muốn chống lại ta, giành lấy Hoang Châu từ trong tay ta kia thì không được tốt cho lắm. Nàng ta đã đứng đây quan sát năm ngày trời, mãi không có hành động gì là vì chưa xác định được tâm ý của các ngươi. Bây giờ đã đến lúc các ngươi đưa ra sự lựa chọn cuối cùng. Bản vương không muốn làm chuyện cưỡng ép người khác. Lát nữa bản vương sẽ bước ra từ rừng cây nhỏ này, nếu các ngươi quyết định đi theo nàng ta thì có thể quay về.”
Đột nhiên, ánh mắt của Đỗ Quân nghiêm nghị, nghĩ đến chuyện cá cược: “Vương gia, mấy ngày nay, ngài có làm gì Nguyệt Nhi nhà ta không?”
Hạ Thiên sải bước đi về phía rừng cây nhỏ trong thung lũng: “Ta đã sai người tặng cho nàng ta hai bài thơ. Sau đó đã đổi lại một bông hoa mẫu đơn.”
Sắc mặt Đỗ Quân cứng đờ, suy sụp nói: “Lão phu biết rồi.”
Triệu Đại Đao khó hiểu: “Lão Quân, Vương gia tặng Nguyệt Nhi hai bài thơ đổi lại một bông hoa mẫu đơn có vấn đề gì sao? Trong hoa viên Đỗ gia các ông, mẫu đơn đã lên tới hàng ngàn hàng vạn, dù đổi lại một vạn bông hoa cũng chẳng có gì nhiều.
Đỗ Quân lắc đầu cười khổ: “Lão Đao, Vương gia đang gieo xuống tâm ma của chúng ta trong lòng người kia. Hắn ta dùng thơ đổi lấy mẫu đơn trong tay Nguyệt Nhi là đang gieo tâm ma khiến trong lòng đại tổng đốc nghi ngờ Nguyệt Nhi.”
Triệu Đại Đao đã hiểu rồi.
Ông ta nhìn bóng lưng của Hạ Thiên như nhìn thấy thần ma, lẩm bẩm: “Lão Quân, đây là... binh không đánh mà thắng hắn ta vừa mới nói sao?”
Đỗ Quân gật đầu: “Đúng vậy, đây là binh không đánh mà thắng Vương gia vừa mới nói đó. Lúc trước khi hắn ta chưa tới Hoang Châu, chúng ta còn cho rằng hắn ta khó mà sống sót khi đến đây. Sau khi hắn ta đến, chúng ta nghĩ rằng dưới sự khống chế của chúng ta, toàn cảnh Hoang Châu sẽ chắc như thép trui, kim đâm không thủng. Hắn mà tiến vào sẽ khó mà thành tựu gì, chỉ có chờ chết trong tay chúng ta hoặc người Thiên Lang mà thôi.”
“Thế nhưng chúng ta đều đã xem thường trí tuệ của thánh nhân rồi. Mặc dù cách ly gián mà hắn ta sử dụng khá đơn giản, nhưng từng chuyện đều có thể một hòn đá trúng ba con chim, đạt được mục đích chia rẽ tấm thép Hoang Châu này. Trí tuệ của chúng ta chỉ có thể đạt đến trình độ đi một bước nhìn hai hoặc ba bước thôi, còn trí tuệ của hắn ta có thể đi một bước nhìn bốn năm bước thậm chí là vô số bước. Thánh nhân quá đáng sợ a có dự cảm, có lẽ hai tâm ma mà. Hoang Châu Vương đã gieo xuống này sẽ biến đại sự mà chúng ta đã mưu tính hai mươi năm này trở thành dã tràng xe cát.”
Triệu Đại Đao chớp mắt: “Lão Quân, đây là thánh nhân trong thánh ngoài vương sao?”
Đỗ Quân gượng cười: “Lúc trước khi chúng ta chưa đưa ra sự lựa chọn, hắn ta đã thi triển Vương đạo với chúng ta. Hăn ta đã bố trí bố cục cắt đứt toàn bộ đường lui của chúng ta. Hắn ta nói để cho chúng ta lựa chọn... nhưng chúng ta có được lựa chọn hay không?”
“Khà khà khà...”
Triệu Đại Đao cười ngây ngô nói: “Vậy thì lựa chọn thánh nhân đáng sợ làm người của mình.”
Đỗ Quân ngước mí mắt lên: “Nhưng còn Nguyệt Nhi của ta thì sao?”
Triệu Đại Đao an ủi: “Vương gia đã tốn nhiều tâm tư đối với chúng ta như vậy là thật lòng muốn để chúng ta làm việc cho hắn ta. Cho nên chắc chắn bên phía Nguyệt Nhi, hắn ta cũng sẽ có hậu chiêu, do đó ông không cần phải lo lắng.”
Đỗ Quân đành phải gật đầu.
Triệu Tử Thường và Tiểu Bạch lẳng lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của hai lão tổng đốc, rồi nở nụ cười sâu xa.
Người mà Vương gia đã nhìn trúng sẽ chạy không thoát. Nếu chạy đi sẽ bị bắt về đánh gấy chân.
Mà lúc này, trong rừng cây nhỏ của thung lũng đang vô cùng yên ắng, ngay cả tiếng hít thở của muông thú cũng chẳng có.
Hạ Thiên bật ống lửa trong tay, đi thẳng vào trung tâm khu rừng, rồi ngừng bước trước một đống củi khô, cất cao giọng: “Bạch thành chủ, bản vương đến rồi, ngươi hãy thả người của ta ra đi.”
Lúc này, trong khu rừng yên tĩnh bỗng có tiếng động.
“Vút vút vút...”
Nhị Quỷ và đám ky binh chạy ra từ sâu trong rừng.
Bọn họ xấu hổ quỳ một chân xuống đất, hận không thể chết tại chỗ.
“Vương gia, Nhị Quỷ vô dụng đã làm ngài mất mặt.”
Mà sau lưng hắn ta, đám ky binh bị thương đã đi theo Hạ Thiên từ những ngày đầu tiên cũng xấu hổ.
“Ha ha ha...”
Hạ Thiên cười dịu dàng, lần lượt đỡ mọi người đứng dậy, rồi vỗ vai truyền sức. mạnh cho bọn họ: “Mặc dù các ngươi đã là chiến tướng hạng tam, nhưng chỉ mới thăng cấp lên võ đạo. Nếu so với cao thủ tuyệt thế như Bạch thành chủ thì kém hơn một chút, nên đánh không lại bị bắt giam cũng chẳng có gì mất mặt. Chỉ cần sau này các ngươi có thể chịu khó luyện võ thì sẽ có một ngày có thể đánh bại Bạch thành chủ, lấy lại mặt mũi. Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia mà. Việc ta có bị mất mặt hay không không quan trọng, mà quan trọng nhất là các ngươi có thể sống sót trở về.”
Trong lòng Nhị Quỷ và các lão binh đều ấm áp.
“Vương gia...”
Hạ Thiên xua tay: “Các ngươi ra ngoài trước đi.”
“Vâng.”
Đám người Nhị Quỷ nhanh chóng đi ra khỏi rừng cây nhỏ.
“Bùm...
Đúng lúc này, đống củi khô trước mặt Hạ Thiên bỗng bị đốt cháy, mang theo. ấm áp và ánh sáng chiếu sáng xung quanh.
“Vút...”
Một nữ tướng tuyệt thế mặc chiến giáp màu đỏ xuất hiện bên đống lửa, giọng điệu mang theo sự trêu chọc nói: “Ngươi đúng là biết cách mua chuộc thuộc hạ.”
Hạ Thiên nhìn khí khái anh hùng ở mi tâm nàng ta, rồi nở nụ cười tuấn lãng: “Bạch thành chủ, đã lâu không gặp...”
Khóe miệng của Hạ Thiên nở nụ cười sâu xa, sải bước đi về phía rừng cây nhỏ: “Có điều đối với người muốn chống lại ta, giành lấy Hoang Châu từ trong tay ta kia thì không được tốt cho lắm. Nàng ta đã đứng đây quan sát năm ngày trời, mãi không có hành động gì là vì chưa xác định được tâm ý của các ngươi. Bây giờ đã đến lúc các ngươi đưa ra sự lựa chọn cuối cùng. Bản vương không muốn làm chuyện cưỡng ép người khác. Lát nữa bản vương sẽ bước ra từ rừng cây nhỏ này, nếu các ngươi quyết định đi theo nàng ta thì có thể quay về.”
Đột nhiên, ánh mắt của Đỗ Quân nghiêm nghị, nghĩ đến chuyện cá cược: “Vương gia, mấy ngày nay, ngài có làm gì Nguyệt Nhi nhà ta không?”
Hạ Thiên sải bước đi về phía rừng cây nhỏ trong thung lũng: “Ta đã sai người tặng cho nàng ta hai bài thơ. Sau đó đã đổi lại một bông hoa mẫu đơn.”
Sắc mặt Đỗ Quân cứng đờ, suy sụp nói: “Lão phu biết rồi.”
Triệu Đại Đao khó hiểu: “Lão Quân, Vương gia tặng Nguyệt Nhi hai bài thơ đổi lại một bông hoa mẫu đơn có vấn đề gì sao? Trong hoa viên Đỗ gia các ông, mẫu đơn đã lên tới hàng ngàn hàng vạn, dù đổi lại một vạn bông hoa cũng chẳng có gì nhiều.
Đỗ Quân lắc đầu cười khổ: “Lão Đao, Vương gia đang gieo xuống tâm ma của chúng ta trong lòng người kia. Hắn ta dùng thơ đổi lấy mẫu đơn trong tay Nguyệt Nhi là đang gieo tâm ma khiến trong lòng đại tổng đốc nghi ngờ Nguyệt Nhi.”
Triệu Đại Đao đã hiểu rồi.
Ông ta nhìn bóng lưng của Hạ Thiên như nhìn thấy thần ma, lẩm bẩm: “Lão Quân, đây là... binh không đánh mà thắng hắn ta vừa mới nói sao?”
Đỗ Quân gật đầu: “Đúng vậy, đây là binh không đánh mà thắng Vương gia vừa mới nói đó. Lúc trước khi hắn ta chưa tới Hoang Châu, chúng ta còn cho rằng hắn ta khó mà sống sót khi đến đây. Sau khi hắn ta đến, chúng ta nghĩ rằng dưới sự khống chế của chúng ta, toàn cảnh Hoang Châu sẽ chắc như thép trui, kim đâm không thủng. Hắn mà tiến vào sẽ khó mà thành tựu gì, chỉ có chờ chết trong tay chúng ta hoặc người Thiên Lang mà thôi.”
“Thế nhưng chúng ta đều đã xem thường trí tuệ của thánh nhân rồi. Mặc dù cách ly gián mà hắn ta sử dụng khá đơn giản, nhưng từng chuyện đều có thể một hòn đá trúng ba con chim, đạt được mục đích chia rẽ tấm thép Hoang Châu này. Trí tuệ của chúng ta chỉ có thể đạt đến trình độ đi một bước nhìn hai hoặc ba bước thôi, còn trí tuệ của hắn ta có thể đi một bước nhìn bốn năm bước thậm chí là vô số bước. Thánh nhân quá đáng sợ a có dự cảm, có lẽ hai tâm ma mà. Hoang Châu Vương đã gieo xuống này sẽ biến đại sự mà chúng ta đã mưu tính hai mươi năm này trở thành dã tràng xe cát.”
Triệu Đại Đao chớp mắt: “Lão Quân, đây là thánh nhân trong thánh ngoài vương sao?”
Đỗ Quân gượng cười: “Lúc trước khi chúng ta chưa đưa ra sự lựa chọn, hắn ta đã thi triển Vương đạo với chúng ta. Hăn ta đã bố trí bố cục cắt đứt toàn bộ đường lui của chúng ta. Hắn ta nói để cho chúng ta lựa chọn... nhưng chúng ta có được lựa chọn hay không?”
“Khà khà khà...”
Triệu Đại Đao cười ngây ngô nói: “Vậy thì lựa chọn thánh nhân đáng sợ làm người của mình.”
Đỗ Quân ngước mí mắt lên: “Nhưng còn Nguyệt Nhi của ta thì sao?”
Triệu Đại Đao an ủi: “Vương gia đã tốn nhiều tâm tư đối với chúng ta như vậy là thật lòng muốn để chúng ta làm việc cho hắn ta. Cho nên chắc chắn bên phía Nguyệt Nhi, hắn ta cũng sẽ có hậu chiêu, do đó ông không cần phải lo lắng.”
Đỗ Quân đành phải gật đầu.
Triệu Tử Thường và Tiểu Bạch lẳng lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của hai lão tổng đốc, rồi nở nụ cười sâu xa.
Người mà Vương gia đã nhìn trúng sẽ chạy không thoát. Nếu chạy đi sẽ bị bắt về đánh gấy chân.
Mà lúc này, trong rừng cây nhỏ của thung lũng đang vô cùng yên ắng, ngay cả tiếng hít thở của muông thú cũng chẳng có.
Hạ Thiên bật ống lửa trong tay, đi thẳng vào trung tâm khu rừng, rồi ngừng bước trước một đống củi khô, cất cao giọng: “Bạch thành chủ, bản vương đến rồi, ngươi hãy thả người của ta ra đi.”
Lúc này, trong khu rừng yên tĩnh bỗng có tiếng động.
“Vút vút vút...”
Nhị Quỷ và đám ky binh chạy ra từ sâu trong rừng.
Bọn họ xấu hổ quỳ một chân xuống đất, hận không thể chết tại chỗ.
“Vương gia, Nhị Quỷ vô dụng đã làm ngài mất mặt.”
Mà sau lưng hắn ta, đám ky binh bị thương đã đi theo Hạ Thiên từ những ngày đầu tiên cũng xấu hổ.
“Ha ha ha...”
Hạ Thiên cười dịu dàng, lần lượt đỡ mọi người đứng dậy, rồi vỗ vai truyền sức. mạnh cho bọn họ: “Mặc dù các ngươi đã là chiến tướng hạng tam, nhưng chỉ mới thăng cấp lên võ đạo. Nếu so với cao thủ tuyệt thế như Bạch thành chủ thì kém hơn một chút, nên đánh không lại bị bắt giam cũng chẳng có gì mất mặt. Chỉ cần sau này các ngươi có thể chịu khó luyện võ thì sẽ có một ngày có thể đánh bại Bạch thành chủ, lấy lại mặt mũi. Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia mà. Việc ta có bị mất mặt hay không không quan trọng, mà quan trọng nhất là các ngươi có thể sống sót trở về.”
Trong lòng Nhị Quỷ và các lão binh đều ấm áp.
“Vương gia...”
Hạ Thiên xua tay: “Các ngươi ra ngoài trước đi.”
“Vâng.”
Đám người Nhị Quỷ nhanh chóng đi ra khỏi rừng cây nhỏ.
“Bùm...
Đúng lúc này, đống củi khô trước mặt Hạ Thiên bỗng bị đốt cháy, mang theo. ấm áp và ánh sáng chiếu sáng xung quanh.
“Vút...”
Một nữ tướng tuyệt thế mặc chiến giáp màu đỏ xuất hiện bên đống lửa, giọng điệu mang theo sự trêu chọc nói: “Ngươi đúng là biết cách mua chuộc thuộc hạ.”
Hạ Thiên nhìn khí khái anh hùng ở mi tâm nàng ta, rồi nở nụ cười tuấn lãng: “Bạch thành chủ, đã lâu không gặp...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.