Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử
Chương 112: Mọi người đừng lo lắng
Ss Tần
17/01/2024
Lúc này, đằng sau Triệu Tử Thường. Sau khi Hạ Thiên nôn máu tụ xong,
Hạ Thiên nghiêng người, đứng vững trong tuyết, lau vết máu trên khóe miệng:
“Mọi người đừng lo lắng, ta không sao!”
Bấy giờ, tất cả mọi người của phủ Hoang Châu Vương mới hết lo.
Bọn họ nín thở, chờ đợi đầu của yêu nữ mặc y phục đen bị nổ tung như dưa hấu.
Nhất định phải dùng máu của nàng ta để giải tất cả mối hận trong lòng của tất cả mọi người của phủ Hoang Châu Vương.
Trong thiên hạ này, những người muốn giết Vương gia của bọn họ đều phải chết một cách rất khó coi.
Là kiểu mà đầu óc bị nổ tung!
Lúc này.
Yêu nữ mặc y phục đen gào thét chói tai, chân khí bùng cháy trong cơ thể ngưng tụ trên da đầu: “Ngươi không thể giết được ta đâu!”
Ngay sau đó.
“Ầm.."
Cây gậy sắt thô to nóng bỏng của Triệu Tử Thường đập vào đầu của yêu nữ mặc y phục đen.
Dưới gậy, chân khí bảo vệ đầu của yêu nữ tan vỡ. Dưới dậy, đầu lâu của yêu nữ bị đập vỡ.
Dưới gậy, máu tươi bản tung tóe.
Dưới gậy, đầu lâu của yêu nữ nứt ra!
“Lạch cạch...”
Yêu nữ bị cây gậy đập quỳ xuống đất, đôi mắt tràn đầy sự thù hận, khóe miệng tràn đầy máu tươi, như hồi quang phản chiếu, khó khăn lên tiếng: “Hoang Châu Vương, ngươi tường rằng giết ta rồi thì có thể thuận lợi đến Hoang Châu sao?”
“Không, ngươi không làm được đâu.”
“Phụt”"
Yêu nữ mặc y phục đen ngã xuống mặt tuyết, thất khiếu chảy máu, đôi mắt nhìn chăm chằm vào bầu trời, hơi thở càng. ngày càng yếu ớt: “Đại thánh sứ ta chết rồi!”
“Thánh nữ sẽ xuống núi!”
“Nàng ấy nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
“Nàng ấy nhất định sẽ hút khô máu của ngươi!”
“Không lâu sau, ngươi sẽ đến âm tào địa phủ với...”
Yêu nữ mặc y phục đen còn chưa nói dứt câu thì đã vĩnh viễn nhắm mắt, không còn hơi thở.
Triệu Tử Thường cúi người, sau khi xác nhận nhiều lần, hẳn ta mới lên tiếng nói: “Vương gia, yêu nữ này đã chết, giải quyết thế nào đây?”
“Tàng Nhất!”
Hạ Thiên ra lệnh: “Giải quyết như thường lệ!”
“Rõ!"
Tàng Nhất và Tàng Cửu thẳng thừng lục soát yêu nữ mặc y phục đen, tiến hành phân loại di vật, sau đó đưa cho Tiểu.
Bạch cất giữ, nhập vào kho của phủ Hoang Châu Vương.
Hiện giờ, nhà kho của phủ Hoang Châu Vương chính là đoàn xe.
Kiểu di động. Lúc này, Hạ Thiên trầm giọng nói: “Triệu Tử Thường!”
“Có!"
Triệu Tử Thường nghiêm nghị hành lễ: “Xin Vương gia dặn dòi”
“Mặc dù ngươi vừa tiến vào Vương phủ nhưng lại có công giết chết kẻ địch, thưởng mười lượng vàng.”
“Tạ ơn Vương gial”
Triệu Tử Thường bái tạ với vẻ mặt bình tĩnh, sau đó lên tiếng hỏi: “Vương gia, sau khi ta vào phủ, cần tự lo liệu ăn ở sao?”
Hạ Thiên nghiêng người, đứng vững trong tuyết, lau vết máu trên khóe miệng:
“Mọi người đừng lo lắng, ta không sao!”
Bấy giờ, tất cả mọi người của phủ Hoang Châu Vương mới hết lo.
Bọn họ nín thở, chờ đợi đầu của yêu nữ mặc y phục đen bị nổ tung như dưa hấu.
Nhất định phải dùng máu của nàng ta để giải tất cả mối hận trong lòng của tất cả mọi người của phủ Hoang Châu Vương.
Trong thiên hạ này, những người muốn giết Vương gia của bọn họ đều phải chết một cách rất khó coi.
Là kiểu mà đầu óc bị nổ tung!
Lúc này.
Yêu nữ mặc y phục đen gào thét chói tai, chân khí bùng cháy trong cơ thể ngưng tụ trên da đầu: “Ngươi không thể giết được ta đâu!”
Ngay sau đó.
“Ầm.."
Cây gậy sắt thô to nóng bỏng của Triệu Tử Thường đập vào đầu của yêu nữ mặc y phục đen.
Dưới gậy, chân khí bảo vệ đầu của yêu nữ tan vỡ. Dưới dậy, đầu lâu của yêu nữ bị đập vỡ.
Dưới gậy, máu tươi bản tung tóe.
Dưới gậy, đầu lâu của yêu nữ nứt ra!
“Lạch cạch...”
Yêu nữ bị cây gậy đập quỳ xuống đất, đôi mắt tràn đầy sự thù hận, khóe miệng tràn đầy máu tươi, như hồi quang phản chiếu, khó khăn lên tiếng: “Hoang Châu Vương, ngươi tường rằng giết ta rồi thì có thể thuận lợi đến Hoang Châu sao?”
“Không, ngươi không làm được đâu.”
“Phụt”"
Yêu nữ mặc y phục đen ngã xuống mặt tuyết, thất khiếu chảy máu, đôi mắt nhìn chăm chằm vào bầu trời, hơi thở càng. ngày càng yếu ớt: “Đại thánh sứ ta chết rồi!”
“Thánh nữ sẽ xuống núi!”
“Nàng ấy nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
“Nàng ấy nhất định sẽ hút khô máu của ngươi!”
“Không lâu sau, ngươi sẽ đến âm tào địa phủ với...”
Yêu nữ mặc y phục đen còn chưa nói dứt câu thì đã vĩnh viễn nhắm mắt, không còn hơi thở.
Triệu Tử Thường cúi người, sau khi xác nhận nhiều lần, hẳn ta mới lên tiếng nói: “Vương gia, yêu nữ này đã chết, giải quyết thế nào đây?”
“Tàng Nhất!”
Hạ Thiên ra lệnh: “Giải quyết như thường lệ!”
“Rõ!"
Tàng Nhất và Tàng Cửu thẳng thừng lục soát yêu nữ mặc y phục đen, tiến hành phân loại di vật, sau đó đưa cho Tiểu.
Bạch cất giữ, nhập vào kho của phủ Hoang Châu Vương.
Hiện giờ, nhà kho của phủ Hoang Châu Vương chính là đoàn xe.
Kiểu di động. Lúc này, Hạ Thiên trầm giọng nói: “Triệu Tử Thường!”
“Có!"
Triệu Tử Thường nghiêm nghị hành lễ: “Xin Vương gia dặn dòi”
“Mặc dù ngươi vừa tiến vào Vương phủ nhưng lại có công giết chết kẻ địch, thưởng mười lượng vàng.”
“Tạ ơn Vương gial”
Triệu Tử Thường bái tạ với vẻ mặt bình tĩnh, sau đó lên tiếng hỏi: “Vương gia, sau khi ta vào phủ, cần tự lo liệu ăn ở sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.