Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử
Chương 213: Nhất định phải giết
Ss Tần
17/01/2024
Không đúng!
Bọn họ trúng mai phục rồi!
'Vương Tứ Phúc đâu?
Hắn ta phản bội nên bọn họ mới trúng mai phục!
Thánh nữ Tung Hoành ấn tay lên phần ngực đau nhói: “Chuẩn bị phá vây!"
Lúc này. “Rầm rầm rầm..."
'Trên dưới cửa thành phía tây của thành Thanh Châu sáng lên càng nhiều bó đuốc hơn, tựa như lửa cháy lan trên đồng cỏ, soi sáng mặt đất, khiến Thánh nữ Tung Hoành và bốn thị nữ không còn chỗ ẩn mình.
“Lốc cốc..."
Lý Phi cưỡi chiến mã phóng tới, thanh đao trong tay hắn ta lóe lên ánh sáng lạnh: “Yêu nữ Tung Hoành, ngươi dám giết chết hai vị tướng quân Tào Báo và Tào Mãn bên ngoài thành Thanh Châu, còn bỏ độc hại chết hai ngàn tướng sĩ binh đoàn ky binh của Thanh Châu ta, tội không thể thai”
“Người đâu, bắt bọn họ lại cho ta!”
Đôi mắt đẹp của Thánh nữ Tung Hoành sắp phun ra lửa: “Bảo Vương Tứ Phúc tới đây gặp ta”
Lý Phi lắc đầu: “Có lẽ kiếp này ngươi không còn được gặp lại hắn ta nữa rồi!"
Trái tim của Thánh nữ Tung Hoành rơi xuống vực sâu.
Chắc chắn là Vương Tứ Phúc đã phản bội rồi. Nhưng chắc chăn là hắn ta cũng đã tiêu đời rồi.
Lúc này, trong lòng Thánh nữ Tung Hoành vô cùng bi phãn!
Tại sao lại thất bại?
Tại sao lần nào đối phó với tên phế vật Hoang Châu vương chết tiệt kia thì kết cục đều như vậy?
Bởi vì giết Hoang Châu vương mà ba đại Thánh sứ dưới quyền nàng ta đã chết.
Sát thủ đồng bài và sát thủ ngân bài do nàng ta lãnh đạo cũng đã chết.
Hai lần ám sát thất bại.
Nàng ta vừa mới truy vết được đội xe của phủ Hoang Châu Vương, còn chưa kịp làm gì đã bị một nữ tử áo trắng bịt mặt đánh trọng thương.
Ngay cả việc do thám tin tức cũng thất bại!
Tại sao?
Lần này, nàng ta chỉ sai Vương Tứ Phúc giật dây Thanh Châu vương, mượn đao giết người mà thôi.
Kết quả, Vương Tứ Phúc cũng tiêu luôn.
Còn nàng ta thì rơi vào tình cảnh nguy hiểm lần thứ hai.
Ôi trời cao, hỡi đất dày, lẽ nào chỉ cần muốn giết tên phế vật Hoang Châu vương kia thì không chết cũng sẽ bị thương hay sao?
Quả là lạ lùng!
“Giết!”
Thánh nữ Tung Hoành nổi điên, ánh kiếm như rắn xé †oạc không gian, bóng dáng uyển chuyển như ma quỷ, chớp mắt đã đánh tới trước mặt Lý Phi.
“Làm càn!”
Lý Phi quát găn giọng, chém mã tấu vun vút như gió, không hề lùi lại, lấy tấn công đấu lại tấn công, lấy nhanh đấu lại nhanh, lấy đao đấu lại kiếm.
“Keng keng keng...”
Đao kiếm va chạm vào với nhau, tia lửa bắn ra khắp nơi, vang vọng toàn bộ chiến trường.
Thánh nữ Tung Hoành là võ giả hơn hạng nhất, thực lực mạnh hơn Lý Phi một chút.
Nhưng khi nàng ta động thủ, vết thương bị rách ra, cơn đau làm sức chiến đấu của nàng ta giảm sút.
Nhất thời, song phương rơi vào thế giằng co!
Điều kỳ lạ chính là đoàn ky binh Thanh Châu với rất đông chiến tướng nhưng không ai xông lên giúp đỡ, cũng không có ai bắn ám tiễn, cứ để mặc cho hai người đấu một chọi một.
Nhưng bốn thị nữ của Thánh nữ Tung Hoành thì không tốt số được như vậy!
“Giết!”
Một nhóm chiến tướng Thanh Châu cưỡi chiến mã tấn công, chém chết bốn nữ tử này.
Nếu như võ giả giang hồ bị võ tướng ngang cấp kết trận tấn công thì chẳng khác gì bị vây công, trước những đòn tấn công triền miên không dứt của võ tướng, thông _ thường bọn họ đều khó lòng may mắn thoát nạn.
Máu đã đổ. Thánh nữ Tung Hoành vô cùng đau lòng!
“Không!”
“Vương Tứ Phúc, tại sao ngươi lại bán đứng bản Thánh nữ?”
“Ngươi sẽ không được chết yên lành.”
“Nếu như ta chết, chưởng môn phu tử sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Lúc này.
“Keng!”
Thánh nữ Tung Hoành bị trúng một đao, cả người bay lên không.
Lần này, Lý Phi chém rất mạnh tay.
Nàng ta mừng rỡ, mượn lực bay lên cao như chim, vượt qua vòng vây của ky binh, rơi xuống quan đạo.
Quá thuận lợi!
“Vù...”
Thánh nữ Tung Hoành chạy vào trong khu rừng nằm cạnh quan đạo, điên cuồng chạy trốn, trong lòng chỉ có
một chấp niệm, nhất định phải sống sót.
Nàng ta nhất định phải giết tên phản đồ Vương Tứ Phúc.
Nàng ta nhất định phải giết tên sao chổi Hoang Châu vương.
Nhất định phải giết!
“Đuổi theo!”
Lý Phi quát giả vờ: “Nhất định phải bắt Thánh nữ Tung Hoành lại!”
“Vâng!”
Ky binh Thanh Châu không truy kích theo đường quan đạo mà chia ra làm nhiều hướng, chạy tới các đường lớn ở thành Thanh Châu hét to: “Thánh nữ phái Tung Hoành dẫn theo sát thủ, ngang nhiên tập kích đoàn ky binh Thanh Châu, hạ độc giết chết phó thống lĩnh Tào Báo và thiên ky tướng Tào Mã, sát hại hai ngàn tướng sĩ đoàn ky binh Thanh Châu, ai lấy được đầu yêu nữ này sẽ được thưởng ngàn lượng vàng ròng.”
Bọn họ trúng mai phục rồi!
'Vương Tứ Phúc đâu?
Hắn ta phản bội nên bọn họ mới trúng mai phục!
Thánh nữ Tung Hoành ấn tay lên phần ngực đau nhói: “Chuẩn bị phá vây!"
Lúc này. “Rầm rầm rầm..."
'Trên dưới cửa thành phía tây của thành Thanh Châu sáng lên càng nhiều bó đuốc hơn, tựa như lửa cháy lan trên đồng cỏ, soi sáng mặt đất, khiến Thánh nữ Tung Hoành và bốn thị nữ không còn chỗ ẩn mình.
“Lốc cốc..."
Lý Phi cưỡi chiến mã phóng tới, thanh đao trong tay hắn ta lóe lên ánh sáng lạnh: “Yêu nữ Tung Hoành, ngươi dám giết chết hai vị tướng quân Tào Báo và Tào Mãn bên ngoài thành Thanh Châu, còn bỏ độc hại chết hai ngàn tướng sĩ binh đoàn ky binh của Thanh Châu ta, tội không thể thai”
“Người đâu, bắt bọn họ lại cho ta!”
Đôi mắt đẹp của Thánh nữ Tung Hoành sắp phun ra lửa: “Bảo Vương Tứ Phúc tới đây gặp ta”
Lý Phi lắc đầu: “Có lẽ kiếp này ngươi không còn được gặp lại hắn ta nữa rồi!"
Trái tim của Thánh nữ Tung Hoành rơi xuống vực sâu.
Chắc chắn là Vương Tứ Phúc đã phản bội rồi. Nhưng chắc chăn là hắn ta cũng đã tiêu đời rồi.
Lúc này, trong lòng Thánh nữ Tung Hoành vô cùng bi phãn!
Tại sao lại thất bại?
Tại sao lần nào đối phó với tên phế vật Hoang Châu vương chết tiệt kia thì kết cục đều như vậy?
Bởi vì giết Hoang Châu vương mà ba đại Thánh sứ dưới quyền nàng ta đã chết.
Sát thủ đồng bài và sát thủ ngân bài do nàng ta lãnh đạo cũng đã chết.
Hai lần ám sát thất bại.
Nàng ta vừa mới truy vết được đội xe của phủ Hoang Châu Vương, còn chưa kịp làm gì đã bị một nữ tử áo trắng bịt mặt đánh trọng thương.
Ngay cả việc do thám tin tức cũng thất bại!
Tại sao?
Lần này, nàng ta chỉ sai Vương Tứ Phúc giật dây Thanh Châu vương, mượn đao giết người mà thôi.
Kết quả, Vương Tứ Phúc cũng tiêu luôn.
Còn nàng ta thì rơi vào tình cảnh nguy hiểm lần thứ hai.
Ôi trời cao, hỡi đất dày, lẽ nào chỉ cần muốn giết tên phế vật Hoang Châu vương kia thì không chết cũng sẽ bị thương hay sao?
Quả là lạ lùng!
“Giết!”
Thánh nữ Tung Hoành nổi điên, ánh kiếm như rắn xé †oạc không gian, bóng dáng uyển chuyển như ma quỷ, chớp mắt đã đánh tới trước mặt Lý Phi.
“Làm càn!”
Lý Phi quát găn giọng, chém mã tấu vun vút như gió, không hề lùi lại, lấy tấn công đấu lại tấn công, lấy nhanh đấu lại nhanh, lấy đao đấu lại kiếm.
“Keng keng keng...”
Đao kiếm va chạm vào với nhau, tia lửa bắn ra khắp nơi, vang vọng toàn bộ chiến trường.
Thánh nữ Tung Hoành là võ giả hơn hạng nhất, thực lực mạnh hơn Lý Phi một chút.
Nhưng khi nàng ta động thủ, vết thương bị rách ra, cơn đau làm sức chiến đấu của nàng ta giảm sút.
Nhất thời, song phương rơi vào thế giằng co!
Điều kỳ lạ chính là đoàn ky binh Thanh Châu với rất đông chiến tướng nhưng không ai xông lên giúp đỡ, cũng không có ai bắn ám tiễn, cứ để mặc cho hai người đấu một chọi một.
Nhưng bốn thị nữ của Thánh nữ Tung Hoành thì không tốt số được như vậy!
“Giết!”
Một nhóm chiến tướng Thanh Châu cưỡi chiến mã tấn công, chém chết bốn nữ tử này.
Nếu như võ giả giang hồ bị võ tướng ngang cấp kết trận tấn công thì chẳng khác gì bị vây công, trước những đòn tấn công triền miên không dứt của võ tướng, thông _ thường bọn họ đều khó lòng may mắn thoát nạn.
Máu đã đổ. Thánh nữ Tung Hoành vô cùng đau lòng!
“Không!”
“Vương Tứ Phúc, tại sao ngươi lại bán đứng bản Thánh nữ?”
“Ngươi sẽ không được chết yên lành.”
“Nếu như ta chết, chưởng môn phu tử sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Lúc này.
“Keng!”
Thánh nữ Tung Hoành bị trúng một đao, cả người bay lên không.
Lần này, Lý Phi chém rất mạnh tay.
Nàng ta mừng rỡ, mượn lực bay lên cao như chim, vượt qua vòng vây của ky binh, rơi xuống quan đạo.
Quá thuận lợi!
“Vù...”
Thánh nữ Tung Hoành chạy vào trong khu rừng nằm cạnh quan đạo, điên cuồng chạy trốn, trong lòng chỉ có
một chấp niệm, nhất định phải sống sót.
Nàng ta nhất định phải giết tên phản đồ Vương Tứ Phúc.
Nàng ta nhất định phải giết tên sao chổi Hoang Châu vương.
Nhất định phải giết!
“Đuổi theo!”
Lý Phi quát giả vờ: “Nhất định phải bắt Thánh nữ Tung Hoành lại!”
“Vâng!”
Ky binh Thanh Châu không truy kích theo đường quan đạo mà chia ra làm nhiều hướng, chạy tới các đường lớn ở thành Thanh Châu hét to: “Thánh nữ phái Tung Hoành dẫn theo sát thủ, ngang nhiên tập kích đoàn ky binh Thanh Châu, hạ độc giết chết phó thống lĩnh Tào Báo và thiên ky tướng Tào Mã, sát hại hai ngàn tướng sĩ đoàn ky binh Thanh Châu, ai lấy được đầu yêu nữ này sẽ được thưởng ngàn lượng vàng ròng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.