Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử
Chương 143: Ông ta nói rất nghiêm túc
Ss Tần
17/01/2024
Lúc này trong Ngự thư phòng vô cùng yên tĩnh, như thể ngay cả bầu không khí cũng bị đóng băng.
Hoàng đế không lên tiếng, ai dám thở mạnh cơ chứ? Cứ thế Hoàng đế dùng vẻ mặt chế giễu nhìn chăm chăm Tào Uy, trong mắt không hề có cảm xúc, chỉ đợi ông ta mở miệng.
Trán Tào Uy toát mồ hôi hột, nhiệt độ rất thấp giống như. băng giá ngoài cửa.
Lúc này ông ta cảm thấy Hoàng đế không khác gì ác long muốn ăn thịt người, nhìn chòng chọc ông ta. Trong lòng ông †a hơi hoảng hốt, áp lực như núi đè.
Tào Uy căn răng, cười lấy lòng không khác gì chó cỏ đói bụng ở trong phủ Tả tướng: “Bệ hạ, chí hướng Thánh nhân này không phải là Thánh nhân thì không thể lập, lời nói ra đủ để chấn động trời đất trở thành Thánh sư của người có trí thức trong thiên hạ.”
“Thần to gan suy đoán, chí hướng Thánh nhân này là do bệ hạ lập.” Nói đến đây Tào Uy nghiêm túc cúi người: “Chúc mừng bệ hạ! Chúc mừng bệ hạ đã lên đến vị trí Thánh nhân.”
Ông ta nói rất nghiêm túc.
“Ha ha ha...” Hạ đế sửng sốt, vẻ chế giễu trên mặt đã biến mất, liên tục cười lớn.
Trong lòng Tư Mã Kiếm, Lý Kiếm và Ngụy công công đều thầm phỉ nhổ: “Vô liêm sỉ”
“Không biết xấu hổ”
Một lát sau, Hạ đế ngừng cười, vẻ mặt dịu đi rất nhiều: “Lão già, ông đoán không ra thì cứ nói đoán không ra, cần gì phải nịnh nọt cơ chứ? Trẫm không hề có chí hướng Thánh nhân này. Bởi vì trãm cần quá nhiều thứ.”
Nói đến đây, trong mắt Hạ đế lóe lên tia sáng, cầm tấu chương của Tư Mã Kiếm lên, ném vào trong lò đồng bên cạnh, nhìn nó bị cháy thành tro.
“Khi Hoang Châu Vương vừa ra khỏi Đế Đô đã gặp một thư sinh yếu ớt thích đọc sách cổ. Hai người vừa gặp đã quen, sau khi kết giao làm bạn, thư sinh kia đã nói ra chí hướng Thánh nhân vĩ đại ban nấy kia. Mà bốn câu Vương đạo kia cũng là lời say rượu của thư sinh yếu ớt kia, lúc làm lễ kết bạn hắn ta xong đã tặng cho Hoang Châu Vương, được Hoang Châu Vương viết vào trong chước văn”
“Sau đó Tư Mã Lan - nữ nhi của Tả tướng đã đưa thư về lời của Thánh đạo và Vương đạo cho cha. Tả tướng đã viết rất rõ ràng ở trong tấu chương. Do đó Hoang Châu Vương là một đứa nhỏ trung hậu lại hiếu thảo, chưa từng lừa gạt trẫm. Cha con Tả tướng cũng thế, là Hữu tướng đã nghĩ nhiều rồi”
Nói đến đây, Hạ đế lệnh cho Tư Mã Kiếm biên soạn một câu chuyện khó hiểu.
'Tư Mã Kiếm không hề thay đổi sắc bởi vì Hoàng đế chưa từng làm việc theo lẽ thường, mục đích rất khó đoán, rốt cuộc là tại sao chứ?
Lúc này Hạ đế nói tiếp: “Có điều ngươi cứ coi như là chí hướng Thánh nhân và Vương đạo bá ngôn của Hoang Châu Vương đi. Trấẫm anh minh uy vũ như vậy, đâu thể có một tiểu nhi tử ngốc nghếch mãi được, đúng không? Đột nhiên cao lớn trở nên thông minh cũng là chuyện thường tình.”
Mọi người vội đáp: “Tất nhiên rồi!”
“Thần tuân chỉ.”
Hoàng đế tiếp tục ba phải: “Lúc nãy Tào khanh lại chứng minh lòng trung thành của ngươi dành cho trầm, nên ban thưởng nghìn lượng hoàng kim, một cặp ngọc Như Ý.”
Tào Uy mừng rỡ, cảm kích rơi nước mắt quỳ xuống: “Thần
Tào Uy tạ ơn bệ hạ đã ban thưởng. Vì bệ hạ và triều đình, thần sẽ dốc hết sức cho đến hơi thở cuối cùng trong cuộc đời này.”
Có điều ông ta không hề tin một chữ về những lời mà Hoàng đế vừa mới nói ra. Nếu đúng như những gì Hoàng đế nói thì đốt thư của lão tặc Tư Mã làm gì? Là để cho ông ta xem còn hơn nói vô số lời đúng không? Nhưng ông ta không dám lộ ra vẻ mặt nghỉ ngờ. Không tin lời Hoàng đế chỉ có một chữ - chết, hai chữ - chết thảm.
Bây giờ ông ta vẫn một mực cho răng, những lời này là do Tư Mã Lan - tài nữ đứng đầu Đế Đô kia đã nghĩ ra.
Nhất định là thế.
Nếu như không phải... thì mẫu dạ xoa - vợ đầu của ông †a sẽ bị sét đánh, chết không toàn thây. Tào Uy ông ta dám thề với trời.
Bên này, Tư Mã Kiếm cũng giúp đỡ lấp liếm: “Tào thừa tướng, chuyện đã như thế, mong ông đừng vu oan cho tiểu nữ của bổn tướng nữa, càng không được vu oan cho Hoang Châu 'Vương. Bằng không, bệ hạ sẽ không tha cho ông đâu.”
“Ha ha ha...” Tào Uy cười giả tạo: “Tả tướng bỏ qua cho. Bổn tưởng cũng vì trung thành với bệ hạ nên mới hiểu lầm Tả tướng. Ta đứng ở đây đền tội với ông là được chứ gì.”
Hoàng đế không lên tiếng, ai dám thở mạnh cơ chứ? Cứ thế Hoàng đế dùng vẻ mặt chế giễu nhìn chăm chăm Tào Uy, trong mắt không hề có cảm xúc, chỉ đợi ông ta mở miệng.
Trán Tào Uy toát mồ hôi hột, nhiệt độ rất thấp giống như. băng giá ngoài cửa.
Lúc này ông ta cảm thấy Hoàng đế không khác gì ác long muốn ăn thịt người, nhìn chòng chọc ông ta. Trong lòng ông †a hơi hoảng hốt, áp lực như núi đè.
Tào Uy căn răng, cười lấy lòng không khác gì chó cỏ đói bụng ở trong phủ Tả tướng: “Bệ hạ, chí hướng Thánh nhân này không phải là Thánh nhân thì không thể lập, lời nói ra đủ để chấn động trời đất trở thành Thánh sư của người có trí thức trong thiên hạ.”
“Thần to gan suy đoán, chí hướng Thánh nhân này là do bệ hạ lập.” Nói đến đây Tào Uy nghiêm túc cúi người: “Chúc mừng bệ hạ! Chúc mừng bệ hạ đã lên đến vị trí Thánh nhân.”
Ông ta nói rất nghiêm túc.
“Ha ha ha...” Hạ đế sửng sốt, vẻ chế giễu trên mặt đã biến mất, liên tục cười lớn.
Trong lòng Tư Mã Kiếm, Lý Kiếm và Ngụy công công đều thầm phỉ nhổ: “Vô liêm sỉ”
“Không biết xấu hổ”
Một lát sau, Hạ đế ngừng cười, vẻ mặt dịu đi rất nhiều: “Lão già, ông đoán không ra thì cứ nói đoán không ra, cần gì phải nịnh nọt cơ chứ? Trẫm không hề có chí hướng Thánh nhân này. Bởi vì trãm cần quá nhiều thứ.”
Nói đến đây, trong mắt Hạ đế lóe lên tia sáng, cầm tấu chương của Tư Mã Kiếm lên, ném vào trong lò đồng bên cạnh, nhìn nó bị cháy thành tro.
“Khi Hoang Châu Vương vừa ra khỏi Đế Đô đã gặp một thư sinh yếu ớt thích đọc sách cổ. Hai người vừa gặp đã quen, sau khi kết giao làm bạn, thư sinh kia đã nói ra chí hướng Thánh nhân vĩ đại ban nấy kia. Mà bốn câu Vương đạo kia cũng là lời say rượu của thư sinh yếu ớt kia, lúc làm lễ kết bạn hắn ta xong đã tặng cho Hoang Châu Vương, được Hoang Châu Vương viết vào trong chước văn”
“Sau đó Tư Mã Lan - nữ nhi của Tả tướng đã đưa thư về lời của Thánh đạo và Vương đạo cho cha. Tả tướng đã viết rất rõ ràng ở trong tấu chương. Do đó Hoang Châu Vương là một đứa nhỏ trung hậu lại hiếu thảo, chưa từng lừa gạt trẫm. Cha con Tả tướng cũng thế, là Hữu tướng đã nghĩ nhiều rồi”
Nói đến đây, Hạ đế lệnh cho Tư Mã Kiếm biên soạn một câu chuyện khó hiểu.
'Tư Mã Kiếm không hề thay đổi sắc bởi vì Hoàng đế chưa từng làm việc theo lẽ thường, mục đích rất khó đoán, rốt cuộc là tại sao chứ?
Lúc này Hạ đế nói tiếp: “Có điều ngươi cứ coi như là chí hướng Thánh nhân và Vương đạo bá ngôn của Hoang Châu Vương đi. Trấẫm anh minh uy vũ như vậy, đâu thể có một tiểu nhi tử ngốc nghếch mãi được, đúng không? Đột nhiên cao lớn trở nên thông minh cũng là chuyện thường tình.”
Mọi người vội đáp: “Tất nhiên rồi!”
“Thần tuân chỉ.”
Hoàng đế tiếp tục ba phải: “Lúc nãy Tào khanh lại chứng minh lòng trung thành của ngươi dành cho trầm, nên ban thưởng nghìn lượng hoàng kim, một cặp ngọc Như Ý.”
Tào Uy mừng rỡ, cảm kích rơi nước mắt quỳ xuống: “Thần
Tào Uy tạ ơn bệ hạ đã ban thưởng. Vì bệ hạ và triều đình, thần sẽ dốc hết sức cho đến hơi thở cuối cùng trong cuộc đời này.”
Có điều ông ta không hề tin một chữ về những lời mà Hoàng đế vừa mới nói ra. Nếu đúng như những gì Hoàng đế nói thì đốt thư của lão tặc Tư Mã làm gì? Là để cho ông ta xem còn hơn nói vô số lời đúng không? Nhưng ông ta không dám lộ ra vẻ mặt nghỉ ngờ. Không tin lời Hoàng đế chỉ có một chữ - chết, hai chữ - chết thảm.
Bây giờ ông ta vẫn một mực cho răng, những lời này là do Tư Mã Lan - tài nữ đứng đầu Đế Đô kia đã nghĩ ra.
Nhất định là thế.
Nếu như không phải... thì mẫu dạ xoa - vợ đầu của ông †a sẽ bị sét đánh, chết không toàn thây. Tào Uy ông ta dám thề với trời.
Bên này, Tư Mã Kiếm cũng giúp đỡ lấp liếm: “Tào thừa tướng, chuyện đã như thế, mong ông đừng vu oan cho tiểu nữ của bổn tướng nữa, càng không được vu oan cho Hoang Châu 'Vương. Bằng không, bệ hạ sẽ không tha cho ông đâu.”
“Ha ha ha...” Tào Uy cười giả tạo: “Tả tướng bỏ qua cho. Bổn tưởng cũng vì trung thành với bệ hạ nên mới hiểu lầm Tả tướng. Ta đứng ở đây đền tội với ông là được chứ gì.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.