Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử
Chương 237: Quỳ xuống
Ss Tần
19/01/2024
Ngay sau đó.
Giọng nói kinh ngạc của Tô Cơ thốt lên: “Gia chủ, xin đừng như vậy!"
Tào Uy nóng nảy quát: “Ngươi vốn là thiếp của Nhị Lang, Đại Lang có thể tới chơi, ta là gia chủ lại không thể tới chơi ư2"
“Hiện giờ chúng ta đều đang đau khổ, phải làm chút chuyện vui vẻ để quên đi nỗi đau này.”
“Nào, chúng ta vui vẻ với nhau.”
“Cởi yếm ra!”
“Quỳ xuống!”
“Vâng!”
Không lâu sau đó.
Trong phòng vang lên tiếng hét đứt gan đứt ruột của Tào. Uy: “Lão Cửu thối tha, nhất định ngươi sẽ không qua được núi Thiên Môn”
“Lần này, ngươi nhất định phải chết!”
“Nhất định!”
Một bên khác.
Phủ Hoang Châu Vương muốn vượt qua núi Thiên Môn bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
Đoàn xe dài thắp đuốc đánh thức lũ động vật ở hai bên đường dậy.
Lúc này, Tân Hồng Y đã bị ngựa xe xóc nảy đến mức không thể ngủ nổi. Nàng ta nhìn con rồng lửa bên ngoài, giễu cợt nói: “Tiểu Tàng Cửu, sư phụ ngươi chuẩn bị xông vào Thiên Môn lúc nửa đêm đấy à?”
“Đúng vậy!”
Tàng Cửu cũng không muốn giấu giếm!
“Ha ha ha...”
Tân Hồng Y giễu cợt nói: “Sư phụ ngươi, tên phế vật Vương gia kia đúng là ngây thơ”
“Trại phỉ Thiên Môn này chính là trại phỉ lớn nhất Đại Hạ, bên trong đó có vô số giặc cướp hung hãn, liều mạng, triều đình từng nhiều lần vây quét nhưng cuối cùng đều trằng tay ra về.
“Ta nghe nói chính phe Thái Tử chống lưng cho trại cướp này. Bọn thổ phỉ trong đó toàn là quân nhân tinh nhuệ của Đại Hạ”
“Cho nên chắc chẳn chỗ này sẽ có mai phục chờ giết sư phụ ngươi!”
“Bất kể là ngày hay đêm, chỉ cần phủ Hoang Châu Vương đi ngang qua nơi này thì ắt sẽ nổ ra một trận chiến!”
“Hiện tại các ngươi chỉ có thương binh và đám tân binh biết chạy bộ, đâm bóng gỗ, hô khẩu hiệu... Các ngươi chết chắc rồi”
“Sau trận chiến này, phủ Hoang Châu Vương của các ngươi sẽ bị giết sạch.”
Chẳng mấy khi Tàng Cửu mới không tranh cãi với nàng ta: “Theo như tin tức mà bọn ta năm được thì trong sơn trại này có ba ngàn giặc cướp tinh nhuệ, không thua đội quân tinh nhuệ nhất của Đại Hạ là bao.”
“Hơn nữa, bên trong sơn trại này còn có thập đại ác phỉ trong thiên hạ, kém nhất cũng là võ giả hạng nhất, người nào người nấy vô cùng hung tàn, kinh khủng không có tận cùng, thực lực mạnh gấp mười lần bọn ta”
Tân Hồng Y hung dữ nói: Tiểu Tàng Cửu, giờ ngươi biết sợ rồi à?”
Giọng nói kinh ngạc của Tô Cơ thốt lên: “Gia chủ, xin đừng như vậy!"
Tào Uy nóng nảy quát: “Ngươi vốn là thiếp của Nhị Lang, Đại Lang có thể tới chơi, ta là gia chủ lại không thể tới chơi ư2"
“Hiện giờ chúng ta đều đang đau khổ, phải làm chút chuyện vui vẻ để quên đi nỗi đau này.”
“Nào, chúng ta vui vẻ với nhau.”
“Cởi yếm ra!”
“Quỳ xuống!”
“Vâng!”
Không lâu sau đó.
Trong phòng vang lên tiếng hét đứt gan đứt ruột của Tào. Uy: “Lão Cửu thối tha, nhất định ngươi sẽ không qua được núi Thiên Môn”
“Lần này, ngươi nhất định phải chết!”
“Nhất định!”
Một bên khác.
Phủ Hoang Châu Vương muốn vượt qua núi Thiên Môn bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
Đoàn xe dài thắp đuốc đánh thức lũ động vật ở hai bên đường dậy.
Lúc này, Tân Hồng Y đã bị ngựa xe xóc nảy đến mức không thể ngủ nổi. Nàng ta nhìn con rồng lửa bên ngoài, giễu cợt nói: “Tiểu Tàng Cửu, sư phụ ngươi chuẩn bị xông vào Thiên Môn lúc nửa đêm đấy à?”
“Đúng vậy!”
Tàng Cửu cũng không muốn giấu giếm!
“Ha ha ha...”
Tân Hồng Y giễu cợt nói: “Sư phụ ngươi, tên phế vật Vương gia kia đúng là ngây thơ”
“Trại phỉ Thiên Môn này chính là trại phỉ lớn nhất Đại Hạ, bên trong đó có vô số giặc cướp hung hãn, liều mạng, triều đình từng nhiều lần vây quét nhưng cuối cùng đều trằng tay ra về.
“Ta nghe nói chính phe Thái Tử chống lưng cho trại cướp này. Bọn thổ phỉ trong đó toàn là quân nhân tinh nhuệ của Đại Hạ”
“Cho nên chắc chẳn chỗ này sẽ có mai phục chờ giết sư phụ ngươi!”
“Bất kể là ngày hay đêm, chỉ cần phủ Hoang Châu Vương đi ngang qua nơi này thì ắt sẽ nổ ra một trận chiến!”
“Hiện tại các ngươi chỉ có thương binh và đám tân binh biết chạy bộ, đâm bóng gỗ, hô khẩu hiệu... Các ngươi chết chắc rồi”
“Sau trận chiến này, phủ Hoang Châu Vương của các ngươi sẽ bị giết sạch.”
Chẳng mấy khi Tàng Cửu mới không tranh cãi với nàng ta: “Theo như tin tức mà bọn ta năm được thì trong sơn trại này có ba ngàn giặc cướp tinh nhuệ, không thua đội quân tinh nhuệ nhất của Đại Hạ là bao.”
“Hơn nữa, bên trong sơn trại này còn có thập đại ác phỉ trong thiên hạ, kém nhất cũng là võ giả hạng nhất, người nào người nấy vô cùng hung tàn, kinh khủng không có tận cùng, thực lực mạnh gấp mười lần bọn ta”
Tân Hồng Y hung dữ nói: Tiểu Tàng Cửu, giờ ngươi biết sợ rồi à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.