Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử
Chương 164: Sau đó
Ss Tần
17/01/2024
Tuy nhiên, những người đến đều là ky binh Thanh Châu mặc áo giáp đen, rất có thể họ là kẻ địch.
Sau đó, Hạ Thiên sợ bị hai bên tấn công trước sau, không thể quan sát hai phía nên ra lệnh: “Chặt cây xây dựng quân trại phòng thủ.”
Hắn cầm dao rựa trong tay và dẫn dắt mọi người trong phủ Hoang Châu Vương cùng nhau xông vào rừng ven đường, cầm các loại binh khí chặt cây để xây dựng một quân trại đơn giản.
Đầu tiên, cho xe ngựa vào bên trong rồi sau đó lại buộc chiến mã vào trong.
Về phần thi thể của ky binh giáp đen còn chưa bị lột trần, toàn bộ đều được khiêng vào trong trại gỗ mới vừa dựng lên.
Những chiến lợi phẩm vất vả thu được thì không thể để người khác cướp mất.
Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng không thể để sót một kiện chiến lợi phẩm.
Nói đến việc dọn dẹp chiến trường, người của phủ Hoang Châu Vương tuyệt đối là chuyên nghiệp.
Bọn họ từng nhận được thân truyền của vương gia nhà mình, tư tưởng chủ đạo chính là: Ra ngoài không nhặt được thì mới vứt!
Điều này rất phù hợp với tính cách của những người mới ở phủ Hoang Châu Vương.
Bọn họ đều xuất thân nghèo khó, hiểu được tốt xấu và biết quý trọng.
Hiện tại, khi dọn dẹp chiến trường, bọn họ ghi nhớ lời dạy của Vương gia nhà mình và có phải cào đất ba thước cũng không bỏ sót một đồng xu nào.
Nơi bọn họ đi qua không có cỏ mọc, thậm chí thấy vũng nước cũng phải dùng cả hai chân giẫãm lên, cũng chẳng sợ ướt giày bị ướt.
Thái độ nghiêm túc, cẩn thận và đầy trách nhiệm này đã khiến chiến trường mà bọn họ dọn dẹp sạch sẽ đến nỗi ngay cả những con kiến ẩn nấp dưới lòng đất quan sát cũng phải lắc đầu tránh né.
Mà Hạ Thiên rất hài lòng với điều này.
Con cái nhà nghèo đều phải sớm lo liệu việc nhà.
Dân nghèo mới biết củi gạo, dầu muối đắt đỏ.
Chỉ người nghèo mới biết cuộc sống không hề dễ dàng.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, dù là người thường hay là Hoàng tử, cuộc sống của Hạ Thiên vẫn luôn không dễ dàng.
Tính cách muốn chuyển mọi thứ về nhà của thành viên mới ở vương phủ rất phù hợp với hắn.
Thực sự là người không cùng đường thì không vào cùng một nhà.
Vì thế, khi Lý Phi và Tào Báo dẫn quân đến quân trại đơn sơ, bọn họ được chứng kiến một cảnh tượng choáng váng.
Trên quan đạo lầy lội vô cùng, nơi máu và tuyết trộn lẫn vào nhau, một nhóm dân thường với khuôn mặt đen đúa đang điên cuồng kéo người chết vào trong một quân trại đơn sơ.
“Nhanh! Nhanh lên!"
"Hai nhóm thổ phỉ giáp đen này có trang phục giống như những tên đã chết này, khẳng định là kẻ địch."
"Bọn họ nhất định sẽ sớm giết đến đây."
“Nhanh nữa lên.”
Những người mới đến phủ Hoang Châu Vương động viên nhau và kéo đám xác chết mặc áo giáp đen cuối cùng trở về quân trại.
Sau đó. "Ha ha ha..."
Sau đó, Hạ Thiên sợ bị hai bên tấn công trước sau, không thể quan sát hai phía nên ra lệnh: “Chặt cây xây dựng quân trại phòng thủ.”
Hắn cầm dao rựa trong tay và dẫn dắt mọi người trong phủ Hoang Châu Vương cùng nhau xông vào rừng ven đường, cầm các loại binh khí chặt cây để xây dựng một quân trại đơn giản.
Đầu tiên, cho xe ngựa vào bên trong rồi sau đó lại buộc chiến mã vào trong.
Về phần thi thể của ky binh giáp đen còn chưa bị lột trần, toàn bộ đều được khiêng vào trong trại gỗ mới vừa dựng lên.
Những chiến lợi phẩm vất vả thu được thì không thể để người khác cướp mất.
Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng không thể để sót một kiện chiến lợi phẩm.
Nói đến việc dọn dẹp chiến trường, người của phủ Hoang Châu Vương tuyệt đối là chuyên nghiệp.
Bọn họ từng nhận được thân truyền của vương gia nhà mình, tư tưởng chủ đạo chính là: Ra ngoài không nhặt được thì mới vứt!
Điều này rất phù hợp với tính cách của những người mới ở phủ Hoang Châu Vương.
Bọn họ đều xuất thân nghèo khó, hiểu được tốt xấu và biết quý trọng.
Hiện tại, khi dọn dẹp chiến trường, bọn họ ghi nhớ lời dạy của Vương gia nhà mình và có phải cào đất ba thước cũng không bỏ sót một đồng xu nào.
Nơi bọn họ đi qua không có cỏ mọc, thậm chí thấy vũng nước cũng phải dùng cả hai chân giẫãm lên, cũng chẳng sợ ướt giày bị ướt.
Thái độ nghiêm túc, cẩn thận và đầy trách nhiệm này đã khiến chiến trường mà bọn họ dọn dẹp sạch sẽ đến nỗi ngay cả những con kiến ẩn nấp dưới lòng đất quan sát cũng phải lắc đầu tránh né.
Mà Hạ Thiên rất hài lòng với điều này.
Con cái nhà nghèo đều phải sớm lo liệu việc nhà.
Dân nghèo mới biết củi gạo, dầu muối đắt đỏ.
Chỉ người nghèo mới biết cuộc sống không hề dễ dàng.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, dù là người thường hay là Hoàng tử, cuộc sống của Hạ Thiên vẫn luôn không dễ dàng.
Tính cách muốn chuyển mọi thứ về nhà của thành viên mới ở vương phủ rất phù hợp với hắn.
Thực sự là người không cùng đường thì không vào cùng một nhà.
Vì thế, khi Lý Phi và Tào Báo dẫn quân đến quân trại đơn sơ, bọn họ được chứng kiến một cảnh tượng choáng váng.
Trên quan đạo lầy lội vô cùng, nơi máu và tuyết trộn lẫn vào nhau, một nhóm dân thường với khuôn mặt đen đúa đang điên cuồng kéo người chết vào trong một quân trại đơn sơ.
“Nhanh! Nhanh lên!"
"Hai nhóm thổ phỉ giáp đen này có trang phục giống như những tên đã chết này, khẳng định là kẻ địch."
"Bọn họ nhất định sẽ sớm giết đến đây."
“Nhanh nữa lên.”
Những người mới đến phủ Hoang Châu Vương động viên nhau và kéo đám xác chết mặc áo giáp đen cuối cùng trở về quân trại.
Sau đó. "Ha ha ha..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.