Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử
Chương 270: Vậy ngày mai lại tới tìm hắn luận bàn!
Ss Tần
23/01/2024
Nhất Chi Mai che lụa trắng lắc đầu: “Hôm nay chắc hắn không rảnh đâu!”
“Bên cạnh hắn có một kẻ rất lợi hại, nếu chúng ta tùy tiện đến gần, thiết côn của hắn ta có thể đập chúng ta thành bánh nhân thịt!”
Tiểu dược nương cắn răng nói: “Vậy ngày mai lại tới tìm hắn luận bàn!”
Nhất Chi Mai nhíu chặt đôi lông mày đẹp: “Vì sao ngươi nhất định phải so đấu thuật ngân châm với hắn?”
Tiểu dược nương nâng mí mắt lên: “Trước khi sư phụ lâm chung đã để lại di nguyện, nếu gặp được cao thủ thi triển ngân châm, nhất định phải so đấu một lần. Thắng thì báo cho người ở trên trời có linh thiêng, thuật ngân châm của sư phụ vẫn là đệ nhất thiên hại”
Nhất Chi Mai càng nhíu chặt đầu lông mày: “Nếu thua thì sao?”
Trong đôi mắt trong sáng của tiểu dược nương lộ ra vẻ xấu hổ: “Ta, chắc chắn sẽ không thua”
“Tuyệt đối không thể thual” Nhất Chi Mai không hỏi tiếp nữa: “Thánh Nữ Thanh Thanh, để khi nào Hoang Châu Vương tiến vào trong Hoang Châu, chúng ta sẽ đi tìm hắn tỷ thí!”
“Được!”
Thánh Nữ Thanh Thanh đã chấp nhận!
Nhưng, Nhất Chỉ Mai không hiểu sao lại cảm thấy hơi lo. Nàng ta cảm thấy, Thánh Nữ Y Gia còn chưa nói hết lời.
Nói không chừng khi so đấu thuật ngân châm có lẽ sẽ xảy ra chuyện!
Bên kia, Hạ Thiên đi theo sau Triệu Tử Thường, Tàng Nhất và thiếu niên tàng kiếm khác nhanh chóng leo lên sườn núi
Thiên Môn.
Chỗ này có một bãi đất trống rất lớn, trên đó chính là trại phỉ.
Tàng Nhất dẫn theo một nhóm thiếu niên Tàng Kiếm trốn đi, bảo vệ xung quanh Hạ Thiên.
Triệu Tử Thường cầm trường thương trong tay, đi đằng trước mở đường.
“Phốc phốc phốc..."
Thương trong tay Triệu Tử Thường đáng sợ vô cùng, một thương đánh giết một kẻ ác phỉ.
Thiếu niên Tàng Kiếm càng xuất quỷ nhập thần, giết sạch toàn bộ ác phỉ còn sót lại.
Đến cuối cùng, trong trại phỉ, sảnh Tụ Nghĩa. “Ầm..” Một đạo tặc đập phá cửa lớn, máu tươi bắn khắp đại sảnh.
Lúc này, một nho sinh trung niên sắc mặt tái nhợt trong đại sảnh rút kiếm ra, quát to: “Ai?”
“Vào đi!"
Triệu Tử Thường lao vào, Hạ Thiên theo sau: “Còn ngươi là ai?"
Nho sinh trung niên đó nhìn thấy Hạ Thiên, vẻ mặt thay đổi, không dám tin mà nói: “Sao ngươi còn chưa chết?”
“Không!”
Từng giọt mồ hôi to như hạt đầu rơi xuống từ trên trán nho sinh trung niên!
Ông ta ném bảo kiếm trong tay xuống, nhắm mắt lại, lau
mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra"
“Đây chắc chắn là ảo giác của tai”
“Thập đại ác nhân trong thiên hạ và 3000 binh phỉ tinh nhuệ được phái đi giết hắn, sao hắn lại không chết?” Ị,
“Đây chắc chăn là quỷ hồn của hắn
Nho sinh trung niên kia lầu bầu xong, bỗng nhiên mở to mắt: “Ta không sợ quỷ!”
Sau đó, ông ta nhìn thấy một đôi mắt trừng to hơn cả mắt trâu ngay trước mặt mình, đôi mắt đó nhìn ông ta như kiểu đang nhìn một tên ngốc!
“Rầm!”
“Bên cạnh hắn có một kẻ rất lợi hại, nếu chúng ta tùy tiện đến gần, thiết côn của hắn ta có thể đập chúng ta thành bánh nhân thịt!”
Tiểu dược nương cắn răng nói: “Vậy ngày mai lại tới tìm hắn luận bàn!”
Nhất Chi Mai nhíu chặt đôi lông mày đẹp: “Vì sao ngươi nhất định phải so đấu thuật ngân châm với hắn?”
Tiểu dược nương nâng mí mắt lên: “Trước khi sư phụ lâm chung đã để lại di nguyện, nếu gặp được cao thủ thi triển ngân châm, nhất định phải so đấu một lần. Thắng thì báo cho người ở trên trời có linh thiêng, thuật ngân châm của sư phụ vẫn là đệ nhất thiên hại”
Nhất Chi Mai càng nhíu chặt đầu lông mày: “Nếu thua thì sao?”
Trong đôi mắt trong sáng của tiểu dược nương lộ ra vẻ xấu hổ: “Ta, chắc chắn sẽ không thua”
“Tuyệt đối không thể thual” Nhất Chi Mai không hỏi tiếp nữa: “Thánh Nữ Thanh Thanh, để khi nào Hoang Châu Vương tiến vào trong Hoang Châu, chúng ta sẽ đi tìm hắn tỷ thí!”
“Được!”
Thánh Nữ Thanh Thanh đã chấp nhận!
Nhưng, Nhất Chỉ Mai không hiểu sao lại cảm thấy hơi lo. Nàng ta cảm thấy, Thánh Nữ Y Gia còn chưa nói hết lời.
Nói không chừng khi so đấu thuật ngân châm có lẽ sẽ xảy ra chuyện!
Bên kia, Hạ Thiên đi theo sau Triệu Tử Thường, Tàng Nhất và thiếu niên tàng kiếm khác nhanh chóng leo lên sườn núi
Thiên Môn.
Chỗ này có một bãi đất trống rất lớn, trên đó chính là trại phỉ.
Tàng Nhất dẫn theo một nhóm thiếu niên Tàng Kiếm trốn đi, bảo vệ xung quanh Hạ Thiên.
Triệu Tử Thường cầm trường thương trong tay, đi đằng trước mở đường.
“Phốc phốc phốc..."
Thương trong tay Triệu Tử Thường đáng sợ vô cùng, một thương đánh giết một kẻ ác phỉ.
Thiếu niên Tàng Kiếm càng xuất quỷ nhập thần, giết sạch toàn bộ ác phỉ còn sót lại.
Đến cuối cùng, trong trại phỉ, sảnh Tụ Nghĩa. “Ầm..” Một đạo tặc đập phá cửa lớn, máu tươi bắn khắp đại sảnh.
Lúc này, một nho sinh trung niên sắc mặt tái nhợt trong đại sảnh rút kiếm ra, quát to: “Ai?”
“Vào đi!"
Triệu Tử Thường lao vào, Hạ Thiên theo sau: “Còn ngươi là ai?"
Nho sinh trung niên đó nhìn thấy Hạ Thiên, vẻ mặt thay đổi, không dám tin mà nói: “Sao ngươi còn chưa chết?”
“Không!”
Từng giọt mồ hôi to như hạt đầu rơi xuống từ trên trán nho sinh trung niên!
Ông ta ném bảo kiếm trong tay xuống, nhắm mắt lại, lau
mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra"
“Đây chắc chắn là ảo giác của tai”
“Thập đại ác nhân trong thiên hạ và 3000 binh phỉ tinh nhuệ được phái đi giết hắn, sao hắn lại không chết?” Ị,
“Đây chắc chăn là quỷ hồn của hắn
Nho sinh trung niên kia lầu bầu xong, bỗng nhiên mở to mắt: “Ta không sợ quỷ!”
Sau đó, ông ta nhìn thấy một đôi mắt trừng to hơn cả mắt trâu ngay trước mặt mình, đôi mắt đó nhìn ông ta như kiểu đang nhìn một tên ngốc!
“Rầm!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.