Cựu Lớp Trưởng, Chúng Ta Yêu Nhau Chưa?
Chương 13
Liuys
07/05/2024
Dứt lời, Đỗ Anh Thư hạ thân mình bế ngang nàng lên, Nguyễn Yến Linh chưa kịp chuẩn bị cả người đã được nhấc bổng lên, cả người cứ nhẹ nhẹ lên không ít. Nàng lo lắng trông qua mặt cô, thở không gấp, mặt không đỏ, tay không run. Khỏe như vậy sao?.
“Bên mình thông qua rồi nhé.”
Cô cẩn thận đặt nàng xuống, lòng căng thẳng đến mức đầu ngón tay lạnh buốt. Cô nắm gọn lại.
“Uống gì gọi đi xong nhận gấu.”
Lần đầu nàng được bế kiểu vậy, một vài cảm xúc khác lạ xuất hiện. Nhân viên đưa ra con gấu để tạm vào một cái túi, trà sữa được để bên ngoài sợ làm ướt con gấu. Nàng cứ như vậy tủm tỉm cười lại cùng cô quay trở lại tầng hai tô tượng nốt còn đang dang dở.
Đỗ Anh Thư đèo nàng trở về nhà, cả hai trong lòng ngập tràn hạnh phúc, tuy đi đường cả hai đều ít nói, rất kiệm lời, sợ tốn nước bọt nhưng ban tối đã nói hết chuyện muốn nói giờ cả hai đều lúng túng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
Nguyễn Yến Linh tay ôm chặt con gấu bông màu hồng nhỏ khoảng 35cm, nàng tỏ ra rất thích thú trước món mà cả hai phải nói dối nhân viên ở quầy để được tham gia.
Đúng trước cửa nhà, Đỗ Anh Thư ngại ngùng nói lời tạm biệt, có gì ngày mai gặp. Nguyễn Yến Linh gật đầu, mẹ nàng từ trong nhà đi ra.
Đỗ Anh Thư thấy mẹ nàng thì nhanh miệng vội chào hỏi:“Cháu chào cô.”
“Ừ, chào cháu. Hai đứa mới đi chơi về à?“.
“Dạ vâng.”
“Tối rồi, có gì vào nhà cô ngủ.”
Đỗ Anh Thư cười trừ, bên miệng từ chối. Vẫn là thôi đi, mặc dù mẹ nàng mấy hôm trôi qua cũng quen dần cô nhưng mà cô chưa có tắm rửa gì hết.
“Thôi cô ạ, cháu về còn tắm rửa.”
“Vậy thôi, cháu về cẩn thận. Tối rồi trời cũng lạnh lắm.”
“Vâng, cháu biết rồi à. Cháu chào cô.”
Đỗ Anh Thư mệt mỏi nằm ườn ra giường, cô giờ này đôi mắt híp lại cơn buồn ngủ khó cưỡng đang khống chế cô nằm lỳ trên giường. Hay là không tắm một hôm? Cũng không có hoạt động mạnh vã mồ hôi gì cả mà phải tắm. Không tắm một hôm có chết ai bao giờ.
Cô mang theo đôi mắt díp chặt lại đi vào nhà tắm, tắm qua cũng mất 15 phút. Lúc này cô hoàn toàn tỉnh ngủ, từ nhà tắm đi ra, hơi nóng từ người cô bốc ra, mái tóc ướt đuôi bên ngoài lạnh hơn khá nhiều, cô rùng mình đi tìm máy tóc, sấy qua phần ngọn đuôi tóc định sửa lại video một chút rồi đi ngủ ai ngờ.
“Alo, mẹ ạ.”
Là mẹ cô gọi tới, giờ này mới có 22 giờ 15 phút vẫn còn đang xem phim ở vtv3 nên chưa đi ngủ có thể gọi cô là phải.
Giọng nói ngọt ngào, trong trẻo cất lên trước màn hình là khuôn mặt của người phụ nữ trung niên khoảng chừng đã 50 tuổi nhưng làn da vẫn nhẵn nhụi, mái tóc đen óng như than củi.
“Mẹ gọi con giờ này có gì không?“.
“Phải có chuyện mới được gọi à?“.
“Đâu ạ, mình thích thì mình gọi thôi.”
“Cái tóc mái dài rồi kìa, cặp nó lên. Hay để tóc dài đi. Tầm này yêu đương được rồi đấy.”
“Thôi mẹ ạ con không để dài đâu. Cái này mình nói nhiều rồi thì thôi cho qua đi mẹ chứ cứ nhắc lại nhai mãi sau này khó sống lắm.”
Đỗ Anh Thư cười gượng gạo trước màn hình, cùng với khuôn mặt mẹ cô phóng đại.
“Thế thì xa nhau đi cho đỡ khó sống.”
“Thì xa rồi mà mẹ.”
“Con gái thì để dài đi, có bạn trai cho dễ.”
“Không có bạn trai con lấy bạn gái cũng được mà.” Đỗ Anh Thư nói vu vơ.
“Vớ vẩn, ăn nói người ta cười cho không giáo dục“.
Cô sững người, rời khỏi màn hình mà điệu cười chua xót xuất hiện. Muốn sống theo cách sống của mình cũng thật khó. Cô nén xuống tiếng thở dài, hai bên tai chỉ còn sót lại tiếng lải nhải của mẹ về họ hàng bên ngoại đang thành danh thế nào, nhất là đứa con trai lớn của bác thứ ba. Mọi mặt đều hoàn hảo, không là không thích được cơ chứ, cô nhạo báng chính mình. Đến cuối lớn lên vẫn chưa được thoải mái, tự do.
“Mà khi nào rảnh rỗi thì về nhà đi. Gần nhà mà chẳng chịu về ở trọ làm gì nguy hiểm ra, giờ kiếm được tiền rồi cũng phải kiếm nơi ở an toàn chứ.” Mẹ cô lại than thở, bà lo lắng cho con gái lớn của mình sẽ gặp nguy hiểm.
“Con biết mà.” Chẳng qua còn đống việc cần dùng đến tiền, con cũng muốn lắm nhưng hiện tại là chưa thể.
“Hay cuối tuần rảnh thì về đi.”
“Bố có về không ạ?“.
“Ai biết được, gọi hỏi bố ấy. Làm gì à?“.
“Dạ không có gì, hỏi vậy thôi.” Khuôn mặt cô lặng lẽ thể hiện sự lạnh nhạt.
Nếu bố ở nhà khả năng cô về không cao, chính xác hơn là sẽ không về luôn. Tình hình cha con giờ lánh mặt nhau, nói thẳng chỉ là mình cô tránh mặt. Cô nén xuống tiếng thở dài nặng trĩu lòng.
“Dạo này có gọi bố không hay là bố có gọi qua hỏi thăm không?“.
“Không ạ.” Thực chất bố có gọi hỏi thăm, chẳng qua là cô ích kỷ lấy cớ, tìm lý do để cúp máy nhanh nhất có thể. Cô biết việc làm và suy nghĩ của mình đấy là sai nhưng mỗi khi thấy bố gọi, phản ứng cơ thể đầu tiên của cô đó chính là chối bỏ và có phần chán ghét.
Cô nén xuống tiếng thở dài để mẹ không nghe thấy, quan hệ mẹ con vẫn tốt nhưng quan hệ cha con lại đi vào ngõ cụt. Mỗi người một quan điểm có nói cũng chẳng chịu nghe.
“Con gửi cho mẹ ít tiền rồi, mẹ xem mẹ muốn mua gì hay đi đâu chơi thì đi vài hôm.”
“Bên mình thông qua rồi nhé.”
Cô cẩn thận đặt nàng xuống, lòng căng thẳng đến mức đầu ngón tay lạnh buốt. Cô nắm gọn lại.
“Uống gì gọi đi xong nhận gấu.”
Lần đầu nàng được bế kiểu vậy, một vài cảm xúc khác lạ xuất hiện. Nhân viên đưa ra con gấu để tạm vào một cái túi, trà sữa được để bên ngoài sợ làm ướt con gấu. Nàng cứ như vậy tủm tỉm cười lại cùng cô quay trở lại tầng hai tô tượng nốt còn đang dang dở.
Đỗ Anh Thư đèo nàng trở về nhà, cả hai trong lòng ngập tràn hạnh phúc, tuy đi đường cả hai đều ít nói, rất kiệm lời, sợ tốn nước bọt nhưng ban tối đã nói hết chuyện muốn nói giờ cả hai đều lúng túng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
Nguyễn Yến Linh tay ôm chặt con gấu bông màu hồng nhỏ khoảng 35cm, nàng tỏ ra rất thích thú trước món mà cả hai phải nói dối nhân viên ở quầy để được tham gia.
Đúng trước cửa nhà, Đỗ Anh Thư ngại ngùng nói lời tạm biệt, có gì ngày mai gặp. Nguyễn Yến Linh gật đầu, mẹ nàng từ trong nhà đi ra.
Đỗ Anh Thư thấy mẹ nàng thì nhanh miệng vội chào hỏi:“Cháu chào cô.”
“Ừ, chào cháu. Hai đứa mới đi chơi về à?“.
“Dạ vâng.”
“Tối rồi, có gì vào nhà cô ngủ.”
Đỗ Anh Thư cười trừ, bên miệng từ chối. Vẫn là thôi đi, mặc dù mẹ nàng mấy hôm trôi qua cũng quen dần cô nhưng mà cô chưa có tắm rửa gì hết.
“Thôi cô ạ, cháu về còn tắm rửa.”
“Vậy thôi, cháu về cẩn thận. Tối rồi trời cũng lạnh lắm.”
“Vâng, cháu biết rồi à. Cháu chào cô.”
Đỗ Anh Thư mệt mỏi nằm ườn ra giường, cô giờ này đôi mắt híp lại cơn buồn ngủ khó cưỡng đang khống chế cô nằm lỳ trên giường. Hay là không tắm một hôm? Cũng không có hoạt động mạnh vã mồ hôi gì cả mà phải tắm. Không tắm một hôm có chết ai bao giờ.
Cô mang theo đôi mắt díp chặt lại đi vào nhà tắm, tắm qua cũng mất 15 phút. Lúc này cô hoàn toàn tỉnh ngủ, từ nhà tắm đi ra, hơi nóng từ người cô bốc ra, mái tóc ướt đuôi bên ngoài lạnh hơn khá nhiều, cô rùng mình đi tìm máy tóc, sấy qua phần ngọn đuôi tóc định sửa lại video một chút rồi đi ngủ ai ngờ.
“Alo, mẹ ạ.”
Là mẹ cô gọi tới, giờ này mới có 22 giờ 15 phút vẫn còn đang xem phim ở vtv3 nên chưa đi ngủ có thể gọi cô là phải.
Giọng nói ngọt ngào, trong trẻo cất lên trước màn hình là khuôn mặt của người phụ nữ trung niên khoảng chừng đã 50 tuổi nhưng làn da vẫn nhẵn nhụi, mái tóc đen óng như than củi.
“Mẹ gọi con giờ này có gì không?“.
“Phải có chuyện mới được gọi à?“.
“Đâu ạ, mình thích thì mình gọi thôi.”
“Cái tóc mái dài rồi kìa, cặp nó lên. Hay để tóc dài đi. Tầm này yêu đương được rồi đấy.”
“Thôi mẹ ạ con không để dài đâu. Cái này mình nói nhiều rồi thì thôi cho qua đi mẹ chứ cứ nhắc lại nhai mãi sau này khó sống lắm.”
Đỗ Anh Thư cười gượng gạo trước màn hình, cùng với khuôn mặt mẹ cô phóng đại.
“Thế thì xa nhau đi cho đỡ khó sống.”
“Thì xa rồi mà mẹ.”
“Con gái thì để dài đi, có bạn trai cho dễ.”
“Không có bạn trai con lấy bạn gái cũng được mà.” Đỗ Anh Thư nói vu vơ.
“Vớ vẩn, ăn nói người ta cười cho không giáo dục“.
Cô sững người, rời khỏi màn hình mà điệu cười chua xót xuất hiện. Muốn sống theo cách sống của mình cũng thật khó. Cô nén xuống tiếng thở dài, hai bên tai chỉ còn sót lại tiếng lải nhải của mẹ về họ hàng bên ngoại đang thành danh thế nào, nhất là đứa con trai lớn của bác thứ ba. Mọi mặt đều hoàn hảo, không là không thích được cơ chứ, cô nhạo báng chính mình. Đến cuối lớn lên vẫn chưa được thoải mái, tự do.
“Mà khi nào rảnh rỗi thì về nhà đi. Gần nhà mà chẳng chịu về ở trọ làm gì nguy hiểm ra, giờ kiếm được tiền rồi cũng phải kiếm nơi ở an toàn chứ.” Mẹ cô lại than thở, bà lo lắng cho con gái lớn của mình sẽ gặp nguy hiểm.
“Con biết mà.” Chẳng qua còn đống việc cần dùng đến tiền, con cũng muốn lắm nhưng hiện tại là chưa thể.
“Hay cuối tuần rảnh thì về đi.”
“Bố có về không ạ?“.
“Ai biết được, gọi hỏi bố ấy. Làm gì à?“.
“Dạ không có gì, hỏi vậy thôi.” Khuôn mặt cô lặng lẽ thể hiện sự lạnh nhạt.
Nếu bố ở nhà khả năng cô về không cao, chính xác hơn là sẽ không về luôn. Tình hình cha con giờ lánh mặt nhau, nói thẳng chỉ là mình cô tránh mặt. Cô nén xuống tiếng thở dài nặng trĩu lòng.
“Dạo này có gọi bố không hay là bố có gọi qua hỏi thăm không?“.
“Không ạ.” Thực chất bố có gọi hỏi thăm, chẳng qua là cô ích kỷ lấy cớ, tìm lý do để cúp máy nhanh nhất có thể. Cô biết việc làm và suy nghĩ của mình đấy là sai nhưng mỗi khi thấy bố gọi, phản ứng cơ thể đầu tiên của cô đó chính là chối bỏ và có phần chán ghét.
Cô nén xuống tiếng thở dài để mẹ không nghe thấy, quan hệ mẹ con vẫn tốt nhưng quan hệ cha con lại đi vào ngõ cụt. Mỗi người một quan điểm có nói cũng chẳng chịu nghe.
“Con gửi cho mẹ ít tiền rồi, mẹ xem mẹ muốn mua gì hay đi đâu chơi thì đi vài hôm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.