Cựu Lớp Trưởng, Chúng Ta Yêu Nhau Chưa?
Chương 31
Liuys
19/05/2024
Một khúc gỗ nhỏ chặn ngay cổ họng cô khiến cô có chút khó thở, Đỗ Anh Thư mơ màng đưa tay muốn ném khúc gỗ đi nhưng vừa chạm vào phát hiện khúc gỗ này rất mềm, có độ đàn hồi, mát lạnh, một mùi hương hoa lan nhàn nhạt xông vào mũi cô.
Cô cố gắng cọ quậy thử, đôi mắt buồn ngủ ríu hết cả vào nhau, lại thứ khác như rơm chọc vào đầu mũi cô có chút ngứa ngáy, cô vuốt mặt. Không thể ngủ thêm được nữa, cơn gió yếu ớt từ quạt thổi tới không thể làm cô mát, Đỗ Anh Thư cảm giác như mồ hôi từ sau lưng ra tới dính nhớp khó chịu.
Đôi mắt mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu dần hé mở, cả căn phòng chìm nửa trong bóng tối một chút ánh sáng bên ngoài chiếu vào như một làn sương bụi từ trên trần bay xuống, ánh nắng ấm áp ban sáng tạo thành một vệt cắt ngang trần nhà.
Đỗ Anh Thư khó thở, nặng nhọc cưỡng ép bản thân tỉnh giấc. Một bên tay sờ soạng xung quanh, lớp vải mịn, trơn mát mát ngay bên người, cô không nhớ chăn mình mua lại như vậy.
Cô quay đầu sang, đối diện là chiếc đầu nhỏ của nàng dúi vào hõm cổ cô chìm sâu trong giấc ngủ? Wtf? Cô hoang mang, ngơ ngác hồi lâu lại nhìn tới trên giường, chiếc quạt cô bật cho nàng vào tối qua vẫn còn chạy. Chăn phía trên nửa muốn rớt xuống đây, khoảng cách từ giường tới chiếu rất gần, căn bản nếu nàng ngã xuống đây đáng lẽ ra cô phải biết. Nhưng đêm hôm qua, cô ngủ rất ngon không có bất cứ tiếng động nào làm phiền cô.
Nàng lúc này đắp ké chăn cùng cô. Người nàng đè lên cánh tay còn lại, bảo sao cô không thể nhấc nổi tay kia. Nguyễn Yến Linh không hề hay biết gì, cô lén lút từ trên cao ánh mắt hướng xuống dịu dàng, nhu tình đặt nhẹ một nụ hôn chào hỏi tại đỉnh đầu rồi lập tức thoát ra.
Chiếc má nàng tì lên vai cô, môi hơi hé mở, bộ dáng dễ thương này của nàng làm cô muốn thốt lên nhưng lại kìm nén xuống, cô khó khăn trong việc đẩy nàng ra để bản thân dậy.
Đỗ Anh Thư cũng muốn nằm tiếp nhưng cô đi làm, nàng cũng vậy không thể để cả hai trễ giờ. Cặp mắt lưu luyến rời đi, hai má phồng phồng lên như cặp bánh bao hồng hào muốn cắn một cái, cô lay nhẹ bả vai nàng.
Mới đầu không có bất kỳ động tĩnh nào. Cô do dự vài phần quyết tâm thử lại lần nữa, lần này đẩy mạnh hơn, nàng bắt đầu khó chịu chau mày, cái đầu nhỏ lắc lắc thêm sát lại cổ cô, một cỗ hơi thở ấm nóng phả lên làn da cô khiến cô không dám nhúc nhích, cánh tay nàng vắt ngang cổ cô làm cô nuốt nước bọt cũng khó.
“Linh.”
Không có ai đáp lời.
“Linh, ê, cựu lớp trưởng.”
Nguyễn Yến Linh nhíu mày, cô cầm nhẹ cổ tay nàng bỏ ra khỏi cổ mình lúc này mới dễ thở được một chút thì nàng lại vùng vằng thoát khỏi tay để lại chỗ cũ dứt khoát đập vào cổ cô.
“Ặc!”
Cô kêu lên một tiếng, thốn cứ cảm giác như ban nãy cô sắp thụt cổ ra sau luôn rồi.
“Dậy đi.” Đỗ Anh Thư suy nghĩ, không thể nhẹ nhàng với nàng được nữa. Tiếng đồng hồ tích tắc trên cao làm cô chú ý đã 6 rưỡi sáng, mặt trời bên ngoài đã lên cao lẻn vào nhà cô một cách lén lút, len lỏi qua các khe kẽ hở nhỏ.
Bên ngoài tiếng xe máy, cạch cửa của các nhà xung quanh bắt đầu lên tiếng, bắt đầu một ngày tuần hoàn lặp lại tiếp tục diễn ra.
Lúc này cô không còn cảm thấy nóng, sau lưng dần cảm thấy có chút lành lạnh:“ Dậy đi, chị hai tôi ơi. Sáng rồi, dậy đi muộn mẹ giờ đi làm bị trừ lương là cả tháng húp mì đấy.”
Cô thúc giục nàng, Đỗ Anh Thư nghiêng người để nàng rời người mình còn bản thân ngồi dậy lập tức chạy đi mở tủ lấy áo cộc tay chạy vào nhà tắm cái áo.
Cô nhìn bản thân trong gương, đôi mắt uể oải híp lại do ngủ không đủ, cô ngáp một cái lớn bắt đầu vuốt lại mái tóc rối, đánh răng rửa mặt xong cả người mới tỉnh táo đôi phần mở cửa bước ra ngoài, thấy nàng đang ngồi dưới chiếu trước quạt mặc cho tóc tung bay, gương mặt thờ ơ, vô cảm. Quạt bật giường đã sớm tắt. Trông nàng còn tỉnh táo hơn cô rất nhiều.
“…”
Đỗ Anh Thư mở miệng phá tan bầu không khí trầm mặc này:“ Vào vệ sinh cá nhân đi, mày có mang bàn chải đánh răng với khăn mặt không?“.
“Không mang.”
“Thế ngồi chờ một lát, tao chạy ra ngoài mua cho.”
Cô đi tới bàn làm việc lấy chút tiền nhét vào túi quần, ngay định mở cửa nhà đi ra ngoài, nàng lần nữa cất tiếng:“ Đánh chung cũng được.”
“Hả?”.
Cô không kịp nghe, thắc mắc quay lại nhìn nàng. Nguyễn Yến Linh bình tĩnh nhìn cô:“ Dùng chung cũng được không cần mất công như vậy.”
“Ấy, ờ. Thế thì cũng được, tùy mày. Đồ dùng cá nhân không cảm thấy vấn đề gì thì cứ dùng.”
Cô cảm thấy nàng cứ có vấn đề. Căn bản ít ai chịu dùng chung đồ dùng cá nhân như bán chải hay khăn rửa mặt cả. Nay nàng lại chủ động dùng chung cô có hơi bất ngờ, ánh mắt dõi theo bóng lưng nàng đi vào bên trong, cửa đóng sầm một tiếng khẽ. Lúc này cô quay trở lại giường, gấp gọn chăn, dọn chiếu.
Cô cố gắng cọ quậy thử, đôi mắt buồn ngủ ríu hết cả vào nhau, lại thứ khác như rơm chọc vào đầu mũi cô có chút ngứa ngáy, cô vuốt mặt. Không thể ngủ thêm được nữa, cơn gió yếu ớt từ quạt thổi tới không thể làm cô mát, Đỗ Anh Thư cảm giác như mồ hôi từ sau lưng ra tới dính nhớp khó chịu.
Đôi mắt mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu dần hé mở, cả căn phòng chìm nửa trong bóng tối một chút ánh sáng bên ngoài chiếu vào như một làn sương bụi từ trên trần bay xuống, ánh nắng ấm áp ban sáng tạo thành một vệt cắt ngang trần nhà.
Đỗ Anh Thư khó thở, nặng nhọc cưỡng ép bản thân tỉnh giấc. Một bên tay sờ soạng xung quanh, lớp vải mịn, trơn mát mát ngay bên người, cô không nhớ chăn mình mua lại như vậy.
Cô quay đầu sang, đối diện là chiếc đầu nhỏ của nàng dúi vào hõm cổ cô chìm sâu trong giấc ngủ? Wtf? Cô hoang mang, ngơ ngác hồi lâu lại nhìn tới trên giường, chiếc quạt cô bật cho nàng vào tối qua vẫn còn chạy. Chăn phía trên nửa muốn rớt xuống đây, khoảng cách từ giường tới chiếu rất gần, căn bản nếu nàng ngã xuống đây đáng lẽ ra cô phải biết. Nhưng đêm hôm qua, cô ngủ rất ngon không có bất cứ tiếng động nào làm phiền cô.
Nàng lúc này đắp ké chăn cùng cô. Người nàng đè lên cánh tay còn lại, bảo sao cô không thể nhấc nổi tay kia. Nguyễn Yến Linh không hề hay biết gì, cô lén lút từ trên cao ánh mắt hướng xuống dịu dàng, nhu tình đặt nhẹ một nụ hôn chào hỏi tại đỉnh đầu rồi lập tức thoát ra.
Chiếc má nàng tì lên vai cô, môi hơi hé mở, bộ dáng dễ thương này của nàng làm cô muốn thốt lên nhưng lại kìm nén xuống, cô khó khăn trong việc đẩy nàng ra để bản thân dậy.
Đỗ Anh Thư cũng muốn nằm tiếp nhưng cô đi làm, nàng cũng vậy không thể để cả hai trễ giờ. Cặp mắt lưu luyến rời đi, hai má phồng phồng lên như cặp bánh bao hồng hào muốn cắn một cái, cô lay nhẹ bả vai nàng.
Mới đầu không có bất kỳ động tĩnh nào. Cô do dự vài phần quyết tâm thử lại lần nữa, lần này đẩy mạnh hơn, nàng bắt đầu khó chịu chau mày, cái đầu nhỏ lắc lắc thêm sát lại cổ cô, một cỗ hơi thở ấm nóng phả lên làn da cô khiến cô không dám nhúc nhích, cánh tay nàng vắt ngang cổ cô làm cô nuốt nước bọt cũng khó.
“Linh.”
Không có ai đáp lời.
“Linh, ê, cựu lớp trưởng.”
Nguyễn Yến Linh nhíu mày, cô cầm nhẹ cổ tay nàng bỏ ra khỏi cổ mình lúc này mới dễ thở được một chút thì nàng lại vùng vằng thoát khỏi tay để lại chỗ cũ dứt khoát đập vào cổ cô.
“Ặc!”
Cô kêu lên một tiếng, thốn cứ cảm giác như ban nãy cô sắp thụt cổ ra sau luôn rồi.
“Dậy đi.” Đỗ Anh Thư suy nghĩ, không thể nhẹ nhàng với nàng được nữa. Tiếng đồng hồ tích tắc trên cao làm cô chú ý đã 6 rưỡi sáng, mặt trời bên ngoài đã lên cao lẻn vào nhà cô một cách lén lút, len lỏi qua các khe kẽ hở nhỏ.
Bên ngoài tiếng xe máy, cạch cửa của các nhà xung quanh bắt đầu lên tiếng, bắt đầu một ngày tuần hoàn lặp lại tiếp tục diễn ra.
Lúc này cô không còn cảm thấy nóng, sau lưng dần cảm thấy có chút lành lạnh:“ Dậy đi, chị hai tôi ơi. Sáng rồi, dậy đi muộn mẹ giờ đi làm bị trừ lương là cả tháng húp mì đấy.”
Cô thúc giục nàng, Đỗ Anh Thư nghiêng người để nàng rời người mình còn bản thân ngồi dậy lập tức chạy đi mở tủ lấy áo cộc tay chạy vào nhà tắm cái áo.
Cô nhìn bản thân trong gương, đôi mắt uể oải híp lại do ngủ không đủ, cô ngáp một cái lớn bắt đầu vuốt lại mái tóc rối, đánh răng rửa mặt xong cả người mới tỉnh táo đôi phần mở cửa bước ra ngoài, thấy nàng đang ngồi dưới chiếu trước quạt mặc cho tóc tung bay, gương mặt thờ ơ, vô cảm. Quạt bật giường đã sớm tắt. Trông nàng còn tỉnh táo hơn cô rất nhiều.
“…”
Đỗ Anh Thư mở miệng phá tan bầu không khí trầm mặc này:“ Vào vệ sinh cá nhân đi, mày có mang bàn chải đánh răng với khăn mặt không?“.
“Không mang.”
“Thế ngồi chờ một lát, tao chạy ra ngoài mua cho.”
Cô đi tới bàn làm việc lấy chút tiền nhét vào túi quần, ngay định mở cửa nhà đi ra ngoài, nàng lần nữa cất tiếng:“ Đánh chung cũng được.”
“Hả?”.
Cô không kịp nghe, thắc mắc quay lại nhìn nàng. Nguyễn Yến Linh bình tĩnh nhìn cô:“ Dùng chung cũng được không cần mất công như vậy.”
“Ấy, ờ. Thế thì cũng được, tùy mày. Đồ dùng cá nhân không cảm thấy vấn đề gì thì cứ dùng.”
Cô cảm thấy nàng cứ có vấn đề. Căn bản ít ai chịu dùng chung đồ dùng cá nhân như bán chải hay khăn rửa mặt cả. Nay nàng lại chủ động dùng chung cô có hơi bất ngờ, ánh mắt dõi theo bóng lưng nàng đi vào bên trong, cửa đóng sầm một tiếng khẽ. Lúc này cô quay trở lại giường, gấp gọn chăn, dọn chiếu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.