Cựu Lớp Trưởng, Chúng Ta Yêu Nhau Chưa?
Chương 54
Liuys
10/06/2024
Mẹ nàng phát hiện trên tay nàng đang cầm một túi như dạng túi bánh mà hỏi:“ Túi gì kia, lại mua gì thế“.
“ À, cái này là Thư mua. Qua hỏi thăm mẹ, mà nhà đông quá không dám vào.”
“ Ơ cái con bé này, đã cất công đến đây thăm thì cứ vào đi còn ngại ngùng gù nữa. Sau nó tới thì cứ dắt vào bảo không cần ngại.”
Nguyễn Yến Linh cười cười, nàng siết chặt lấy túi bánh tự dưng nàng muốn cô ở đây để cho cô nghe. Nàng gấp gáp tạm biệt mẹ mà phi lên tầng, cánh cửa phòng được mở ra, thì có một nhân vật đang nằm trên giường nàng không ai khác là thằng em trai của nàng, Nguyễn Tiến Long.
“ Mày làm gì ở đây?”
“ Chị, chị mua cái gì kia cho em ăn với.”
Nguyễn Yến Linh đặt túi bánh lên bàn, hất cằm ý rất rõ. Nguyễn Tiến Long hiểu ngay ý chị mình.
Cậu phụng phịu ngồi dậy:“ Nhưng mà phòng em con mấy bác ý độc chiếm hết rồi, chúng nó ồn lắm.”
“ Thế mày khác gì?“.
“ Em… chị mua gì thế em ăn với.”
Nguyễn Yến Linh thở dài, nàng cũng không đuổi cu cậu ra ngoài nữa. Cứ như vậy Nguyễn Tiến Long biết điều ôm hộp bánh ngồi cuối giường xem điện thoại ăn bánh.
Nàng chưa vội thay quần áo hay tẩy trang, mà vội vàng mở điện thoại lên nhắn cho cô.
“ Ban nãy mẹ tao bảo không phải ngại, lần sau tới thì cứ vào.”
Hồi lâu, không có hồi âm nào được đáp lại, nàng buông điện thoại xuống cầm theo quần áo vào phòng tắm.
Đỗ Anh Thư trở về, vừa mới ngoài cổng bên trong sân xuất hiện hai chiếc xe ô tô thêm cả vài con xe máy, nhìn cũng đoán được của ai. Đều là người nhà, cô cởi mũ dắt xe gọn lại cuối sân. Mùi thơm trong nhà lan tỏa bay ra ngoài, cô không nhầm thì là mùi của…
Đỗ Anh Thư phi vào trong nhà, đúng trước bếp mẹ cô đang nấu mấy nồi lớn, thấy cô về mọi người ầm lên chào hỏi.
“ Thanh niên lớn đây rồi, đi làm về hả?“.
“ Cái Thư ra đây bác xem nào. Vừa đi làm về đã lao vào bếp rồi, không cần làm đâu mọi người làm xong rồi.”
Đỗ Anh Thư liếc mắt vào phòng mình được đóng chặt, không thấy đám chị họ với em mình đâu cô đoán chắc là nhồi nhét vào đấy hết rồi.
Cô lại không vào ổ nghiện đấy vội.
“ Thanh niên lớn đi làm về mệt không?”
“ Các bác chứ trêu cháu, để cháu nó tắm rửa qua rồi ăn cơm đi.”
“ Thư vào tắm rửa đi cháu rồi còn ăn cơm.”
Đỗ Anh Thư ngoan ngoãn gật đầu nghe lời, cô liền chạy lên tầng tắm rửa. Cơm tối nhanh được dọn ra, mọi người ngồi chen chúc chật cả phòng khách, tiếng cười đùa cùng âm thanh sứ cụng vào nhau vang lên không chói tai. Đàn ông thì uống rượu hoặc bia, đàn bà cùng đám trẻ con thì lại dùng nước ngọt nhưng người uống thì chỉ có trẻ con.
Đỗ Anh Thư ngồi cạnh Vũ Minh Khuê, ánh mắt chăm chăm vào miếng thịt trong bát nàng, nếu cô không nhầm thì chính là miếng có sụn.
“ Ây, Khuê cho em miếng thịt đấy đi.”
Vũ Minh Khuê liếc cô, nàng đang bỏ miếng rau bí xào vào miệng nhai:“ Miếng nào?“.
“ Trong bát chị ấy.”
“ Mày khôn thế, tao nhìn mãi mới được đấy. Nhịn đê.”
“ Ơ, cho em đi. Cho em đi, chị gắp miếng khác cũng được mà.”
“ Sao mày không gắp mà bắt tao gắp.”
“ Em có thấy gì đâu mà gắp“.
“ Cận lòi còn không chịu đeo kính vào.”
Vũ Minh Khuê nói ngoài miệng là vậy nhưng vẫn gắp miếng thịt cho cô, Đỗ Anh Thư sung sướng cười híp lại cảm ơn. Thỉnh thoảng Đỗ Anh Thư sẽ từ đĩa bí xào gắp tặng nàng mấy quả bí nhỏ ở rau bí ra đều bị nàng lườm ghét bỏ.
Cô hời mà gắp lại vì Vũ Minh Khuê không thích mấy quả bí nhỏ ở rau bí nhưng Đỗ Anh Thư lại ngược lại. Cô chỉ là muốn có qua có lại mà thôi nhưng mà người hởi ở đây vẫn là cô.
“ Ẩy.”
Một mâm thật lớn, lại nhiều món không có quá nhiều dầu mỡ, su su luộc, rau bí xào, món đậu nhồi thịt xốt cà chua, thịt ba chỉ nướng, dồi sụn nướng, cua cùng tôm thuyền luộc từ quê mang lên…
Vũ Minh Khuê ngồi bóc tôm lẫn cua, Đỗ Anh Thư lại lười bóc nên thành ra không có ý định ăn nhưng mà cô vẫn được ăn vì nàng bóc liền chia sẻ cho cô. Cô biết điều đấy, Vũ Minh Khuê là người chị mà cô quý nhất trong họ hàng.
Và có một điều là ở tôm cùng cua thì hay có trứng mà nàng lại không thích mỗi lần mà thấy có trứng thì bóc có nát bét cũng ném vào bát cô, cô vẫn sẽ xơi bình thường vì cô khác thích trứng của tôm với cua. Tính ra không ăn được gì thì cả hai sẽ bù trừ cho nhau.
Ăn xong cả hai đứa chuồn vào phòng ngồi chơi trước lát còn chuẩn bị tinh thần chinh chiến với đống bát đũa ấy. Dù sao đã lớn rồi có người nấu cho ăn thì cũng phải biết đúng dậy đi rửa.
“ Ẩy, chị bật quạt không cho quay lại để quay mình phía chị thế, ác ôn.”
Vũ Minh Khuê đạp cô một cái:“ Mày ra mà cho chế độ quay đi. Tao lười lắm.”
“ À, cái này là Thư mua. Qua hỏi thăm mẹ, mà nhà đông quá không dám vào.”
“ Ơ cái con bé này, đã cất công đến đây thăm thì cứ vào đi còn ngại ngùng gù nữa. Sau nó tới thì cứ dắt vào bảo không cần ngại.”
Nguyễn Yến Linh cười cười, nàng siết chặt lấy túi bánh tự dưng nàng muốn cô ở đây để cho cô nghe. Nàng gấp gáp tạm biệt mẹ mà phi lên tầng, cánh cửa phòng được mở ra, thì có một nhân vật đang nằm trên giường nàng không ai khác là thằng em trai của nàng, Nguyễn Tiến Long.
“ Mày làm gì ở đây?”
“ Chị, chị mua cái gì kia cho em ăn với.”
Nguyễn Yến Linh đặt túi bánh lên bàn, hất cằm ý rất rõ. Nguyễn Tiến Long hiểu ngay ý chị mình.
Cậu phụng phịu ngồi dậy:“ Nhưng mà phòng em con mấy bác ý độc chiếm hết rồi, chúng nó ồn lắm.”
“ Thế mày khác gì?“.
“ Em… chị mua gì thế em ăn với.”
Nguyễn Yến Linh thở dài, nàng cũng không đuổi cu cậu ra ngoài nữa. Cứ như vậy Nguyễn Tiến Long biết điều ôm hộp bánh ngồi cuối giường xem điện thoại ăn bánh.
Nàng chưa vội thay quần áo hay tẩy trang, mà vội vàng mở điện thoại lên nhắn cho cô.
“ Ban nãy mẹ tao bảo không phải ngại, lần sau tới thì cứ vào.”
Hồi lâu, không có hồi âm nào được đáp lại, nàng buông điện thoại xuống cầm theo quần áo vào phòng tắm.
Đỗ Anh Thư trở về, vừa mới ngoài cổng bên trong sân xuất hiện hai chiếc xe ô tô thêm cả vài con xe máy, nhìn cũng đoán được của ai. Đều là người nhà, cô cởi mũ dắt xe gọn lại cuối sân. Mùi thơm trong nhà lan tỏa bay ra ngoài, cô không nhầm thì là mùi của…
Đỗ Anh Thư phi vào trong nhà, đúng trước bếp mẹ cô đang nấu mấy nồi lớn, thấy cô về mọi người ầm lên chào hỏi.
“ Thanh niên lớn đây rồi, đi làm về hả?“.
“ Cái Thư ra đây bác xem nào. Vừa đi làm về đã lao vào bếp rồi, không cần làm đâu mọi người làm xong rồi.”
Đỗ Anh Thư liếc mắt vào phòng mình được đóng chặt, không thấy đám chị họ với em mình đâu cô đoán chắc là nhồi nhét vào đấy hết rồi.
Cô lại không vào ổ nghiện đấy vội.
“ Thanh niên lớn đi làm về mệt không?”
“ Các bác chứ trêu cháu, để cháu nó tắm rửa qua rồi ăn cơm đi.”
“ Thư vào tắm rửa đi cháu rồi còn ăn cơm.”
Đỗ Anh Thư ngoan ngoãn gật đầu nghe lời, cô liền chạy lên tầng tắm rửa. Cơm tối nhanh được dọn ra, mọi người ngồi chen chúc chật cả phòng khách, tiếng cười đùa cùng âm thanh sứ cụng vào nhau vang lên không chói tai. Đàn ông thì uống rượu hoặc bia, đàn bà cùng đám trẻ con thì lại dùng nước ngọt nhưng người uống thì chỉ có trẻ con.
Đỗ Anh Thư ngồi cạnh Vũ Minh Khuê, ánh mắt chăm chăm vào miếng thịt trong bát nàng, nếu cô không nhầm thì chính là miếng có sụn.
“ Ây, Khuê cho em miếng thịt đấy đi.”
Vũ Minh Khuê liếc cô, nàng đang bỏ miếng rau bí xào vào miệng nhai:“ Miếng nào?“.
“ Trong bát chị ấy.”
“ Mày khôn thế, tao nhìn mãi mới được đấy. Nhịn đê.”
“ Ơ, cho em đi. Cho em đi, chị gắp miếng khác cũng được mà.”
“ Sao mày không gắp mà bắt tao gắp.”
“ Em có thấy gì đâu mà gắp“.
“ Cận lòi còn không chịu đeo kính vào.”
Vũ Minh Khuê nói ngoài miệng là vậy nhưng vẫn gắp miếng thịt cho cô, Đỗ Anh Thư sung sướng cười híp lại cảm ơn. Thỉnh thoảng Đỗ Anh Thư sẽ từ đĩa bí xào gắp tặng nàng mấy quả bí nhỏ ở rau bí ra đều bị nàng lườm ghét bỏ.
Cô hời mà gắp lại vì Vũ Minh Khuê không thích mấy quả bí nhỏ ở rau bí nhưng Đỗ Anh Thư lại ngược lại. Cô chỉ là muốn có qua có lại mà thôi nhưng mà người hởi ở đây vẫn là cô.
“ Ẩy.”
Một mâm thật lớn, lại nhiều món không có quá nhiều dầu mỡ, su su luộc, rau bí xào, món đậu nhồi thịt xốt cà chua, thịt ba chỉ nướng, dồi sụn nướng, cua cùng tôm thuyền luộc từ quê mang lên…
Vũ Minh Khuê ngồi bóc tôm lẫn cua, Đỗ Anh Thư lại lười bóc nên thành ra không có ý định ăn nhưng mà cô vẫn được ăn vì nàng bóc liền chia sẻ cho cô. Cô biết điều đấy, Vũ Minh Khuê là người chị mà cô quý nhất trong họ hàng.
Và có một điều là ở tôm cùng cua thì hay có trứng mà nàng lại không thích mỗi lần mà thấy có trứng thì bóc có nát bét cũng ném vào bát cô, cô vẫn sẽ xơi bình thường vì cô khác thích trứng của tôm với cua. Tính ra không ăn được gì thì cả hai sẽ bù trừ cho nhau.
Ăn xong cả hai đứa chuồn vào phòng ngồi chơi trước lát còn chuẩn bị tinh thần chinh chiến với đống bát đũa ấy. Dù sao đã lớn rồi có người nấu cho ăn thì cũng phải biết đúng dậy đi rửa.
“ Ẩy, chị bật quạt không cho quay lại để quay mình phía chị thế, ác ôn.”
Vũ Minh Khuê đạp cô một cái:“ Mày ra mà cho chế độ quay đi. Tao lười lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.