Cựu Lớp Trưởng, Chúng Ta Yêu Nhau Chưa?
Chương 57
Liuys
10/06/2024
Trần Ngọc Anh làm mặt khó hiểu giống như người bị thiểu năng, nàng nghi hoặc nhìn cô như kẻ đần.
“ Mày… đéo phải bạn tao?“.
Đỗ Anh Thư khóe miệng không héo xuống được mà cứ nhếch lên muốn tới tận mang tai:“ Bạn, mình là bạn của bạn mà. Bạn có ý gì vậy?“.
“ Tao biết mày đang vui nhưng mà mày đừng cười kiểu vậy tao sợ lắm. Cút mẹ mày đi như con điên ấy.”
Đỗ Anh Thư tạm cất đi niềm vui, cô đưa tay xoa xoa hai má cười đến mỏi miệng, cả người cứ lâng lâng từ bữa giờ.
Trần Ngọc Anh:“ Chúc mừng bạn đã thoát kiếp độc thân và có tình yêu hay là hôm nào đi ăn cái để chúc mừng nhau nhỉ?“.
Đỗ Anh Thư:“ Bạn hôm nào là hôm nào? Hôm nào của bạn là đéo tồn tại ấy.”
“ Thế hả bạn?“.
“ Ừ bạn, tình trạng chung mà. Hôm nào là tịt đấy.”
“ Thế hay đi luôn đi“.
“Nhưng, đùa mà!? Tao không mang một đồng tiền nào mà, điện thoại vứt mẹ ở nhà sạc. Thế méo nào tao vẫn ra đường được vậy.” Đỗ Anh Thư sờ người cô nhận ra túi quần hay áo đều trống rỗng, ý định của cô ban đầu qua đây cũng chỉ là khoe cho bạn mình rằng là mình đã có người yêu, nhắn tin qua điện thoại không ăn thua, gặp mặt trực tiếp mới có thể diễn tả hết được.
Đúng thật là, kẻ đang yêu không ai là bình thường. Đỗ Anh Thư cười toe toét, Trần Ngọc Anh gặm túi táo cô mang táo mà bình phẩm.
“ Mình mời bạn, lâu lâu mới đi gặp mặt nhau. Ngày nào cũng bận tối mặt tối mũi lại tao còn không có thời gian gặp Hùng đây, buồn vãi ò.”
Đỗ Anh Thư tặng nàng cái ánh mắt khinh bỉ:“ Tao là đứa đèo mày ngoài ngõ vào và là đứa chứng kiến đứa nào rướn chân hôn má ông Hùng đấy, à mà này cả mòm đấy nhé.”
“ Ôi, bạn. Sao bạn có thể mất lịch sự xem cảnh người ta thân mật như vậy.”
“ Ôi, bạn. Là ngoài đường, nơi công cộng thanh thiên bạch nhật tao cần nhìn đường chỗ ngõ đúng lúc đấy chúng mày hôn mỏ nhau thì bắt tao nhắm mắt kịp à. Mà không phải mình tao thấy, ngàn người thấy đấy.”
Trần Ngọc Anh vội bịt miệng cô lại, hai má đỏ ửng ngượng ngùng:“ Chin nhỗi bạn.”
“ Bạn, không phải cứ chin nhỗi là xong.”
“ Bạn để mình đãi bạn đi ăn nhé.”
“ Hừ, vậy nghe còn lọt tai.”
Trần Ngọc Anh:“ Ra chỗ cũ nhé? Mày nhớ đường không?“.
Đỗ Anh Thư:“ Nhớ. Lên, anh đèo em bằng con chiến mã của anh.”
“ Đi ăn xiên bẩn nhé.”
“ Ok, ăn ít xong về đá bát canh cá hoặc bún mọc gì đấy là xong bữa tối. Ngon.”
Vẫn con đường cũ, cô đã thuộc trong lòng bàn tay, từng ngõ rẽ vào tránh mất 5 nghìn tiền gửi xe. Xe đẩy bánh tráng và xiên bẩn gần nhau, chợ đông đúc người qua lại Trần Ngọc Anh gọi như thường ngày:“ Cho cháu một cuộn, một nướng đó là xong phần bánh tráng.”
Đi qua xe xiên bẩn, Đỗ Anh Thư cùng Trần Ngọc Anh chỉ lấy đúng lạp xưởng và nem chua rán mấy cái khác không có lấy.
“ Ngồi đi, lâu rồi mình với bạn không có ngồi với nhau như vậy.” Trần Ngọc Anh nghiêng đầu gác lên vai cô.
“ Thôi bạn ạ, đừng như vậy. Người yêu bạn thấy bẻ cổ mình mất.”
Trần Ngọc Anh làm bộ dáng không cam lòng, nàng như người mẹ thứ hai trên bàn không có chai tương liền đi xin, bàn bẩn liền xin giấy ăn, thiếu thì hỏi cô rồi gọi thêm.
“ Tao nói mày cái này nhé. Cũng không sốc lắm đâu.” Đỗ Anh Thư cho miếng bánh tráng cuộn vào miệng nhai, cảm giác kẹo cao su gọi bằng cụ vì nhai mỏi mồm hơn rất nhiều.
Trần Ngọc Anh uống miếng nước, nàng hoài nghi nhìn cô gật đầu:“ Nói đi.”
“ Người yêu tao ấy, mới đấy ừm… là đứa học cùng tao năm cấp 3.”
“ Vãi cả!.” Trần Ngọc Anh ngạc nhiên, trợn tròn hai mắt ngơ ra một lúc mà nhìn cô.
“ Khoan, có phải là đứa mà mày cứu gần đây vài tháng trước.”
Đỗ Anh Thư:“ Vãi, mày nhớ á?“.
“ Đùa à, tao không nhớ rõ mặt lắm nhưng mà tao nhìn mặt người yêu mày ấy… kiểu gì ý. Tao không có ý chê đâu.”
“ Nhìn rất thẳng đúng không?“.
“ Ừ, đấy. Mày có chắc không đấy?“.
“ Tao … kệ, không được thì yêu chơi. Dù sao thì cũng thích lâu như vậy rồi, lần này làm cú chót được ăn cả ngã về không.”
Trần Ngọc Anh:“ Này, mày nói méo gì vậy. Đừng bảo mày yêu đơn phương đứa đấy đấy nhé.”
“ Ừ, …”
“ Bao lâu rồi?“.
“ 8 năm rồi.”
“ Ui vãi, bạn ạ. Mày từ bao giờ chung thủy với một mối tình lâu như vậy?.”
“ Đâu bạn, chẳng qua không gặp cứ tưởng hết yêu. Gặp lại mới biết…”
“ Còn nặng tình nhỉ!.”
Đỗ Anh Thư trầm ngâm, cô hiện tại đầu óc thật trống rỗng.
“ Cố lên bạn ạ, yêu đơn phương lâu như vậy không phải ai cũng có kết quả tốt đâu. Trân trọng đi, cố mà nắm chắc lấy đừng có buông, mồm cứ câm giống hồi xưa ấy.”
Trần Ngọc Anh cười gượng, tay vuốt mái tóc rối.
“ Thôi bạn, chuyện cũ cho qua đi.”
“ Nhắc cho mà nhớ, quá khứ chẳng ai muốn nói đâu. Bị một lần rồi rút kinh nghiệm chứ không thừa ở đấy mà chuyện cũ cho qua.”
Đỗ Anh Thư liếc nàng, cô nén tiếng thở dài vào bụng. Đôi mắt ảm đạm vài phần, ngồi lâu cũng gặp người quen cũ.
“ Mày… đéo phải bạn tao?“.
Đỗ Anh Thư khóe miệng không héo xuống được mà cứ nhếch lên muốn tới tận mang tai:“ Bạn, mình là bạn của bạn mà. Bạn có ý gì vậy?“.
“ Tao biết mày đang vui nhưng mà mày đừng cười kiểu vậy tao sợ lắm. Cút mẹ mày đi như con điên ấy.”
Đỗ Anh Thư tạm cất đi niềm vui, cô đưa tay xoa xoa hai má cười đến mỏi miệng, cả người cứ lâng lâng từ bữa giờ.
Trần Ngọc Anh:“ Chúc mừng bạn đã thoát kiếp độc thân và có tình yêu hay là hôm nào đi ăn cái để chúc mừng nhau nhỉ?“.
Đỗ Anh Thư:“ Bạn hôm nào là hôm nào? Hôm nào của bạn là đéo tồn tại ấy.”
“ Thế hả bạn?“.
“ Ừ bạn, tình trạng chung mà. Hôm nào là tịt đấy.”
“ Thế hay đi luôn đi“.
“Nhưng, đùa mà!? Tao không mang một đồng tiền nào mà, điện thoại vứt mẹ ở nhà sạc. Thế méo nào tao vẫn ra đường được vậy.” Đỗ Anh Thư sờ người cô nhận ra túi quần hay áo đều trống rỗng, ý định của cô ban đầu qua đây cũng chỉ là khoe cho bạn mình rằng là mình đã có người yêu, nhắn tin qua điện thoại không ăn thua, gặp mặt trực tiếp mới có thể diễn tả hết được.
Đúng thật là, kẻ đang yêu không ai là bình thường. Đỗ Anh Thư cười toe toét, Trần Ngọc Anh gặm túi táo cô mang táo mà bình phẩm.
“ Mình mời bạn, lâu lâu mới đi gặp mặt nhau. Ngày nào cũng bận tối mặt tối mũi lại tao còn không có thời gian gặp Hùng đây, buồn vãi ò.”
Đỗ Anh Thư tặng nàng cái ánh mắt khinh bỉ:“ Tao là đứa đèo mày ngoài ngõ vào và là đứa chứng kiến đứa nào rướn chân hôn má ông Hùng đấy, à mà này cả mòm đấy nhé.”
“ Ôi, bạn. Sao bạn có thể mất lịch sự xem cảnh người ta thân mật như vậy.”
“ Ôi, bạn. Là ngoài đường, nơi công cộng thanh thiên bạch nhật tao cần nhìn đường chỗ ngõ đúng lúc đấy chúng mày hôn mỏ nhau thì bắt tao nhắm mắt kịp à. Mà không phải mình tao thấy, ngàn người thấy đấy.”
Trần Ngọc Anh vội bịt miệng cô lại, hai má đỏ ửng ngượng ngùng:“ Chin nhỗi bạn.”
“ Bạn, không phải cứ chin nhỗi là xong.”
“ Bạn để mình đãi bạn đi ăn nhé.”
“ Hừ, vậy nghe còn lọt tai.”
Trần Ngọc Anh:“ Ra chỗ cũ nhé? Mày nhớ đường không?“.
Đỗ Anh Thư:“ Nhớ. Lên, anh đèo em bằng con chiến mã của anh.”
“ Đi ăn xiên bẩn nhé.”
“ Ok, ăn ít xong về đá bát canh cá hoặc bún mọc gì đấy là xong bữa tối. Ngon.”
Vẫn con đường cũ, cô đã thuộc trong lòng bàn tay, từng ngõ rẽ vào tránh mất 5 nghìn tiền gửi xe. Xe đẩy bánh tráng và xiên bẩn gần nhau, chợ đông đúc người qua lại Trần Ngọc Anh gọi như thường ngày:“ Cho cháu một cuộn, một nướng đó là xong phần bánh tráng.”
Đi qua xe xiên bẩn, Đỗ Anh Thư cùng Trần Ngọc Anh chỉ lấy đúng lạp xưởng và nem chua rán mấy cái khác không có lấy.
“ Ngồi đi, lâu rồi mình với bạn không có ngồi với nhau như vậy.” Trần Ngọc Anh nghiêng đầu gác lên vai cô.
“ Thôi bạn ạ, đừng như vậy. Người yêu bạn thấy bẻ cổ mình mất.”
Trần Ngọc Anh làm bộ dáng không cam lòng, nàng như người mẹ thứ hai trên bàn không có chai tương liền đi xin, bàn bẩn liền xin giấy ăn, thiếu thì hỏi cô rồi gọi thêm.
“ Tao nói mày cái này nhé. Cũng không sốc lắm đâu.” Đỗ Anh Thư cho miếng bánh tráng cuộn vào miệng nhai, cảm giác kẹo cao su gọi bằng cụ vì nhai mỏi mồm hơn rất nhiều.
Trần Ngọc Anh uống miếng nước, nàng hoài nghi nhìn cô gật đầu:“ Nói đi.”
“ Người yêu tao ấy, mới đấy ừm… là đứa học cùng tao năm cấp 3.”
“ Vãi cả!.” Trần Ngọc Anh ngạc nhiên, trợn tròn hai mắt ngơ ra một lúc mà nhìn cô.
“ Khoan, có phải là đứa mà mày cứu gần đây vài tháng trước.”
Đỗ Anh Thư:“ Vãi, mày nhớ á?“.
“ Đùa à, tao không nhớ rõ mặt lắm nhưng mà tao nhìn mặt người yêu mày ấy… kiểu gì ý. Tao không có ý chê đâu.”
“ Nhìn rất thẳng đúng không?“.
“ Ừ, đấy. Mày có chắc không đấy?“.
“ Tao … kệ, không được thì yêu chơi. Dù sao thì cũng thích lâu như vậy rồi, lần này làm cú chót được ăn cả ngã về không.”
Trần Ngọc Anh:“ Này, mày nói méo gì vậy. Đừng bảo mày yêu đơn phương đứa đấy đấy nhé.”
“ Ừ, …”
“ Bao lâu rồi?“.
“ 8 năm rồi.”
“ Ui vãi, bạn ạ. Mày từ bao giờ chung thủy với một mối tình lâu như vậy?.”
“ Đâu bạn, chẳng qua không gặp cứ tưởng hết yêu. Gặp lại mới biết…”
“ Còn nặng tình nhỉ!.”
Đỗ Anh Thư trầm ngâm, cô hiện tại đầu óc thật trống rỗng.
“ Cố lên bạn ạ, yêu đơn phương lâu như vậy không phải ai cũng có kết quả tốt đâu. Trân trọng đi, cố mà nắm chắc lấy đừng có buông, mồm cứ câm giống hồi xưa ấy.”
Trần Ngọc Anh cười gượng, tay vuốt mái tóc rối.
“ Thôi bạn, chuyện cũ cho qua đi.”
“ Nhắc cho mà nhớ, quá khứ chẳng ai muốn nói đâu. Bị một lần rồi rút kinh nghiệm chứ không thừa ở đấy mà chuyện cũ cho qua.”
Đỗ Anh Thư liếc nàng, cô nén tiếng thở dài vào bụng. Đôi mắt ảm đạm vài phần, ngồi lâu cũng gặp người quen cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.