Cựu Lớp Trưởng, Chúng Ta Yêu Nhau Chưa?
Chương 7
Liuys
07/05/2024
Đỗ Anh Thư hỏi Nguyễn Phùng Ly:“Chị mua bún thịt nướng à?“.
Nguyễn Phùng Ly ngạc nhiên, cười hỏi lại:“Đúng rồi, thính thế. Thích ăn phải..?“.
Câu còn chưa dứt đã thấy Đỗ Anh Thư bịt lấy miệng chạy một mạch vào nhà vệ sinh với sắc mặt tái mét.
“Uệ” một tiếng lớn trong nhà vệ sinh vang lên.
Một thanh niên làm việc cùng đứng dậy ngó vào:“Chị Thư có em bé hả chị?“.
Nguyễn Phùng Ly nhìn hắn với ánh mắt chết chóc, nếu lát nữa mày mà có tai nạn thì cũng đừng có gọi chị cầu cứu, lúc đấy ai cũng điếc cả thôi!.
Mấy ngày yên bình cứ vậy trôi qua một cách êm đềm, sóng yên biển lặng nhiều lần như vậy khiến nàng hoài nghi có phải là tên kia đã bỏ qua nàng.
Gió mùa đông tràn về một cách bất ngờ mới còn ngày nào nắng nóng giờ lại quay sang gió lạnh, mạnh mẽ mà cuốn bay tất cả. Gió siết vô cùng như một dòng nước lớn muốn cuốn trôi mọi thứ đang cản đường nó. Ngoài đường chỉ còn ánh đèn vàng cam của xe lắt léo trong cái gió đầy cát bụi.
Đỗ Anh Thư hắt hơi một cái, cô dụi dụi chiếc mũi, cái mùa lạnh dễ cảm cúm này khiến cô tức giận, tuy không ghét vì cô thích lạnh nhưng đấy là khi được ở nhà chùm chăn còn ra đường thì tay cũng không dám thò ra ngoài, ghét vãi.
Trời mùa đông rất nhanh tối, cây cối hai bên đường héo queo, lá rụng gần hết. Dòng người lướt qua xô bồ, gió lạnh càn quét thổi tới lướt qua dù trước mặt đeo khẩu trang nhưng cô vẫn cảm nhận được gió lùa vào khiến cô bắt đầu phải hít mũi lên xuống.
Mới có mấy ngày trời đã trở lạnh nhanh như vậy, cô cứ tưởng còn phải tuần nữa mới lạnh. Ai ngờ lại lạnh bất ngờ, áo phao đen của cô lôi từ trong tủ ra đều là đồ cũ nhưng năm trước, cúc bấm bị mất một cái. Không phải cô không muốn mua một cái mới nhưng do quá lười để lướt nên cô tạm thời từ bỏ.
Quả nhiên, một lúc sau một chiếc xe ô tô sang dừng sau xe máy của Đỗ Anh Thư. Cô có dự cảm không lành, hiện tại cứ dấu mặt đi, đúng như cô đoán là tên tối hôm trước quấy rầy Nguyễn Yến Linh.
Cô âm thầm niệm phật, cô cứ tưởng mấy ngày tên này không xuất hiện là đã bỏ qua nàng. Ngờ đâu, Đỗ Anh Thư che mặt đi đánh máy cho nàng nhưng đáp lại chỉ là âm thanh “Tút, tút tút..”
Cô đành nhắn cho nàng, mong nàng xem được.
Ước chừng khoảng thời gian ngắn là sắp đến thời điểm nàng tan làm.
Cô hít hơi thật sâu, ánh mắt đưa ra xa trước đại sảnh công ty một thân mảnh khảnh, ăn mặc lại mỏng manh, có phần lạnh lẽo. Đỗ Anh Thư đưa lo lắng, vội chạy lại.
Nguyễn Yến Linh rùng mình một cái, mới sáng nay nàng thấy trời chỉ hơi lạnh, gió se se chút vậy mà giờ lại lạnh cóng người. Từ xa nàng thấy bóng hình quen thuộc chạy tới, nàng trên môi nở nụ cười vẫy vẫy tay.
“Hắt xì“. Nguyễn Yến Linh dụi dụi chiếc mũi bĩu môi, nàng cảm giác như nàng sắp cúm đến nơi. Có đôi phần nhức nhức mũi cũng như hơi đau rát họng.
“Sao lại mặc ít như vậy, còn không quàng khăn nữa. Mày mặc ít vậy chẳng mấy chốc về nhà ốm mẹ ra đấy.”
Đúng thật, trên người nàng là chỉ mặc một áo phao mỏng không có cổ áo, bên trong cũng chỉ mặc một áo len cao cổ 3 phân. Giờ thì nàng đã biết lạnh, người không khỏi run run mấy lần.
Đỗ Anh Thư kéo cổ áo phao xuống, cô cởi khăn mình đang quàng trên cổ ra. Cổ đang ấm liền mất đi chiếc khăn cô không mấy vui vẻ nhưng vẫn quàng lên cho nàng xong kéo cao cổ áo mình.
“Quàng tạm đi, lạnh thế này để hở cổ chẳng mấy mà cúm.”
Nguyễn Yến Linh trong lòng nở hoa, cười rạng rỡ trong ngày lạnh giá này. Nàng biết cô rất thích quàng khăn nên khi tháo khăn ra mặt nhăn nhúm hết thế kia. Một mùi hương bạc hà thoang thoảng quanh chóp mũi nàng, làm nàng ấm lên không ít khi chỉ với một cái khăn.
“Hình tao cúm luôn rồi hay sao ý?“.
“... Bị đau rát họng à hay à hắt xì nhiều.”
Nguyễn Yến Linh đi ngang bằng cô giọng làm nũng:“Cả hai.”
“Vậy về nhà uống thuốc luôn đi không mai ốm thì khổ. Mấy bữa nữa tịt mũi thì phải há mồm ra thở như chó ấy.”
“Èo, gì nghe ghê thế.”
“Thật mà thô.” Đỗ Anh Thư điềm đạm đáp lại, cái lạnh, gió buốt đang có ý định muốn làm lạnh cái cổ thiếu khăn của cô. Cô rụt cổ như một chú rùa, thiếu khăn khó sống quá mà!.
“Tao nãy thấy thằng...”
Lời chưa dứt từ xa vang lên tiếng gọi cắt đứt đi lời cô đang nói dang dở.
“Linh.”
Trước mặt nàng là tên lần trước đã quấy rối nàng, đang vui mừng chạy lại. Tay đang ôm một bó hoa hồng lớn, vẫy vẫy nàng.
“Bỏ mẹ rồi.” Đỗ Anh Thư thầm thủ thỉ.
Nguyễn Yến Linh ngơ ra, chỉ thấy Phan Trung Thành nhanh chóng chạy lại làm động tác quỳ xuống dâng bó hoa lên.
“Ôi kiếp nạn.” Cô miệng lẩm bẩm đứng ra chắn trước mặt nàng.
Sắc mặt hắn thay đổi không khác gì tối hôm đó, đôi mắt đấy trầm xuống thành hình viên đạn phóng tới cô. Đỗ Anh Thư cẩn thận quan sát, tay hắn túm chặt bó hoa, trán nổi lên hắc tuyến.
Nguyễn Phùng Ly ngạc nhiên, cười hỏi lại:“Đúng rồi, thính thế. Thích ăn phải..?“.
Câu còn chưa dứt đã thấy Đỗ Anh Thư bịt lấy miệng chạy một mạch vào nhà vệ sinh với sắc mặt tái mét.
“Uệ” một tiếng lớn trong nhà vệ sinh vang lên.
Một thanh niên làm việc cùng đứng dậy ngó vào:“Chị Thư có em bé hả chị?“.
Nguyễn Phùng Ly nhìn hắn với ánh mắt chết chóc, nếu lát nữa mày mà có tai nạn thì cũng đừng có gọi chị cầu cứu, lúc đấy ai cũng điếc cả thôi!.
Mấy ngày yên bình cứ vậy trôi qua một cách êm đềm, sóng yên biển lặng nhiều lần như vậy khiến nàng hoài nghi có phải là tên kia đã bỏ qua nàng.
Gió mùa đông tràn về một cách bất ngờ mới còn ngày nào nắng nóng giờ lại quay sang gió lạnh, mạnh mẽ mà cuốn bay tất cả. Gió siết vô cùng như một dòng nước lớn muốn cuốn trôi mọi thứ đang cản đường nó. Ngoài đường chỉ còn ánh đèn vàng cam của xe lắt léo trong cái gió đầy cát bụi.
Đỗ Anh Thư hắt hơi một cái, cô dụi dụi chiếc mũi, cái mùa lạnh dễ cảm cúm này khiến cô tức giận, tuy không ghét vì cô thích lạnh nhưng đấy là khi được ở nhà chùm chăn còn ra đường thì tay cũng không dám thò ra ngoài, ghét vãi.
Trời mùa đông rất nhanh tối, cây cối hai bên đường héo queo, lá rụng gần hết. Dòng người lướt qua xô bồ, gió lạnh càn quét thổi tới lướt qua dù trước mặt đeo khẩu trang nhưng cô vẫn cảm nhận được gió lùa vào khiến cô bắt đầu phải hít mũi lên xuống.
Mới có mấy ngày trời đã trở lạnh nhanh như vậy, cô cứ tưởng còn phải tuần nữa mới lạnh. Ai ngờ lại lạnh bất ngờ, áo phao đen của cô lôi từ trong tủ ra đều là đồ cũ nhưng năm trước, cúc bấm bị mất một cái. Không phải cô không muốn mua một cái mới nhưng do quá lười để lướt nên cô tạm thời từ bỏ.
Quả nhiên, một lúc sau một chiếc xe ô tô sang dừng sau xe máy của Đỗ Anh Thư. Cô có dự cảm không lành, hiện tại cứ dấu mặt đi, đúng như cô đoán là tên tối hôm trước quấy rầy Nguyễn Yến Linh.
Cô âm thầm niệm phật, cô cứ tưởng mấy ngày tên này không xuất hiện là đã bỏ qua nàng. Ngờ đâu, Đỗ Anh Thư che mặt đi đánh máy cho nàng nhưng đáp lại chỉ là âm thanh “Tút, tút tút..”
Cô đành nhắn cho nàng, mong nàng xem được.
Ước chừng khoảng thời gian ngắn là sắp đến thời điểm nàng tan làm.
Cô hít hơi thật sâu, ánh mắt đưa ra xa trước đại sảnh công ty một thân mảnh khảnh, ăn mặc lại mỏng manh, có phần lạnh lẽo. Đỗ Anh Thư đưa lo lắng, vội chạy lại.
Nguyễn Yến Linh rùng mình một cái, mới sáng nay nàng thấy trời chỉ hơi lạnh, gió se se chút vậy mà giờ lại lạnh cóng người. Từ xa nàng thấy bóng hình quen thuộc chạy tới, nàng trên môi nở nụ cười vẫy vẫy tay.
“Hắt xì“. Nguyễn Yến Linh dụi dụi chiếc mũi bĩu môi, nàng cảm giác như nàng sắp cúm đến nơi. Có đôi phần nhức nhức mũi cũng như hơi đau rát họng.
“Sao lại mặc ít như vậy, còn không quàng khăn nữa. Mày mặc ít vậy chẳng mấy chốc về nhà ốm mẹ ra đấy.”
Đúng thật, trên người nàng là chỉ mặc một áo phao mỏng không có cổ áo, bên trong cũng chỉ mặc một áo len cao cổ 3 phân. Giờ thì nàng đã biết lạnh, người không khỏi run run mấy lần.
Đỗ Anh Thư kéo cổ áo phao xuống, cô cởi khăn mình đang quàng trên cổ ra. Cổ đang ấm liền mất đi chiếc khăn cô không mấy vui vẻ nhưng vẫn quàng lên cho nàng xong kéo cao cổ áo mình.
“Quàng tạm đi, lạnh thế này để hở cổ chẳng mấy mà cúm.”
Nguyễn Yến Linh trong lòng nở hoa, cười rạng rỡ trong ngày lạnh giá này. Nàng biết cô rất thích quàng khăn nên khi tháo khăn ra mặt nhăn nhúm hết thế kia. Một mùi hương bạc hà thoang thoảng quanh chóp mũi nàng, làm nàng ấm lên không ít khi chỉ với một cái khăn.
“Hình tao cúm luôn rồi hay sao ý?“.
“... Bị đau rát họng à hay à hắt xì nhiều.”
Nguyễn Yến Linh đi ngang bằng cô giọng làm nũng:“Cả hai.”
“Vậy về nhà uống thuốc luôn đi không mai ốm thì khổ. Mấy bữa nữa tịt mũi thì phải há mồm ra thở như chó ấy.”
“Èo, gì nghe ghê thế.”
“Thật mà thô.” Đỗ Anh Thư điềm đạm đáp lại, cái lạnh, gió buốt đang có ý định muốn làm lạnh cái cổ thiếu khăn của cô. Cô rụt cổ như một chú rùa, thiếu khăn khó sống quá mà!.
“Tao nãy thấy thằng...”
Lời chưa dứt từ xa vang lên tiếng gọi cắt đứt đi lời cô đang nói dang dở.
“Linh.”
Trước mặt nàng là tên lần trước đã quấy rối nàng, đang vui mừng chạy lại. Tay đang ôm một bó hoa hồng lớn, vẫy vẫy nàng.
“Bỏ mẹ rồi.” Đỗ Anh Thư thầm thủ thỉ.
Nguyễn Yến Linh ngơ ra, chỉ thấy Phan Trung Thành nhanh chóng chạy lại làm động tác quỳ xuống dâng bó hoa lên.
“Ôi kiếp nạn.” Cô miệng lẩm bẩm đứng ra chắn trước mặt nàng.
Sắc mặt hắn thay đổi không khác gì tối hôm đó, đôi mắt đấy trầm xuống thành hình viên đạn phóng tới cô. Đỗ Anh Thư cẩn thận quan sát, tay hắn túm chặt bó hoa, trán nổi lên hắc tuyến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.