Cứu Mạng! Ta Thế Mà Xuyên Thành Pháo Hôi Trong Niên Đại Văn
Chương 41:
Ái Cật Đích Tiểu Tình
11/06/2024
"Biết rồi, cô cứ yên tâm đi." Thẩm An An bất lực nói, cô cũng phục người bạn này, trời sinh thích lo lắng.
"Được rồi, đi đây, ngày mai gặp lại." Nói xong người đã chạy mất dạng.
Ngày hôm sau, Thẩm An An dọn dẹp nhà cửa xong, lại sắp xếp Tiểu Hàn ổn thỏa, liền cùng Lâm Nhuyễn Nhuyễn đến nhà máy dệt Hồng Ninh.
Thập niên 80, những huyện nhỏ vẫn chưa phát triển tốt, lúc này mọi người vẫn lấy việc có một công việc trong nhà máy làm tự hào, đặc biệt là nhà máy dệt Hồng Ninh còn là ngành công nghiệp mũi nhọn của huyện Ninh, mọi người có thể làm việc ở đó đều cảm thấy rất có thể diện.
Nhưng nhà máy dệt Hồng Ninh này quả thực không hổ danh là một nhà máy lớn, chỉ riêng nhà máy đã chiếm một diện tích rất lớn, còn có khu nhà ở cho gia đình công nhân, trường mẫu giáo Hồng Ninh, chế độ phúc lợi này thực sự khiến người ta đỏ mắt.
Chỉ không biết, làn sóng sa thải sau này có đánh đổ được nó không. Quả nhiên giống như những gì đã viết trong sách trước đây, thời đại này là thời đại tốt nhất nhưng nó cũng là thời đại tồi tệ nhất.
Lúc này trong nước đang phát triển mạnh mẽ, chỉ cần nắm bắt cơ hội, ai cũng có thể lật ngược thế cờ. Nhưng theo đó là giá cả tăng cao chóng mặt, tuy nhiên nhìn chung vẫn đang phát triển theo hướng tốt.
"An An, đang ngẩn người gì vậy, mau qua đây." Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhìn người bạn tốt ngây người đứng đó, không nhịn được đẩy cô một cái.
"Ôi! Không phải DO TỚ chưa từng đến đây sao, không nhịn được muốn nhìn nhiều hơn." Thẩm An An không khỏi ngượng ngùng xoa mũi.
"Về rồi muốn xem bao nhiêu cũng được, lát nữa cô ba TỚ đợi sốt ruột mất, chúng ta mau qua đó đi." Lâm Nhuyễn Nhuyễn cười nói.
Thẩm An An nghe xong, vội vàng gật đầu theo.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn dẫn Thẩm An An đến khu nhà ở cho gia đình công nhân của nhà máy dệt Hồng Ninh, cô ba của Lâm Nhuyễn Nhuyễn vốn là công nhân của nhà máy dệt, được phân một căn nhà nhỏ trong khu nhà ở cho gia đình công nhân.
Đợi hai người đến nhà cô ba Lâm, người mở cửa là một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, nước da trắng trẻo, trông rất dễ gần. Bà mở cửa nhìn thấy Thẩm An An và Lâm Nhuyễn Nhuyễn, lập tức nắm tay hai người, trên mặt nở nụ cười: "Đi một đường xa như vậy, còn mang gì đến đây, mau vào nhà uống nước."
Lâm Nhuyễn Nhuyễn nghe xong, cười nói: "Cảm ơn cô ba, vừa khéo bọn conkhát rồi."
Đợi vào nhà cô ba Lâm, ba người lại hàn huyên một lúc. Cô ba Lâm liền mở lời: "Lát nữa cô ba dẫn hai đứa đi kho, ở đó có không ít hàng tồn kho và hàng lỗi, hai đứa thấy thích gì thì mua giá rẻ, cô ba có không ít suất nội bộ."
Thẩm An An và Lâm Nhuyễn Nhuyễn nghe xong đều cười cảm ơn.
"Được rồi, đi đây, ngày mai gặp lại." Nói xong người đã chạy mất dạng.
Ngày hôm sau, Thẩm An An dọn dẹp nhà cửa xong, lại sắp xếp Tiểu Hàn ổn thỏa, liền cùng Lâm Nhuyễn Nhuyễn đến nhà máy dệt Hồng Ninh.
Thập niên 80, những huyện nhỏ vẫn chưa phát triển tốt, lúc này mọi người vẫn lấy việc có một công việc trong nhà máy làm tự hào, đặc biệt là nhà máy dệt Hồng Ninh còn là ngành công nghiệp mũi nhọn của huyện Ninh, mọi người có thể làm việc ở đó đều cảm thấy rất có thể diện.
Nhưng nhà máy dệt Hồng Ninh này quả thực không hổ danh là một nhà máy lớn, chỉ riêng nhà máy đã chiếm một diện tích rất lớn, còn có khu nhà ở cho gia đình công nhân, trường mẫu giáo Hồng Ninh, chế độ phúc lợi này thực sự khiến người ta đỏ mắt.
Chỉ không biết, làn sóng sa thải sau này có đánh đổ được nó không. Quả nhiên giống như những gì đã viết trong sách trước đây, thời đại này là thời đại tốt nhất nhưng nó cũng là thời đại tồi tệ nhất.
Lúc này trong nước đang phát triển mạnh mẽ, chỉ cần nắm bắt cơ hội, ai cũng có thể lật ngược thế cờ. Nhưng theo đó là giá cả tăng cao chóng mặt, tuy nhiên nhìn chung vẫn đang phát triển theo hướng tốt.
"An An, đang ngẩn người gì vậy, mau qua đây." Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhìn người bạn tốt ngây người đứng đó, không nhịn được đẩy cô một cái.
"Ôi! Không phải DO TỚ chưa từng đến đây sao, không nhịn được muốn nhìn nhiều hơn." Thẩm An An không khỏi ngượng ngùng xoa mũi.
"Về rồi muốn xem bao nhiêu cũng được, lát nữa cô ba TỚ đợi sốt ruột mất, chúng ta mau qua đó đi." Lâm Nhuyễn Nhuyễn cười nói.
Thẩm An An nghe xong, vội vàng gật đầu theo.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn dẫn Thẩm An An đến khu nhà ở cho gia đình công nhân của nhà máy dệt Hồng Ninh, cô ba của Lâm Nhuyễn Nhuyễn vốn là công nhân của nhà máy dệt, được phân một căn nhà nhỏ trong khu nhà ở cho gia đình công nhân.
Đợi hai người đến nhà cô ba Lâm, người mở cửa là một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, nước da trắng trẻo, trông rất dễ gần. Bà mở cửa nhìn thấy Thẩm An An và Lâm Nhuyễn Nhuyễn, lập tức nắm tay hai người, trên mặt nở nụ cười: "Đi một đường xa như vậy, còn mang gì đến đây, mau vào nhà uống nước."
Lâm Nhuyễn Nhuyễn nghe xong, cười nói: "Cảm ơn cô ba, vừa khéo bọn conkhát rồi."
Đợi vào nhà cô ba Lâm, ba người lại hàn huyên một lúc. Cô ba Lâm liền mở lời: "Lát nữa cô ba dẫn hai đứa đi kho, ở đó có không ít hàng tồn kho và hàng lỗi, hai đứa thấy thích gì thì mua giá rẻ, cô ba có không ít suất nội bộ."
Thẩm An An và Lâm Nhuyễn Nhuyễn nghe xong đều cười cảm ơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.