Cửu Mệnh Hoàng Tử Phi

Chương 7: CHƯƠNG 7

Thiên Tầm

29/12/2015

Hung thủ là Giang di nương sao? Hại chết mẫu thân thì có lợi gì cho nàng ta? Nàng ta muốn cướp đồ cưới của mẫu thân sao?

Nhưng bọn họ đã cho phụ thân biết đồ cưới của mẫu thân cũng chẳng còn gì, chẳng lẽ Giang di nương không tin?

Nói đi cũng phải nói lại, mẫu thân vừa mất, thay phụ thân giữ đạo hiếu ở nhà rất có thể là Giang di nương? Nàng ta chịu bỏ cuộc sống ở kinh thành? Nàng ta không sợ những tiểu thiếp khác chiếm mất địa vị của nàng ta sao?

Nghĩ sâu thêm chút nữa, nếu như cả hai đời, chuyện mẫu thân tử vong đều có liên quan đến Giang di nương, tại sao nàng lại có thể ngăn ca ca bỏ mạng, lại không thể thay đổi được tử kiếp của mẫu thân? Sai ở chỗ nào đây, nàng đã bỏ qua điều gì? Hoặc là có chuyện gì đang lặng lẽ xảy ra, mà nàng lại hoàn toàn không biết?

“Mẫu thân đã quyết định ở lại Tấn Châu giữ đạo hiếu, cũng không định vào kinh, cùng nàng ta tranh đoạt sự sủng ái của trượng phu, ca ca càng không thể trở thành mối nguy hiểm của nàng ta, chúng ta đều đã nhượng bộ đến nước này rồi nàng ta còn muốn gì nữa?” Mặc dù Thi Mẫn không nhắc đến ai trong lời nói của mình, nhưng ai cũng có thể biết được là nàng đang nói đến người phương nào.

“Nha đầu, lý trí một chút, không có chứng cớ chỉ tội Giang di nương.” Sợ nàng hành sự lỗ mãng, Lăng Trí Thanh liền khuyên bảo.

Chỉ có thể là nàng ta, không phải là ai khác, hạ nhân trong viện đều đứng về phía con và nương, bọn họ đâu có lý nào mưu hại mẫu thân? Phụ thân đã biết đồ cưới không có ở đây, vậy ý đồ hại chết mẫu thân của nàng ta là gì? Có cái gì hấp dẫn hơn đồ cưới của mẫu thân ư?”

Thi Mẫn cân nhắc lại mọi chuyện, nhưng không cách nào ngăn cản bản thân rơi lệ, nàng nhớ tới khi mười bảy tuổi nàng chịu nhục như thế nào, nhớ tới những thứ chôn ở nơi sâu kín, u ám, bi thương nhất trong lòng, toàn thân nàng phát run khi sống lại làm người, chuyện đêm đó vẫn rõ ràng như cũ.

“Ngươi đang nói cái gì vậy? Là hồ đồ rồi sao?” Lòng bàn tay của Lăng Trí Thanh đặt lên trán của nàng, lo lắng nàng bị bệnh.

“Con vẫn luôn cảm động và biết ơn năm đó Mạc Hâm Mẫn cứu ca ca, con một lòng nghĩ, chỉ cần ca ca bình an lớn lên, con liền mặc kệ mọi chuyện, nhắm một mắt, mở một mắt, bỏ qua cho mẫu tử bọn họ. Mẫu thân nói ‘Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng’, con cũng muốn học giống nương, làm một cô nương tốt biết khoan dung, nhưng con buông tay, nàng ta vẫn không chịu buông, nàng ta là muốn diệt một nhà ba người”

Lăng Trí Thanh một tay giữ vai nàng, một tay nâng mặt nàng lên, buộc nàng nhìn thẳng mình.

“Nha đầu, đừng nói bậy, trấn định lại, cứ coi như con nghĩ ra người có tội là ai, cũng phải tìm được chứng cớ rồi hãy nói, hiện giờ phu nhân không còn, ta và Trang sư phụ đều là người ngoài, rất nhiều chuyện chúng ta không tiện tham gia, bộ dạng Phương Mẫn thế kia càng không thể nói chuyện, nó vừa mở miệng thì sẽ bị lộ tẩy, mà bà vú là người làm, ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có.

“Hiện tại chỉ có thể tranh thủ ở trước mặt Mạc đại nhân, chỉ có mình con, không cần biết chuyện hạ độc có phải là do Giang di nương làm hay không, quan trọng nhất bây giờ chính là con phải phấn chấn lại, mà không phải ngẩn người hay là tự hù dọa mình.”

Thi Mẫn đưa mắt, mờ mịt nhìn về phía sư phụ.

Tỉnh lại? Sau khi tỉnh lại thì sao? Có thể đi qua thiên sơn vạn thủy hay không, trút bỏ khí lực toàn thân, khi quay đầu lại phát hiện, bản thân không thể nào giãy thoát khỏi gông xiềng vận mệnh, thoát khỏi luân hồi?

Cuối cùng, chuyện gì nên xảy ra vẫn sẽ xảy ra, chung quy nàng vẫn phải sống một mình lẻ loi, từ mi Quan Âm vẫn bị hủy bởi dục vọng tham lam của người khác, lấy một tòa đền thờ không có chút ý nghĩa trinh tiết nào để nói về cuộc đời của nàng?

Chân mềm nhũn, nàng ngồi ngay đó, suy nghĩ trong đầu đều là hình ảnh cuối cùng của nàng, máu chảy lênh láng trên mặt đất.

“Nha đầu, không phải lo lắng, có sư phụ ở đây…”

Lăng Trí Thanh chẳng biết nói gì thêm, vậy mà, hắn nghe thấy trên ngọn cây có động tĩnh, nhảy lên từ mặt đất, huy động chưởng phong, hắn phi thân đánh úp về phía thiếu niên trên cây.

Thi Mẫn ngửa đầu theo bản năng, nhìn hai người trên cây bay cao bay thấp, ngươi một quyền, ta một chưởng, có qua có lại, động tác nhanh làm người a hoa mắt.

Nàng chỉ biết sư phụ có võ công, cũng không biết được võ công của hắn cao cường như vậy, thế nhưng võ công của tên thiếu niên mặc y phục trắng kia cũng không yếu, bây giờ hai người qua lại, hẳn là đang giằng co.

Hai người giao thủ chỉ một khắc, Lăng Trí Thanh cũng hiểu đối phương không có địch ý, trong nháy mắt, hắn tung người lui về phía sau, liên tiếp lùi mấy bước, chấp tay nói: “Vị công tử này, không biết nên xưng hô như thế nào?”

“Cũng chỉ là người xa lạ, cần gì để ý đến xưng hô, trừ phi… Các hạ thật bản lĩnh, nếu như nguyện ý đi theo ta, bản công tử sẽ tự cho ngươi biết tên họ.”

Giọng nói của hắn ôn hòa hiền hậu, nhìn tướng mạo chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, mặc dù trang phục trên người đơn giản, nhưng chất liệu thượng thừa, nhìn thấy là biết công tử nhà có gia thế bất phàm, chỉ là… Công tử này còn trẻ mà đã có võ nghệ như vậy, cũng làm cho người ta phải kính trọng. Lăng Trí Thanh thầm nghĩ.

Khi Lăng Trí Thanh quan sát thiếu niên, Thi Mẫn cũng nghe rõ lời của đối phương, hít sâu một hơi, nàng đứng lên, tạm thời đè nén kí ức thảm thiết ấy xuống.

Đầu tiên nàng kéo tay sư phụ, trên khuôn mặt quật cường nhưng cũng đầy tủi thân, nàng nhẹ nhàng lắc đầu với hắn, ý bảo hắn đừng đi cùng người khác, nàng cần sư phụ, rất cần.

Lăng Trí Thanh biết ý của nàng, tươi cười nhìn nàng, xao xao mái tóc đang tán loạn, nhỏ giọng nói: “Yên tâm, chỉ cần ngày nào con còn muốn học y, sư phụ vẫn sẽ ở bên cạnh con.”

Thi Mẫn dùng sức gật đầu, năm ngón tay đang cầm tay sư phụ trắng bệch, nàng nhìn về phía thiếu niên áo trắng như thị uy, giống như đang noi: sư phụ là của nàng, hắn sẽ không bỏ rơi nàng trong lúc này.

Thiếu niên vệt nước mắt nhìn khuôn mặt mèo của nàng, mím chặt cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt cao ngạo nhìn về phía hắn mang theo vài phần khiêu khích, đáy lòng hắn khẽ rung.

Giống như có thể đọc được tâm tư của nàng, hắn khẽ đọng khóe miệng, lạnh lùng cười một tiếng, giọng điệu lãnh khốc, cào thành một vệt sẹo nơi đáy lòng của nàng.

Hắn nói: “Sư phụ ngươi có thể cho ngươi dựa vào cả đời, vĩnh viễn không rời ngươi? Gặp phải khó khăn, ngươi chỉ có thể khóc rống tùy hứng, làm người khác đồng tình với khốn cảnh của ngươi, rat ay cứu giúp?”

“Ngươi quá ngây thơ rồi, không ai có thể giúp ai cả đời, cũng không có ai phải trung thành cả đời với ngươi, trong trời đất này, người ngươi có khả năng lệ thuộc cũng chỉ có mình ngươi. Nếu không làm cho mình lớn mạnh, thử nghĩ xem, lần sau gặp phải khó khăn, chỗ vừa nãy ném đá xuống sơn cốc, có thể tự nén mình xuống đó.”

Nói xong, hắn khinh miệt liếc nhìn Thi Mẫn một cái, liền quay người đi xuống chân núi.

Làm sao lại có người làm người ta chán ghét như vậy? Đạp người khác đau đớn, bỏ đá xuống giếng mà lại vui vẻ như vậy?

Nàng mới không cần đồng tình của hắn, nàng có khóc rống tùy hứng cũng không phải chuyện của hắn, nàng có mở miệng yêu cầu hắn giúp một tay sao?

Nàng cầu xin hắn trung thành cả đời vói mình sao? Hừ, nàng muốn lệ thuộc vào ai liên quan gì đến hắn?

Mặc dù đáy lòng Thi Mẫn mắng như vậy, nhưng cũng không thể không đồng ý lời hắn nói là sự thật.

Nàng cho là tình trạng đã thay đổi, cho là mình không còn nhu nhược nữa, cho rằng nàng có thể đưa bản thân mình, ca ca và mẫu thân thoát a khỏi thảm cảnh, không ngờ, nguy cơ từ đầu đến cuối vẫn không có rời đi, nàng chỉ mới hưởng thụ một khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi, đã cho rằng đã thoát khỏi.

Xác thực, tùy hứng vô dụng, khóc rống cũng không giúp được gì, nàng chỉ có thể không ngừng làm bản thân lớn mạnh, cho đến khi không ai dám lấm lên đầu nàng mới thôi.

Khẽ cắn răng, nàng buông tay sư phụ, chạy nhanh đến phía trước, nàng vừa chạy vừa gọi theo bóng lưng của thiếu niên áo trắng, vừa giống như trút giận, vừa giống như tuyên thệ nói: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ làm bản thân trở lên mạnh mẽ, cho đến khi không ai có thể khi dễ ta! Lần sau gặp phải khó khăn, ta sẽ không tùy hứng khóc rống nữa, mà ngươi… Lần sau ngươi không cần trốn trên cây nhìn lén, nếu không ta sẽ ném ngươi xuống cốc. Còn nữa, ngươi là người đáng ghét nhất trên đời này.”

Thấy Thi Mẫn cuối cùng cũng khôi phục tinh thần và khí lực, Lăng Trí Thanh chỉ biết cười khổ. Mình khuyên thật lâu, lại không bằng mấy câu khích của thiếu niên kia, hắn, thật đúng là tính khí của Mạc nha đầu.

Thị lực của người luyện võ rất tốt, xa xa, hắn thấy bả vai của thiếu niên kia không ngừng run rẩy, đây là… Hắn đang cười?

Quay đầu lại, Thi Mẫn lần nữa kéo tay Lăng Trí Thanh, nói: “Sư phụ, chúng ta trở về thôi, một ngày nào đó con sẽ tìm ra chứng cớ, khiến Giang di nương trả giá thật lớn.”

Hắn rất muốn nói cho nàng biết, đừng chủ quan như vậy, chân tướng sẽ không biểu hiện ra bên người như vậy, nhưng thấy ý chí của nàng quay trở lại, nghĩ thầm, cứ như vậy đi, có một kẻ địch cũng tốt, còn hơn để nàng ăn năn hối hận cả đời.

“Được, chúng ta trở về đi thôi, Phương Mẫn thấy ngươi chạy đi, cực kì lo lắng.”

Mặc Lịch Thăng quyết định đợi sau khi tổ chức tốt hậu sự cho thê tử, lập tức trở về kinh.

Trong kinh đã có tin tức truyền tới, hoàng thượng định cho hắn chức vụ mới, phải nhanh chóng nhậm chức.

Mà Thi Mẫn tính toán trong lòng, mẫu thân mất, phụ thân lo ngại tiếng đàm tiếu chắc chắn dẫn bọn hắn trở lại kinh thành, mà theo tính tình Giang di nương, chắc chắn sẽ huyên náo, bắt phụ thân đưa nàng ta đi, không đoán sai, bọn họ sẽ cùng nhau hồi kinh, sau đó sẽ sai phái mấy di nương về với ông bà, thay trượng phu giữ đạo hiếu.



Nhưng Thi Mẫn và ca ca không muốn cùng đi, bọn họ có chuyện quan trọng hơn phải làm, thay vì đem tâm tư lãng phí vào việc đề phòng Giang di nương giở thủ đoạn, không bằng dùng để tính toán việc sau này.

Thi Mẫn cân nhắc qua, có vạch trần thân thế của Mạc Hâm Mẫn ra hay không, tạo thành hiềm khích giữa phụ thân và Giang di nương, thậm chí tách ra?

Nhưng nàng không nắm chắc, Mạc Hâm Mẫn có biết thân thế của mình hay không, coi như cảm kích, nhưng nếu hắn cùng với Giang di nương lên tiếng phủ nhận, dưới tình huống thiếu chứng cứ, nàng vạch trần trước mặt phụ thân, sẽ chỉ làm người nghĩ nàng vì đạt lợi ích bất chấp thủ đoạn.

Nàng không thể mạo hiểm như vậy, nàng và ca ca còn trẻ người non dạ, rất nhiều chuyện còn phải dựa vào phụ thân ra mặt, vì vậy bọn họ quyết định, đợi Giang di nương đến Trúc viện lần nữa sẽ mang làm to chuyện này lên.

Quả nhiên, còn chưa qua tuần đầu của mẫu thân, Giang di nương đã không nhịn được, chạy đến Trúc viện yêu cầu nàng và bà vú giao ra chìa khóa phòng kho, rõ ràng là tham tài sản của vợ cả, vẫn còn muốn giả vờ tốt bụng, nói là giúp bọn hắn mang đồ cưới của mẫu thân về kinh, chuẩn bị chu đáo cho đồ cưới của Thi Mẫn.

Thi Mẫn không hề gào thét, lập tức giao chìa khóa nhà kho ra, nhưng khi Giang di nương phát hiện một trăm hai mươi tám gánh đồ cưới của Hạ Uyển nương chỉ còn lại một chút bàn ghế mộc chẳng đáng bao nhiêu tiền, đáy lòng tham lam không che giấu được nữa, nàng ta tức giận, phẫn nộ, chỉ vào Thi Mẫn, ép buộc nàng giao đồ cưới đã giấu ra.

Thi Mẫn không nói gì, chỉ khóc, khóc đến tê tâm liệt phế, đứt từng khúc ruột, khóc đến nỗi bọn hạ nhân chịu không nổi, len lén chạy đến Tiền viện mời lão gia đến.

Giang Mị nương cực kỳ tức giận, vừa chỉ vào huynh muội bọn họ tức giận quát mắng, vừa nhìn cẩn thận Trúc viện từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, chỉ kém không có đào sâu ba thước, tìm kiếm tài vật.

Thi Mẫn ôm lấy ca ca, trên mặt toàn là sợ hãi đang nhìn nàng ta, vừa khóc, vừa cầu xin nàng ta lưu tình, Thi Mẫn giả bộ đáng thương, giả trang cẩn thận, nói rõ để cho bọn hạ nhân ngoài cửa thấy rõ ràng, Giang di nương hãm hại cô nhi quả nữ bọn họ như thế nào.

Mạc Phương Mẫn cúi đầu, liếc mắt nhìn trong ngực muội muội, đáy mắt thoáng qua một chút trong suốt, Giang di nương dĩ nhiên không tìm được, những thứ kia đang ở trên thân muội muội, hai người dò xét lẫn nhau, trong mắt đều là châm chọc và thù hận.

Sau khi Uyển nương qua đời,Lăng Sư phụ và Trang sư phụ ngay lập tức bị Giang di nương đuổi ra khỏi cửa chính Mạc phủ, hôm nay đang ở bên ngoài phủ, mỗi đêm đều ẩn vào Mạc phủ, gặp mặt hai huynh muội, ân cần dạy bảo bọn họ, chữ nhẫn trên đầu thanh dao, tuy khó chịu đựng, nhưng có mục đích nhẫn nhịn, có thể thay mình tạo nên cơ hội .

Bọn họ nghe theo lời của sư phụ nói, cẩn thận khắp nơi, bị ủy khuất gì cũng trầm mặc không nói , Giang di nương cố ý khiêu khích, bọn họ vẫn ngoan ngoãn vâng lời. Hai huynh muội càng như vậy, càng làm phụ thân đau lòng áy náy.

Ngay cả chăn Giang Mị nương cũng mở ra, vẫn tìm không ra nửa phần đồ cưới , nàng ta lật bàn trang điểm của Uyển nương ra, cũng chẳng có gì bên trong, chỉ có mấy cây trâm hay dùng.

Nàng ta không tin, trong mấy năm ngắn ngủi nữ nhân kia sao có thể tiêu xài hết hết chỗ đồ cưới, coi như mỗi tháng nàng phát gạo cứu dân, coi như nàng sử dụng dược liệu tốt để phụng dưỡng công công, bà bà và một nhi tử ngu ngốc, cũng không thể không lưu lại chút bạc nào, Hạ Uyển nương là người dịu dàng hiền hậu, còn là một người hiểu chuyện, nàng sao có thể không mưu tính cho tương lai của nhi tử ngu ngốc?

Hạ Uyển nương càng làm như vậy, nàng ta càng không tin, tiền nhất định vẫn còn, chỉ là giấu ở góc nào đó mà nàng không biết mà thôi.

Bà vú quỳ rạp dưới đất khóc, "Giang di nương, van cầu ngài đừng như vậy, thi cốt phu nhân còn chưa lạnh, ngài hù dọa hài tử của nàng như vậy, phu nhân sẽ đau lòng ....!”

Không tìm được đồ, Giang Mị nương tức giận ngừng tìm kiếm, nghe bà vú kêu gào như vậy, không nhịn được đánh vào ngực bà ta một cái, "Lão xướng phụ hạ tiện nhà ngươi, nói! Tiền được giấu ở nơi nào? Không phải là ngươi thấy chủ tử còn bé, liền nuốt tất cả tiền tài của chủ tử."

Thấy bà vú bị đạp vào tường, Thi Mẫn giận đến toàn thân phát run, Mạc Phương Mẫn lo lắng nàng mất khống chế, vội vàng cầm tay của nàng, dắt nàng chạy đến bên cạnh bà vú, một trái một phải quỳ xuống ôm lấy bà vú, cùng nhau khóc lớn.

"Giang di nương, ngài tạm tha cho hai hài tử này đi, Nhị thiếu gia ngu ngốc, Nhị cô nương còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, người hãy giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho bọn họ. . . . . ." Bà vú than thở khóc lóc, khóc đến thê thảm muốn chết.

"Ta bỏ qua cho bọn họ, ai bỏ qua ta? Người tới, cầm vài cái cuốc tới đây, đào Trúc viện lên cho ta, ta không tin không tìm được."

Nàng ta thật sự muốn đào đất? Đáy mắt Thi Mẫn thoáng qua tia tàn khốc. Nữ nhân này điên rồi, chỉ là. . . . . . Náo càng lớn càng tốt, tốt nhất truyền khắp quê nhà hương trấn, làm cho mọi người đều biết được, Giang Mị nương là một mụ đàn bà chanh chua như thế nào.

"Ngươi đang làm cái gì?” Là Mạc Lịch Thăng bị hạ nhân mời đến, vừa vào nhà liền nhìn thấy cả phòng xốc xếch, cùng với một già hai trẻ nằm trên mặt đất, khóc đến thở không ra hơi, liền tràn đầy tức giận.

2 thành viên đã gởi lời cảm ơn Pinni về bài viết trên: Linhkb, Maii NT's 11.10.2015, 23:39 Pinni Tiểu Thần Nguyệt Ngư Bang Cầm Thú Ngày tham gia: 18.08.2015, 15:54

Bài viết: 107

Được thanks: 180 lần

Điểm: 8.84

Tài sản riêng:

Re: [Cổ đại - Trùng sinh] Cửu mệnh hoàng tử phi - Thiên Tầm - Điểm: 11 CHƯƠNG 8

Một gia đình đang tốt đẹp tại sao lại hỗn loạn như vậy? Phụ mẫu vừa qua đời, thê tử lại chết không rõ ràng, mấy ngày liên tiếp, Mị nương làm ầm ĩ, sớm đã có tiếng xấu truyền ra ngoài, hơn nữa nàng ta còn phái người ném hai vị sư phụ ra cửa chính. . . . . . Trang sư phụ thì không sao,nhưng ở trong mắt hương dân, Lăng sư phụ là một người tốt, mỗi tháng đều đến miếu chữa bệnh miễn phí cho người dân , bọn họ thấy vậy, sao có thể không phê bình sau lưng?

Bên ngoài đã có người đồn đãi nói hắn ái thiếp diệt thê, dung túng cho thiếp ngược đãi con, còn lạnh lùng nói: "Nhờ sự giúp đỡ của người vợ cả bị hại chết, con đường làm quan của Mạc Lịch Thăng cũng sắp đi tới đoạn cuối rồi."

Hắn từ trước đến giờ luôn coi trọng danh tiếng, giờ thì tốt rồi, toàn bộ đều bị Mị nương biến thành cứt chó dẫm trên đất.

Thi Mẫn ngẩng đầu lên, chỉ để phụ thân nhìn thấy cặp mắt sưng đỏ vì khóc còn chưa đủ, quỳ bò đến trước mặt phụ thân, không ngừng dập đầu. Nàng khóc, gào , gần như thở không ra hơi, nhưng vẫn nói ra rõ ràng tất cả những tủi thân uất ức trong lòng.

"Di nương muốn của hồi môn của mẫu thân, nhưng đồ cưới thực sự chỉ còn dư lại những thứ trong khố phòng, ngay từ hai năm trước, đại phu đã nói thân thể của tổ phụ không tốt, nhưng tổ phụ nói ông không thể chết được, ông còn phải nhìn nhị ca thi đậu Trạng Nguyên, nhìn phụ thân làm Tể Tướng, nương đau lòng nhị ca, đau lòng tổ phụ, nương hiểu rõ hơn ai khác, tổ phụ tổ mẫu tình cảm rất sâu đậm, tổ phụ vừa đi, tổ mẫu tất nhiên cũng sống không nổi, dù Nhân Sâm trăm tuổi dù có đắt hơn nữa, nương cũng sẽ sai người mang về từ quan ngoại.”

"Tiêu tốn bạc như nước chảy, Thi Mẫn nhìn cũng đau lòng, ngay cả bà vú cũng khuyên, sống chết có số, phú quý tại trời, nhưng nương vẫn kiên trì, nàng nói: ‘ cái nhà này tuyệt đối không thể tan vỡ, nếu không ngay cả một căn cơ phụ thân cũng không có, vì phụ thân, vô luận như thế nào cũng muốn bảo vệ cái nhà này. ’ nửa năm qua này, nương sai người bên cạnh, nghĩ bán đi những kiện gia cụ lớn kia, nếu không phải không tìm được người mua, nương cũng đã bán chúng đi, mua dược cho tổ phụ." Thi Mẫn than thở khóc lóc, buồn bã không thôi.

Kiếp trước, nàng bất mãn việc phụ thân lạnh nhạt với mẫu thân, nên đối với phụ thân cũng có mấy phần lạnh nhạt, nàng không cầu có thể thân thiết với phụ thân, chỉ cầu bình an vô sự, gia hòa yên tĩnh.

Nhưng bởi vì như thế, quan hệ giữa nàng và phụ hân càng ngày càng xa cách. Kiếp này, nàng học thông minh, cho dù đáy lòng oán giận phụ thân ích kỷ, thực tế, lãnh tình, nhưng ông vẫn là trụ cột trong cái nhà này, chỉ có ông mới có thể che chở cho nàng và ca ca.

Mạc Phương Mẫn không thể nói nhiều, sợ vừa nói liền lộ ra, hắn chỉ có thể ôm lấy muội muội, đi theo nàng vừa quỳ vừa lạy, nói: "Muội muội không khóc, nương sẽ đau lòng."

Nam yếu ớt nữ còn nhỏ, trường hợp như vậy cho dù ai nhìn cũng sẽ đau xót, huống chi bọn họ là con của mình. Mạc Lịch Thăng đỡ hai đứa bé dậy, hung hăng trừng Giang Mị nương một cái, nổi giận với bọn hạ nhân đang núp ở bên ngoài, nói: "Còn không mau vào sửa lại đồ vật trong phòng, hầu hạ thiếu gia và tiểu thư đi nghỉ ngơi."

Giang Mị nương cười lạnh ngăn hắn, "Tòa nhà này sẽ phải lập tức bán đi, có cái gì cần sửa sang lại."

Mạc Lịch Thăng trợn mắt nhìn về phía nàng ta, nàng ta càng thêm kiêu căng cuồng vọng, trong mắt không coi ai ra gì, tự dời đến Kinh Thành định cư, không bị cha mẹ chồng trói buộc , một mình nàng ta tọa đại, ép gắt gao các thị thiếp, người người nơm nớp lo sợ, cẩn thận, nàng ta mà mất hứng, chính là đánh chửi hoặc là đem người bán đi, càng ngày càng không để hắn ở trong mắt.

Hai người giằng co, vì nhạc phụ Giang gia là lão nhân trên quan trường, quen biết đủ hạng người, có nhạc phụ giúp tiến cử giao thiệp và dìu dắt, hắn ở quan trường càng thuận buồm xuôi gió hơn, dù sao bản thân không có người chống lưng, muốn mọi việc đều thuận lợi, so với người khác càng phải cố gắng hơn.

Vì vậy Mị nương không hầu hạ cha mẹ chồng, hắn nhịn, nàng ta không cho phép nữ nhân khác sinh con cho hắn, hắn nhịn, hôm nay, hắn nghe từ miệng Lăng Trí Thanh, Uyển nương không phải chết bởi bệnh tim mà là bị trúng độc, làm đáy lòng hắn lạnh đến buồn nôn.

Điều này làm hắn liên tưởng tới năm đó, Thi Mẫn chỉ vào Mị nương, lên án nàng ta đẩy Phương Mẫn xuống hồ.

Mặc dù không có bằng chứng, ai có thể xuống ta với Uyển nương cả ngày chỉ ru rú trong nhà chứ? Nàng ta không phải một lòng muốn đồ cưới của Uyển nương? Mà triều đình truyền tới một chuyện, theo tính tình của nàng ta, sao có thể không tranh không làm khó?

Vừa nghĩ như thế, hắn càng cảm thấy diện mạo nữ nhân này giả tạo.

"Ai nói muốn bán tòa nhà này? Đây là phụ thân để lại cho Phương Mẫn , ai cũng không cho phép đụng đến.” Mạc Lịch Thăng tức giận nói.

Mặc dù phụ thân đã từng nói như vậy, nhưng tình thế hôm nay không giống, Mạc Phương Mẫn, Thi Mẫn nghe vậy kinh ngạc, không thể tin được phụ thân sẽ làm chủ cho bọn họ ở nơi này.

Không chỉ bọn họ, Giang Mị nương càng không cách nào tin tưởng, trượng phu thế nhưng không để ý ý nghĩ của nàng, gắng phải lưu nhà cũ lại.

Bọn họ cần bạc, đừng nói mua tòa nhà, hay là chuẩn bị làm quen trong kinh, ăn uống đi lại đều cần bạc, một quan ngũ phẩm có thể có bao nhiêu bổng lộc, chức quan của Mạc Lịch Thăng cũng chẳng béo bở gì, nhìn thử xem quan phu nhân nhà người ta ăn mặc ra sao, hào phóng như thế nào, chẳng lẽ hắn không biết?



Giang Mị nương bất mãn trượng phu làm bẽ mặt nàng ở trước mặt hạ nhân, từ chuyện không tìm được đồ cưới của Hạ Uyển nương,nàng đã chịu một bụng tức giận rồi, đồ vật trông đợi nhiều năm qua, cứ nghĩ sẽ lấy được ngay lập tức, không ngờ lại vồ hụt, hiện tại ngay cả nhà cũ cũng không cho phép nàng nhúng chàm, tương lai nàng ta còn hy vọng được gì nữa?

Bất cứ giá nào! Nàng ta lạnh nhạt nói với trượng phu: "Ngươi không phải cai quản việc nhà, không biết quản nhà khổ, trong nhà nuôi nhiều nữ nhân như vậy, cái nào không tốn tiền? Không bán nhà thì bán cái gì? Bán đứa bé sao? Đáng tiếc kẻ ngu không bán được bao nhiêu tiền.”

“Nha đầu còn có mấy phần nhan sắc, bán vào thanh lâu ngược lại có thể thu thêm một khoản, chỉ là, nhị tiểu thư nhà Mạc đại nhân làm kỹ nữ. . . . . . Danh tiếng thật đúng là dễ nghe."

Mạc Lịch Thăng giận đến nỗi vành mắt như muốn toác ra, giơ cao tay lên, Giang Mị nương không sợ chết, ngược lại ngửa đầu tiến lên."Người đánh đi, người dám đánh liền đánh đi, ta lập tức trở về nhà mẹ, tìm phụ thân phân xử cho ta."

Nhớ tới Giang nhạc phụ, nghĩ tới chuyện trước mắt tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, Mạc Lịch Thăng nuốt những lời cứng rắn định nói vào bụng, thả tay xuống, hắn lạnh lùng nói: "Ngươi dám trở về, cũng đừng trở lại nữa, Mạc phủ này miếu nhỏ, chứa không nổi vị Đại Bồ Tát như ngươi."

Nghe thấy lời nói nặng của trượng phu, tâm Giang Mị nương đột nhiên vừa bị kéo, ngu ngốc nhìn hắn, đôi môi hé mở, mấy lần mở miệng cũng không nói ra lời , cuối cùng nặng nề hừ một tiếng, xoay người rời khỏi Trúc viện.

Thi Mẫn kéo tay ca ca, đi tới trước mặt phụ thân, song song quỳ xuống , "Phụ thân, ngài chớ tức giận với di nương, nương nói ngài ở kinh thành làm quan, cần dựa vào Giang gia gia giúp một tay, nếu không rất vất vả ."

"Nương ngươi thật sự nói với các ngươi như vậy?" Mạc Lịch Thăng cảm giác tội lỗi càng sâu, Uyển nương hẳn là tập trung tinh thần, chỉ suy nghĩ thay hắn?

"Đúng vậy ạ, nương thường nói, có nàng chăm sóc tổ phụ tổ mẫu, coi chừng nhà cũ, phụ thân tránh lo âu về sau, mới có thể chuyên tâm trên con đường làm quan. Nương dạy con, đừng tức giận hận di nương, mặc kệ di nương đã làm gì, đều phải suy nghĩ một chút nàng ta đối tốt với phụ thân là được, nương nói, thân là con cái không nên so đo trong lòng, phải hiểu được suy nghĩ cho việc lớn hơn, hôm nay nương không có ở đây, có thể chăm sóc bên cạnh phụ thân, cũng chỉ còn lại di nương thôi."

Hắn nghe thấy hổ thẹn vô cùng, không đất dung thân, hơn nữa là kinh ngạc, nhiều năm vợ chồng, bởi vì thành kiến và tự ái của bản thân, hắn chưa từng đối tốt với Uyển nương.

Hắn vẫn cho là Uyển nương hận mình, coi như không hận, cũng là oán , không ngờ. . . . . . hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi đang kìm nén đến đỏ bừng, nàng còn nhỏ như vậy, khẳng định không có tâm cơ nói láo , nếu không phải Uyển nương dạy mỗi ngày, nàng nào có thể nói ra đạo lý một cách gọn gàng như vậy?

Luyến tiếc cái ôm của nhi nữ, đáy lòng Mạc Lịch Thăng đối với thê tử vừa xấu hổ vừa cảm kích.

"Phụ thân, di nương không có tiền, vậy cứ bán tòa nhà này đi, con và ca ca, bà vú ở gian phòng cạnh linh đường của ông bà và mẫu thân là được , phụ thân đừng lo lắng, việc thêu thùa của Thi Mẫn làm rất tốt, cùng bà vú cố gắng làm việc, nhất định có thể nuôi sống mình." Nàng tựa vào trong ngực phụ thân, làm nũng nói.

"Các ngươi không muốn cùng phụ thân hồi kinh sao?"

"Thi Mẫn và ca ca dĩ nhiên muốn sống cùng phụ thân, nhưng hôm nay di nương đang bực bội. . . . . ." Lắc đầu một cái, nàng kéo ca ca, đón lấy con mắt của phụ thân."Cha, gia hòa vạn sự hưng .”

Một câu gia hòa vạn sự hưng, như đam vào tim hắn. Hài tử mười tuổi sao có thể nói ra được lời này, cũng chỉ có Uyển nương phải ẩn nhẫn chịu đựng khắp nơi mới có thể dạy con cái như vậy.

Mạc Phương Mẫn nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay phụ thân, trịnh trọng cam kết, "Phụ thân chớ buồn, Phương Mẫn ngoan ngoãn đọc sách, thi Trạng Nguyên, làm giạng danh Mạc gia."

"Đứa bé ngoan, các con đều là con ngoan của cha." Hắn hít sâu một cái, vỗ vỗ bả vai con gái."Yên tâm, cha không có thiếu bạc đến mức đó, nhà cũ tuyệt đối sẽ không bán, cha cũng không cho phép người khác động tới đồ cưới của mẹ các con, cha sẽ để toàn bộ lại cho Thi Mẫn và Phương Mẫn."

Vừa nói xong, thấy đại sự đã định, hai huynh muội giữ nguyên kế hoạch ở lại Tấn Châu vì ông bà, mẫu thân giữ đạo hiếu.

Thi Mẫn thắng được trận chiến thứ nhất, không lâu sau lại thắng được trận chiến thứ hai.

Lăng Trí Thanh không biết đã thám thính được tin tức ở đâu, xác định hoàng thượng muốn thăng chức cho Mạc Lịch Thăng, hai huynh muội giờ mới hiểu được, vì sao mẫu thân chết.

Mạc Phương Mẫn quyết định chi bạc, truyền tin mẫu thân mất ra ngoài, khiến người đời đều biết, Uyển nương chính là “Từ mi Quan Âm” mỗi tháng đều tế bần, xem bệnh cứu người , cũng là vợ cả của Mạc Lịch Thăng được hoàng thượng xem trọng.

Thi Mẫn để danh hiệu của mình ở kiếp trước cho mẫu thân, nếu như Hoàng đế có thể vì chuyện này, mà xây một tòa trinh tiết cho nàng, thì chắc chắn sẽ ban thưởng cho mẫu thân một cái lệnh phong.

Về sau do Thi Mẫn ra mặt, làm chủ bán đi kiện lớn đồ cưới của mẫu thân để đổi lương thực, ở Tấn Châu, lấy danh nghĩa của mẫu thân tế bần lần cuối.

Ngày đưa ma, hơn ngàn dân chúng từng chịu ân huệ của Uyển nương "Tự động tự phát" gia nhập hàng ngũ đưa tang.

Bọn họ đi theo phía sau hiếu tử hiếu nữ, cúi đầu bi thương, nối thành một cái cầu lớn, cây cầu xếp từ người này dài như một con rồng nhìn mãi không có điểm dừng, Uyển nương trinh tĩnh hiền đức trở thành một nhân vật truyền kỳ.

Khắp nơi đều quan tâm đến truyền thuyết về nàng, truyền thuyết nói nàng mang theo đồ cưới phong phú gả vào phu gia, mua trạch viện, giúp phu quân, khiến phu quân thuận buồm xuôi gió tiến vào triều đình.

Truyền thuyết phu quân làm quan, nàng cũng không đi theo phu quân vào kinh thành hưởng phúc, ngược lại tự nguyện ở lại nhà cũ chăm sóc cha mẹ chồng tuổi đã cao, nuôi dạy con cái.

Nàng là người mền lòng, lương thiện, chẳng những hiếu thuận trưởng bối, kính yêu trượng phu, hết lòng nuôi dạy một đôi nam nữ, còn tiết kiệm ăn uống chi tiêu, lấy tiền tiết kiệm ra ngoài mướn đại phu chữa bệnh từ thiện cho dân chúng, phát lương cho người nghèo khó, trong những ngày mùa đông lạnh giá thậm chí còn sửu lại nhà cho người dân, khiến rất nhiều nhà nghèo không phải chịu cảnh đói khổ lạnh lẽo.

Chuyện xưa như lửa như trà truyền khắp mọi ngóc ngách của Tấn Châu, có người phê bình, cũng có người khen ngợi Hạ thị, chuyện Giang thị ngược đãi con trai trưởng dòng chính nữ, đào sâu ba thước, cưỡng đoạt của hồi môn của vợ cả, cũng bị nói ra.

Chuyện xưa này bị người có lòng mang vào Kinh Thành, lại có người lấy Hạ thị để viết thành sách, chỉ dạy phẩm đức giáo dục cho các hoàng hoa khuê nữ .

Không lâu sau, quyển sách này đưa đến trên bàn Hoàng đế, Hoàng đế cảm thấy thú vị, phái người âm thầm điều tra nghe ngóng chuyện của Mạc phủ, tra được sự thật và sách vở đều giống nhau, chỉ là trong sách không đề cập đến sự phách lỗi ngang ngược của Giang Mị nương, nghĩ đến là Hạ thị khoan dung, cũng không truyền tiếng ác ra ngoài.

Vì vậy hạ thánh chỉ, Hoàng đế truy phong Hạ Uyển nương làm tứ phẩm hạo mệnh phu nhân, ban thưởng mũ phượng hà khăn, cũng trách phụ mẫu Giang Mỵ nương ở nhà nuôi dạy thất trách.

Giang Mị nương hao tổn tâm cơ, mưu hại mạng người, đến cuối vẫn không được như ý muốn.

Năm Khang Nguyên ba mươi bốn.

Trang Bách Hiên mang theo Mạc Phương Mẫn đến Ích Châu thiết lập kế sách học hành, tham gia thi cử, ghi danh vòng sơ khảo, hắn lấy được tư cách tú tài, trở thành một tên tú tài.

Năm Khang Nguyên ba mươi lăm.

Mạc Phương Mẫn và sư phụ lại đi đến Ích Châu tham gia thi Hương, một lần thi , trở thành Cử nhân.

Năm Khang Nguyên ba mươi sáu.

Thi Mẫn bắt đầu tính toán cho tương lai, nàng thầm nghĩ, nếu như Giang di nương không nói bậy bạ, vậy khi làm quan, nếu là không có quan hệ rộng rãi, cũng chỉ là danh tiếng dễ nghe, lương bổng nhất định không nhiều lắm, hơn nữa không cách nào miễn trừ xã giao, ngày qua ngày đều trái lo phải nghĩ.

Ngày sau, nhị ca muốn làm quan, như vậy nàng sẽ trông coi bạc mẫu thân lưu lại, nếu không lo liệu, sớm muộn gì số bạc ấy cũng hết.

Vì vậy Thi Mẫn đi cùng với Lăng sư phụ, đi một chuyến đến trang viên mẫu thân lưu lại, điền trang kia không có ở Tấn Châu mà ở ngoại ô Kinh Thành, vào thành chỉ tốn nửa canh giờ, điền trang rất lớn, có trăm thẩm đất đai, nhưng nhiều năm qua để mặc không ai quản lý, mấy lão nhân ở trang viên nhìn thấy Thi Mẫn mười ba tuổi còn không nhạn ra là chủ tử.

Nàng và Lăng sư phó tốn sức mấy ngày dò xét trang viên từ trên xuống dưới một lần, phát giác hộ nông dân lại nghèo đến nỗi ngay cả nồi cơm cũng không có, nghĩ đến chắc là sau khi mẫu thân xuất giá, bởi vì lộ trình xa xôi, vẫn không có ý định xử lý, không thể làm gì khác hơn là mặc cho nó tồn tại.

Thi Mẫn tụ tập hộ nông dân, trước tiên phát cho mỗi hộ hai lượng bạc, để cho bọn họ mua gạo mua lương, đưa quần áo sửa phòng, hành động này làm cho nàng có danh tiếng tốt, biết đối nhân xử thế, từ đó mỗi khi Thi Mẫn hỏi, những hộ nông dân này đều biết gì kể đó.

Nàng hỏi thăm các hộ nông dân, bọn họ sống qua ngày như thế nào?

Nông dân trả lời xong, nàng mới hiểu được, trong trang viên này có gần trăm hộ, trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng sẽ vào thành làm việc vặt, tuổi lớn, liền dựa vào săn thú bắt cá, hái lượm rau dại sinh sống.

Nhiều năm trước, trang viên có người quản lý thì mỗi năm chủ nhân còn có thể cấp trâu cày và giống cây, để cho bọn họ lấy lương thực này mà sinh sống qua ngày, năm gần đây chủ tử không quản không hỏi, bọn họ cứ moi móc đào bới sống qua ngày.

Hiểu rõ tình huống, đầu tiên Thi Mẫn tìm mấy người giỏi việc đồng áng đến, trồng rau nuôi thú, đóng kín cánh cửa phía sau, thảo luận với bọn họ tận dụng tốt trăm thẩm đất đai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cửu Mệnh Hoàng Tử Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook