Chương 40
Khốn Ỷ Nguy Lâu
27/11/2020
Sự nghiệp so với tình yêu, quan trọng gấp trăm lần.
Lâm Gia Duệ rất tin tưởng điều ấy, cho nên mặc kệ buổi đêm trằn trọc thế nào, ban ngày sẽ hết sức chăm chú vào công việc. Casting phim điện ảnh là một chuyện cực kì quan trọng, cậu đương nhiên đặt hết tâm sức vào đó.
Đáng tiếc người đến thử vai lần này tố chất không cao, không có ai nổi trội, chọn mấy ngày cũng không thu hoạch được gì.
Lâm Gia Duệ tuy rất kiên nhẫn, nhưng mấy đồng nghiệp của cậu thì cảm xúc không cao lắm, cậu vì ủng hộ tinh thần, buổi tối mời mọi người ăn lẩu.
Lẩu cay vô cùng, nước dùng đỏ rực sôi sục, khiến người ăn chảy cả nước mắt. Qua vài miếng thịt dê, hết mấy chai bia, không khí lập tức thân thiện hơn.
Có vài người đến mời rượu Lâm Gia Duệ.
Tửu lượng của Lâm Gia Duệ bình thường, nhưng lúc này không từ chối, một hơi cạn li.
Sau khi có chút men say, mọi người nói chuyện càng thoải mái, trời nam đất bắc cái gì cũng nói. Mà người mời khách là Lâm Gia Duệ, cho nên đề tài chủ yếu vẫn vây xung quanh cậu.
“Đạo diễn Lâm, ngộ nhỡ không tìm được người thích hợp thì làm sao bây giờ?”
“Này, này, này, nói cái gì xúi quẩy thế? Chỉ cần không trễ ngày khai máy, giờ vất vả hơn chút có vấn đề gì?”
“Thật ra không nên giới hạn người mới chứ?”
“Không được, đạo diễn Lâm quay phim tình cảm tình đầu, phải là người mới mới thích hợp.”
“Đúng rồi, đạo diễn Lâm trước kia không phải tôn thờ “không bàn chuyện yêu đương” ư? Lần này sao tự nhiên quyết định quay phim tình cảm?”
“Nhất định có lí do!”
“Nói mau, nói mau, có phải quen bạn gái không?”
Bọn họ mỗi người một câu, các vấn đề nối đuôi nhau, có mấy vấn đề sắc bén, khiến Lâm Gia Duệ trả lời không xuể, không biết trả lời thế nào mới tốt.
Chính lúc này, tiểu trợ lí vẫn vùi đầu vào ăn nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên giơ tay nói: “Tuyết rơi.”
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn, quả nhiên thấy tuyết trắng ngoài cửa sổ, ánh đèn ne-on chiếu hắt lên, lất phất bay xuống đất. Tuy không rơi nhiều, trên đất vẫn có tuyết đọng, nhưng dù sao vẫn là trận tuyết đầu tiên trong đông này. Mấy người uống rượu đặc biệt hưng phấn, vừa thấy cảnh này, lập tức có người hét lên: “Mau mau mau, mau ra ngoài chụp ảnh.”
Những người khác đều lấy điện thoại ra, định chạy theo chụp mấy kiểu.
Lâm Gia Duệ liếc mắt nhìn tàn cục trên bàn, ăn cũng được kha khá rồi, nhân tiện nói: “Các cậu đi trước đi, tôi thanh toán.”
Bữa tiệc này từ đầu đã nói là cậu mời, bởi vậy mọi người không khách sáo, lập tức đứng dậy ra ngoài. Lâm Gia Duệ cầm hóa đơn đi thanh toán, đến khi chuẩn bị rời đi, bất chợt thấy một hình bóng quen thuộc đi ra ngoài cửa.
Trái tim Lâm Gia Duệ đập thình thịch, loạn nhịp.
Tối nay cậu uống không ít rượu, giờ mới cảm thấy men rượu dâng lên, đi đường hơi lơ mơ, đưa mắt nhìn ra ngoài, mỗi đồ vật ở đây tựa như được bao trùm bởi một tầng ánh sáng dịu nhẹ.
Nhất định nhìn nhầm rồi.
Cậu nghĩ bị mọi người mời rượu nhiều thế, ngẫu nhiên nhìn một người thành một người khác là bình thường.
Chẳng qua giống hình dáng, giống cái áo khoác, giống cả cách thức đi lại mà thôi, khi trong lòng anh luôn tưởng niệm một người, tự nhiên nhìn ai cũng thấy giống người đó.
Lâm Gia Duệ lấy lại bình tĩnh, cố gắng khiến tim mình bình ổn, nhưng hai chân cậu không chịu nghe theo sai khiến, bước từng bước như trên mây, liều mạng đuổi theo bóng hình ấy.
Ra khỏi nhà hàng là đường lớn, bởi vì đã muộn, trên đường xe khá ít, tầm mắt trở nên trống trải hơn.
Lâm gia Duệ nhìn quanh, hình như nhìn thấy người đó rẽ bên phải, mà mấy đồng nghiệp của cậu lái xe tới, gọi cậu qua: “Đạo diễn Lâm, bên này.”
Lâm Gia Duệ thở hổn hển, không chút do dự khoát tay: “Các cậu về khách sạn trước đi, tôi vừa lúc có chút việc, tẹo nữa tự về.”
Nói xong liền nhấc chân chạy về bên phải.
Buổi tối ánh sáng không tốt, vừa lúc tuyết rơi, nhìn cái gì cũng thêm phần mông lung, Lâm Gia Duệ khi thì cảm thấy phía trước quả thật có một người như thế, khi thì lại cảm thấy bản thân mình đang đuổi theo một bóng hình hư vô. Rượu được mời lúc trước đã bay gần hết, không bao lâu cả người cậu toát mồ hôi, qua một lối rẽ, bóng dáng kia đột nhiên biến mất.
… Cái gì cũng không có.
Không có người trong tưởng tượng của cậu, chỉ có mấy chiếc xe đi qua đi lại, cùng với bầu trời đầy tuyết.
Bông tuyết lác đác bay, có vài bông rơi đậu trên cổ cậu, khiến cậu lạnh run người, tỉnh rượu hơn phân nửa. Cậu nhìn bốn phía, ánh đèn trên tấm biển quảng cáo đâm vào mắt gây đau, lúc này mới nhớ, bản thân đang ở một thành phố xa lạ.
Quả nhiên nhận lầm.
Giữa biển người mờ mịt, sao có thể trùng hợp đến thế?
Lâm Gia Duệ đem tất cả đổ cho tác dụng của cồn. Lúc nãy cậu đi nhanh quá, giờ chân mềm nhũn không nhấc nổi, đành mờ mịt đứng giữa đường, nhìn tuyết ngày rơi một nhiều. Cậu một năm bốn mùa đều quen mặc áo phông, cho dù mùa đông cũng chỉ khoác thêm chiếc áo lông bên ngoài, cách mặc như vậy, vào ngày tuyết rơi, nhìn càng thêm gầy yếu.
Lâm Gia Duệ nắm chặt quần áo, thấy sau lưng cảm giác mát lạnh, đang định gọi xe trở về khách sạn, thì nghe thấy có tiếng ồn, có gì đó che khuất đám tuyết đang bay không ngừng. Cậu ngẩng đầu, thì ra là một chiếc ô to, đang che trên đầu cậu.
Trái Tim Lâm Gia Duệ thắt chặt.
Cậu đứng im tại chỗ, thấy cán ô mãi không nhúc nhích mới chậm rãi quay người. Cậu thấy một người đàn ông cao lớn, mặc vest, gương mặt còn trẻ.
Nhưng, không phải Lâm Dịch.
Cậu vốn đang nín thở, lúc này mới thở ra, nghe thấy đối phương hỏi: “Tiên sinh, tôi thấy anh đứng đây lâu rồi, anh có phải quên mang ô không?”
Lâm Gia Duệ gật đầu: “Đúng vậy.”
“Ô của tôi cho anh mượn.” Vừa nói vừa nhét ô vào tay Lâm Gia Duệ.
“Còn anh thì sao?”
“Không sao, tôi lái xe đến.”
Lâm Gia Duệ nói cảm ơn, đưa tay nhận chiếc ô, trái tim chìm nổi không biết giờ đang trôi nơi nào.
Người trẻ tuổi nói tạm biệt với cậu xong chậm rãi rời đi.
Lâm Gia Duệ cứ đứng ở đó, trong lòng kinh ngạc nghĩ, không ngờ người thành phố B nhiệt tình thế. Sau đó lại cảm thấy không đúng, vội ngẩng đầu nhìn phương hướng người trẻ tuổi kia đi qua.
Đối diện đường có một chiếc xe che kín cửa sổ, người trẻ tuổi đi qua ngồi vào xe, không vội nổ máy. Bên cạnh xe còn một người, bởi vì cách khá xa, chỉ có thể thấy bóng người mơ hồ ——- người đó không dùng ô, không biết đứng ở trong tuyết bao lâu, trên đầu vai phủ một tầng tuyết mỏng.
Lâm Gia Duệ và người đó đứng cách một con phố nhìn nhau.
Tuyết vẫn rơi không ngừng.
Thời gian như dừng lại, ai cũng không nỡ di chuyển trước.
Trong khoảnh khắc, Lâm Gia Duệ thậm chí cảm giác, đã trải qua một đời.
Lâm Gia Duệ rất tin tưởng điều ấy, cho nên mặc kệ buổi đêm trằn trọc thế nào, ban ngày sẽ hết sức chăm chú vào công việc. Casting phim điện ảnh là một chuyện cực kì quan trọng, cậu đương nhiên đặt hết tâm sức vào đó.
Đáng tiếc người đến thử vai lần này tố chất không cao, không có ai nổi trội, chọn mấy ngày cũng không thu hoạch được gì.
Lâm Gia Duệ tuy rất kiên nhẫn, nhưng mấy đồng nghiệp của cậu thì cảm xúc không cao lắm, cậu vì ủng hộ tinh thần, buổi tối mời mọi người ăn lẩu.
Lẩu cay vô cùng, nước dùng đỏ rực sôi sục, khiến người ăn chảy cả nước mắt. Qua vài miếng thịt dê, hết mấy chai bia, không khí lập tức thân thiện hơn.
Có vài người đến mời rượu Lâm Gia Duệ.
Tửu lượng của Lâm Gia Duệ bình thường, nhưng lúc này không từ chối, một hơi cạn li.
Sau khi có chút men say, mọi người nói chuyện càng thoải mái, trời nam đất bắc cái gì cũng nói. Mà người mời khách là Lâm Gia Duệ, cho nên đề tài chủ yếu vẫn vây xung quanh cậu.
“Đạo diễn Lâm, ngộ nhỡ không tìm được người thích hợp thì làm sao bây giờ?”
“Này, này, này, nói cái gì xúi quẩy thế? Chỉ cần không trễ ngày khai máy, giờ vất vả hơn chút có vấn đề gì?”
“Thật ra không nên giới hạn người mới chứ?”
“Không được, đạo diễn Lâm quay phim tình cảm tình đầu, phải là người mới mới thích hợp.”
“Đúng rồi, đạo diễn Lâm trước kia không phải tôn thờ “không bàn chuyện yêu đương” ư? Lần này sao tự nhiên quyết định quay phim tình cảm?”
“Nhất định có lí do!”
“Nói mau, nói mau, có phải quen bạn gái không?”
Bọn họ mỗi người một câu, các vấn đề nối đuôi nhau, có mấy vấn đề sắc bén, khiến Lâm Gia Duệ trả lời không xuể, không biết trả lời thế nào mới tốt.
Chính lúc này, tiểu trợ lí vẫn vùi đầu vào ăn nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên giơ tay nói: “Tuyết rơi.”
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn, quả nhiên thấy tuyết trắng ngoài cửa sổ, ánh đèn ne-on chiếu hắt lên, lất phất bay xuống đất. Tuy không rơi nhiều, trên đất vẫn có tuyết đọng, nhưng dù sao vẫn là trận tuyết đầu tiên trong đông này. Mấy người uống rượu đặc biệt hưng phấn, vừa thấy cảnh này, lập tức có người hét lên: “Mau mau mau, mau ra ngoài chụp ảnh.”
Những người khác đều lấy điện thoại ra, định chạy theo chụp mấy kiểu.
Lâm Gia Duệ liếc mắt nhìn tàn cục trên bàn, ăn cũng được kha khá rồi, nhân tiện nói: “Các cậu đi trước đi, tôi thanh toán.”
Bữa tiệc này từ đầu đã nói là cậu mời, bởi vậy mọi người không khách sáo, lập tức đứng dậy ra ngoài. Lâm Gia Duệ cầm hóa đơn đi thanh toán, đến khi chuẩn bị rời đi, bất chợt thấy một hình bóng quen thuộc đi ra ngoài cửa.
Trái tim Lâm Gia Duệ đập thình thịch, loạn nhịp.
Tối nay cậu uống không ít rượu, giờ mới cảm thấy men rượu dâng lên, đi đường hơi lơ mơ, đưa mắt nhìn ra ngoài, mỗi đồ vật ở đây tựa như được bao trùm bởi một tầng ánh sáng dịu nhẹ.
Nhất định nhìn nhầm rồi.
Cậu nghĩ bị mọi người mời rượu nhiều thế, ngẫu nhiên nhìn một người thành một người khác là bình thường.
Chẳng qua giống hình dáng, giống cái áo khoác, giống cả cách thức đi lại mà thôi, khi trong lòng anh luôn tưởng niệm một người, tự nhiên nhìn ai cũng thấy giống người đó.
Lâm Gia Duệ lấy lại bình tĩnh, cố gắng khiến tim mình bình ổn, nhưng hai chân cậu không chịu nghe theo sai khiến, bước từng bước như trên mây, liều mạng đuổi theo bóng hình ấy.
Ra khỏi nhà hàng là đường lớn, bởi vì đã muộn, trên đường xe khá ít, tầm mắt trở nên trống trải hơn.
Lâm gia Duệ nhìn quanh, hình như nhìn thấy người đó rẽ bên phải, mà mấy đồng nghiệp của cậu lái xe tới, gọi cậu qua: “Đạo diễn Lâm, bên này.”
Lâm Gia Duệ thở hổn hển, không chút do dự khoát tay: “Các cậu về khách sạn trước đi, tôi vừa lúc có chút việc, tẹo nữa tự về.”
Nói xong liền nhấc chân chạy về bên phải.
Buổi tối ánh sáng không tốt, vừa lúc tuyết rơi, nhìn cái gì cũng thêm phần mông lung, Lâm Gia Duệ khi thì cảm thấy phía trước quả thật có một người như thế, khi thì lại cảm thấy bản thân mình đang đuổi theo một bóng hình hư vô. Rượu được mời lúc trước đã bay gần hết, không bao lâu cả người cậu toát mồ hôi, qua một lối rẽ, bóng dáng kia đột nhiên biến mất.
… Cái gì cũng không có.
Không có người trong tưởng tượng của cậu, chỉ có mấy chiếc xe đi qua đi lại, cùng với bầu trời đầy tuyết.
Bông tuyết lác đác bay, có vài bông rơi đậu trên cổ cậu, khiến cậu lạnh run người, tỉnh rượu hơn phân nửa. Cậu nhìn bốn phía, ánh đèn trên tấm biển quảng cáo đâm vào mắt gây đau, lúc này mới nhớ, bản thân đang ở một thành phố xa lạ.
Quả nhiên nhận lầm.
Giữa biển người mờ mịt, sao có thể trùng hợp đến thế?
Lâm Gia Duệ đem tất cả đổ cho tác dụng của cồn. Lúc nãy cậu đi nhanh quá, giờ chân mềm nhũn không nhấc nổi, đành mờ mịt đứng giữa đường, nhìn tuyết ngày rơi một nhiều. Cậu một năm bốn mùa đều quen mặc áo phông, cho dù mùa đông cũng chỉ khoác thêm chiếc áo lông bên ngoài, cách mặc như vậy, vào ngày tuyết rơi, nhìn càng thêm gầy yếu.
Lâm Gia Duệ nắm chặt quần áo, thấy sau lưng cảm giác mát lạnh, đang định gọi xe trở về khách sạn, thì nghe thấy có tiếng ồn, có gì đó che khuất đám tuyết đang bay không ngừng. Cậu ngẩng đầu, thì ra là một chiếc ô to, đang che trên đầu cậu.
Trái Tim Lâm Gia Duệ thắt chặt.
Cậu đứng im tại chỗ, thấy cán ô mãi không nhúc nhích mới chậm rãi quay người. Cậu thấy một người đàn ông cao lớn, mặc vest, gương mặt còn trẻ.
Nhưng, không phải Lâm Dịch.
Cậu vốn đang nín thở, lúc này mới thở ra, nghe thấy đối phương hỏi: “Tiên sinh, tôi thấy anh đứng đây lâu rồi, anh có phải quên mang ô không?”
Lâm Gia Duệ gật đầu: “Đúng vậy.”
“Ô của tôi cho anh mượn.” Vừa nói vừa nhét ô vào tay Lâm Gia Duệ.
“Còn anh thì sao?”
“Không sao, tôi lái xe đến.”
Lâm Gia Duệ nói cảm ơn, đưa tay nhận chiếc ô, trái tim chìm nổi không biết giờ đang trôi nơi nào.
Người trẻ tuổi nói tạm biệt với cậu xong chậm rãi rời đi.
Lâm Gia Duệ cứ đứng ở đó, trong lòng kinh ngạc nghĩ, không ngờ người thành phố B nhiệt tình thế. Sau đó lại cảm thấy không đúng, vội ngẩng đầu nhìn phương hướng người trẻ tuổi kia đi qua.
Đối diện đường có một chiếc xe che kín cửa sổ, người trẻ tuổi đi qua ngồi vào xe, không vội nổ máy. Bên cạnh xe còn một người, bởi vì cách khá xa, chỉ có thể thấy bóng người mơ hồ ——- người đó không dùng ô, không biết đứng ở trong tuyết bao lâu, trên đầu vai phủ một tầng tuyết mỏng.
Lâm Gia Duệ và người đó đứng cách một con phố nhìn nhau.
Tuyết vẫn rơi không ngừng.
Thời gian như dừng lại, ai cũng không nỡ di chuyển trước.
Trong khoảnh khắc, Lâm Gia Duệ thậm chí cảm giác, đã trải qua một đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.