Cữu Ngũ Chí Tôn

Chương 12

Hoàng Quỳnh Nga

18/09/2017

Quét bụi trong Tàng thư lâu, Phi Long bực mình. Hôm nay, y đã định đến phủ đệ của Tịch Xuân Trường đại nhân chào hỏi, sau đó gặp Tịch Ngọc tiểu thư một chút. Biết bao dự định là thế nhưng chỉ một câu nói của Doãn Chính Hạo khiến mọi thứ tan vỡ. Y đâu ngờ việc mình lén rời khỏi nơi này đêm trăng rằm lại bị ông ta biết. « Ngươi muốn ở lại dọn Tàng thư lâu hay cuốn gói rời khỏi đây? » Hỏi như thế thì hỏi làm gì kia chứ?

Khục… Khục…

Nghe tiếng ho của Lý Quân Ngọc, Phi Long lo lắng lại gần hỏi han.

- Bệnh của huynh lại tái phát rồi sao? Huynh bệnh như thế sao lại ở đây dọn dẹp?

- Ta không quen biết ai ở kinh thành nên cũng không muốn ra ngoài. Chưởng giáo nhờ thì cũng nên giúp.

Phi Long đỡ Lý Quân Ngọc ngồi vào ghế.

- Ở đây một mình ta làm được. Huynh ra ngoài hoa viên cho thoáng đãng.

- Ta không sao. Để ta giúp.

- Huynh ở đây khiến ta lo lắng thêm thì có. Huynh…Vô tình, tay Phi Long bắt trúng mạch của Lý Quân Ngọc. Sắc mặt y thay đổi khi nhận ra bệnh tình này.

- Vậy nhờ huynh hết.

Sợ lộ chuyện, Lý Quân Ngọc cũng rời khỏi nhanh chóng.

Mất một buổi sáng, cuối cùng nhiệm vụ chưởng giáo giao Phi Long đã hoàn thành. Lúc rời khỏi, y chợt nhớ đến bệnh tình của Lý Quân Ngọc nên đã dừng chân trước xấp kinh thư. Y tìm ra một quyển và bắt đầu đọc.

- Mình đã đoán đúng. Nhưng sao huynh ấy lại trúng phải cửu trùng âm tán?

Thời gian tự do còn buổi tối nay đến sáng mai, Phi Long nghĩ nên đi găp Tịch Xuân Trường đại nhân để cám ơn chuyện lần trước. Lần đó gấp quá nên không kịp cám ơn cho ra trò, nếu vì vậy mà đại nhân có cái nhìn không tốt thì không hay. Nghĩ vậy nên việc đầu tiên khi rời khỏi Quốc Tử Giám là đến một cửa hàng mua ít bánh mứt làm quà tặng.

Vút!

Một loạt tên bắn về phía Phi Long khi y đi vào một con hẽm nhỏ, cũng may thính giác y tốt nên đã kịp thời tránh.

- Các ngươi là ai?

Câu hỏi của Phi Long hình như là dư thừa vì đám hắc y nhân đó không định trả lời, bọn chúng đều rút kiếm hướng về y. Trong tình cảnh này, có ngu mới ở lại giao đấu, Phi Long một mạch chạy nhanh. Đám hắc y nhân cũng không chịu bỏ cuộc, trong lúc chúng gần như bắt kịp thì một ánh sáng màu hồng xuất hiện trên bầu trời. Chúng lập tức tản ra tứ phía rồi biến mất. Phi Long nhìn mà chẳng hiểu nổi chuyện gì. Không lẽ truy sát một lúc rồi nhận ra mình đã lầm người.

- Ông ơi…ông ơi.

Sắp đến gần phủ đệ của Tịch Xuân Trường đại nhân, Phi Long phát hiện một ông lão ngoài năm mươi đang dựa vào tường, sắc mặt tái nhợt sau đó ngất đi. Y không do dự cõng người này đến thẳng chỗ Tịch đại nhân, ở đó có Tịch Ngọc, nàng ta sẽ cứu được lão nhân gia này. Nhưng, Phi Long không ngờ người này chính là gia gia của Lê Thiện Nhân cùng viện với mình và hắn cũng đang ở đây.

- Lý huynh, từ nay huynh chinh là ân nhân của Lê Thiện Nhân ta, chỉ cần huynh sai bảo ta nhất định nghe theo.

- Huynh làm gì vậy? Mau đứng dậy.

- Gia gia chính là người thân duy nhất của ta, nếu không có huynh thì ta đã mất người. Từ nay, ta sẽ đi theo huynh.

- Huynh đừng khiến ta phạm lỗi. Huynh là cháu trai của Đông Bắc hầu, nếu ta đi theo huynh còn hợp lý. Hơn nữa, ta cứu hâu gia không mong báo đáp.

Nếu không phải Tịch Ngọc đi vào thông báo bữa tối đã chuẩn bị xong thì cuộc tranh luận của Phi Long và Lê Thiện Nhân sẽ còn kéo dài. Dù Phi Long không nhận nhưng đối với Lê Thiện Nhân, từ nay y sẽ dùng mạng sống của mình để bảo vệ vị ân nhân này.

**

Cũng trong lúc này tại một góc của Quốc Tử Giám, Lý Quân Ngọc vừa chăm chỉ tưới hoa, vừa nói chuyện đủ cho người phía sau cánh cửa gần đó nghe.

- Ai cho ngươi giết Lý Phi Long?

- Chủ tử! Hắn ta có thể đã biết bí mật của người, trước khi hắn nói ra chúng ta phải diệt trừ.

- Lý Phi Long là huynh đệ tốt của ta ở đây. Không có lệnh của ta, không ai được đụng đến y.

- Thuộc hạ tuân lệnh.

Nghe bước chân ngày càng xa, Lý Quân Ngọc đặt bình nước sang một bên rồi lại ghế đá ngồi. Từ nhỏ, vì bảo vệ tính mạng của mình, mẫu hậu của y đã giết tất cả những người biết thân phận y. Y không trách mẫu hậu, y chỉ đang trách mình. Nếu y đủ năng lực thì đã không khiến cho mẫu hậu mình mang tiếng ác.

Lần này, y biết nếu mẫu hậu biết chuyện sẽ ra tay giết chết Lý Phi Long. Nhưng y phải ngăn cản. Từ nhỏ rời xa gia đình, thuộc hạ thân tín chỉ có vài người, họ luôn cung kính, đối đãi với y đúng bậc lễ nghĩa. Y chưa bao giờ có bạn bè. Lần này đến nơi này học, y quen biết Lý Phi Long. Hai người nói chuyện không nhiều nhưng mỗi lần gặp mặt, y luôn quan tâm, đối đãi tốt, Lý Quân Ngọc xác định y là thật lòng nên đã coi người này là người bạn đầu tiên. Nếu là bạn thì phải bảo vệ.

Thật trùng hợp, đêm nay là lễ hội đèn lồng của kinh thành, các nam thanh nữ tú đều xuất hiện trên đường phố, trên tay của họ đều là những chiếc đèn tinh xảo.

- Không ngờ công tử làm đèn lồng đẹp như vậy? Hơn cả những chiếc đèn bán trên phố. Tịch Ngọc đi dạo cùng Phi Long, cô rất thích chiếc đèn hoa sen của mà y đã y làm tặng mình.



- Thôn Thiêu Kiều của ta rất nghèo, mỗi lần đến trung thu đám trẻ đều không có đèn đi chơi nên ta đã làm học một người bán đèn trong chợ rồi về làm cho chúng. Nhưng đây là lần đầu ta làm cho một cô nương.

Tịch Ngọc nghe thì đến đây thì trong lòng vui vui vừa xấu hổ. Cô đây cũng là lần đầu nhận đèn lồng từ một nam nhân.

- Tịch Ngọc.

Nghe gọi, Tịch Ngọc chưa kịp quay đầu lại nhìn thì Tần Trinh Châu đã chạy đến, quàng tay qua cổ cô.

- Gặp cô ở đây thích quá. Ta còn đang buồn chán vì không có ai đi cùng.

Đang vui cười thì Tần Trinh Châu phát hiện bên cạnh Tịch Ngọc có người.

- Công tử chính là người đó của Tịch Ngọc sao?

- Không phải đâu.

- Đúng vậy.

Tần Trinh Châu cười.

- Xem ra ta đến không đúng lúc rồi. Hai người cứ từ từ, từ từ vui vẻ nha.

Tần Trinh Châu đến nhanh và đi cũng nhanh.

Tịch Ngọc cảm thấy hai bên má của mình nóng bừng, cũng may trời tối nếu không người khác sẽ thấy ửng hồng. Cô bây giờ không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Phi Long. Cô nghĩ mình phải nhanh chóng về nhà. Nào ngờ, vừa xoay đi, bàn tay của cô đã bị Phi Long nắm giữ.

- Phía trước có đối thơ, chúng ta cùng nhau đến xem thế nào.

Phi Long không cho Tịch Ngọc từ chối. Y nắm chặt tay cô rời đi.

Thật ra, Tần Trinh Châu chưa rời đi. Cô chỉ đứng gần đó quan sát. Khi nhìn thấy hai người kia tay trong tay rời đi, cô vui vẻ đi ra. Không ngờ, thời gian múa đèn lồng trên sông đã đến, mọi người vì muốn chiêm ngưỡng đã vội vã đi nhanh khiến trên đường tấp nập, người người chen chúc. Vô tình, Tần Trinh Châu đã bị đẩy sang một bên.

Và, cô đã té vào lòng một người.

- Tần tiểu thư.

- Trần công tử.

**

- Muội muội…muội muội…

Tiếng Tần Kiến Minh vang lên, Tần Trinh Châu nghe thấy, không suy nghĩ nhiều đã nắm lấy tay của Trần Mạnh Bảo chạy đi. Đêm nay, cô đã chạy trốn khỏi nhà để đi chơi, nếu đại ca tìm thấy nhất định sẽ lôi về ngay.

- Tần tiểu thư…

- Có chuyện gì lát nữa nói. Núp sau một gian hàng, nhìn đại ca ngang ngó nghiêng xung quanh, Tần Trinh Châu nhắc nhở Trần Mạnh Bảo khi y nói chuyện phía sau.

Thở phào nhẹ nhõm khi thấy đại ca rời đi, Tần Trinh Châu lúc này mới phát hiện mình nãy giờ vẫn luôn nắm chặt tay Trần Mạnh Bảo. Cô vội vã buông ra.

- Xin lỗi và cám ơn công tử.

Trần Mạnh Bảo chưa kịp mở lời thì Tần Trinh Châu đã rời khỏi.

Sáng, các sĩ tử đang nghe Doãn Chính Hạo giảng bài thì một vị viện giáo đi vào nói nhỏ gì đó với ông. Sau đó, ông rời đi để một vị viện giáo giảng thay trước sự ngạc nhiên của mọi người. Chuyện gì khiến Doãn Chính Hạo lo lắng như vậy?

- Đó là cái gì?

Một sĩ tử lớn tiếng khi thấy bên ngoài, rất nhiều đèn trời xuất hiện.

- Mau bắn hạ hết cho ta!

Phát hiện ra sự kì lạ này, Lâm Kính Mẫn liền ra lệnh cho thuộc hạ. Hàng loạt tên bắn ra, tất cả đèn trời rơi xuống. Nhưng, thứ bên trong nó cũng rơi ra.

Nhìn những dòng chữ ghi trên số giấy rơi ra từ đèn trời, Lâm Kính Mẫn tức giận vò nát chúng trong tay rồi ra lệnh tịch thu toàn bộ. Nhưng số lượng quá nhiều, quân lính chưa tìm thấy thì các sĩ tử đã nhặt được. Họ tò mò nên tụ tập lại đọc rồi bàn tán nội dung đó.

- Hoàng thượng bị bệnh nguy kịch thật sao?

- Ta nghĩ là đúng. Nếu sao người lại không chịu xuất hiện.

- Nếu đây là sự thật thì thái hậu sao lại che giấu? Không lẽ…



- Im lặng hết cho ta!

Các vị viện giáo xuất hiện, tịch thu toàn bộ giấy trên tay sĩ tử.

Cũng trong lúc này tại ngự thư phòng, Đoan Kính thái hâu đang bình tĩnh tiếp đón bốn vị vương gia – họ chính là bốn người anh em họ của tiên đế. Các vị vương gia này từ lâu đã không còn màng đến chuyện triều chính, họ cùng nhau hưởng tuổi già bên con cháu, nhưng lần này đồng loạt xuất hiện trong cung, nhất định là có chuyện không hay.

- Không biết các vị đường huynh, đường đệ hôm nay sao lại có nhã hứng vào cung thăm bổn cung. Bình thường nếu không phải yến tiệc trọng đại thì khó mà gặp các vị.

- Thái hậu, bọn ta không dài dòng. Lấy trong tay ra một phong thư cho thái giám trình lên, một vị vương gia nói. Nội dung bên trong nói hoàng thượng bệnh tình nguy kịch, không có thuốc chữa nhưng thái hậu người lại che dấu mọi người.

- Thái hậu, chuyện này là sao?

Đoan Kính thái hậu tức giận.

- Bồn cung không biết ai đưa cho các vị nhưng không lẽ mọi người lại tin nó.

- Bọn ta vì không tin nên mới vào cung gặp người. Ngươi tung tin đồn có dã tâm chia rẽ hoàng thất. Thái hậu, người phải để hoàng thượng thượng triều, xử lý mọi chuyện.

- Đúng vậy! Chuyện này chỉ có cách đó mới xóa tan sự nghi ngờ của mọi người.

- Hoàng thượng hiện tại chưa thể thượng triều.

- Thái hậu, từ khi tiên đế băng hà, bọn ta luôn tin tưởng người, dù bên ngoài có nói thế nào, bọn ta cũng đồng lòng hỗ trợ người, bọn ta hy vọng người không phản bội lại sự tin tưởng này.

- Bổn cung tự nghĩ mình không thẹn với mọi người.

- Bọn ta tin tưởng người không đủ, thiên hạ phải tin tưởng người thì giang sơn mới giữ vững. Thái hậu, người hãy thoái vị để hoàng thượng thượng triều lo chính sự.

- Các vị đây là đang ép bổn cung?

- Thái hậu, đây là cách duy nhất để ổn định triều cục. Một vị vương gia nhắc nhở. Không dấu gì thái hậu, thư này không chỉ chúng ta nhận được, quan thần trong triều cũng nhận được, đêm qua bọn ta đã phải giải thích nguyên đêm mới trấn an họ.

- Thái hậu, dù hoàng thượng chưa thể thượng triều nhưng vẫn có thể xuất hiện trên triều để trấn an lòng tin của quan thần. Người vẫn cứ khăng khăng không đồng ý chẳng lẽ có bí mật gì không thể nói.

Đoan Kính thái hậu không trả lời, bàn tay bà nắm thành đấm để kìm nén sự tức giận cùng bất an của mình.

- Chuyện đã đến nước này thì thái hậu nên nói cho các vị vương gia biết chuyện của hoàng thượng.

Doãn Chính Hạo từ bên ngoài đi vào hành lễ.

- Các vị ở đây là là hoàng bá, hoàng thúc của hoàng thượng, nhất định không thể gây bất lợi với người.

Đoan Kính thái hậu gật đầu, Doãn Chính Hạo nói tiếp.

- Hoàng thượng đang học tại Quốc Tử Giám.

- Sao!

Bốn vị vương gia kinh ngạc đồng loạt đứng dậy.

- Hoàng thượng học tại Quốc Tử Giám, Doãn Chính Hạo, ngươi đang làm cái gì? Sao ngươi có thể để hoàng thượng ngồi học với những sĩ tử kia?

- Ta đang làm cái gì? Sao ngươi không hỏi thái hậu và hoàng thượng?

- Hoàng thượng muốn gần gũi với những thần tử tương lai của mình, bổn cung cũng không thể ngăn cản.

Thượng thư phòng sau một trận náo loạn cuối cùng đã yên tĩnh trở lại, sau khi bốn vị vương gia rời đi, Doãn Chính Hạo nói.

- Các vị vương gia nhất định sẽ cho người tìm hoàng thượng trong các sĩ tử Quốc Tử Giám.

- Các vị đường huynh, đường đệ này không có lòng bất chính nhưng đối với họ, người kế thừa giang sơn này là quan trọng nhất. Bổn cung không thể để lộ chuyện của hoàng thượng với họ.

- Hoàng thượng ở chỗ thần tuy nói an toàn nhưng không thể dài lâu. Nếu bọn họ phát hiện ra Thanh Long bội hay ngọc tỷ thì rất phiền phức, thần sẽ nói hoàng thượng trao lại cho người giữ.

Đoan Kính thái hậu cười.

- Hai vật đó đều không ở chỗ hoàng thượng. Chúng đã bị đánh mất.

Doãn Chính Hạo phun ngay trà trong miệng ra hết không sót một giọt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cữu Ngũ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook