Chương 15
Hoàng Quỳnh Nga
27/09/2017
Viện quy đã ghi rõ, sau mỗi đợt thi, sĩ tử được nghỉ hai ngày về thăm nhà. Vì thế, mới sáng, Quốc Tử Giám đã không còn bóng của bất kì sĩ tử nào.
- Lâu rồi mới thấy lại không khí nơi này. Trần Mạnh Bảo cùng đám bạn khi vừa rời khỏi Quốc Tử Giám đã đến ngay Kính Trúc Lâu uống rượu. Sao ngươi lại ở đây?
- Có quy định nào nói ta không được đến đây sao? Tần Kiến Minh cùng đám bạn cũng xuất hiện. Y ngồi ngay chiếc bàn bên cạnh.
Trần Mạnh Bảo cùng đám bạn cười.
- Thế nào, bị giam cầm ở Quốc Tử Giám quá lâu nên nhớ đến Vũ Cơ phải không? Cô nương ta đã trở thành nữ nhân của ngươi chưa?
- Trần Mạnh Bảo! Ngươi muốn chết!
- Cuộc sống đang tươi đẹp thì sao ta lại muốn chết?
Lê Sĩ Thành ngồi gần đó thở dài. Y thật sự muốn biết kiếp trước hai tên này có ân oán gì mà kiếp này hễ gặp nhau là gây chuyện, cứ ba ngày một trận nhỏ, bảy ngày một trận to.
- Tiểu nhị, sao không thấy chủ quán của ngươi?
- Ông chủ đang tiếp khách ở tầng trên, nếu các vị có việc gì nô tài sẽ chuyển lời lại.
Nghe đến đây, mọi người có mặt đều bất ngờ. Dương Tuyên mắt cao hơn đầu, trọng thần trong triều cũng chưa bao giờ để vào mắt nhưng hôm nay lại đích thân tiếp khách. Không biết là ai mà có mặt mũi như vậy?
- Nhưng mà Lê huynh, ở cùng phòng với Lý Phi Long, huynh có nhìn thấy qua hộp gỗ của hắn không? Một sĩ tử tò mò nhìn sang Lê Sĩ Thành hỏi.
- Không những thấy qua mà cũng đã cầm qua.
- Vậy nó có phải rất quý giá?
- Không biết! Chỉ nghe nói là vật gia truyền của gia đình.
- Huynh chẳng phải tự tin không có báu vật gì mà chưa nhìn qua sao? Không lẽ nó quý đến mức không một ai biết?
Lê Sĩ Thành đang nghe kịch thì bị làm phiền nãy giờ, y quăng mớ hạt dưa sang một bên, bực mình.
- Các ngươi không nghe ta nói sao? Ta chỉ nhìn qua, chỉ sờ qua nhưng ta có nói là mở ra xem chưa? Ta nói cho các ngươi biết, nếu không biết cách mở thì kim độc bên trong hộp sẽ phóng ra, các ngươi ai có gan thì đi tìm Lý Phi Long mượn mở ra xem.
Thật ra khi còn ở trong thôn, Phi Long từng được trưởng thôn đề cập đến hôn sự với cháu gái của ông tên Lý Tiểu Hoa. Tiểu Hoa nhỏ hơn y bốn tuổi, từ nhỏ đã rất đáng yêu, rất lanh lợi, lúc nào cũng đi theo sau y khắp mọi nơi như hình với bóng. Phụ mẫu Tiểu Hoa chỉ có một mình muội ấy nên luyến tiếc, không nỡ gả xa mà Phi Long là họ nhìn lớn lên, lại xem như con cháu trong nhà nên khi trưởng thôn đưa ra ý định này, họ không hề phản đối mà tán thành. Phi Long lúc đó chỉ nghĩ đơn giản là Tiểu Hoa rất đáng yêu, nếu sau này cùng nhau sống chung thì chắc rất vui vẻ nên cũng không phản đối. Một năm trước, Tiểu Hoa cứu mạng một quý nhân kinh thành sau đó mới biết người này là vị quan trong triều. Vì để báo đáp ơn tình, vị quan này đã ngỏ lời muốn lấy Tiểu Hoa làm thứ thiếp. Tất nhiên phụ mẫu Tiểu Hoa lập tức từ chối. Dù không nói đến việc việc đã hứa gả Tiểu Hoa cho Phi Long thì họ cũng không thể nào cho con gái mình làm thiếp người ta. Dù biết gả vào gia đình quan lại, dù chỉ làm thiếp thì cũng không cần lo lắng cuộc sống cơm áo gạo tiền hằng ngày mà còn sống trong nhung lụa, nhưng người nhà Tiểu Hoa chỉ muốn muội ấy có một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc, chứ không phải tranh đấu, giành giật nhau sự thương yêu của phu quân. Vì thế, họ đã nhẹ nhàng từ chối. Điều không ngờ đến là vị quan này lại nhất mực chung tình với Tiểu Hoa, còn quỳ xuống cầu xin phụ mẫu muội ấy, Tiểu Hoa thì cũng đã có tình cảm với vị quan kia nên cũng quỳ xuống cầu xin. Phi Long biết mình không có tình cảm nam nữ với Tiểu Hoa, mà chỉ xem muội ấy là tiểu muội mà đối xử. Không muốn thấy muội ấy đau lòng, Phi Long đã lên tiếng khuyên giải trưởng thôn cùng phụ mẫu Tiểu Hoa. Phải biết là y phải dùng hết ba ngày ba đêm, dùng đủ mọi cách mới khiến họ suy nghĩ lại. Thế là, Tiểu Hoa được gả đi trong niềm hân hoan của mọi người trong thôn. Hằng tháng, muội ấy đều gửi thư về báo bình an, tháng trước, muội ấy báo tin mình đang mang thai khiến trưởng thôn cùng phụ mẫu muội ấy vô cùng vui mừng. Vị quan kia tuy đã có thê thất nhưng nhiều năm vẫn chưa có con nối dỗi, nếu Tiểu Hoa có thể sinh ra một hài tử thì địa vị sẽ được củng cố hơn rất nhiều.
Phi Long sau khi dò hỏi cuối cùng cũng tìm được đến nhà chồng của Tiểu Hoa.
- Ca ca!
- A đầu! Xem ra muội sống rất tốt!
Nhìn thấy Tiểu Hoa được người hầu dìu đến đại sảnh, nhìn sắc mặt vui tươi của muội ấy, Phi Long biết muội muội này đã không chọn lầm phu quân.
- Ca ca đến kinh thành lâu như vậy mà giờ mới chịu đến thăm muội? Quên nữa, ca ca, quà muội đâu?
- Đã sắp làm mẫu thân rồi mà cứ như trẻ con.
Lấy trong người ra một miếng ngọc bội, Phi Long đưa cho Tiểu Hoa.
- Đây là quà cho cháu của huynh, không phải cho muội đâu.
- Vậy muội thay hài nhi cảm tạ ca ca.
- Sao chỉ có một mình muội, phu quân đâu? Lần trước Tiểu Hoa về thăm nhà, Phi Long có trò chuyện qua với vị quan lớn kia, ấn tượng vô cùng tốt.
- Hiếu Minh nhận lệnh vận chuyển lương thực cứu tế, khoảng nửa năm nữa mới quay về kịp.
Dù sao cũng không phải thân thích của Tiểu Hoa, nếu ở lại nói chuyện quá lâu Phi Long sợ mọi người trong phủ dị nghị nên sau vài câu hỏi thăm, biết vị muội muội này rất hạnh phúc, y cũng an tâm mà cáo từ.
Nhưng, Phi Long rời đi chưa lâu thì Tiểu Hoa nghe tin đại phu nhân đi dâng hương quay về và Lê Ngân đại nhân đến thăm. Cô vội vã ra cổng nghênh đón.
Phu quân của Tiểu Hoa tên Lê Hiếu Minh, là quan tứ phẩm, giữ chức phó vệ úy trong Thần Sách Quân, là cháu họ xa của Lê Ngân đại nhân. Nội tổ phụ của Lê Hiếu Minh và Lê Ngân đại nhân là huynh đệ có cùng tổ phụ, hai bên qua lại cũng không nhiều nhưng tình nghĩa vẫn có. Năm Lê Hiếu Minh mười tuổi thì cả tổ phụ lẫn phụ mẫu đều qua đời trong tay sơn tặc, Lê Ngân thương cháu nên đón về nhà nuôi dưỡng. Năm Lê Hiếu Minh mười tám tuổi đứng đầu trong kì thi võ, được giữ chức quan trong Thần Sách Quân, sau đó ông cho người tìm một hôn sự tốt cho cháu rồi mới an tâm cho ra riêng. Lê Hiếu Minh rất thương vị gia gia này nên cứ rãnh là về thăm ông, nghe ông khuyên bảo.
Lúc đầu, Lê Hiếu Minh muốn lấy Tiểu Hoa về làm thiếp thì Lê Ngân cực kì phản đối. Cháu dâu mà ông lựa chọn cho người cháu này là trưởng nữ của An Bình hầu, là một tiểu thư tri thư đạt lễ, am hiểu lễ nghĩa. Hai người còn trẻ, chưa có con vẫn là chuyện không đáng lo ngại, nếu vì vậy mà nạp thiếp thì chẳng phải thiệt thòi cho cháu dâu sao. Nhưng không ngờ Hiếu Minh lại quỳ xuống van xin. Đứa cháu này từ khi về sống cùng thì chưa bao giờ cầu xin ông điều gì nên ông cũng tò mò về người con gái kia nên đã cho người tỉm hiểu, sau đó thì biết Tiểu Hoa là cô gái lương thiện, nhân hậu, hơn nữa, cháu dâu cũng muốn phu quân sớm có người nối dõi nên cũng lên tiếng. Chính vì vậy, Tiểu Hoa mới được chấp nhận vào làm dâu nơi này.
Tiêu Hoa là người nhân hậu, hiền lành, trước khi xuất giá, mẫu thân đã dặn dò rất nhiều lần, rằng cô làm thiếp thì phải giữ bổn phận, không được làm trái lời đại phu nhân, mọi việc đều nghe đại phu nhân sắp xếp nên từ khi gả đến đây, mặc dù được phu quân yêu thương nhưng cô không hề tỏ ra kêu căng, vẫn giữ đúng chừng mực.
- Cháu xin thỉnh an gia gia. Đại tỷ, mừng người hồi phủ. Vừa nhìn thấy người rời khỏi kiệu, Tiểu Hoa đã cúi đầu hành lễ.
- Ngươi đang mang thai, không cần phải hành lễ. Với người cháu dâu này, Lê Ngân không yêu cũng không ghét, không phải vì ông chê bai mà là vì ông không muốn khiến cháu dâu đầu thua thiệt.
- Tiểu Hoa, khi nãy tỷ đi xin sâm chi hài nhi của muội thì nhận được sâm thượng thượng, xem ra con của muội nhất định là con trai. Đại phu nhân Hoàng Lâm Uyển cười nói. Lão gia mà biết chắc rất vui.
Ngồi uống trà trong đại sảnh, chợt nhớ một chuyện, Hoàng Lâm Uyển hỏi.
- Chẳng phải hôm qua muội nói người nhà đến thăm sao? Sao tỷ không thấy ai vậy?
- Ca ca đưa quà đến cho muội rồi cũng rời đi nhanh. Tỷ xem, miếng ngọc bội này là ca ca cho hài nhi của muội.
Xoảng!
Tách trà trên tay Lê Ngân rơi xuống nền nhà, vỡ nát.
- Lâu rồi mới thấy lại không khí nơi này. Trần Mạnh Bảo cùng đám bạn khi vừa rời khỏi Quốc Tử Giám đã đến ngay Kính Trúc Lâu uống rượu. Sao ngươi lại ở đây?
- Có quy định nào nói ta không được đến đây sao? Tần Kiến Minh cùng đám bạn cũng xuất hiện. Y ngồi ngay chiếc bàn bên cạnh.
Trần Mạnh Bảo cùng đám bạn cười.
- Thế nào, bị giam cầm ở Quốc Tử Giám quá lâu nên nhớ đến Vũ Cơ phải không? Cô nương ta đã trở thành nữ nhân của ngươi chưa?
- Trần Mạnh Bảo! Ngươi muốn chết!
- Cuộc sống đang tươi đẹp thì sao ta lại muốn chết?
Lê Sĩ Thành ngồi gần đó thở dài. Y thật sự muốn biết kiếp trước hai tên này có ân oán gì mà kiếp này hễ gặp nhau là gây chuyện, cứ ba ngày một trận nhỏ, bảy ngày một trận to.
- Tiểu nhị, sao không thấy chủ quán của ngươi?
- Ông chủ đang tiếp khách ở tầng trên, nếu các vị có việc gì nô tài sẽ chuyển lời lại.
Nghe đến đây, mọi người có mặt đều bất ngờ. Dương Tuyên mắt cao hơn đầu, trọng thần trong triều cũng chưa bao giờ để vào mắt nhưng hôm nay lại đích thân tiếp khách. Không biết là ai mà có mặt mũi như vậy?
- Nhưng mà Lê huynh, ở cùng phòng với Lý Phi Long, huynh có nhìn thấy qua hộp gỗ của hắn không? Một sĩ tử tò mò nhìn sang Lê Sĩ Thành hỏi.
- Không những thấy qua mà cũng đã cầm qua.
- Vậy nó có phải rất quý giá?
- Không biết! Chỉ nghe nói là vật gia truyền của gia đình.
- Huynh chẳng phải tự tin không có báu vật gì mà chưa nhìn qua sao? Không lẽ nó quý đến mức không một ai biết?
Lê Sĩ Thành đang nghe kịch thì bị làm phiền nãy giờ, y quăng mớ hạt dưa sang một bên, bực mình.
- Các ngươi không nghe ta nói sao? Ta chỉ nhìn qua, chỉ sờ qua nhưng ta có nói là mở ra xem chưa? Ta nói cho các ngươi biết, nếu không biết cách mở thì kim độc bên trong hộp sẽ phóng ra, các ngươi ai có gan thì đi tìm Lý Phi Long mượn mở ra xem.
Thật ra khi còn ở trong thôn, Phi Long từng được trưởng thôn đề cập đến hôn sự với cháu gái của ông tên Lý Tiểu Hoa. Tiểu Hoa nhỏ hơn y bốn tuổi, từ nhỏ đã rất đáng yêu, rất lanh lợi, lúc nào cũng đi theo sau y khắp mọi nơi như hình với bóng. Phụ mẫu Tiểu Hoa chỉ có một mình muội ấy nên luyến tiếc, không nỡ gả xa mà Phi Long là họ nhìn lớn lên, lại xem như con cháu trong nhà nên khi trưởng thôn đưa ra ý định này, họ không hề phản đối mà tán thành. Phi Long lúc đó chỉ nghĩ đơn giản là Tiểu Hoa rất đáng yêu, nếu sau này cùng nhau sống chung thì chắc rất vui vẻ nên cũng không phản đối. Một năm trước, Tiểu Hoa cứu mạng một quý nhân kinh thành sau đó mới biết người này là vị quan trong triều. Vì để báo đáp ơn tình, vị quan này đã ngỏ lời muốn lấy Tiểu Hoa làm thứ thiếp. Tất nhiên phụ mẫu Tiểu Hoa lập tức từ chối. Dù không nói đến việc việc đã hứa gả Tiểu Hoa cho Phi Long thì họ cũng không thể nào cho con gái mình làm thiếp người ta. Dù biết gả vào gia đình quan lại, dù chỉ làm thiếp thì cũng không cần lo lắng cuộc sống cơm áo gạo tiền hằng ngày mà còn sống trong nhung lụa, nhưng người nhà Tiểu Hoa chỉ muốn muội ấy có một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc, chứ không phải tranh đấu, giành giật nhau sự thương yêu của phu quân. Vì thế, họ đã nhẹ nhàng từ chối. Điều không ngờ đến là vị quan này lại nhất mực chung tình với Tiểu Hoa, còn quỳ xuống cầu xin phụ mẫu muội ấy, Tiểu Hoa thì cũng đã có tình cảm với vị quan kia nên cũng quỳ xuống cầu xin. Phi Long biết mình không có tình cảm nam nữ với Tiểu Hoa, mà chỉ xem muội ấy là tiểu muội mà đối xử. Không muốn thấy muội ấy đau lòng, Phi Long đã lên tiếng khuyên giải trưởng thôn cùng phụ mẫu Tiểu Hoa. Phải biết là y phải dùng hết ba ngày ba đêm, dùng đủ mọi cách mới khiến họ suy nghĩ lại. Thế là, Tiểu Hoa được gả đi trong niềm hân hoan của mọi người trong thôn. Hằng tháng, muội ấy đều gửi thư về báo bình an, tháng trước, muội ấy báo tin mình đang mang thai khiến trưởng thôn cùng phụ mẫu muội ấy vô cùng vui mừng. Vị quan kia tuy đã có thê thất nhưng nhiều năm vẫn chưa có con nối dỗi, nếu Tiểu Hoa có thể sinh ra một hài tử thì địa vị sẽ được củng cố hơn rất nhiều.
Phi Long sau khi dò hỏi cuối cùng cũng tìm được đến nhà chồng của Tiểu Hoa.
- Ca ca!
- A đầu! Xem ra muội sống rất tốt!
Nhìn thấy Tiểu Hoa được người hầu dìu đến đại sảnh, nhìn sắc mặt vui tươi của muội ấy, Phi Long biết muội muội này đã không chọn lầm phu quân.
- Ca ca đến kinh thành lâu như vậy mà giờ mới chịu đến thăm muội? Quên nữa, ca ca, quà muội đâu?
- Đã sắp làm mẫu thân rồi mà cứ như trẻ con.
Lấy trong người ra một miếng ngọc bội, Phi Long đưa cho Tiểu Hoa.
- Đây là quà cho cháu của huynh, không phải cho muội đâu.
- Vậy muội thay hài nhi cảm tạ ca ca.
- Sao chỉ có một mình muội, phu quân đâu? Lần trước Tiểu Hoa về thăm nhà, Phi Long có trò chuyện qua với vị quan lớn kia, ấn tượng vô cùng tốt.
- Hiếu Minh nhận lệnh vận chuyển lương thực cứu tế, khoảng nửa năm nữa mới quay về kịp.
Dù sao cũng không phải thân thích của Tiểu Hoa, nếu ở lại nói chuyện quá lâu Phi Long sợ mọi người trong phủ dị nghị nên sau vài câu hỏi thăm, biết vị muội muội này rất hạnh phúc, y cũng an tâm mà cáo từ.
Nhưng, Phi Long rời đi chưa lâu thì Tiểu Hoa nghe tin đại phu nhân đi dâng hương quay về và Lê Ngân đại nhân đến thăm. Cô vội vã ra cổng nghênh đón.
Phu quân của Tiểu Hoa tên Lê Hiếu Minh, là quan tứ phẩm, giữ chức phó vệ úy trong Thần Sách Quân, là cháu họ xa của Lê Ngân đại nhân. Nội tổ phụ của Lê Hiếu Minh và Lê Ngân đại nhân là huynh đệ có cùng tổ phụ, hai bên qua lại cũng không nhiều nhưng tình nghĩa vẫn có. Năm Lê Hiếu Minh mười tuổi thì cả tổ phụ lẫn phụ mẫu đều qua đời trong tay sơn tặc, Lê Ngân thương cháu nên đón về nhà nuôi dưỡng. Năm Lê Hiếu Minh mười tám tuổi đứng đầu trong kì thi võ, được giữ chức quan trong Thần Sách Quân, sau đó ông cho người tìm một hôn sự tốt cho cháu rồi mới an tâm cho ra riêng. Lê Hiếu Minh rất thương vị gia gia này nên cứ rãnh là về thăm ông, nghe ông khuyên bảo.
Lúc đầu, Lê Hiếu Minh muốn lấy Tiểu Hoa về làm thiếp thì Lê Ngân cực kì phản đối. Cháu dâu mà ông lựa chọn cho người cháu này là trưởng nữ của An Bình hầu, là một tiểu thư tri thư đạt lễ, am hiểu lễ nghĩa. Hai người còn trẻ, chưa có con vẫn là chuyện không đáng lo ngại, nếu vì vậy mà nạp thiếp thì chẳng phải thiệt thòi cho cháu dâu sao. Nhưng không ngờ Hiếu Minh lại quỳ xuống van xin. Đứa cháu này từ khi về sống cùng thì chưa bao giờ cầu xin ông điều gì nên ông cũng tò mò về người con gái kia nên đã cho người tỉm hiểu, sau đó thì biết Tiểu Hoa là cô gái lương thiện, nhân hậu, hơn nữa, cháu dâu cũng muốn phu quân sớm có người nối dõi nên cũng lên tiếng. Chính vì vậy, Tiểu Hoa mới được chấp nhận vào làm dâu nơi này.
Tiêu Hoa là người nhân hậu, hiền lành, trước khi xuất giá, mẫu thân đã dặn dò rất nhiều lần, rằng cô làm thiếp thì phải giữ bổn phận, không được làm trái lời đại phu nhân, mọi việc đều nghe đại phu nhân sắp xếp nên từ khi gả đến đây, mặc dù được phu quân yêu thương nhưng cô không hề tỏ ra kêu căng, vẫn giữ đúng chừng mực.
- Cháu xin thỉnh an gia gia. Đại tỷ, mừng người hồi phủ. Vừa nhìn thấy người rời khỏi kiệu, Tiểu Hoa đã cúi đầu hành lễ.
- Ngươi đang mang thai, không cần phải hành lễ. Với người cháu dâu này, Lê Ngân không yêu cũng không ghét, không phải vì ông chê bai mà là vì ông không muốn khiến cháu dâu đầu thua thiệt.
- Tiểu Hoa, khi nãy tỷ đi xin sâm chi hài nhi của muội thì nhận được sâm thượng thượng, xem ra con của muội nhất định là con trai. Đại phu nhân Hoàng Lâm Uyển cười nói. Lão gia mà biết chắc rất vui.
Ngồi uống trà trong đại sảnh, chợt nhớ một chuyện, Hoàng Lâm Uyển hỏi.
- Chẳng phải hôm qua muội nói người nhà đến thăm sao? Sao tỷ không thấy ai vậy?
- Ca ca đưa quà đến cho muội rồi cũng rời đi nhanh. Tỷ xem, miếng ngọc bội này là ca ca cho hài nhi của muội.
Xoảng!
Tách trà trên tay Lê Ngân rơi xuống nền nhà, vỡ nát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.