Chương 1
Hoàng Quỳnh Nga
16/06/2017
Thái Tông
năm thứ mười, quân Mông xâm lấn biên cương, dân chúng lầm than. Hoàng đế đích thân thống lĩnh trăm vạn đại quân xuất chiến, hoàng hậu cùng triều thần ở lại ngày đêm cầu nguyện. Chẳng mấy chốc, tin thắng trận truyền
về, dân chúng khắp nơi ca múa. Nhưng, tin xấu cũng truyền về ngay sau
đó.
Tuy quân ta đã dành chiến thắng nhưng cũng tổn thất vô cùng nặng, Thái Tông hoàng đế trong trận chiến đã trúng tên độc, thái y đã dùng mọi cách nhưng không tài nào trị lành.
- Hoàng hậu, đưa thái tử đến bên cạnh trẫm.
Nằm trên giường bệnh, nhìn con trai chưa tròn tuổi, Thái Tông lòng đau như cắt.
- Sau khi trẫm băng hà, để hoàng hậu nhiếp chính cho đến khi thái tử trưởng thành. Các khanh hãy thay trẫm bảo vệ thái tử.
- Chúng thần cẩn tuân di mệnh.
- Hoàng hậu! Lúc này, Thái Tông nhìn sang người vợ kết tóc cùng y từ thưở thiếu niên, bàn tay lau đi những giọt nước mắt trên khóe mi. Hoàng là hoàng hậu tôn quý nên không thể giống những nữ nhi yếu đuối khác nên y biết nàng đau lắm nhưng vẫn phải kìm nén. Trẫm xin lỗi! Không thể thực hiện lời hứa bên nhau trọn đời cùng nàng.
- Hoàng thượng, người còn nhớ lời hứa dưới gốc cây đào khia xưa?
Làm sao mà Thái Tông quên được. Khi đó, Thái Tông và Hoàng Hậu vẫn còn là những đứa trẻ vô tư. Dưới gốc cây đào ở bên bờ hồ Liễu Hương, hai người đã đưa ra ước hẹn. “ Kiếp này, kiếp sau và những kiếp khác, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, không bao giờ chia xa”.
Đúng vậy! Bây giờ họ không phải chia xa mà chỉ là không gặp nhau một thời gian thôi, ở kiếp sau, họ lại có thể tiếp tục tay nắm tay tiếp tục tình duyên của mình. Vì thế, ý của hoàng hậu là người không hề trách hoàng thượng bởi người vốn không có lỗi.
Hoàng đế băng hà, hoàng hậu thực hiện di chiếu buông rèm nhiếp chính khiến quan lại trong triều bắt đầu nổi sóng. Một bên nhất định tuận thủ di chiếu, hỗ trợ thái hậu nhiếp chính, bên còn lại thì âm thầm tìm kiếm người thích hợp trong hoàng thất thay thế ngôi vị thiên tử. Nhưng một ngày, thái tử còn đó thì di chiếu kia vẫn còn hiệu lực, chính vì thế, sát thủ, độc dược lần lượt xuất hiện bên cạnh tiểu hoàng đế còn chưa biết nói chuyện. Và không may là lần cuối cùng họ lại thành công, tiểu hoàng đế quả thật đã trúng độc.
- Thái hậu, người đành lòng sao?
- Không đành lòng thì còn biết làm thế nào? ẵm con trên tay, Đoan Kính Thái hậu rơi lệ. Vì bảo vệ tính mạng của hoàng đế, ta chỉ đành để nó rơi xa hoàng cung này. Hy vọng khi hoàng đế trở lại là ngày không xa.
Mười tám năm sau.
Trong thời gian Đoan Kính thái hậu nhiếp chính thiên hạ thái bình, quốc thái dân an, nhưng, các đại thần vẫn chia hai hai thế lực, trong triều không hề đồng lòng. Người muốn thái hậu nhiếp chính, kẻ muốn thái hậu thoái vị, nhương ngôi cho hoàng đế. Nhưng hôm nay, trên điện, hai thế lực này lại vì một chuyện khác mà tranh đấu suốt mấy canh giờ.
- Quốc Tử Giám là nơi thế nào mà dân thường cũng có thể vào học?
- Nếu là lựa chọn nhân tài thì không thể phân biệt xuất thân.
- Quy chế các đời tiên hoàng đặt ra, ngài muốn thay đổi sao?
- Quy chế là chết, con người mới sống, chúng ta muốn tìm nhân tài phò tá đất nước thì quy chế phải thay đổi.
Ngồi nghe cuộc đối chiến giữa hai bên đã mấy canh giờ, Đoan Kính thái hậu đã không còn kiên nhẫn như ban đầu.
- Các ngươi có còn thấy bổn cung nữa hay không? Trên đại điện, các ngươi thân là đại thần mà lại cãi nhau như thế, còn ra thể thống gì nữa?
- Thái hậu bớt giận.
- Chuyện này cứ làm theo ý của Hàn đài nhân đi. Ngươi nói không sai, quy tắc nếu không thay đổi thì đất nước sao có thể vững mạnh.
- Nhưng thưa thái hậu..
- Lâm đại nhân, nghe nói gần đây mẫu thân ngươi không khỏe, ai da đã cho thái y đến chẩn mạch, ngươi không cần phải buồn phiền nữa.
- Thần đa tạ Thái hậu ban ơn.
Tuy nhìn thì thấy Thái hậu đang xoa dịu cơn tức của Lâm học sĩ vì không chấp nhận ý kiến của ông nhưng ông thì biết rõ, người đang nhắc nhở ông về thân phận của mình. Ông vốn xuất thân bần hàn, phụ mẫu đều là dân thường làm nông, may mắn ông đứng đầu triều thí, rạng rỡ tổ tông. Tuy hiện tại ông là quan nhất phẩm nhưng nếu ông không đồng ý cho việc dân thường vào Quốc Tử Giám học thì đồng nghĩa với việc ông tự coi thường mình.
Từ thưở lập nước, Quốc Tử Giám đã là nơi học tập của hoàng thân quốc thích hoặc nhi tử của các trọng thần, nay lại mở cửa cho thường dân vào học khiến sĩ tử từ mọi nơi đổ vào đăng ký. Nhưng, không phải ai cũng vào học được. Quốc Tử Giám không luận gia thế bối cảnh nhưng lại dùng tài trí để chọn lựa. Nếu không có chút tài năng thì đừng nói là thường dân, ngay đến hoàng thân quốc thích cũng không thể vào học.
- Tuổi trẻ đúng là cần phải được rèn luyện.
Đứng trên Vọng Nguyệt Đình nhìn về hướng Quốc Tử Giám, Đoan Kính Thái hậu nở nụ cười khi nhìn các tân sinh mới đang trải qua các cuộc khảo khí.
- Trong triều chi bè kết phái, hoàng thượng muốn ổn định triều thần thì cần dùng đến những người này.
- Thần ngu muội, xin Thái hậu chỉ dạy.
Đứng phía sau, Trần thái sư lên tiếng.
- Triều đình các quan thần không đồng lòng, hoàng thượng đăng cơ nhất định sẽ khó khăn, vì thế ta đã đưa con của họ vào đây học, bọn họ từ bây giờ chính là thần tử của hoàng thượng, chủ tử của họ chỉ có một, là hoàng thượng.
- Thái hậu anh minh!
- Nghe nói nhi tử của ngươi cũng đã đăng ký vào học, ta y vọng thằng bé sẽ trở thành thần tử đắc lực bên cạnh hoàng thượng.
- Nhi tử ngu muội nhưng nhất định trung thành bảo vệ hoàng thượng.
- Người ai da bảo ngươi tìm thế nào?
- Hồi bẩm thái hậu, đã có tung tích của vị ấy, các thuộc hạ đang đưa hồi kinh…nhưng để vị ấy trở thành Trưởng giáo của Quốc Tử Giám liệu có ổn không? Thần nghĩ các đại thần trong triều nhất định sẽ phản đối đến cùng.
- Nếu họ phản đối thì để họ tìm người tài giỏi hơn mà thay thế đi.
Cách kinh thành năm trăm dặm về phía Bắc, bên dòng sông Thiên Kiều có một ngôi làng nhỏ sống bằng nghề đánh bắt cá . Hôm nay, một thiếu niên mang theo hành lý từ biệt mọi người trong thôn bắt đầu hành trình của cuộc đời mình. Thiếu niên ấy tên là Phi Long, không có họ. Cách đây mười tám năm năm về trước, trưởng thôn cùng một số người trên đường trở về thì nghe tiếng khóc trong một ngôi miếu hoang và nhặt được y. Lúc đó, y nằm trong chăn được đặt dưới cái cột cũ kĩ nhưng nét khắt rồng bay vẫn còn, cái tên đó vì thế mà được đặt. Cũng từ đó, hơn hai mươi hộ dân trong thôn này cùng nhau nuôi nấng, chớp mắt đã trưởng thành.
- Phi Long, bên ngoài lòng người khó dò, mọi chuyện đều phải cẩn thận.
- Trưởng thôn, ông yên tâm, con nhất định khỏe mạnh quay về gặp ông, con còn phải cùng ông đánh cờ nữa.
- Phi Long của chúng ta từ nhỏ đã lanh lợi, ai bắt nạt được thằng bé kia chứ?
- Đúng vậy! đúng vậy!
Từ biệt mọi người, Phi Long bắt đầu ra thế giới bên ngoài. Lần này, y đến kinh thành là vì một nguyên nhân. Y muốn biết mình là ai. Năm xưa lúc nhặt được y trong ngôi miếu đổ nát kia, trưởng thôn phát hiện trong chăn có một miếng ngọc bội vô cùng quý giá nên nghĩ thân phận của y cũng không tầm thường. Nghe nói trong thư viện của Quốc Tử Giám có tất cả loại sách trong thiên hạ, họa tiết trên miếng ngọ bội này vô cùng đặc thù, Phan thúc nói nếu vào được đó không chừng tìm được manh mối. Lần này, Quốc Tử Giám mở rộng cửa chiêu sinh, đây đúng là quá may mắn.
- Đây là gì vậy?
Ngồi nghỉ ven rừng, nhìn thấy ánh sang phản chiếu từ đống cỏ gần đó, Phi Long lại gần thì phát hiện một miếng ngọc bội. Nó rất đẹp, xem ra ai đó đã đánh rơi. Mặc kệ, dù sao lần này lên kinh thành phải đi gặp Tiểu Hoa muội muội, dùng nó làm quà cũng được.
**
Khi Phi Long vừa rời đi chưa lâu, hai người xuất hiện với dáng vẻ lo âu. Họ lật tung khắp nơi vẫn không tìm được thứ mình cần.
- Không lẽ không phải nơi này.
- Chủ tử! có khi nào làm rơi ở bờ sông không?
- Nhanh! Quay lại nơi đó.
Tuy quân ta đã dành chiến thắng nhưng cũng tổn thất vô cùng nặng, Thái Tông hoàng đế trong trận chiến đã trúng tên độc, thái y đã dùng mọi cách nhưng không tài nào trị lành.
- Hoàng hậu, đưa thái tử đến bên cạnh trẫm.
Nằm trên giường bệnh, nhìn con trai chưa tròn tuổi, Thái Tông lòng đau như cắt.
- Sau khi trẫm băng hà, để hoàng hậu nhiếp chính cho đến khi thái tử trưởng thành. Các khanh hãy thay trẫm bảo vệ thái tử.
- Chúng thần cẩn tuân di mệnh.
- Hoàng hậu! Lúc này, Thái Tông nhìn sang người vợ kết tóc cùng y từ thưở thiếu niên, bàn tay lau đi những giọt nước mắt trên khóe mi. Hoàng là hoàng hậu tôn quý nên không thể giống những nữ nhi yếu đuối khác nên y biết nàng đau lắm nhưng vẫn phải kìm nén. Trẫm xin lỗi! Không thể thực hiện lời hứa bên nhau trọn đời cùng nàng.
- Hoàng thượng, người còn nhớ lời hứa dưới gốc cây đào khia xưa?
Làm sao mà Thái Tông quên được. Khi đó, Thái Tông và Hoàng Hậu vẫn còn là những đứa trẻ vô tư. Dưới gốc cây đào ở bên bờ hồ Liễu Hương, hai người đã đưa ra ước hẹn. “ Kiếp này, kiếp sau và những kiếp khác, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, không bao giờ chia xa”.
Đúng vậy! Bây giờ họ không phải chia xa mà chỉ là không gặp nhau một thời gian thôi, ở kiếp sau, họ lại có thể tiếp tục tay nắm tay tiếp tục tình duyên của mình. Vì thế, ý của hoàng hậu là người không hề trách hoàng thượng bởi người vốn không có lỗi.
Hoàng đế băng hà, hoàng hậu thực hiện di chiếu buông rèm nhiếp chính khiến quan lại trong triều bắt đầu nổi sóng. Một bên nhất định tuận thủ di chiếu, hỗ trợ thái hậu nhiếp chính, bên còn lại thì âm thầm tìm kiếm người thích hợp trong hoàng thất thay thế ngôi vị thiên tử. Nhưng một ngày, thái tử còn đó thì di chiếu kia vẫn còn hiệu lực, chính vì thế, sát thủ, độc dược lần lượt xuất hiện bên cạnh tiểu hoàng đế còn chưa biết nói chuyện. Và không may là lần cuối cùng họ lại thành công, tiểu hoàng đế quả thật đã trúng độc.
- Thái hậu, người đành lòng sao?
- Không đành lòng thì còn biết làm thế nào? ẵm con trên tay, Đoan Kính Thái hậu rơi lệ. Vì bảo vệ tính mạng của hoàng đế, ta chỉ đành để nó rơi xa hoàng cung này. Hy vọng khi hoàng đế trở lại là ngày không xa.
Mười tám năm sau.
Trong thời gian Đoan Kính thái hậu nhiếp chính thiên hạ thái bình, quốc thái dân an, nhưng, các đại thần vẫn chia hai hai thế lực, trong triều không hề đồng lòng. Người muốn thái hậu nhiếp chính, kẻ muốn thái hậu thoái vị, nhương ngôi cho hoàng đế. Nhưng hôm nay, trên điện, hai thế lực này lại vì một chuyện khác mà tranh đấu suốt mấy canh giờ.
- Quốc Tử Giám là nơi thế nào mà dân thường cũng có thể vào học?
- Nếu là lựa chọn nhân tài thì không thể phân biệt xuất thân.
- Quy chế các đời tiên hoàng đặt ra, ngài muốn thay đổi sao?
- Quy chế là chết, con người mới sống, chúng ta muốn tìm nhân tài phò tá đất nước thì quy chế phải thay đổi.
Ngồi nghe cuộc đối chiến giữa hai bên đã mấy canh giờ, Đoan Kính thái hậu đã không còn kiên nhẫn như ban đầu.
- Các ngươi có còn thấy bổn cung nữa hay không? Trên đại điện, các ngươi thân là đại thần mà lại cãi nhau như thế, còn ra thể thống gì nữa?
- Thái hậu bớt giận.
- Chuyện này cứ làm theo ý của Hàn đài nhân đi. Ngươi nói không sai, quy tắc nếu không thay đổi thì đất nước sao có thể vững mạnh.
- Nhưng thưa thái hậu..
- Lâm đại nhân, nghe nói gần đây mẫu thân ngươi không khỏe, ai da đã cho thái y đến chẩn mạch, ngươi không cần phải buồn phiền nữa.
- Thần đa tạ Thái hậu ban ơn.
Tuy nhìn thì thấy Thái hậu đang xoa dịu cơn tức của Lâm học sĩ vì không chấp nhận ý kiến của ông nhưng ông thì biết rõ, người đang nhắc nhở ông về thân phận của mình. Ông vốn xuất thân bần hàn, phụ mẫu đều là dân thường làm nông, may mắn ông đứng đầu triều thí, rạng rỡ tổ tông. Tuy hiện tại ông là quan nhất phẩm nhưng nếu ông không đồng ý cho việc dân thường vào Quốc Tử Giám học thì đồng nghĩa với việc ông tự coi thường mình.
Từ thưở lập nước, Quốc Tử Giám đã là nơi học tập của hoàng thân quốc thích hoặc nhi tử của các trọng thần, nay lại mở cửa cho thường dân vào học khiến sĩ tử từ mọi nơi đổ vào đăng ký. Nhưng, không phải ai cũng vào học được. Quốc Tử Giám không luận gia thế bối cảnh nhưng lại dùng tài trí để chọn lựa. Nếu không có chút tài năng thì đừng nói là thường dân, ngay đến hoàng thân quốc thích cũng không thể vào học.
- Tuổi trẻ đúng là cần phải được rèn luyện.
Đứng trên Vọng Nguyệt Đình nhìn về hướng Quốc Tử Giám, Đoan Kính Thái hậu nở nụ cười khi nhìn các tân sinh mới đang trải qua các cuộc khảo khí.
- Trong triều chi bè kết phái, hoàng thượng muốn ổn định triều thần thì cần dùng đến những người này.
- Thần ngu muội, xin Thái hậu chỉ dạy.
Đứng phía sau, Trần thái sư lên tiếng.
- Triều đình các quan thần không đồng lòng, hoàng thượng đăng cơ nhất định sẽ khó khăn, vì thế ta đã đưa con của họ vào đây học, bọn họ từ bây giờ chính là thần tử của hoàng thượng, chủ tử của họ chỉ có một, là hoàng thượng.
- Thái hậu anh minh!
- Nghe nói nhi tử của ngươi cũng đã đăng ký vào học, ta y vọng thằng bé sẽ trở thành thần tử đắc lực bên cạnh hoàng thượng.
- Nhi tử ngu muội nhưng nhất định trung thành bảo vệ hoàng thượng.
- Người ai da bảo ngươi tìm thế nào?
- Hồi bẩm thái hậu, đã có tung tích của vị ấy, các thuộc hạ đang đưa hồi kinh…nhưng để vị ấy trở thành Trưởng giáo của Quốc Tử Giám liệu có ổn không? Thần nghĩ các đại thần trong triều nhất định sẽ phản đối đến cùng.
- Nếu họ phản đối thì để họ tìm người tài giỏi hơn mà thay thế đi.
Cách kinh thành năm trăm dặm về phía Bắc, bên dòng sông Thiên Kiều có một ngôi làng nhỏ sống bằng nghề đánh bắt cá . Hôm nay, một thiếu niên mang theo hành lý từ biệt mọi người trong thôn bắt đầu hành trình của cuộc đời mình. Thiếu niên ấy tên là Phi Long, không có họ. Cách đây mười tám năm năm về trước, trưởng thôn cùng một số người trên đường trở về thì nghe tiếng khóc trong một ngôi miếu hoang và nhặt được y. Lúc đó, y nằm trong chăn được đặt dưới cái cột cũ kĩ nhưng nét khắt rồng bay vẫn còn, cái tên đó vì thế mà được đặt. Cũng từ đó, hơn hai mươi hộ dân trong thôn này cùng nhau nuôi nấng, chớp mắt đã trưởng thành.
- Phi Long, bên ngoài lòng người khó dò, mọi chuyện đều phải cẩn thận.
- Trưởng thôn, ông yên tâm, con nhất định khỏe mạnh quay về gặp ông, con còn phải cùng ông đánh cờ nữa.
- Phi Long của chúng ta từ nhỏ đã lanh lợi, ai bắt nạt được thằng bé kia chứ?
- Đúng vậy! đúng vậy!
Từ biệt mọi người, Phi Long bắt đầu ra thế giới bên ngoài. Lần này, y đến kinh thành là vì một nguyên nhân. Y muốn biết mình là ai. Năm xưa lúc nhặt được y trong ngôi miếu đổ nát kia, trưởng thôn phát hiện trong chăn có một miếng ngọc bội vô cùng quý giá nên nghĩ thân phận của y cũng không tầm thường. Nghe nói trong thư viện của Quốc Tử Giám có tất cả loại sách trong thiên hạ, họa tiết trên miếng ngọ bội này vô cùng đặc thù, Phan thúc nói nếu vào được đó không chừng tìm được manh mối. Lần này, Quốc Tử Giám mở rộng cửa chiêu sinh, đây đúng là quá may mắn.
- Đây là gì vậy?
Ngồi nghỉ ven rừng, nhìn thấy ánh sang phản chiếu từ đống cỏ gần đó, Phi Long lại gần thì phát hiện một miếng ngọc bội. Nó rất đẹp, xem ra ai đó đã đánh rơi. Mặc kệ, dù sao lần này lên kinh thành phải đi gặp Tiểu Hoa muội muội, dùng nó làm quà cũng được.
**
Khi Phi Long vừa rời đi chưa lâu, hai người xuất hiện với dáng vẻ lo âu. Họ lật tung khắp nơi vẫn không tìm được thứ mình cần.
- Không lẽ không phải nơi này.
- Chủ tử! có khi nào làm rơi ở bờ sông không?
- Nhanh! Quay lại nơi đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.