Chương 189
Cáo Nhỏ
25/07/2021
Vậy bà tự đặt tay lên ngực tự hỏi xem, từ nhỏ đến lớn, bà đã thật sự có chút tình thân nào với tôi chưa?”
“Cô cái đồ bạch nhãn lang, nếu tôi không nuôi nắng cô, cô sẽ lớn như như này được à? Bây giờ tìm được nhà mới, không muốn để tôi vào mắt nữa?
Nếu không có tôi, cô đã chét lâu rồi, nhận tiền quà cưới là chuyện đương nhiên, cũng không phải là tiền của cô, cô kích động cái gì?
Hơn nữa nhà họ Tô đang gặp khó khăn, đừng quên trong tên cô cũng có một chữ Tô, đây không phải là chuyện cô nên làm hả?”
Mẹ Tô trách Tô Cẩm Khê vong ân bội nghĩa, nghe thấy lời chất vấn của bà ta, cô chỉ cảm thấy bà ta hét thuốc chữa.
Trong mắt bà ta chỉ có sự tham lam, cho đến bây giờ bà ta vẫn không nhận thức được mình đã làm sai chuyện gì.
Khoé miệng Tô Cẩm Khê nhếch lên một nụ cười lạnh, “Nếu nói nhà họ Tô dưỡng dục tôi là có ơn, thì tôi cũng đã sớm đền đáp xong rồi.
Tôi tự hỏi bản thân mình, hỏi trời hỏi đất tôi không làm thất vọng bắt cứ người nhà họ Tô nào, hôm nay sẽ là lần cuối cùng tôi về nhà họ Tô.
Mặc kệ bà có coi tôi như con gái hay không, tôi cũng sẽ không bao giờ nhận nhà họ Tô nữa.”
“Cô nói vậy là có ý gì? Cô muốn rời khỏi nhà họ Tô? Tô Cảm Khê, cô đủ lông đủ cánh rồi! Tôi nói cho cô biết, chuyện này tuyệt đối không thể.”
Tô Cẩm Khê nhìn bà ta tức giận muốn hộc máu, trong mắt cô chỉ có sự thờ ơ, “Các người chưa từng cho tôi tình yêu thương của cha mẹ, thân làm con gái tôi đã báo hiếu hết „ rồi.
3000 vạn kia là tôi đánh đổi hạnh phúc cả một đời của tôi, cho nên tôi không còn nợ nhà họ Tô nữa, mong bà cũng đừng đến tìm Tư Lệ Đình đòi tiền quà cưới.
Điều này chỉ khiến tôi cảm thấy rất kinh tởm, tôi tuyệt đối sẽ không để anh ấy đưa cho các người một xu nào, sau này nhà họ Tô không liên quan gì đến tôi.”
Nếu cô bước vào, mẹ Tô có một chút quan tâm cô, cô cũng sẽ không tuyệt vọng như vậy. Mắu chốt là mẹ Tô không hề có chút ăn năn nào, vẫn nói chuyện tiền bạc với cô.
“Phản rồi phản rồi, Tô Cẩm Khê, cô đứng lại cho tôi!” Mẹ Tô bước tới lôi kéo Tô Cẩm Khê.
“Nếu muốn lấy được lợi ích từ trên người tôi, tôi có thể nói rõ cho bà biết, bát đầu từ hôm nay các người sẽ không còn cơ hội này nữa.”
“Cô cái con tiện nhân trở mặt vô tình.” Đột nhiên mẹ Tô tát Tô Cẩm Khê một cái tát giáng trời, Tô Cảm Khê có thể né được, nhưng cô không né.
Để cái tát ấy giáng xuống mặt, mặc dù mặt đau, nhưng tim lại càng đau hơn.
Cô không khóc, chỉ như lúc trước, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, “Từ hôm nay, bà không còn là mẹ của tôi nữa, cái tát này là ơn của bà đã sinh ra tôi.”
Nên sớm cắt đứt với nhà họ Tô, chỉ là cho tới bây giờ cô mới chân chính biết được bộ mặt thật của mẹ Tô.
Phàm là bọn họ coi mình là con gái, cô cũng sẽ không làm như vậy, nhưng đáng tiếc, cô không cảm nhận được một chút sự quan tâm nào của mẹ Tô.
Ngay cả mẹ Đường, người không có quan hệ huyết thống với cô còn đối xử tốt với cô hơn bà ta nhiều, hôm nay Tô Cảm Khê đã hoàn toàn từ bỏ.
“Tô Cẩm Khê!”
Từ nhỏ tới lớn Tô Cảm Khê đều nghe lời, chỉ phản nghịch lúc này, nhưng lại là quyết định rời đi.
Tư Lệ Đình nhìn thấy Tô Cẩm Khê đi ra với cặp má đỏ bừng, ánh mắt anh đột nhiên đen lại, “Bà ta dám đánh eml”
“Chú ba, chúng ta đi thôi.” Tô Cẩm Khê không muốn ở đây.
nữa, cũng không muốn Tư Lệ Đình trả thù cho mình, cái tát này là cô tự nguyện.
“Tô Tô, anh sẽ không để cho ai động vào em, kể cả mẹ của em.”
“Bắt đầu từ hôm nay bà ta không phải là mẹ em nữa, bắt đầu từ bây giờ, em không còn liên quan gì đến nhà họ Tô nữa, em cũng không còn là người nhà họ Tô nữa.” Tô Mộng đang ngòi trên ghế sô pha thút thít nghe thấy lời này cũng sửng sốt. “Tô Cẩm Khê, cô đang nói gì? Cô nói lại lần nữa!”
Từ nhỏ đến lớn trong lòng Tô Mộng cũng chỉ coi Tô Cẩm Khê là người hầu của cô ta. Cho dù cô ta quá phận vô lễ như nào thì cô đều đáp ứng tất cả.
Không hiểu sao một Tô Cảm Khê như vậy mà lại muốn rời khỏi nhà họ Tô, cảm giác này giống như một người bạn trai vô cùng yêu bạn. Anh ấy rất nghe lời bạn, chưa kịp chia tay thì anh ấy đã bát ngờ vứt bỏ bạn.
Ngoài sửng sốt ra cô ta còn có một chút không tin, ánh mắt Tô Mộng mờ mịt nhìn Tô Cẩm Khê.
“Tô Cảm Khê, đừng quên họ của cô là họ Tô. Đây là chuyện cả đời không thể thay đổi. Cô có mặt mũi gì mà nói rời khỏi nhà họ Tô!”
“Là họ Tô thì đã làm sao, trong cái nhà này cô cũng đâu coi tôi là chị cô, bọn họ càng không coi tôi là con gái của họ.
Gia đình như vậy không ở lại cũng chẳng sao, dù sao cô cũng chưa từng nhận tôi, sau này gặp nhau thì coi như: người xa lạ là được, tạm biệt.”
“Cẩm Khê, mấy năm qua con vẫn luôn nghe lời, cho nên ba mẹ khó tránh khỏi sẽ xem nhẹ con, nếu như vì lý do này mà rời khỏi nhà họ Tô, thì điều này có phần không hợp lý.”
Ba Tô người vẫn luôn không có tiếng nói trong nhà mở miệng, tính cách ông ta nhu nhược, sản nghiệp nhà họ Tô ở trong tay ông ta đang dần dần xuống dốc.
“Ba, mọi người đối xử với tôi như nào không cần tôi phải nói ra, trong lòng các người đều hiểu rõ, đây là lần cuối cùng tôi gọi ba, quan hệ cha con đời này của chúng ta cắt đút.”
Không nghĩ tới thì không sao, khi nghĩ về quá khứ, điều cô ngưỡng mộ nhát trong quá khứ là cảnh tượng ba mẹ ôm con hạnh phúc.
Mỗi lần Tô Mộng và cô có buồi họp phụ huynh, mẹ sẽ đến lớp của Tô Mộng, ba ở công ty.
“Cô cái đồ bạch nhãn lang, nếu tôi không nuôi nắng cô, cô sẽ lớn như như này được à? Bây giờ tìm được nhà mới, không muốn để tôi vào mắt nữa?
Nếu không có tôi, cô đã chét lâu rồi, nhận tiền quà cưới là chuyện đương nhiên, cũng không phải là tiền của cô, cô kích động cái gì?
Hơn nữa nhà họ Tô đang gặp khó khăn, đừng quên trong tên cô cũng có một chữ Tô, đây không phải là chuyện cô nên làm hả?”
Mẹ Tô trách Tô Cẩm Khê vong ân bội nghĩa, nghe thấy lời chất vấn của bà ta, cô chỉ cảm thấy bà ta hét thuốc chữa.
Trong mắt bà ta chỉ có sự tham lam, cho đến bây giờ bà ta vẫn không nhận thức được mình đã làm sai chuyện gì.
Khoé miệng Tô Cẩm Khê nhếch lên một nụ cười lạnh, “Nếu nói nhà họ Tô dưỡng dục tôi là có ơn, thì tôi cũng đã sớm đền đáp xong rồi.
Tôi tự hỏi bản thân mình, hỏi trời hỏi đất tôi không làm thất vọng bắt cứ người nhà họ Tô nào, hôm nay sẽ là lần cuối cùng tôi về nhà họ Tô.
Mặc kệ bà có coi tôi như con gái hay không, tôi cũng sẽ không bao giờ nhận nhà họ Tô nữa.”
“Cô nói vậy là có ý gì? Cô muốn rời khỏi nhà họ Tô? Tô Cảm Khê, cô đủ lông đủ cánh rồi! Tôi nói cho cô biết, chuyện này tuyệt đối không thể.”
Tô Cẩm Khê nhìn bà ta tức giận muốn hộc máu, trong mắt cô chỉ có sự thờ ơ, “Các người chưa từng cho tôi tình yêu thương của cha mẹ, thân làm con gái tôi đã báo hiếu hết „ rồi.
3000 vạn kia là tôi đánh đổi hạnh phúc cả một đời của tôi, cho nên tôi không còn nợ nhà họ Tô nữa, mong bà cũng đừng đến tìm Tư Lệ Đình đòi tiền quà cưới.
Điều này chỉ khiến tôi cảm thấy rất kinh tởm, tôi tuyệt đối sẽ không để anh ấy đưa cho các người một xu nào, sau này nhà họ Tô không liên quan gì đến tôi.”
Nếu cô bước vào, mẹ Tô có một chút quan tâm cô, cô cũng sẽ không tuyệt vọng như vậy. Mắu chốt là mẹ Tô không hề có chút ăn năn nào, vẫn nói chuyện tiền bạc với cô.
“Phản rồi phản rồi, Tô Cẩm Khê, cô đứng lại cho tôi!” Mẹ Tô bước tới lôi kéo Tô Cẩm Khê.
“Nếu muốn lấy được lợi ích từ trên người tôi, tôi có thể nói rõ cho bà biết, bát đầu từ hôm nay các người sẽ không còn cơ hội này nữa.”
“Cô cái con tiện nhân trở mặt vô tình.” Đột nhiên mẹ Tô tát Tô Cẩm Khê một cái tát giáng trời, Tô Cảm Khê có thể né được, nhưng cô không né.
Để cái tát ấy giáng xuống mặt, mặc dù mặt đau, nhưng tim lại càng đau hơn.
Cô không khóc, chỉ như lúc trước, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, “Từ hôm nay, bà không còn là mẹ của tôi nữa, cái tát này là ơn của bà đã sinh ra tôi.”
Nên sớm cắt đứt với nhà họ Tô, chỉ là cho tới bây giờ cô mới chân chính biết được bộ mặt thật của mẹ Tô.
Phàm là bọn họ coi mình là con gái, cô cũng sẽ không làm như vậy, nhưng đáng tiếc, cô không cảm nhận được một chút sự quan tâm nào của mẹ Tô.
Ngay cả mẹ Đường, người không có quan hệ huyết thống với cô còn đối xử tốt với cô hơn bà ta nhiều, hôm nay Tô Cảm Khê đã hoàn toàn từ bỏ.
“Tô Cẩm Khê!”
Từ nhỏ tới lớn Tô Cảm Khê đều nghe lời, chỉ phản nghịch lúc này, nhưng lại là quyết định rời đi.
Tư Lệ Đình nhìn thấy Tô Cẩm Khê đi ra với cặp má đỏ bừng, ánh mắt anh đột nhiên đen lại, “Bà ta dám đánh eml”
“Chú ba, chúng ta đi thôi.” Tô Cẩm Khê không muốn ở đây.
nữa, cũng không muốn Tư Lệ Đình trả thù cho mình, cái tát này là cô tự nguyện.
“Tô Tô, anh sẽ không để cho ai động vào em, kể cả mẹ của em.”
“Bắt đầu từ hôm nay bà ta không phải là mẹ em nữa, bắt đầu từ bây giờ, em không còn liên quan gì đến nhà họ Tô nữa, em cũng không còn là người nhà họ Tô nữa.” Tô Mộng đang ngòi trên ghế sô pha thút thít nghe thấy lời này cũng sửng sốt. “Tô Cẩm Khê, cô đang nói gì? Cô nói lại lần nữa!”
Từ nhỏ đến lớn trong lòng Tô Mộng cũng chỉ coi Tô Cẩm Khê là người hầu của cô ta. Cho dù cô ta quá phận vô lễ như nào thì cô đều đáp ứng tất cả.
Không hiểu sao một Tô Cảm Khê như vậy mà lại muốn rời khỏi nhà họ Tô, cảm giác này giống như một người bạn trai vô cùng yêu bạn. Anh ấy rất nghe lời bạn, chưa kịp chia tay thì anh ấy đã bát ngờ vứt bỏ bạn.
Ngoài sửng sốt ra cô ta còn có một chút không tin, ánh mắt Tô Mộng mờ mịt nhìn Tô Cẩm Khê.
“Tô Cảm Khê, đừng quên họ của cô là họ Tô. Đây là chuyện cả đời không thể thay đổi. Cô có mặt mũi gì mà nói rời khỏi nhà họ Tô!”
“Là họ Tô thì đã làm sao, trong cái nhà này cô cũng đâu coi tôi là chị cô, bọn họ càng không coi tôi là con gái của họ.
Gia đình như vậy không ở lại cũng chẳng sao, dù sao cô cũng chưa từng nhận tôi, sau này gặp nhau thì coi như: người xa lạ là được, tạm biệt.”
“Cẩm Khê, mấy năm qua con vẫn luôn nghe lời, cho nên ba mẹ khó tránh khỏi sẽ xem nhẹ con, nếu như vì lý do này mà rời khỏi nhà họ Tô, thì điều này có phần không hợp lý.”
Ba Tô người vẫn luôn không có tiếng nói trong nhà mở miệng, tính cách ông ta nhu nhược, sản nghiệp nhà họ Tô ở trong tay ông ta đang dần dần xuống dốc.
“Ba, mọi người đối xử với tôi như nào không cần tôi phải nói ra, trong lòng các người đều hiểu rõ, đây là lần cuối cùng tôi gọi ba, quan hệ cha con đời này của chúng ta cắt đút.”
Không nghĩ tới thì không sao, khi nghĩ về quá khứ, điều cô ngưỡng mộ nhát trong quá khứ là cảnh tượng ba mẹ ôm con hạnh phúc.
Mỗi lần Tô Mộng và cô có buồi họp phụ huynh, mẹ sẽ đến lớp của Tô Mộng, ba ở công ty.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.