Chương 233
Cáo Nhỏ
25/07/2021
Tô Cẩm Khê gật đầu, may mà mọi người ở đây đã chuẩn bị xong quần áo, Tô Cẩm Khê vào phòng tắm, thay một bộ quần áo sạch sẽ.
“Đeo cái này lên.” Cố Nam Thương đeo chiếc mặt nạ trước đó lên mặt Tô Cẩm Khê, trên thuyền có người quen, nếu nhìn thấy Tô Cẳm Khê ở đây, không biết người khác sẽ nghĩ gì.
“Thương Hải, tôi thật may mắn biết bao khi gặp được anh.” Tô Cẩm Khê cảm thán ông trời không từ bỏ mình.
Nếu người tối nay cô gặp không phải là Cố Nam Thương, không biết chuyện gì sẽ xảy ra với cô.
“Không nói với Tư Lệ Đình một tiếng sao?”
Khi một người phụ nữ bình thường gặp phải chuyện như vậy, không phải việc đầu tiên là nói chuyện với người yêu của mình sao?
“Nếu tôi đã thoát khỏi nguy hiểm, tôi không muốn để anh ấy lo lắng, gần đây anh áy rất bận.”
Nghĩ đến sắc mặt mệt mỏi của Tư Lệ Đình, Tô Cẩm Khê thực sự không đành lòng đánh thức anh.
Hai người đã hẹn nhau từ trước, để ngày mai có đủ năng lượng thì 9 giờ đã phải đi ngủ, Tư Lệ Đình sợ làm phiền Tô Cẩm Khê nên đã gửi lời chúc ngủ ngon cho cô.
Mặc dù không nhận được phản hồi, nhưng anh không nghỉ ngờ gì cho rằng Tô Cẩm Khê đã ngủ.
“Em vẫn tốt bụng như vậy, đôi khi người khác lợi dụng lòng tốt của em để giết chết em.”
Tô Cẩm Khê biết anh ấy đang nói đến ai, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, “Thương Hải, sau này tôi sẽ không ngốc như vậy nữa.”
“Chỉ mong là như vậy.”
Nhìn thấy Tô Cẩm Khê luôn bị người khác bắt nạt, không hiểu sao Thương Hải lại cảm thấy hơi đau lòng.
Đối với Tô Cảm Khê anh vừa có tình cảm nam nữ, vừa có tình cảm anh trai em gái, không hiêu sao muốn bảo vệ cô.
Nếu cô ấy thực sự là em gái ruột của anh thì tốt rồi, anh có thể bảo vệ cô ấy cả đời.
Cố Nam Thương yêu cầu cưỡi ca nô rời đi, nhưng được nhân viên trên thuyền cho biết ca nô cứu sinh trên tàu đã bị người khác lái đi rồi.
Đợi ca nô cứu sinh quay lại mới có thể rời đi, còn tàu du lịch này chạy định kỳ cập bến lúc 10 giờ sáng, như thế thì hoàn toàn không kịp.
Tô Cẩm Khê lo lắng không thôi, “Thương Hải, anh có thể điều động một chiếc trực thăng không?”
“Tiểu Búa Tử, không phải tôi không thể, mà là thuyền du lịch này không lớn bằng thuyền du lịch lần trước, cũng không có điều kiện cho trực thăng hạ cánh.
Hơn nữa, những nơi như ở đây không thể lộ ra khỏi ánh sáng, nhìn thấy trực thăng thì quá bắt mắt, cho nên ban tổ chức mới đặc biệt chọn một chiếc du thuyền kín đáo như: này.
“Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Đừng lo, tôi sẽ cử người tới đón chúng ta. Ca nô chạy tới cũng phải hơn một tiếng. Chúng ta cập bến thì mới hơn 6 giờ, vẫn đến kịp.” Lòng Tô Cẩm Khê nóng như lửa đốt, cô không muốn nói với Tư Lệ Đình. “Hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muón.”
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Tô Cẩm Khê cảm thấy mỗi phút mỗi giây là một loại dày vò.
Trong sự chờ đợi đầy lo lắng của cô, cuối cùng thì chiếc ca nô đã đến.
Ca nô còn chưa đứng vững Tô Cảm Khê đã đâm đầu vào, “Tiểu Búa Tử, chậm một chút, đừng vội.”
May mắn Cố Nam Thương đã giữ chặt cô, mới không để Tô Cẩm Khê bị ngã.
Trời đã sang thu, gió trên ca nô quá mạnh làm mái tóc của Tô Cẩm Khê bị hát tung lên.
Cố Nam Thương nhìn thân hình gầy gò của cô, liền cởi áo khoác ngoài, phủ quanh người cô.
“Thương Hải, tôi không lạnh.”
“Đeo cái này lên.” Cố Nam Thương đeo chiếc mặt nạ trước đó lên mặt Tô Cẩm Khê, trên thuyền có người quen, nếu nhìn thấy Tô Cẳm Khê ở đây, không biết người khác sẽ nghĩ gì.
“Thương Hải, tôi thật may mắn biết bao khi gặp được anh.” Tô Cẩm Khê cảm thán ông trời không từ bỏ mình.
Nếu người tối nay cô gặp không phải là Cố Nam Thương, không biết chuyện gì sẽ xảy ra với cô.
“Không nói với Tư Lệ Đình một tiếng sao?”
Khi một người phụ nữ bình thường gặp phải chuyện như vậy, không phải việc đầu tiên là nói chuyện với người yêu của mình sao?
“Nếu tôi đã thoát khỏi nguy hiểm, tôi không muốn để anh ấy lo lắng, gần đây anh áy rất bận.”
Nghĩ đến sắc mặt mệt mỏi của Tư Lệ Đình, Tô Cẩm Khê thực sự không đành lòng đánh thức anh.
Hai người đã hẹn nhau từ trước, để ngày mai có đủ năng lượng thì 9 giờ đã phải đi ngủ, Tư Lệ Đình sợ làm phiền Tô Cẩm Khê nên đã gửi lời chúc ngủ ngon cho cô.
Mặc dù không nhận được phản hồi, nhưng anh không nghỉ ngờ gì cho rằng Tô Cẩm Khê đã ngủ.
“Em vẫn tốt bụng như vậy, đôi khi người khác lợi dụng lòng tốt của em để giết chết em.”
Tô Cẩm Khê biết anh ấy đang nói đến ai, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, “Thương Hải, sau này tôi sẽ không ngốc như vậy nữa.”
“Chỉ mong là như vậy.”
Nhìn thấy Tô Cẩm Khê luôn bị người khác bắt nạt, không hiểu sao Thương Hải lại cảm thấy hơi đau lòng.
Đối với Tô Cảm Khê anh vừa có tình cảm nam nữ, vừa có tình cảm anh trai em gái, không hiêu sao muốn bảo vệ cô.
Nếu cô ấy thực sự là em gái ruột của anh thì tốt rồi, anh có thể bảo vệ cô ấy cả đời.
Cố Nam Thương yêu cầu cưỡi ca nô rời đi, nhưng được nhân viên trên thuyền cho biết ca nô cứu sinh trên tàu đã bị người khác lái đi rồi.
Đợi ca nô cứu sinh quay lại mới có thể rời đi, còn tàu du lịch này chạy định kỳ cập bến lúc 10 giờ sáng, như thế thì hoàn toàn không kịp.
Tô Cẩm Khê lo lắng không thôi, “Thương Hải, anh có thể điều động một chiếc trực thăng không?”
“Tiểu Búa Tử, không phải tôi không thể, mà là thuyền du lịch này không lớn bằng thuyền du lịch lần trước, cũng không có điều kiện cho trực thăng hạ cánh.
Hơn nữa, những nơi như ở đây không thể lộ ra khỏi ánh sáng, nhìn thấy trực thăng thì quá bắt mắt, cho nên ban tổ chức mới đặc biệt chọn một chiếc du thuyền kín đáo như: này.
“Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Đừng lo, tôi sẽ cử người tới đón chúng ta. Ca nô chạy tới cũng phải hơn một tiếng. Chúng ta cập bến thì mới hơn 6 giờ, vẫn đến kịp.” Lòng Tô Cẩm Khê nóng như lửa đốt, cô không muốn nói với Tư Lệ Đình. “Hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muón.”
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Tô Cẩm Khê cảm thấy mỗi phút mỗi giây là một loại dày vò.
Trong sự chờ đợi đầy lo lắng của cô, cuối cùng thì chiếc ca nô đã đến.
Ca nô còn chưa đứng vững Tô Cảm Khê đã đâm đầu vào, “Tiểu Búa Tử, chậm một chút, đừng vội.”
May mắn Cố Nam Thương đã giữ chặt cô, mới không để Tô Cẩm Khê bị ngã.
Trời đã sang thu, gió trên ca nô quá mạnh làm mái tóc của Tô Cẩm Khê bị hát tung lên.
Cố Nam Thương nhìn thân hình gầy gò của cô, liền cởi áo khoác ngoài, phủ quanh người cô.
“Thương Hải, tôi không lạnh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.