Chương 367
Cáo Nhỏ
21/08/2021
Một số người vẫn muốn tiếp tục đặt câu hỏi, Nam Cung Mặc nhìn đồng hồ nói: “Đến giờ rồi, phỏng vấn kết thúc tại đây.”
Anh ta đưa tay về phía Cố Cảm, giữa hiện trường có không ít phụ nữ, anh ta lại không hề lảng tránh đưa tay về phía Cố Cẩm.
Cố Cẩm khoác tay anh ta, đi theo anh vào hội trường, Nam Cung Mặc làm điều này chỉ để giải vây cho cô.
Hai người còn lại bị gạt sang một bên biến thành hình nền.
Chu Lê nghĩ mình sẽ đả kích được Có Cẩm, nhưng người ta không thèm cả nhíu mày.
Hai người vừa đi được vài bước, có một phóng viên nói: “Nam chính và nam hai tới rôi.”
Nhắc mới nhớ, lúc đó Cố Cảm chỉ muốn cướp vai của Hoa Tỉnh, còn bản thân bộ phim thì cô không quan tâm.
Ngoại trừ những nữ diễn viên phụ này, cô chưa tìm hiểu nhân vật nam chính là ai.
Nghe nói nam chính đã đến, Có Cẩm dừng lại xoay người nhìn, nghênh diện cô là một bóng dáng khiến mắt cô căng thẳng.
Người đàn ông đang đi tới mặc một chiếc áo sơ mi trắng .
và quần tây đen, trên khuôn mặt của anh ấy mang theo một chút lạnh lẽo.
Khi đôi đồng tử cô đơn bắt gặp ánh mắt của cô, anh ấy đến thẳng chỗ Có Cẩm.
Đôi chân thon dài dừng lại trước mặt Cố Cẩm, bàn tay hiện rõ những khớp xương của anh ấy vươn tới trước mặt Có Cảm.
Đôi môi mỏng tao nhã khẽ mở: “Xin chào cô Erlena, tôi là Giản Vân, sau này mong cô chiều có đến tôi nhiều hơn.”
Vào lúc cô nhìn thấy Giản Vân, trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh khác nhau của Giản Vân trong khuôn viên trường.
Anh ấy là chàng trai đầu tiên khiến trái tim cô loạn nhịp, nếu không có chú ba thì có lẽ bây giờ cô đã là bạn gái của anh ấy rồi.
Lần cuối cùng cô gặp anh ấy là trong đám cưới của cô, ánh mắt kinh hồn bạt vía của anh ấy vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của cô.
Lúc đó anh ấy đang tham gia huắn luyện, bây giờ anh ấy đã là nam chính rồi sao?
Nhìn thấy Cố Cẩm sững sờ, ánh mắt Giản Vân trở nên sâu hơn.
“Cô Erlena.”
Cố Cẩm tỉnh táo trở, Giản Vân là nam chính và cô là nữ chính. Hai người sẽ có nhiều cảnh quay chung, trong đó .
có một số cảnh giường chiều thân mật. | Nếu biết anh ấy là nam chính, liệu cô có còn đến không?
Cố Cẩm tỉnh táo lại, kìm nén cơn gió đang dâng trào trong lòng, trên mặt vẫn rất bình tĩnh.
“Xin chào, anh Giản.”
“Sau này mong cô Erlena chiếu cố đến tôi nhiều hơn.”
Giản Vân nhéch môi nở một nụ cười, trên mặt hiện lên một chút xấu xa.
Không biết tại sao, Cố Cẩm cảm thấy Giản Vân bây giờ khác với lúc đó.
Anh ấy nhuộm tóc màu tro được ưa chuộng nhất, cả người toát lên vẻ thời thượng.
Vừa nhìn liền biết cách anh ấy trang điểm là kiểu thần tượng số một. Lúc mới trở về cô đã điều tra rất nhiều người, nhưng chỉ có một mình anh ấy là cô không tra.
Có lẽ một năm qua Giản Vân đã phát triển rất tốt, nếu không sẽ không nhận được vai nam chính của Nam Cung Mặc.
“Anh Giản khách sáo rồi.”
Người sắp bị mình lãng quên không ngờ lại gặp trong một dịp như vậy.
Có người giống như một kiếp, khi tưởng chừng không còn dính líu gì đến cuộc đời này thì anh ấy lại âm thầm xuất hiện, còn cô thì không thể trốn thoát.
Giản Vân cũng không có quan hệ gì khác với hai người kia, anh ấy chỉ chào hỏi Cố Cẩm, bỏ qua hai người họ ở một bên. Đương nhiên hai người kia cảm thấy có chút không vui.
Cố Cẩm thu tay lại, khoác lấy tay Nam Cung Mặc một lần nữa, vẻ mặt bình tĩnh của cô khi quay lại đã hiện lên vẻ phức tạp.
Nhóm người đi về phía trong hội trường, chỗ ngồi của Có Cẩm được sắp xếp bên cạnh Giản Vân.
Hình tượng và khí chất của Giản Vân hoàn toàn khác so với trước đây, trước đây bản chất của anh ấy lạnh lùng lãnh đạm, rất ít khi cười.
Từ lúc anh ấy đến ngồi cạnh cô, anh ấy đã cười vài lần.
Trước đây nụ cười của Giản Vân khiến người ta cảm thấy như gió xuân thổi qua, nhưng hiện tại nụ cười của anh ấy thật quỷ dị.
Cử chỉ và điệu bộ của anh ấy có một sự hấp dẫn, quả nhiên làm một minh tinh sẽ có khí chất khác.
Có lẽ những cô gái nhỏ rất thích loại hình như anh ấy, thời gian có thể thay đổi tất cả.
“Cô Erlena trông rất giống một người bạn cũ của tôi.” Giản Vân cười nói.
Cố Cẩm không nhanh không chậm trả lời: “Là cô Tô kia đúng không, trước đó rất nhiều người đã nói tôi giống cô ấy.”
Anh ta đưa tay về phía Cố Cảm, giữa hiện trường có không ít phụ nữ, anh ta lại không hề lảng tránh đưa tay về phía Cố Cẩm.
Cố Cẩm khoác tay anh ta, đi theo anh vào hội trường, Nam Cung Mặc làm điều này chỉ để giải vây cho cô.
Hai người còn lại bị gạt sang một bên biến thành hình nền.
Chu Lê nghĩ mình sẽ đả kích được Có Cẩm, nhưng người ta không thèm cả nhíu mày.
Hai người vừa đi được vài bước, có một phóng viên nói: “Nam chính và nam hai tới rôi.”
Nhắc mới nhớ, lúc đó Cố Cảm chỉ muốn cướp vai của Hoa Tỉnh, còn bản thân bộ phim thì cô không quan tâm.
Ngoại trừ những nữ diễn viên phụ này, cô chưa tìm hiểu nhân vật nam chính là ai.
Nghe nói nam chính đã đến, Có Cẩm dừng lại xoay người nhìn, nghênh diện cô là một bóng dáng khiến mắt cô căng thẳng.
Người đàn ông đang đi tới mặc một chiếc áo sơ mi trắng .
và quần tây đen, trên khuôn mặt của anh ấy mang theo một chút lạnh lẽo.
Khi đôi đồng tử cô đơn bắt gặp ánh mắt của cô, anh ấy đến thẳng chỗ Có Cẩm.
Đôi chân thon dài dừng lại trước mặt Cố Cẩm, bàn tay hiện rõ những khớp xương của anh ấy vươn tới trước mặt Có Cảm.
Đôi môi mỏng tao nhã khẽ mở: “Xin chào cô Erlena, tôi là Giản Vân, sau này mong cô chiều có đến tôi nhiều hơn.”
Vào lúc cô nhìn thấy Giản Vân, trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh khác nhau của Giản Vân trong khuôn viên trường.
Anh ấy là chàng trai đầu tiên khiến trái tim cô loạn nhịp, nếu không có chú ba thì có lẽ bây giờ cô đã là bạn gái của anh ấy rồi.
Lần cuối cùng cô gặp anh ấy là trong đám cưới của cô, ánh mắt kinh hồn bạt vía của anh ấy vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của cô.
Lúc đó anh ấy đang tham gia huắn luyện, bây giờ anh ấy đã là nam chính rồi sao?
Nhìn thấy Cố Cẩm sững sờ, ánh mắt Giản Vân trở nên sâu hơn.
“Cô Erlena.”
Cố Cẩm tỉnh táo trở, Giản Vân là nam chính và cô là nữ chính. Hai người sẽ có nhiều cảnh quay chung, trong đó .
có một số cảnh giường chiều thân mật. | Nếu biết anh ấy là nam chính, liệu cô có còn đến không?
Cố Cẩm tỉnh táo lại, kìm nén cơn gió đang dâng trào trong lòng, trên mặt vẫn rất bình tĩnh.
“Xin chào, anh Giản.”
“Sau này mong cô Erlena chiếu cố đến tôi nhiều hơn.”
Giản Vân nhéch môi nở một nụ cười, trên mặt hiện lên một chút xấu xa.
Không biết tại sao, Cố Cẩm cảm thấy Giản Vân bây giờ khác với lúc đó.
Anh ấy nhuộm tóc màu tro được ưa chuộng nhất, cả người toát lên vẻ thời thượng.
Vừa nhìn liền biết cách anh ấy trang điểm là kiểu thần tượng số một. Lúc mới trở về cô đã điều tra rất nhiều người, nhưng chỉ có một mình anh ấy là cô không tra.
Có lẽ một năm qua Giản Vân đã phát triển rất tốt, nếu không sẽ không nhận được vai nam chính của Nam Cung Mặc.
“Anh Giản khách sáo rồi.”
Người sắp bị mình lãng quên không ngờ lại gặp trong một dịp như vậy.
Có người giống như một kiếp, khi tưởng chừng không còn dính líu gì đến cuộc đời này thì anh ấy lại âm thầm xuất hiện, còn cô thì không thể trốn thoát.
Giản Vân cũng không có quan hệ gì khác với hai người kia, anh ấy chỉ chào hỏi Cố Cẩm, bỏ qua hai người họ ở một bên. Đương nhiên hai người kia cảm thấy có chút không vui.
Cố Cẩm thu tay lại, khoác lấy tay Nam Cung Mặc một lần nữa, vẻ mặt bình tĩnh của cô khi quay lại đã hiện lên vẻ phức tạp.
Nhóm người đi về phía trong hội trường, chỗ ngồi của Có Cẩm được sắp xếp bên cạnh Giản Vân.
Hình tượng và khí chất của Giản Vân hoàn toàn khác so với trước đây, trước đây bản chất của anh ấy lạnh lùng lãnh đạm, rất ít khi cười.
Từ lúc anh ấy đến ngồi cạnh cô, anh ấy đã cười vài lần.
Trước đây nụ cười của Giản Vân khiến người ta cảm thấy như gió xuân thổi qua, nhưng hiện tại nụ cười của anh ấy thật quỷ dị.
Cử chỉ và điệu bộ của anh ấy có một sự hấp dẫn, quả nhiên làm một minh tinh sẽ có khí chất khác.
Có lẽ những cô gái nhỏ rất thích loại hình như anh ấy, thời gian có thể thay đổi tất cả.
“Cô Erlena trông rất giống một người bạn cũ của tôi.” Giản Vân cười nói.
Cố Cẩm không nhanh không chậm trả lời: “Là cô Tô kia đúng không, trước đó rất nhiều người đã nói tôi giống cô ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.