Chương 411
Cáo Nhỏ
04/09/2021
Khi chuyên gia trang điểm nói xong, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Có Cẩm.
Có Cẩm ngồi trên ghé không cử động, xem ra là có người đã đặc biệt sắp xếp trò chơi này cho cô.
Nếu cô đoán đúng, thì chắc hẳn chiếc nhẫn ở đâu đó trên bàn trang điểm của cô.
Những người khác đều có bằng chứng ngoại phạm, chỉ có mình cô, sau khi đưa cô đến đoàn phim Triệu Lạp có việc nên đã rời đi.
“Tôi cầm kịch bản đi tìm Giản Vân đối diễn. Vẫn luôn ở đó vừa mới quay lại, Giản Vân có thể làm chứng cho tôi.”
Giản Vân chỉ có thể chứng minh cô vắng mặt trong khoảng thời gian này, nhưng anh ấy không thể chứng minh điều gì đã xảy ra khi cô ở trong phòng trang điểm.
Nếu Chu Lê đã thực sự lên kế hoạch, cho dù cô có nói như vậy cũng vô dụng, Có Cẩm biết rất rõ điều này.
Nam Cung Mặc bắt đầu chú ý đến vấn đề khi anh thấy rằng vấn đề có liên quan đến Cố Cảm.
Ai ở đây cũng có khả năng trộm chiếc nhẫn giá cao ngắt trời, chiếc nhẫn một trăm triệu tệ rất có giá trị.
Nhưng anh biết cô gái trước mặt này là không có khả năng, đừng nói là một trăm triệu tệ, thậm chí mười tỷ người ta cũng chỉ giương mắt.
Anh tin Cố Cẩm không có khả năng làm chuyện đó, nhưng anh chưa chắc đã tin những người khác.
Trước khi Cố Cẩm đến đoàn làm phim, cô đã đặc biệt nhắc nhở anh giữ kín thân phận của cô, Nam Cung Mặc không dám tiết lộ điều đó.
Nếu không nói gì thì rõ ràng sự việc này đang nhắm thẳng vào Có Cẩm.
Nêu chứng thực được việc này, chưa nói đên việc nó có ảnh hưởng đến bộ phim hay không, Cố Cẩm cũng sẽ bị kiện.
Ôn ào càng lớn càng không tốt cho cô, lan truyền đến nhà họ Có thì chẳng phải cho những người có tâm cơ có cơ hội sao?
“Gọi Giản Vân qua đây.” Nam Cung Mặc cũng bắt đầu có chút vội, anh cũng nhìn ra vài cái tên có tên tuổi.
Sự việc này rõ ràng là có người muốn vu oan giá họa, cho dù anh và Cố Cẩm biết thì cũng chẳng có ích lợi gì.
Trong phòng trang điểm không có camera, không ai biết chuyện gì đã xảy ra trong đó.
E là do Chu Lê tự mình làm ra, sẽ có bằng chứng sao?
Cách duy nhất lúc này là giúp Cố Cẩm thoát tội, để cô không bị liên lụy.
“Đạo diễn, tôi đến rồi.”
Giản Vân chạy đến khi anh ấy nghe thấy điều này, Cố Cẩm nhìn Giản Vân nói: “Giản Vân, tôi và anh đối diễn với nhau suốt đúng không?”
Nhìn vẻ mặt nghỉ ngờ của mọi người, trong lòng Giản Vân cũng hiểu ra điều gì đó.
Hơn nữa Cố Cẩm vẫn luôn ở cùng anh ấy, anh ấy không có gì phải che giấu.
“Đúng vậy, cô Erlena đã ở chỗ tôi cho đến tận bây giờ, tôi có thể làm chứng cho cô ấy.”
Vẻ mặt Chu Lê không thay đồi: “Vậy cô Erlena, cô có thẻ cho tôi biết cô đã làm gì khi ở trong phòng trang điểm một mình không?”
Cuối cùng cô ta cũng không nhịn được nỏi lửa với cô rồi sao? Cố Cẩm không hề hoảng loạn, cô là người ngồi duy nhất có mặt trong phòng này.
Chỉ nhìn thấy cô một tay chống lên đầu, ngón tay gõ nhẹ vào lưng ghế, cùng với vẻ mặt trang nghiêm của mọi người trong phòng tạo thành một sự tương phản mạnh mẽ.
Đặc biệt là lúc này cô mặc trang phục cổ trang, vẻ mặt lạnh nhạt, trên người toát ra vẻ lạnh lùng lạnh nhạt, cô thực sự giống như một phi tần của hoàng gia.
“Ò, ý của cô Chu là nghi ngờ tôi lấy trộm nhẫn của cô?”
Nghe giọng nói nhẹ như gió, nhưng bên trong lại có áp lực vô hình.
Chu Lê không ngờ cô có thể bình tĩnh lý trí trong hoàn cảnh như vậy, người phụ nữ này không phải là một nhân vật đơn giản.
“Erlena, tôi không có ý đó, nhưng cô là người cuối cùng rời khỏi phòng trang điểm, cô có hiềm nghỉ lớn hơn những người khác một chút.”
“Sau khi bọn họ rời đi, tôi chỉ ở trong phòng thay đồ nhiều nhất là một phút.”
“Vậy một phút này còn có ai khác không?”
“Không.” Cố Cẩm nói sự thật.
“Nếu không có ai chứng minh, thì phiền cô Erlena chịu ám ức một chút, Mạnh Linh, đi xem nhẫn của tôi có ở trên người cô ta không.”
Chu Lê sốt sắng muốn tìm tang vật tồi kết tội, Có Cẩm nheo mắt.
“Cô dám!”
Mạnh Linh đang định làm thì bị thân thể lạnh lẽo của cô làm cho sợ tới mức không dám nhúc nhích, trong mắt cô hiện lên vẻ cảnh cáo dày đặc.
Nam Cung Mặc cũng lên tiếng: “Ai cho cô lá gan tự ý lục soát người khác?”
Có Cẩm ngồi trên ghé không cử động, xem ra là có người đã đặc biệt sắp xếp trò chơi này cho cô.
Nếu cô đoán đúng, thì chắc hẳn chiếc nhẫn ở đâu đó trên bàn trang điểm của cô.
Những người khác đều có bằng chứng ngoại phạm, chỉ có mình cô, sau khi đưa cô đến đoàn phim Triệu Lạp có việc nên đã rời đi.
“Tôi cầm kịch bản đi tìm Giản Vân đối diễn. Vẫn luôn ở đó vừa mới quay lại, Giản Vân có thể làm chứng cho tôi.”
Giản Vân chỉ có thể chứng minh cô vắng mặt trong khoảng thời gian này, nhưng anh ấy không thể chứng minh điều gì đã xảy ra khi cô ở trong phòng trang điểm.
Nếu Chu Lê đã thực sự lên kế hoạch, cho dù cô có nói như vậy cũng vô dụng, Có Cẩm biết rất rõ điều này.
Nam Cung Mặc bắt đầu chú ý đến vấn đề khi anh thấy rằng vấn đề có liên quan đến Cố Cảm.
Ai ở đây cũng có khả năng trộm chiếc nhẫn giá cao ngắt trời, chiếc nhẫn một trăm triệu tệ rất có giá trị.
Nhưng anh biết cô gái trước mặt này là không có khả năng, đừng nói là một trăm triệu tệ, thậm chí mười tỷ người ta cũng chỉ giương mắt.
Anh tin Cố Cẩm không có khả năng làm chuyện đó, nhưng anh chưa chắc đã tin những người khác.
Trước khi Cố Cẩm đến đoàn làm phim, cô đã đặc biệt nhắc nhở anh giữ kín thân phận của cô, Nam Cung Mặc không dám tiết lộ điều đó.
Nếu không nói gì thì rõ ràng sự việc này đang nhắm thẳng vào Có Cẩm.
Nêu chứng thực được việc này, chưa nói đên việc nó có ảnh hưởng đến bộ phim hay không, Cố Cẩm cũng sẽ bị kiện.
Ôn ào càng lớn càng không tốt cho cô, lan truyền đến nhà họ Có thì chẳng phải cho những người có tâm cơ có cơ hội sao?
“Gọi Giản Vân qua đây.” Nam Cung Mặc cũng bắt đầu có chút vội, anh cũng nhìn ra vài cái tên có tên tuổi.
Sự việc này rõ ràng là có người muốn vu oan giá họa, cho dù anh và Cố Cẩm biết thì cũng chẳng có ích lợi gì.
Trong phòng trang điểm không có camera, không ai biết chuyện gì đã xảy ra trong đó.
E là do Chu Lê tự mình làm ra, sẽ có bằng chứng sao?
Cách duy nhất lúc này là giúp Cố Cẩm thoát tội, để cô không bị liên lụy.
“Đạo diễn, tôi đến rồi.”
Giản Vân chạy đến khi anh ấy nghe thấy điều này, Cố Cẩm nhìn Giản Vân nói: “Giản Vân, tôi và anh đối diễn với nhau suốt đúng không?”
Nhìn vẻ mặt nghỉ ngờ của mọi người, trong lòng Giản Vân cũng hiểu ra điều gì đó.
Hơn nữa Cố Cẩm vẫn luôn ở cùng anh ấy, anh ấy không có gì phải che giấu.
“Đúng vậy, cô Erlena đã ở chỗ tôi cho đến tận bây giờ, tôi có thể làm chứng cho cô ấy.”
Vẻ mặt Chu Lê không thay đồi: “Vậy cô Erlena, cô có thẻ cho tôi biết cô đã làm gì khi ở trong phòng trang điểm một mình không?”
Cuối cùng cô ta cũng không nhịn được nỏi lửa với cô rồi sao? Cố Cẩm không hề hoảng loạn, cô là người ngồi duy nhất có mặt trong phòng này.
Chỉ nhìn thấy cô một tay chống lên đầu, ngón tay gõ nhẹ vào lưng ghế, cùng với vẻ mặt trang nghiêm của mọi người trong phòng tạo thành một sự tương phản mạnh mẽ.
Đặc biệt là lúc này cô mặc trang phục cổ trang, vẻ mặt lạnh nhạt, trên người toát ra vẻ lạnh lùng lạnh nhạt, cô thực sự giống như một phi tần của hoàng gia.
“Ò, ý của cô Chu là nghi ngờ tôi lấy trộm nhẫn của cô?”
Nghe giọng nói nhẹ như gió, nhưng bên trong lại có áp lực vô hình.
Chu Lê không ngờ cô có thể bình tĩnh lý trí trong hoàn cảnh như vậy, người phụ nữ này không phải là một nhân vật đơn giản.
“Erlena, tôi không có ý đó, nhưng cô là người cuối cùng rời khỏi phòng trang điểm, cô có hiềm nghỉ lớn hơn những người khác một chút.”
“Sau khi bọn họ rời đi, tôi chỉ ở trong phòng thay đồ nhiều nhất là một phút.”
“Vậy một phút này còn có ai khác không?”
“Không.” Cố Cẩm nói sự thật.
“Nếu không có ai chứng minh, thì phiền cô Erlena chịu ám ức một chút, Mạnh Linh, đi xem nhẫn của tôi có ở trên người cô ta không.”
Chu Lê sốt sắng muốn tìm tang vật tồi kết tội, Có Cẩm nheo mắt.
“Cô dám!”
Mạnh Linh đang định làm thì bị thân thể lạnh lẽo của cô làm cho sợ tới mức không dám nhúc nhích, trong mắt cô hiện lên vẻ cảnh cáo dày đặc.
Nam Cung Mặc cũng lên tiếng: “Ai cho cô lá gan tự ý lục soát người khác?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.