Chương 452
Cáo Nhỏ
20/09/2021
Cô ta đã nghe ngóng, nhưng vẫn chưa có được bắt cứ tin tức nào cô ta cần từ chỗ Tư Lệ Đình.
“Tôi là Erlena, chào cô Mễ Nhược.” Cố Cảm đứng trước cửa một cách tự nhiên, khuôn mặt giống như đang cười.
Tư Lệ Đình không đẩy Mễ Nhược ra ngay lập tức, một là bởi vì anh vốn không muốn đụng vào Mễ Nhược, cũng như anh không có tật giật mình.
Hai là anh muốn nhìn thấy phản ứng của Cố Cẩm, nhớ lần đầu tiên cô nhìn thấy Mễ Nhược kề sát vào anh đã giận đến mức chạy đi.
Nhưng lần này Cố Cảm không hề chạy đi, mà cô từ từ bước vào, dáng vẻ vô cùng mạnh mẽ.
Rốt cuộc hơn một năm nay đã có chuyện xảy ra với Cố Cẩm, mà đã có thể khiến cô gái nhỏ đó có được dáng vẻ lạnh lùng mạnh mẽ như thế này.
Mễ Nhược không ngờ người phụ nữ này lại bình tĩnh đến như vậy, giống như Tư Lệ Đình không hề có bát cứ quan hệ gì với cô.
Nếu thật sự không có quan hệ gì, sao cô ta có thể không cần thông báo trước mà bước được vào đây, có thể thấy đặc quyền của cô ta.
Cố Cẩm từng bước từng bước đi đến trước mặt Mễ Nhược, nhếch môi nở nụ cười.
*Cô Mễ Nhược, cô có thể buông người bên cạnh cô ra không?” Cố Cẩm hỏi một cách rất lễ độ.
Mễ Nhược vốn là người đã lăn lộn trong thương trường nhiều năm, không giống với những người phụ nữ bình thường, nhưng lúc này khi đứng trước mặt người phụ nữ ngày cô ta lại áp chế.
*Cô Erlena, cô có tư cách gì mà kêu tôi rời đi?” Chớp mắt Mễ Nhược đã lấy lại khí thế của mình.
Cố Cẩm và Mễ Nhược hai người nhìn nhau, không khí ngập tràn mùi thuốc súng.
Cố Cẩm nhìn một lượt người phụ nữ trước mắt, cô ta so với lần đầu gặp đã thay đổi rất nhiều.
Mái tóc ngắn cũng như vẻ già dặn giàu kinh nghiệm, cũng như cách trang điểm hoàn hảo lúc ấy.
Gần hai năm nay mái tóc của cô ta đã dài ra, uốn thành những lọn tóc tao nhã, quần áo trên người cũng đã không còn vẻ già dặn như trước mà thay vào đó là vẻ dịu dàng duyên dáng.
Cách trang điểm cũng đã trở nên tươi ắn, xem ra cô ta vì có được tình cảm của Tư Lệ Đình đã bỏ ra không ít công sức.
Đáng tiếc cô ta vẫn không mát đi vẻ điềm tĩnh được được mài dũa.
Cho dù thay đổi cũng chỉ có thể thay đổi vẻ bên ngoài mà thôi, bên trong cô ta vẫn là một Mễ Nhược mạnh mẽ.
Hôm nay Tư Lệ Đình không hề lên tiếng, anh chí muốn xem Cố Cẩm sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Cô sẽ chạy đi sao? Nhìn tháy khí thế này của Có Cẩm anh nghĩ cô sẽ không, cô không những không chạy mà còn định nghênh chiến.
Cố Cẩm nhếch môi, cô bước một bước đến trước mặt Tư: Lệ Đình.
*Xin lỗi cô Mễ Nhược, nhưng người đàn ông mà cô đang ôm này là người đàn ông của tôi, anh ấy thuộc về tôi.”
Có Cẩm ôm lấy cổ của Tư Lệ Đình, nhón chân đặt lên môi anh một nụ hôn.
Đừng nói là Mễ Nhược, ngay cả Tư Lệ Đình cũng không nghĩ Cố Cẩm sẽ dùng cách này để tuyên bố chủ quyền của mình.
Đôi môi mềm mại của cô nhắc nhở anh đây không là mơ, nhưng muộn phiền trong lòng anh chỉ vì một nụ hôn cô chủ động đã tan biến hoàn toàn.
Nếu như cảnh tượng này được người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng ướt át, Cố Cẩm hôn lấy đôi môi của Tư Lệ Đình, mà Mễ Nhược vẫn còn đã dựa sát vào anh.
Từ cánh tay mà Tư Lệ Đình đặt ở eo của Cố Cẩm đã cho thấy Cố Cảm ở trong lòng anh không giống với những người phụ nữ khác.
Lúc nãy Mễ Nhược ở trong lòng anh anh không hề đụng vào người cô ta một cái, đang định đẩy cô ta ra thì Cố Cẩm bước vào.
Cố Cẩm hôn xong, điềm đạm nhìn Mễ Nhược: “Cô Mễ Nhược, bây giờ có phải cô nên buông tay ra rồi không?”
Mễ Nhược có chút không chịu khuất phục nhìn Tư Lệ Đình: “Lệ Đình, tình cảm của em em đã nói rất rõ, anh như vậy là như thế nào?”
Từ lúc Cố Cẩm bước vào Tư Lệ Đình không hề nói câu nào, cũng chẳng nói với cô ta nên xưng hô thế nào với cô.
Mễ Nhược không biết hai người rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng cô ta có thể khẳng định người anh thích trước đây là Tô Cảm Khê.
Nếu không anh sẽ không gióng trống khua chiêng đi cưới người phụ nữ đó như thế, sau này thì sao?
“Tôi là Erlena, chào cô Mễ Nhược.” Cố Cảm đứng trước cửa một cách tự nhiên, khuôn mặt giống như đang cười.
Tư Lệ Đình không đẩy Mễ Nhược ra ngay lập tức, một là bởi vì anh vốn không muốn đụng vào Mễ Nhược, cũng như anh không có tật giật mình.
Hai là anh muốn nhìn thấy phản ứng của Cố Cẩm, nhớ lần đầu tiên cô nhìn thấy Mễ Nhược kề sát vào anh đã giận đến mức chạy đi.
Nhưng lần này Cố Cảm không hề chạy đi, mà cô từ từ bước vào, dáng vẻ vô cùng mạnh mẽ.
Rốt cuộc hơn một năm nay đã có chuyện xảy ra với Cố Cẩm, mà đã có thể khiến cô gái nhỏ đó có được dáng vẻ lạnh lùng mạnh mẽ như thế này.
Mễ Nhược không ngờ người phụ nữ này lại bình tĩnh đến như vậy, giống như Tư Lệ Đình không hề có bát cứ quan hệ gì với cô.
Nếu thật sự không có quan hệ gì, sao cô ta có thể không cần thông báo trước mà bước được vào đây, có thể thấy đặc quyền của cô ta.
Cố Cẩm từng bước từng bước đi đến trước mặt Mễ Nhược, nhếch môi nở nụ cười.
*Cô Mễ Nhược, cô có thể buông người bên cạnh cô ra không?” Cố Cẩm hỏi một cách rất lễ độ.
Mễ Nhược vốn là người đã lăn lộn trong thương trường nhiều năm, không giống với những người phụ nữ bình thường, nhưng lúc này khi đứng trước mặt người phụ nữ ngày cô ta lại áp chế.
*Cô Erlena, cô có tư cách gì mà kêu tôi rời đi?” Chớp mắt Mễ Nhược đã lấy lại khí thế của mình.
Cố Cẩm và Mễ Nhược hai người nhìn nhau, không khí ngập tràn mùi thuốc súng.
Cố Cẩm nhìn một lượt người phụ nữ trước mắt, cô ta so với lần đầu gặp đã thay đổi rất nhiều.
Mái tóc ngắn cũng như vẻ già dặn giàu kinh nghiệm, cũng như cách trang điểm hoàn hảo lúc ấy.
Gần hai năm nay mái tóc của cô ta đã dài ra, uốn thành những lọn tóc tao nhã, quần áo trên người cũng đã không còn vẻ già dặn như trước mà thay vào đó là vẻ dịu dàng duyên dáng.
Cách trang điểm cũng đã trở nên tươi ắn, xem ra cô ta vì có được tình cảm của Tư Lệ Đình đã bỏ ra không ít công sức.
Đáng tiếc cô ta vẫn không mát đi vẻ điềm tĩnh được được mài dũa.
Cho dù thay đổi cũng chỉ có thể thay đổi vẻ bên ngoài mà thôi, bên trong cô ta vẫn là một Mễ Nhược mạnh mẽ.
Hôm nay Tư Lệ Đình không hề lên tiếng, anh chí muốn xem Cố Cẩm sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Cô sẽ chạy đi sao? Nhìn tháy khí thế này của Có Cẩm anh nghĩ cô sẽ không, cô không những không chạy mà còn định nghênh chiến.
Cố Cẩm nhếch môi, cô bước một bước đến trước mặt Tư: Lệ Đình.
*Xin lỗi cô Mễ Nhược, nhưng người đàn ông mà cô đang ôm này là người đàn ông của tôi, anh ấy thuộc về tôi.”
Có Cẩm ôm lấy cổ của Tư Lệ Đình, nhón chân đặt lên môi anh một nụ hôn.
Đừng nói là Mễ Nhược, ngay cả Tư Lệ Đình cũng không nghĩ Cố Cẩm sẽ dùng cách này để tuyên bố chủ quyền của mình.
Đôi môi mềm mại của cô nhắc nhở anh đây không là mơ, nhưng muộn phiền trong lòng anh chỉ vì một nụ hôn cô chủ động đã tan biến hoàn toàn.
Nếu như cảnh tượng này được người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng ướt át, Cố Cẩm hôn lấy đôi môi của Tư Lệ Đình, mà Mễ Nhược vẫn còn đã dựa sát vào anh.
Từ cánh tay mà Tư Lệ Đình đặt ở eo của Cố Cẩm đã cho thấy Cố Cảm ở trong lòng anh không giống với những người phụ nữ khác.
Lúc nãy Mễ Nhược ở trong lòng anh anh không hề đụng vào người cô ta một cái, đang định đẩy cô ta ra thì Cố Cẩm bước vào.
Cố Cẩm hôn xong, điềm đạm nhìn Mễ Nhược: “Cô Mễ Nhược, bây giờ có phải cô nên buông tay ra rồi không?”
Mễ Nhược có chút không chịu khuất phục nhìn Tư Lệ Đình: “Lệ Đình, tình cảm của em em đã nói rất rõ, anh như vậy là như thế nào?”
Từ lúc Cố Cẩm bước vào Tư Lệ Đình không hề nói câu nào, cũng chẳng nói với cô ta nên xưng hô thế nào với cô.
Mễ Nhược không biết hai người rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng cô ta có thể khẳng định người anh thích trước đây là Tô Cảm Khê.
Nếu không anh sẽ không gióng trống khua chiêng đi cưới người phụ nữ đó như thế, sau này thì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.