Chương 467
Cáo Nhỏ
28/09/2021
Nếu như với tính cách của Có Cẩm ngày trước Nam Cung Mặc sẽ không lo lắng Nam Cung Huân sẽ thích cô, nhưng cô gái ngây thơ bây giờ ai mà không yêu chứ?
“Anh là ai?” Có Cẩm nhìn chăm chú Nam Cung Mặc.
“Tiểu Khê, anh là Nam Cung Mặc, em quên anh rồi sao?”
“Anh biết tôi?”
Cố Cẩm nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt hoài nghi, anh ấy với người đàn ông ban nãy có đôi phần giống nhau, nhưng đôi mắt của anh ấy không phải làm màu tím.
“Đương nhiên rồi, em bị té ngựa trong đoàn phim của anh mà, đúng rồi, đầu em còn đau không? Trong người có chỗ nào không thoải mái không?”
Giọng điệu của người này hoàn toàn trái ngược với Nam Cung Huân, nhìn có vẻ khá hiền lành, vả lại cũng rất quen thuộc.
*Đầu hơi choáng một chút, lúc nghĩ đến những chuyện trước đây lại nhớ không ra, có lẽ lúc bị té đã ảnh hưởng đến não, anh biết chuyện gì có thể nói với tôi không? Tôi rốt cuộc là ai?”
Mỗi lần nghĩ đến phương hướng đó, đầu cô lại đau dữ dội, trước kia mỗi ngày sử dụng thuốc trong đầu cô nghĩ đến Tư Lệ Đình nhiều nhát.
Cho nên bây giờ mát trí nhớ cũng là bởi vì Tư Lệ Đình, cô càng nghĩ càng đau.
“Em…” Nam Cung Mặc không đành lòng khi thấy cô như thế này, muốn nhắc nhở cô.
“Không nhớ ra thì đừng nghĩ nữa.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai cô.
Nam Cung Huân hung hăng trừng mắt nhìn Nam Cung Mặc, ngăn cản anh ấy mở miệng sắp nói ra sự thật.
Có Cẩm ôm đầu ngồi xổm xuống nhìn người đi vào, Nam Cung Huân đi ngược sáng trở lại, dáng người cao lớn dường như trùng khớp với người trong trí nhớ.
Nam Cung Huân bước đến chỗ cô đưa tay ra cho cô: “Đứng dậy.”
Có Cảm nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi màu tím của anh ta, cô chịu đựng cơn đau đưa ngón tay của mình ra từ từ vuốt mắt anh ta.
Nam Cung Mặc ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này sợ đến mức không dám động đậy, cô quá táo bạo! Nam Cung Huân ghét người khác chạm vào mình nhát.
Vốn tưởng Cố Cẩm sẽ bị đẩy mạnh, nhưng Nam Cung Huân lại không động tùy ý để cô chạm vào mình.
Ngón tay của cô dài, sinh ra đã rất đẹp, mềm mại rất thoải mái.
“Tại sao mắt anh không phải màu xanh lam?” Có Cẩm tự nói với mình khiến biểu cảm của Nam Cung Huân đơ ra ngay tại chỗ.
Cô đang nghĩ đến điều gì? Cần thận nhìn kỹ trong mắt cô thấy có sự nghi ngờ, hẳn là chưa nhớ ra.
“Em thích màu xanh lam?” Nam Cung Huân lạnh lùng nói.
Cố Cảm nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Tôi thấy màu xanh lam đẹp hon, giống như màu của bầu trời và biển.”
Nam Cung Mặc nghe thấy lời này muốn đau lòng bao nhiêu thì đau lòng bấy nhiêu đó, hoá ra người đó có ảnh hưởng lớn đến cô như vậy.
Ngay cả khi bị mắt trí nhớ, trong tiềm thức cô vẫn có thể nghĩ về đặc điểm của anh.
Trước khi khuôn mặt của Nam Cung Huân trở nên khó coi hơn, anh ấy nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Tiểu Cẩm nhi, sức khỏe của em thế nào rồi? Nếu em ổn thì hãy đến đoàn phim với anh, chúng ta vẫn còn một vài cảnh phải quay.”
“Em không sao nữa rồi, bây giờ về luôn đi.” Cố Cảm gật đầu, cô muốn đến nơi xảy ra sự việc để xem có thẻ tìm lại chút ký ức nào không.
“Tôi đưa em đến đó.”
“Anh là ai?” Có Cẩm nhìn chăm chú Nam Cung Mặc.
“Tiểu Khê, anh là Nam Cung Mặc, em quên anh rồi sao?”
“Anh biết tôi?”
Cố Cẩm nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt hoài nghi, anh ấy với người đàn ông ban nãy có đôi phần giống nhau, nhưng đôi mắt của anh ấy không phải làm màu tím.
“Đương nhiên rồi, em bị té ngựa trong đoàn phim của anh mà, đúng rồi, đầu em còn đau không? Trong người có chỗ nào không thoải mái không?”
Giọng điệu của người này hoàn toàn trái ngược với Nam Cung Huân, nhìn có vẻ khá hiền lành, vả lại cũng rất quen thuộc.
*Đầu hơi choáng một chút, lúc nghĩ đến những chuyện trước đây lại nhớ không ra, có lẽ lúc bị té đã ảnh hưởng đến não, anh biết chuyện gì có thể nói với tôi không? Tôi rốt cuộc là ai?”
Mỗi lần nghĩ đến phương hướng đó, đầu cô lại đau dữ dội, trước kia mỗi ngày sử dụng thuốc trong đầu cô nghĩ đến Tư Lệ Đình nhiều nhát.
Cho nên bây giờ mát trí nhớ cũng là bởi vì Tư Lệ Đình, cô càng nghĩ càng đau.
“Em…” Nam Cung Mặc không đành lòng khi thấy cô như thế này, muốn nhắc nhở cô.
“Không nhớ ra thì đừng nghĩ nữa.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai cô.
Nam Cung Huân hung hăng trừng mắt nhìn Nam Cung Mặc, ngăn cản anh ấy mở miệng sắp nói ra sự thật.
Có Cẩm ôm đầu ngồi xổm xuống nhìn người đi vào, Nam Cung Huân đi ngược sáng trở lại, dáng người cao lớn dường như trùng khớp với người trong trí nhớ.
Nam Cung Huân bước đến chỗ cô đưa tay ra cho cô: “Đứng dậy.”
Có Cảm nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi màu tím của anh ta, cô chịu đựng cơn đau đưa ngón tay của mình ra từ từ vuốt mắt anh ta.
Nam Cung Mặc ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này sợ đến mức không dám động đậy, cô quá táo bạo! Nam Cung Huân ghét người khác chạm vào mình nhát.
Vốn tưởng Cố Cẩm sẽ bị đẩy mạnh, nhưng Nam Cung Huân lại không động tùy ý để cô chạm vào mình.
Ngón tay của cô dài, sinh ra đã rất đẹp, mềm mại rất thoải mái.
“Tại sao mắt anh không phải màu xanh lam?” Có Cẩm tự nói với mình khiến biểu cảm của Nam Cung Huân đơ ra ngay tại chỗ.
Cô đang nghĩ đến điều gì? Cần thận nhìn kỹ trong mắt cô thấy có sự nghi ngờ, hẳn là chưa nhớ ra.
“Em thích màu xanh lam?” Nam Cung Huân lạnh lùng nói.
Cố Cảm nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Tôi thấy màu xanh lam đẹp hon, giống như màu của bầu trời và biển.”
Nam Cung Mặc nghe thấy lời này muốn đau lòng bao nhiêu thì đau lòng bấy nhiêu đó, hoá ra người đó có ảnh hưởng lớn đến cô như vậy.
Ngay cả khi bị mắt trí nhớ, trong tiềm thức cô vẫn có thể nghĩ về đặc điểm của anh.
Trước khi khuôn mặt của Nam Cung Huân trở nên khó coi hơn, anh ấy nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Tiểu Cẩm nhi, sức khỏe của em thế nào rồi? Nếu em ổn thì hãy đến đoàn phim với anh, chúng ta vẫn còn một vài cảnh phải quay.”
“Em không sao nữa rồi, bây giờ về luôn đi.” Cố Cảm gật đầu, cô muốn đến nơi xảy ra sự việc để xem có thẻ tìm lại chút ký ức nào không.
“Tôi đưa em đến đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.