Chương 488
Cáo Nhỏ
07/10/2021
Như vậy sẽ khiến cô vui vẻ sao?
“Tôi không có diễn kịch.” Cố Cẩm trả lời một cách nghiêm túc, nhìn ánh mắt đang tổn thương của anh cô có chút áy náy.
“Anh Tư, cô ấy đã quay liên tục hai ngày một đêm, bây giờ rất mệt, có chuyện gì sau này hãy nói, cô ấy cần phải nghỉ ngơi.” Nam Cung Huân cắt giọng lạnh lùng nhắc nhở anh.
Bây giờ Tư Lệ Đình mới phát hiện vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt của cô, anh có chút không nỡ.
“Tô Tô, đi với anh.” Anh nắm chặt lấy cánh tay của cô muốn ôm cô vào lòng.
“Tư Lệ Đình, anh muốn đưa vợ sắp cưới của tôi đi đâu?
Anh thật sự nghĩ tôi đã chết rồi sao?” Nam Cung Huân nắm lấy cánh tay còn lại của Có Cẩm.
Hai người cứ thế giành lấy cô, Cố Cảm đau đến nhíu chặt mày, Nam Cung Mặc nhìn thấy cô như vậy không nhịn được đã lên tiếng.
“Đủ rồi, hai người cách anh muốn tranh nhau cái gì tôi không quản, nhưng sức khỏe Tiểu Cẩm vẫn còn chưa hồi phục, để cho kịp phim em ấy đã phải quay biết bao nhiêu là cảnh.
Em ấy cần phải nghỉ ngơi, chứ không phải là cái bao gối hai người muốn kéo thế nào là kéo, Triệu Lạp, đưa cô chủ về khách sạn nghỉ ngơi đi.”
“Vâng ạ.” Triệu Lạp đang ngạc nhiên nghe giọng của Nam Cung Mặc thì lập tức lấy lại tinh thần, cô ấy đón lấy chìa khóa xe của Nam Cung Mặc: “Cô chủ, em đưa chị về.”
Bây giờ hai người đàn ông mới chịu thả tay ra, Cố Cẩm thở phào một hơi sau đó cùng Triệu Lạp rời khỏi.
*Tô Tô!” Sau lưng vang lên tiếng gọi của Tư Lệ Đình, Có Cẩm theo phản xạ muốn dừng lại, nhưng cô đã nói với bản thân hiện tại tuyệt đối không được dừng lại.
Tư Lệ Đình nhìn thấy bóng dáng rời đi không chút do dự của cô, không xin lỗi, không giải thích, cũng không nhìn anh lấy một cái.
Không hề giống với những gì anh nghĩ lúc tới đây, rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì?
Tư Lệ Đình hoài nghi trong lòng, anh không hề bỏ sót chỉ tiết cô né tránh Nam Cung Huân lúc anh ta kéo cô.
Nhìn Cố Cẩm không giống như thường ngày, Tư Lệ Đình là người thông minh, anh đã cảm giác được Cố Cẩm có điều gì đó khác thường.
Nam Cung Mặc nói sức khỏe của cô còn chưa hồi, nhưng nhìn dáng vẻ của cô không giống như đã bị thương ở đâu, chuyện này rất kì lạ.
Trước khi chưa làm rõ chuyện này anh làm gì cũng không có tác dụng, Tư Lệ Đình chỉ có thể nhìn bóng dáng cô đang càng lúc càng xa.
Đợi Triệu Lạp lái xe đưa cô rời đi, Nam Cung Huân mới nhìn lại Tư Lệ Đình.
“Anh Tư, tôi nhớ mình đã nói rất rõ với anh trong điện thoại rồi, cô ấy là vợ sắp cưới của tôi, sau này anh đừng đến quáy rày cô ấy nữa.”
“Vợ sắp cưới của anh? Ha… hơn một năm trước, tôi với cô ấy đã có giấy chứng nhận két hôn, cũng đã tổ chức hôn lễ.
“Anh Tư anh phải nhớ rõ một chuyện, người kết hôn với anh là Tô Cẩm Khê, người đó đã chết từ lâu rồi.
Còn cô ấy là Cố Cẩm, cô chủ nhà họ Có, tổng giám đốc của tập đoàn G, nhà họ Cố với nhà Nam Cung chúng tôi các đời đều qua lại với nhau.
Chính miệng ông nội của Tiểu Cẩm đã hứa gả cô ấy cho tôi, đợi chúng tôi về Mỹ sẽ kết hôn với nhau.
Chuyện trong quá khứ của anh Tư và cô ấy tôi có thể bỏ qua, nhưng từ bây giờ trở đi, cô ấy chỉ có thể là vợ sắp cưới của tôi.
Anh Tư là người thông minh, nên biết khó mà rút lui, Tiểu Cảm đã không còn tình cảm với anh.
Tôi biết hơn một năm này anh Tư ở Mỹ cũng có vài dự án, nếu như anh chủ động buông tay, tôi sẽ không để ý mà kết bạn với anh, giúp anh mở rộng thị trường ở Mỹ.
Đương nhiên nếu như anh Tư không đồng ý, vậy cũng đừng trách tôi độc ác.
Hy vọng anh sẽ không ngốc như vậy, tự tìm con đường chết cho mình.”
Nam Cung Huân lấy nhà họ Có ra áp lực anh, thật chí còn dùng công ty để uy hiếp anh.
Người đàn ông này còn tàn nhẫn hơn cả những gì trong tài liệu, buộc Tư Lệ Đình phải tỏ mạnh chứ không được yếu.
Hai đôi mắt một xanh lam một tím sậm nhìn nhau, Tư Lệ Đình nói rõ ràng từng từ từng chữ: “Nam Cung Huân, anh muốn tôi từ bỏ cái gì cũng được.
“Tôi không có diễn kịch.” Cố Cẩm trả lời một cách nghiêm túc, nhìn ánh mắt đang tổn thương của anh cô có chút áy náy.
“Anh Tư, cô ấy đã quay liên tục hai ngày một đêm, bây giờ rất mệt, có chuyện gì sau này hãy nói, cô ấy cần phải nghỉ ngơi.” Nam Cung Huân cắt giọng lạnh lùng nhắc nhở anh.
Bây giờ Tư Lệ Đình mới phát hiện vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt của cô, anh có chút không nỡ.
“Tô Tô, đi với anh.” Anh nắm chặt lấy cánh tay của cô muốn ôm cô vào lòng.
“Tư Lệ Đình, anh muốn đưa vợ sắp cưới của tôi đi đâu?
Anh thật sự nghĩ tôi đã chết rồi sao?” Nam Cung Huân nắm lấy cánh tay còn lại của Có Cẩm.
Hai người cứ thế giành lấy cô, Cố Cảm đau đến nhíu chặt mày, Nam Cung Mặc nhìn thấy cô như vậy không nhịn được đã lên tiếng.
“Đủ rồi, hai người cách anh muốn tranh nhau cái gì tôi không quản, nhưng sức khỏe Tiểu Cẩm vẫn còn chưa hồi phục, để cho kịp phim em ấy đã phải quay biết bao nhiêu là cảnh.
Em ấy cần phải nghỉ ngơi, chứ không phải là cái bao gối hai người muốn kéo thế nào là kéo, Triệu Lạp, đưa cô chủ về khách sạn nghỉ ngơi đi.”
“Vâng ạ.” Triệu Lạp đang ngạc nhiên nghe giọng của Nam Cung Mặc thì lập tức lấy lại tinh thần, cô ấy đón lấy chìa khóa xe của Nam Cung Mặc: “Cô chủ, em đưa chị về.”
Bây giờ hai người đàn ông mới chịu thả tay ra, Cố Cẩm thở phào một hơi sau đó cùng Triệu Lạp rời khỏi.
*Tô Tô!” Sau lưng vang lên tiếng gọi của Tư Lệ Đình, Có Cẩm theo phản xạ muốn dừng lại, nhưng cô đã nói với bản thân hiện tại tuyệt đối không được dừng lại.
Tư Lệ Đình nhìn thấy bóng dáng rời đi không chút do dự của cô, không xin lỗi, không giải thích, cũng không nhìn anh lấy một cái.
Không hề giống với những gì anh nghĩ lúc tới đây, rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì?
Tư Lệ Đình hoài nghi trong lòng, anh không hề bỏ sót chỉ tiết cô né tránh Nam Cung Huân lúc anh ta kéo cô.
Nhìn Cố Cẩm không giống như thường ngày, Tư Lệ Đình là người thông minh, anh đã cảm giác được Cố Cẩm có điều gì đó khác thường.
Nam Cung Mặc nói sức khỏe của cô còn chưa hồi, nhưng nhìn dáng vẻ của cô không giống như đã bị thương ở đâu, chuyện này rất kì lạ.
Trước khi chưa làm rõ chuyện này anh làm gì cũng không có tác dụng, Tư Lệ Đình chỉ có thể nhìn bóng dáng cô đang càng lúc càng xa.
Đợi Triệu Lạp lái xe đưa cô rời đi, Nam Cung Huân mới nhìn lại Tư Lệ Đình.
“Anh Tư, tôi nhớ mình đã nói rất rõ với anh trong điện thoại rồi, cô ấy là vợ sắp cưới của tôi, sau này anh đừng đến quáy rày cô ấy nữa.”
“Vợ sắp cưới của anh? Ha… hơn một năm trước, tôi với cô ấy đã có giấy chứng nhận két hôn, cũng đã tổ chức hôn lễ.
“Anh Tư anh phải nhớ rõ một chuyện, người kết hôn với anh là Tô Cẩm Khê, người đó đã chết từ lâu rồi.
Còn cô ấy là Cố Cẩm, cô chủ nhà họ Có, tổng giám đốc của tập đoàn G, nhà họ Cố với nhà Nam Cung chúng tôi các đời đều qua lại với nhau.
Chính miệng ông nội của Tiểu Cẩm đã hứa gả cô ấy cho tôi, đợi chúng tôi về Mỹ sẽ kết hôn với nhau.
Chuyện trong quá khứ của anh Tư và cô ấy tôi có thể bỏ qua, nhưng từ bây giờ trở đi, cô ấy chỉ có thể là vợ sắp cưới của tôi.
Anh Tư là người thông minh, nên biết khó mà rút lui, Tiểu Cảm đã không còn tình cảm với anh.
Tôi biết hơn một năm này anh Tư ở Mỹ cũng có vài dự án, nếu như anh chủ động buông tay, tôi sẽ không để ý mà kết bạn với anh, giúp anh mở rộng thị trường ở Mỹ.
Đương nhiên nếu như anh Tư không đồng ý, vậy cũng đừng trách tôi độc ác.
Hy vọng anh sẽ không ngốc như vậy, tự tìm con đường chết cho mình.”
Nam Cung Huân lấy nhà họ Có ra áp lực anh, thật chí còn dùng công ty để uy hiếp anh.
Người đàn ông này còn tàn nhẫn hơn cả những gì trong tài liệu, buộc Tư Lệ Đình phải tỏ mạnh chứ không được yếu.
Hai đôi mắt một xanh lam một tím sậm nhìn nhau, Tư Lệ Đình nói rõ ràng từng từ từng chữ: “Nam Cung Huân, anh muốn tôi từ bỏ cái gì cũng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.