Chương 493
Cáo Nhỏ
10/10/2021
Đám bạn của tên đó đã ngồi không yên, một tên nhắc bình rượu lên ném về phía Tư Lệ Đình.
“Đám bắt nạt anh em của tao à, mày chán sống rồi, máy anh em tao sẽ cho mình no đòn.”
Tư Lệ Đình đẩy Cố Cảm ra ngoài: “Đứng xa một chút, đừng để cho người khác chụp thấy mặt.”
“Nhưng.” Cố Cẩm còn chưa nói xong, Tư Lệ Đình đã xông vào đám người.
Cơn giận dồn nén từ Mỹ về đây, bởi vì người đó là Cố Cẩm nên anh vẫn dồn nén đến tận bây giờ.
Trước khi chuyện này chưa được sáng tỏ anh không thể tự ý làm chuyện gì, chỉ dành giương mắt nhìn Cố Cẩm rời đi.
Anh tạm thời nhân nhượng là vì nghĩ cho Cố Cẩm, anh đã yêu cô đến tận xương tủy.
Đám lưu manh đó không ngờ lại chọc vào ô kiến lửa, tên nào tên nấy còn chưa đụng được vào người Tư Lệ Đình đã bị anh đánh đến thua xiểng niễng.
Lúc mới bắt đầu Có Cẩm có hơi lo lắng cho anh, nhưng ba mươi giây sau, cô cảm thấy người cần lo lắng không phải là Tư Lệ Đình mà là đám lưu manh kia.
Tiếng vỗ tay không ngớt, mọi người đều nhìn đến ngây ngốc, người đàn ông này vừa đẹp trai vừa có khí thế, ngay cả đánh nhau mà cũng giống như đang đóng phim hành động.
Tên lưu manh cuối cùng lăn nhào ra đất, hắn phun ra một ngụm máu: “Đám đụng vào tụi tao ư, mày nhát định sẽ hồi hận…a!”
Hắn còn chưa đe dọa xong đã ăn thêm một cước của Tư Lệ Đình, thật không biết tự lượng sức mình.
Anh bước đến chỗ Cố Cẩm dẫn cô rời đi, nhóc con này nói cô ấy bị mắt trí nhớ, là chuyện gì đây?
Tư Lệ Đình và Cố Cẩm rời đi trong tiếng hoan hô, ngoài trời mưa như trút nước, Tư Lệ Đình nhìn Cố Cẩm đang trùm áo của mình.
“Em ở đây chờ anh, anh lái xe qua.”
Nghĩ một hồi anh lại nghĩ lại, ngộ nhỡ anh vừa thả lỏng một cái lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa thì phải tính sao?
Cho dù mỗi ngày đều nhìn thấy Cố Cảm nhưng Tư Lệ Đình luôn cảm thấy không yên tâm, nói không chừng vừa mới chớp mắt một cái sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
“Bỏ đi, em đi cùng anh đi.”
Đằng nào Cố Cẩm đang đang trùm áo của anh nên cũng có cái để che lại, với lại bãi giữ xe cũng gần đây.
Cố Cẩm mặc anh kéo cô đi dưới trời mưa, bàn tay của của Tư Lệ Đình rất to cũng rất ám áp.
Hai người không nói với nhau lời nào, nhưng cô nguyện ý tin tưởng anh.
Thật sự Tư Lệ Đình với Nam Cung Mặc rất giống nhau, đều dùng vẻ lạnh lùng che chở cô, cho nên lần đầu tiên gặp Nam Cung Huân cô đã cảm thấy anh ta rất quen thuộc.
Cô đã nhìn ra bóng dáng của một người khác từ trên người Nam Cung Huân, đó là người có mái tóc vàng, đôi mắt xanh lam.
Ở bên cạnh anh cô cảm nhận được sự an toàn và tin tưởng không thể nói thành lời, cho dù ngoài trời mưa như trút nước.
Nhưng dường như dưới lớp áo của anh, dường như chỉ cần có anh bên cạnh, cho dù trời sập cô cũng không thấy.
SỢ.
Hai người chạy vội vàng trong mưa, Tư Lệ Đình mở cửa xe, đầy Cố Cẩm vào trong.
“Anh Tư, đồ của ướt hét rồi.” Cố Cảm nhìn cơ thể đã ướt nhũữn của anh, từng đường cơ bắp thoát ẩn thoát hiện dưới lớp áo sơ mi.
“Đừng gọi anh là anh Tư chết tiệt đó nữa.” Tư Lệ Đình không kìm được cơn giận.
Ngay cả lúc quen biết anh Có Cẩm cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hung dữ này của anh, Tư Lệ Đình đè cô xuống dưới người.
Nương theo ánh sáng phản chiếu bên ngoài, ánh mắt của cô chạm phải đôi mắt lạnh lùng của anh.
*Xin lỗi, em bị ngã ngựa nên đã mắt đi ký ức, em đã quên mắt chuyện trong quá khứ của chúng ta, cách đây không lâu em mới tìm được Giản Quân để hỏi rõ ràng.” Có Cẩm lúng túng trả lời.
“Có bị thương ở đâu không?” Ánh mắt Tư Lệ Đình ngập tràn sự quan tâm dành cho cô, suy cho cùng anh vẫn không thể nổi giận được với cô.
“Không có, ngoài mắt đi ký ức ra tất cả mọi thứ của em đều rất bình thường.”
“Chuyện của Nam Cung Huân là thế nào, anh ta nói em là vợ sắp cưới của anh ta, em đã đồng ý rồi?” Nói đến đây Tư Lệ Đình càng thêm lạnh lùng.
“Đám bắt nạt anh em của tao à, mày chán sống rồi, máy anh em tao sẽ cho mình no đòn.”
Tư Lệ Đình đẩy Cố Cảm ra ngoài: “Đứng xa một chút, đừng để cho người khác chụp thấy mặt.”
“Nhưng.” Cố Cẩm còn chưa nói xong, Tư Lệ Đình đã xông vào đám người.
Cơn giận dồn nén từ Mỹ về đây, bởi vì người đó là Cố Cẩm nên anh vẫn dồn nén đến tận bây giờ.
Trước khi chuyện này chưa được sáng tỏ anh không thể tự ý làm chuyện gì, chỉ dành giương mắt nhìn Cố Cẩm rời đi.
Anh tạm thời nhân nhượng là vì nghĩ cho Cố Cẩm, anh đã yêu cô đến tận xương tủy.
Đám lưu manh đó không ngờ lại chọc vào ô kiến lửa, tên nào tên nấy còn chưa đụng được vào người Tư Lệ Đình đã bị anh đánh đến thua xiểng niễng.
Lúc mới bắt đầu Có Cẩm có hơi lo lắng cho anh, nhưng ba mươi giây sau, cô cảm thấy người cần lo lắng không phải là Tư Lệ Đình mà là đám lưu manh kia.
Tiếng vỗ tay không ngớt, mọi người đều nhìn đến ngây ngốc, người đàn ông này vừa đẹp trai vừa có khí thế, ngay cả đánh nhau mà cũng giống như đang đóng phim hành động.
Tên lưu manh cuối cùng lăn nhào ra đất, hắn phun ra một ngụm máu: “Đám đụng vào tụi tao ư, mày nhát định sẽ hồi hận…a!”
Hắn còn chưa đe dọa xong đã ăn thêm một cước của Tư Lệ Đình, thật không biết tự lượng sức mình.
Anh bước đến chỗ Cố Cẩm dẫn cô rời đi, nhóc con này nói cô ấy bị mắt trí nhớ, là chuyện gì đây?
Tư Lệ Đình và Cố Cẩm rời đi trong tiếng hoan hô, ngoài trời mưa như trút nước, Tư Lệ Đình nhìn Cố Cẩm đang trùm áo của mình.
“Em ở đây chờ anh, anh lái xe qua.”
Nghĩ một hồi anh lại nghĩ lại, ngộ nhỡ anh vừa thả lỏng một cái lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa thì phải tính sao?
Cho dù mỗi ngày đều nhìn thấy Cố Cảm nhưng Tư Lệ Đình luôn cảm thấy không yên tâm, nói không chừng vừa mới chớp mắt một cái sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
“Bỏ đi, em đi cùng anh đi.”
Đằng nào Cố Cẩm đang đang trùm áo của anh nên cũng có cái để che lại, với lại bãi giữ xe cũng gần đây.
Cố Cẩm mặc anh kéo cô đi dưới trời mưa, bàn tay của của Tư Lệ Đình rất to cũng rất ám áp.
Hai người không nói với nhau lời nào, nhưng cô nguyện ý tin tưởng anh.
Thật sự Tư Lệ Đình với Nam Cung Mặc rất giống nhau, đều dùng vẻ lạnh lùng che chở cô, cho nên lần đầu tiên gặp Nam Cung Huân cô đã cảm thấy anh ta rất quen thuộc.
Cô đã nhìn ra bóng dáng của một người khác từ trên người Nam Cung Huân, đó là người có mái tóc vàng, đôi mắt xanh lam.
Ở bên cạnh anh cô cảm nhận được sự an toàn và tin tưởng không thể nói thành lời, cho dù ngoài trời mưa như trút nước.
Nhưng dường như dưới lớp áo của anh, dường như chỉ cần có anh bên cạnh, cho dù trời sập cô cũng không thấy.
SỢ.
Hai người chạy vội vàng trong mưa, Tư Lệ Đình mở cửa xe, đầy Cố Cẩm vào trong.
“Anh Tư, đồ của ướt hét rồi.” Cố Cảm nhìn cơ thể đã ướt nhũữn của anh, từng đường cơ bắp thoát ẩn thoát hiện dưới lớp áo sơ mi.
“Đừng gọi anh là anh Tư chết tiệt đó nữa.” Tư Lệ Đình không kìm được cơn giận.
Ngay cả lúc quen biết anh Có Cẩm cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hung dữ này của anh, Tư Lệ Đình đè cô xuống dưới người.
Nương theo ánh sáng phản chiếu bên ngoài, ánh mắt của cô chạm phải đôi mắt lạnh lùng của anh.
*Xin lỗi, em bị ngã ngựa nên đã mắt đi ký ức, em đã quên mắt chuyện trong quá khứ của chúng ta, cách đây không lâu em mới tìm được Giản Quân để hỏi rõ ràng.” Có Cẩm lúng túng trả lời.
“Có bị thương ở đâu không?” Ánh mắt Tư Lệ Đình ngập tràn sự quan tâm dành cho cô, suy cho cùng anh vẫn không thể nổi giận được với cô.
“Không có, ngoài mắt đi ký ức ra tất cả mọi thứ của em đều rất bình thường.”
“Chuyện của Nam Cung Huân là thế nào, anh ta nói em là vợ sắp cưới của anh ta, em đã đồng ý rồi?” Nói đến đây Tư Lệ Đình càng thêm lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.