Chương 526
Cáo Nhỏ
26/10/2021
Cuộc chiến giữa anh và Nam Cung Huân đã âm thầm bắt đầu, vốn anh cho
rằng Nam Cung Huân sẽ gây rắc rồi với nhà họ Có, điều đó sẽ khơi dậy
lòng căm phẫn của Cố Cảm.
Ai mà biết được người đó không hề tiết lộ sự việc, giữ hình ảnh trong lòng Cố Cẩm.
Mặc dù bây giờ Cố Cẩm thích anh, nhưng khó có thể đảm bảo rằng một ngày nào đó cô sẽ rời bỏ mình vì lợi ích của gia đình và công ty.
Năm đó Tư Lệ Đình khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng cũng chưa từng sợ hãi thứ gì, cùng lắm là anh mắt tất cả rơi vào kết cục nợ nàn chồng chất mà thôi.
Nhưng Cố Cẩm là ngoại lệ duy nhất, anh có thể mát tắt cả, nhưng không thể để mắt cô.
Để giữ được Cố Cẩm, bây giờ anh chỉ đành phải dùng khổ nhục kế.
Tư Lệ Đình cười bất lực, anh không ngờ có ngày mình lại dùng thủ đoạn như vậy, nhưng ai bảo Có Cảm chiếm một vị trí quan trọng trong lòng anh như vậy.
Có Cẩm đỡ anh lên giường: “Chú ba, anh nghỉ ngơi đi, em đi nấu cháo cho anh.”
“Để bọn họ làm, việc em phải làm là ở cùng anh, Tô Tô, em lấy thuốc chữa bệnh dạ dày giúp anh.”
“Anh để nó ở đâu?”
“Trong ngăn kéo đằng kia.”
Có Cẩm vội vàng mở ngăn kéo, bên trong thật sự có hai lọ thuốc nhỏ.
Bên cạnh còn có một tập tranh hình vẽ một cặp chibi đáng yêu, chibi nữ e thẹn tựa vào vòng tay của chibi nam.
Đôi mắt xanh lam của chibi nam nhìn người trong vòng tay mình, chỉ trong một bức tranh có thể thấy được sự ngọt ngào của hai người.
Đột nhiên Cố Cảm cảm thấy hai người này giống cô và Tư Lệ Đình.
“Chú ba, em có thể xem qua cái này được không?” Cố Cẩm cầm tập tranh.
“Đương nhiên là được, vốn thứ đó là do em vẽ mà.” Tư Lệ Đình yếu ớt đáp.
Cố Cẩm cầm thuốc và tập tranh, lấy thuốc cho Tư Lệ Đình, được Tư Lệ Đình kéo vào lòng anh.
Cô lật tập tranh, hiện ra dáng vẻ rối như tơ vò của cô, trong đầu cô nghĩ đến ba nghìn vạn và nhà họ Tô.
Sau khi lật thêm vài trang, Cố Cẩm sửng sót: “Không lẽ em vẽ là câu chuyện của chúng ta?”
“Ừ”
Có Cẩm đã nghe về phiên bản quá khứ từ Giản Vân và Tư Lệ Đình, nhưng đây có lẽ là phiên bản xác thực nhất.
Bởi vì cô tự tay vẽ sự quen biết, thân quen và tình yêu của cô và Tư Lệ Đình.
Xem những trang trước, Cố Cẩm không nhịn được cười trộm: “Chú ba, hóa ra anh xấu như: vậy, lúc nào cũng thích ép buộc em, có lẽ lúc đó em rất ghét anh đúng không?”
Trước đó Tư Lệ Đình kể lại cho cô nghe nhưng không kể chỉ tiết, chỉ dùng vài câu tóm gọn lại.
Bây giờ nhìn thấy những gì Tư Lệ Đình đã làm với cô, ngay cả khi ở dạng truyện tranh Cố Cẩm cũng cảm nhận được sự rối rắm của bản thân mình lúc đó.
Tư Lệ Đình cười nhẹ bên tai cô: “Ai bảo Tiểu Tô Tô của anh quyến rũ như vậy. Chỉ cần nhìn thấy em là anh không thể nhịn được, muốn bắt nạt em, chỉ muốn đè em dưới thân yêu thương em.
Lúc đó em như con thỏ nhỏ, rõ ràng muốn phản kháng nhưng không dám, em chỉ đỏ mặt phản kháng.”
Nhắc đến chuyện này lông mày và đôi mắt của Tư Lệ Đình nhuốm màu dịu dàng nhàn nhạt: “Nói mới nhớ, lúc đó em rất đáng yêu.”
Trái tim Cố Cảm chùng xuống: “Chú ba không thích em của bây giờ sao?”
Từ những bức tranh và lời kể, Có Cảm có thể cảm thấy cô đã khác xa cô của quá khứ.
Tư Lệ Đình cười nhẹ: “Tiểu Tô Tô, bắt kể em trở nên như: thế nào, em vẫn là Tô Tô của anh. Anh thích em còn không kịp nữa là, em xem tiếp đi.”
Có Cẩm tiếp tục lật tranh, thấy hình ảnh cô bị Bạch Tiểu Vũ đổ cà phê lên người, trong cơn mưa lớn cô gặp Tư Lệ Đình.
Nhìn thấy Tô Mộng kéo cô đi mua đồ sứ xa xỉ, Tư Lệ Đình cho người đến giải vây cho cô.
Nhìn thấy cô tái phát cơn đau ruột thừa cấp tính, Tư Lệ Đình đã đưa cô đến bệnh viện.
Nhìn thấy cô yêu người đàn ông đó từng chút một, người đàn ông đó yêu cô như bảo bối.
Anh đã cho cô tất cả, tự do, niềm tin, sức mạnh và cả một mái ấm gia đình.
Ai mà biết được người đó không hề tiết lộ sự việc, giữ hình ảnh trong lòng Cố Cẩm.
Mặc dù bây giờ Cố Cẩm thích anh, nhưng khó có thể đảm bảo rằng một ngày nào đó cô sẽ rời bỏ mình vì lợi ích của gia đình và công ty.
Năm đó Tư Lệ Đình khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng cũng chưa từng sợ hãi thứ gì, cùng lắm là anh mắt tất cả rơi vào kết cục nợ nàn chồng chất mà thôi.
Nhưng Cố Cẩm là ngoại lệ duy nhất, anh có thể mát tắt cả, nhưng không thể để mắt cô.
Để giữ được Cố Cẩm, bây giờ anh chỉ đành phải dùng khổ nhục kế.
Tư Lệ Đình cười bất lực, anh không ngờ có ngày mình lại dùng thủ đoạn như vậy, nhưng ai bảo Có Cảm chiếm một vị trí quan trọng trong lòng anh như vậy.
Có Cẩm đỡ anh lên giường: “Chú ba, anh nghỉ ngơi đi, em đi nấu cháo cho anh.”
“Để bọn họ làm, việc em phải làm là ở cùng anh, Tô Tô, em lấy thuốc chữa bệnh dạ dày giúp anh.”
“Anh để nó ở đâu?”
“Trong ngăn kéo đằng kia.”
Có Cẩm vội vàng mở ngăn kéo, bên trong thật sự có hai lọ thuốc nhỏ.
Bên cạnh còn có một tập tranh hình vẽ một cặp chibi đáng yêu, chibi nữ e thẹn tựa vào vòng tay của chibi nam.
Đôi mắt xanh lam của chibi nam nhìn người trong vòng tay mình, chỉ trong một bức tranh có thể thấy được sự ngọt ngào của hai người.
Đột nhiên Cố Cảm cảm thấy hai người này giống cô và Tư Lệ Đình.
“Chú ba, em có thể xem qua cái này được không?” Cố Cẩm cầm tập tranh.
“Đương nhiên là được, vốn thứ đó là do em vẽ mà.” Tư Lệ Đình yếu ớt đáp.
Cố Cẩm cầm thuốc và tập tranh, lấy thuốc cho Tư Lệ Đình, được Tư Lệ Đình kéo vào lòng anh.
Cô lật tập tranh, hiện ra dáng vẻ rối như tơ vò của cô, trong đầu cô nghĩ đến ba nghìn vạn và nhà họ Tô.
Sau khi lật thêm vài trang, Cố Cẩm sửng sót: “Không lẽ em vẽ là câu chuyện của chúng ta?”
“Ừ”
Có Cẩm đã nghe về phiên bản quá khứ từ Giản Vân và Tư Lệ Đình, nhưng đây có lẽ là phiên bản xác thực nhất.
Bởi vì cô tự tay vẽ sự quen biết, thân quen và tình yêu của cô và Tư Lệ Đình.
Xem những trang trước, Cố Cẩm không nhịn được cười trộm: “Chú ba, hóa ra anh xấu như: vậy, lúc nào cũng thích ép buộc em, có lẽ lúc đó em rất ghét anh đúng không?”
Trước đó Tư Lệ Đình kể lại cho cô nghe nhưng không kể chỉ tiết, chỉ dùng vài câu tóm gọn lại.
Bây giờ nhìn thấy những gì Tư Lệ Đình đã làm với cô, ngay cả khi ở dạng truyện tranh Cố Cẩm cũng cảm nhận được sự rối rắm của bản thân mình lúc đó.
Tư Lệ Đình cười nhẹ bên tai cô: “Ai bảo Tiểu Tô Tô của anh quyến rũ như vậy. Chỉ cần nhìn thấy em là anh không thể nhịn được, muốn bắt nạt em, chỉ muốn đè em dưới thân yêu thương em.
Lúc đó em như con thỏ nhỏ, rõ ràng muốn phản kháng nhưng không dám, em chỉ đỏ mặt phản kháng.”
Nhắc đến chuyện này lông mày và đôi mắt của Tư Lệ Đình nhuốm màu dịu dàng nhàn nhạt: “Nói mới nhớ, lúc đó em rất đáng yêu.”
Trái tim Cố Cảm chùng xuống: “Chú ba không thích em của bây giờ sao?”
Từ những bức tranh và lời kể, Có Cảm có thể cảm thấy cô đã khác xa cô của quá khứ.
Tư Lệ Đình cười nhẹ: “Tiểu Tô Tô, bắt kể em trở nên như: thế nào, em vẫn là Tô Tô của anh. Anh thích em còn không kịp nữa là, em xem tiếp đi.”
Có Cẩm tiếp tục lật tranh, thấy hình ảnh cô bị Bạch Tiểu Vũ đổ cà phê lên người, trong cơn mưa lớn cô gặp Tư Lệ Đình.
Nhìn thấy Tô Mộng kéo cô đi mua đồ sứ xa xỉ, Tư Lệ Đình cho người đến giải vây cho cô.
Nhìn thấy cô tái phát cơn đau ruột thừa cấp tính, Tư Lệ Đình đã đưa cô đến bệnh viện.
Nhìn thấy cô yêu người đàn ông đó từng chút một, người đàn ông đó yêu cô như bảo bối.
Anh đã cho cô tất cả, tự do, niềm tin, sức mạnh và cả một mái ấm gia đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.