Chương 537
Cáo Nhỏ
02/11/2021
“Ừm.”
Có Cẩm cúp điện thoại, Tư Lệ Đình quả thực là người chu đáo hơn cô nghĩ, anh đưa mình tất cả cổ phần của Tinh Vũ, cho cô làm tổng giám đốc.
Hoa Tinh ký tên đã nằm trong tay cô, cũng chính là giao cho cô vận mệnh mười năm sau của cô ta.
Tất nhiên, điều cô mong chờ nhất chính là biểu hiện trên gương mặt của Hoa Tinh khi biết cô là tân tổng giám đốc của Tinh Vũ.
Chắc chắn là sẽ đẹp lắm đây, mới nghĩ thôi cô đã thấy vui vẻ rồi.
Thân thể cô được ôm từ phía sau, bên tai vang lên giọng nói dễ nghe: “Em nghĩ gì mà cười vui vẻ như vậy?”
“Nghĩ… bạn gái cũ của anh.” Có Cẩm cười tinh quái.
“Vật nhỏ, dám trêu chọc anh?” Tư Lệ Đình xoay người cô lại, cằm anh đặt trên đỉnh đầu cô.
Có Cẩm ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, khóe miệng giương lên.
“Chú ba, hôm nay anh không đến công ty sao? Lại ở nhà với em nữa à?”
Chắc hẳn Tư Lệ Đình rất bận mới đúng, từ khi anh về anh dành phần lón thời gian ở bên cô, Cố Cẩm cảm thấy nghi hoặc.
Mặc dù ngoài mặt cô đang mỉm cười, nhưng những gì Nam Cung Huân nói khi cô rời đi vẫn khiến cô có chút lo lắng.
Tư Lệ Đình bắt đầu từ con số không, anh ấy có được thành tích như hôm nay không dễ dàng gì, nếu như vì mình mà anh ấy bị hủy hoại trong chốc lát, sao mình có thể nhẫn tâm?
“Sao vậy, sợ anh không đi làm không có tiền nuôi em à?”
Tất nhiên Tư Lệ Đình biết trong lòng Cố Cảm đang nghĩ gì, chỉ là không ai nói rõ mà thôi.
“Không phải, dù sao em cũng rất dễ nuôi, ngày nào em cũng ăn ít, không kén ăn.”
“Em đó…” Tư Lệ Đình cưng chiều gãi chóp mũi cô: “Em yên tâm, anh biết mình đang làm gì.”
Thấy anh không muốn nhắc tới, Cố Cẩm đổi chủ đề: “Chú ba qua đây, hôm nay em nấu cháo cho anh, anh nếm thử xem có ngon không.”
“Chỉ cần là do Tô Tô nấu thì chắc chắn sẽ ngon.” Tư Lệ Đình vội vàng nói.
“Miệng ngọt.”
Những người giúp việc cảm thấy ám áp khi nhìn thấy sự tương tác giữa hai người, đây mới gọi là cảm giác của gia đình.
Nếu trong ngày cưới không xảy ra những điều đó thì chắc hẳn là hai người đã có con.
Hai người bước đi trên con đường này thật không dễ dàng, ai cũng thấy điều đó, họ cũng thật lòng mong lần này Tư Lệ Đình và Cố Cẩm có thể ở bên nhau.
Có lẽ điều mà người bình thường mong muốn nhất là tiền, xe sang, nhà sang, mà đối với Cố Cẩm và Tư Lệ Đình thì họ muốn một cuộc sống bình yên như vậy.
Cho dù là một bữa ăn mà hai người họ đã có thể rất vui vẻ, sự dịu dàng và ngọt ngào trôi qua bên cạnh họ.
Ngày hôm sau.
Đêm hôm đó Hoa Tinh kích động cả đêm, tất cả những gì cô ta nghĩ đến là Tư Lệ Đình.
Cô ta cho rằng chắc chắn Tư Lệ Đình chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ cô ta nên mới làm vậy, mình vẫn còn cơ: hội.
Ngay cả Đường Nhược cũng tàn nhẫn với cô ta như vậy, trong lòng cô ta cũng không cảm tháy gì, néu có thể quay lại với Tư Lệ Đình, cô ta có thể làm bát cứ điều gì cô ta muốn.
Sáng hôm sau Hoa Tỉnh dậy sớm trang điểm, tối qua đã đắp mặt nạ chuyên dụng.
Mấy ngày nay đòn đánh vào cô ta quá lớn, bản thân Hoa Tinh cũng cảm thấy mình phờ phạc, hôm nay nhất định phải xuất hiện trước mặt Tư Lệ Đình với dáng vẻ đẹp nhất.
Cô ta cố ý chọn váy trắng, ngay cả trang điểm cũng chủ yếu là tươi tắn.
Năm đó khi cô ta mới quen biết anh, cô ta chỉ là một học sinh, mà Tư Lệ Đình thích Tô Cẩm Khê là vì sự ngây thơ của cô ấy nhỉ?
Hoa Tinh đặc biệt chú ý đến những điều này từ cách ăn mặc, nếu Tư Lệ Đình chưa dứt tình với cô ta, nhất định cô ta phải nắm bắt cơ hội này.
Không chỉ trang điểm ăn mặc tươi tắn mà ngay cả nước hoa cũng chọn loại hương thơm thoang thoảng.
Cô ta tràn đầy tự tin xoay một vòng trước gương, sau đó tự tin rời đi.
Có Cẩm cúp điện thoại, Tư Lệ Đình quả thực là người chu đáo hơn cô nghĩ, anh đưa mình tất cả cổ phần của Tinh Vũ, cho cô làm tổng giám đốc.
Hoa Tinh ký tên đã nằm trong tay cô, cũng chính là giao cho cô vận mệnh mười năm sau của cô ta.
Tất nhiên, điều cô mong chờ nhất chính là biểu hiện trên gương mặt của Hoa Tinh khi biết cô là tân tổng giám đốc của Tinh Vũ.
Chắc chắn là sẽ đẹp lắm đây, mới nghĩ thôi cô đã thấy vui vẻ rồi.
Thân thể cô được ôm từ phía sau, bên tai vang lên giọng nói dễ nghe: “Em nghĩ gì mà cười vui vẻ như vậy?”
“Nghĩ… bạn gái cũ của anh.” Có Cẩm cười tinh quái.
“Vật nhỏ, dám trêu chọc anh?” Tư Lệ Đình xoay người cô lại, cằm anh đặt trên đỉnh đầu cô.
Có Cẩm ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, khóe miệng giương lên.
“Chú ba, hôm nay anh không đến công ty sao? Lại ở nhà với em nữa à?”
Chắc hẳn Tư Lệ Đình rất bận mới đúng, từ khi anh về anh dành phần lón thời gian ở bên cô, Cố Cẩm cảm thấy nghi hoặc.
Mặc dù ngoài mặt cô đang mỉm cười, nhưng những gì Nam Cung Huân nói khi cô rời đi vẫn khiến cô có chút lo lắng.
Tư Lệ Đình bắt đầu từ con số không, anh ấy có được thành tích như hôm nay không dễ dàng gì, nếu như vì mình mà anh ấy bị hủy hoại trong chốc lát, sao mình có thể nhẫn tâm?
“Sao vậy, sợ anh không đi làm không có tiền nuôi em à?”
Tất nhiên Tư Lệ Đình biết trong lòng Cố Cảm đang nghĩ gì, chỉ là không ai nói rõ mà thôi.
“Không phải, dù sao em cũng rất dễ nuôi, ngày nào em cũng ăn ít, không kén ăn.”
“Em đó…” Tư Lệ Đình cưng chiều gãi chóp mũi cô: “Em yên tâm, anh biết mình đang làm gì.”
Thấy anh không muốn nhắc tới, Cố Cẩm đổi chủ đề: “Chú ba qua đây, hôm nay em nấu cháo cho anh, anh nếm thử xem có ngon không.”
“Chỉ cần là do Tô Tô nấu thì chắc chắn sẽ ngon.” Tư Lệ Đình vội vàng nói.
“Miệng ngọt.”
Những người giúp việc cảm thấy ám áp khi nhìn thấy sự tương tác giữa hai người, đây mới gọi là cảm giác của gia đình.
Nếu trong ngày cưới không xảy ra những điều đó thì chắc hẳn là hai người đã có con.
Hai người bước đi trên con đường này thật không dễ dàng, ai cũng thấy điều đó, họ cũng thật lòng mong lần này Tư Lệ Đình và Cố Cẩm có thể ở bên nhau.
Có lẽ điều mà người bình thường mong muốn nhất là tiền, xe sang, nhà sang, mà đối với Cố Cẩm và Tư Lệ Đình thì họ muốn một cuộc sống bình yên như vậy.
Cho dù là một bữa ăn mà hai người họ đã có thể rất vui vẻ, sự dịu dàng và ngọt ngào trôi qua bên cạnh họ.
Ngày hôm sau.
Đêm hôm đó Hoa Tinh kích động cả đêm, tất cả những gì cô ta nghĩ đến là Tư Lệ Đình.
Cô ta cho rằng chắc chắn Tư Lệ Đình chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ cô ta nên mới làm vậy, mình vẫn còn cơ: hội.
Ngay cả Đường Nhược cũng tàn nhẫn với cô ta như vậy, trong lòng cô ta cũng không cảm tháy gì, néu có thể quay lại với Tư Lệ Đình, cô ta có thể làm bát cứ điều gì cô ta muốn.
Sáng hôm sau Hoa Tỉnh dậy sớm trang điểm, tối qua đã đắp mặt nạ chuyên dụng.
Mấy ngày nay đòn đánh vào cô ta quá lớn, bản thân Hoa Tinh cũng cảm thấy mình phờ phạc, hôm nay nhất định phải xuất hiện trước mặt Tư Lệ Đình với dáng vẻ đẹp nhất.
Cô ta cố ý chọn váy trắng, ngay cả trang điểm cũng chủ yếu là tươi tắn.
Năm đó khi cô ta mới quen biết anh, cô ta chỉ là một học sinh, mà Tư Lệ Đình thích Tô Cẩm Khê là vì sự ngây thơ của cô ấy nhỉ?
Hoa Tinh đặc biệt chú ý đến những điều này từ cách ăn mặc, nếu Tư Lệ Đình chưa dứt tình với cô ta, nhất định cô ta phải nắm bắt cơ hội này.
Không chỉ trang điểm ăn mặc tươi tắn mà ngay cả nước hoa cũng chọn loại hương thơm thoang thoảng.
Cô ta tràn đầy tự tin xoay một vòng trước gương, sau đó tự tin rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.